Phần 11
Kỳ nghỉ cũng đến, Long phải tạm xa Thảo để về quê phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng, Thảo đòi đi theo nhưng anh nhất quyết từ chối không cho đi, bây giờ chưa phải dịp.
Không dắt Thảo về vì phần Long chưa đủ can đảm, phần vì hơi ngại.
Long vừa ngồi trên xe vừa nghĩ đến cô người yêu tiểu thư và nghĩ đến gia cảnh của mình, cho dù Thảo cam tâm chịu khổ cùng mình nhưng anh liệu có muốn để cô vất vả cùng mình không?
Lan man suy nghĩ chiếc xe đã về đến đầu làng, Long xuống xe đi bộ, men theo con đường đất chưa được đổ nhựa, những ngày mưa lầy lội bùn đất bám đầy người, con đường mà anh đi học suốt năm tháng thơ ấu. Những căn nhà thưa thớt, cách nhau cả mảnh vườn.
Ở quê thì cũng chẳng bon chen như trên phố, có cái gì thì ăn cái nấy, có ít thì tiêu ít, có nhiều thì tiêu nhiều, ra vườn nhổ nắm rau cũng qua bữa được, cuộc sống chậm rãi ít bon chen. Đi qua bờ ruộng kia là về đến nhà anh rồi.
Nhìn căn nhà cấp bốn thân thuộc, Long gọi to.
– BỐ ƠII, MẸ ƠIII!!!
Không ai trả lời, vẫn như mọi khi bố mẹ đã đi làm. Long thấy thương bố mẹ vì cả hai đã trên 50 rồi nhưng vẫn phải vất vả, anh tự nhủ sau này phải thành công để ông bà được an dưỡng tuổi già.
Mùa này là mùa gặt, chắc bố mẹ ra đồng, Long đẩy cửa bước vào nhà, nhìn cảnh vật vẫn như lúc anh lên Hà Nội học chẳng khác gì. Thôi thì đi nấu cơm chờ bố mẹ về vậy.
Đến trưa bố mẹ về, Long chạy như bay ra đón, vừa nhìn thấy con trai đi học xa về mẹ anh đã ôm lấy mà nói.
– Mãi mới chịu về với bố mẹ. Lên trên Hà Nội học còn đi làm thêm vất vả không con?
– Không mẹ ạ con còn béo ra đây này.
– Thôi vào nhà đi, thằng kia nấu cơm chưa – bố nói, bố vẫn bắt nạt Long như thế.
Cả nhà nói chuyện rất vui vì lâu rồi Long mới về. Mùa này là mùa gặt mà, ở quê nhà nào cũng vậy, nhà anh chỉ có vài sào ruộng để trông mong thôi.
Ăn cơm xong Long bảo chiều bố mẹ ở nhà nghỉ ngơi, để anh đi gặt nốt cho, cũng khá nhanh khi chiều hôm ấy đã xong xuôi hết phần ruộng của nhà. Long bảo với bố mẹ.
– Nhà mình gặt xong hết rồi, con lại đang được nghỉ, thôi thì ngày mai ai có ruộng mà thiếu người mình gặt cho họ. Chắc là công xá cũng được chút tiền.
… Bạn đang đọc truyện Những cuộc tình dang dở tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/11/truyen-sex-nhung-cuoc-tinh-dang-do.html
Đêm xuống Thảo và Long nhắn tin rất nhiều, Thảo bày tỏ nỗi nhớ anh. Long cũng rất nhớ Thảo, cô là động lực để anh cố gắng nhiều hơn. Tạm gác lại đã, mấy ngày nữa gặp nhau rồi.
Sáng hôm sau Long đi hỏi xem nhà nào có cần người gặt thuê không.
Mấy nhà có ruộng nhiều thì cũng thiếu người trầm trọng nên Long cũng chẳng khó gì mà kiếm được người thuê. Trong đó có nhà Phương Anh, một cô gái cũng tương đối là xinh xắn, bạn học cấp 3 của Long.
Buổi gặp đầu tiên cũng tương đối là thuận lợi vì Long có sức khỏe hơn nữa là cũng quen với công việc đồng áng một phần nào đó. Chẳng mấy chốc thì anh cũng đã gặt được xong nửa thửa ruộng.
Nghỉ ngơi một chút, Long gặt nốt đám ruộng còn lại. Chiều đến Long đã làm xong công việc.
Bố mẹ Phương Anh thấy Long chịu khó như vậy, nói đùa là gả con gái cho anh, Phương Anh đứng cạnh cũng chỉ cười cười mà không phản ứng gì. Long cũng cười rồi tạm biệt họ.
Hết ngày anh trở về nhà, tối đến lại nói chuyện cùng Thảo và kể về một ngày của nhau.
Kỳ nghỉ của anh luôn là như vậy. Cuộc sống có đôi chút chật vật nhưng anh cũng không thấy mình tủi hổ gì cả mà chỉ nghĩ phụ giúp được bố mẹ là tự hào rồi, vất vả chút cũng không sao.
Hết kỳ nghỉ, Long lại tạm biệt bố mẹ và xóm làng thân thuộc để lên Hà Nội, không biết bao giờ mới lại được về nhà đây, tới đến phòng trọ. Long nằm dài ra ngủ vì mệt, không rõ ngủ bao lâu, Long bị đánh thức bởi có tiếng gõ cửa, anh nhìn điện thoại, đã gần tối rồi.
Mở cửa ra là Thảo, tay cô xách một bọc đồ ăn, vừa mở cửa cô liền ôm Long cho thỏa nỗi nhớ, anh cũng rất nhớ cô, họ ôm nhau rất lâu. Thảo nói.
– Về quê trông anh đen đi nhiều, vất vả lắm à anh?
– Không vất vả lắm nhưng nông dân mà. Phơi nắng chút cho khỏe.
– Thương lắm biết không. Làm em nhớ anh quá, à đồ ăn nguội rồi mình ăn cơm đi anh.
Vừa ăn cơm, Long vừa kể cho cô nghe ngày tháng vừa rồi ở quê, dù mỗi tối đều nhắn tin nhưng Thảo vẫn muốn nghe anh kể. Thảo yêu Long lại càng thêm yêu hơn.
Thảo chủ động tiến lại hôn Long, nụ hôn sau nhiều ngày xa cách, Cánh môi ướt đẫm của Thảo giờ tơi tả trong cánh môi của anh, đôi tay của anh ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô áp thật chặt vào, cơn mưa hôn từ Long cứ thế trút lên cánh môi của cô, cô dần nhũn người đi trong vòng tay Long.
Cả hai đổ ập xuống giường, vòng tay Thảo quấn quýt lấy cổ anh mà ghì mạnh, cơ thể mềm mại của Thảo chốc chốc lại cong lên mỗi khi đôi môi của Long cắn nhẹ lên vành tai, tuột phăng chiếc áo phông ra khỏi người cô, ngực Long và gò ngực cô dính chặt vào nhau. Vừa mải miết giày vò đôi môi của cô bàn tay Long vừa đưa xuống luồn vào váy vuốt nhẹ từ đùi non của cô lên cao dần, cao dần phía trên cho đến khi chạm đáy chiếc quần lót mỏng dính giờ đang ướt sũng. Rồi khi đôi bàn tay anh lách qua được mép chiếc quần lót chạm vào khu làn da mềm nhũn nơi cửa mình Thảo.
Nằm đè lên cơ thể của Thảo, mải miết hôn lên đôi môi nóng hổi, chân anh tách cặp đùi cô cho dang ra, dương vật tìm đến cái cửa mình đang giàn dụa nước giờ đây đang hé rộng ra đón chờ. Dương vật anh từ từ ấn sâu vào trong người cô, cái đầu dương vật đi vào đến đâu cảm giác mềm mại, ướt át, bóp chặt đến đó, đưa được một nửa vào trong âm đạo Thảo, anh dập mạnh xuống, dương vật chui phập vào.
Ngập hẳn trong âm đạo Thảo, cô quíu người lại, rên lên.
– A… a… á… á…
Cứ thế đưa đẩy đến khi Long mệt rã, đổi tư thế, Long nhấc cô lên, ôm hông kéo nàng quỳ gối xuống, anh cầm dương vật liên tiếp thúc mạnh vào cô, dồn cô dần lên phía đầu giường, một tay tôi vòng lên túm lấy hột le nhay nhay, cô uốn éo đôi mông, đôi lúc lại co mông thít chặt lấy cái dương vật đang liên tục đóng vào người mình, nước từ âm đạo tràn ra nhoe nhoét cả một khoảng đùi cô và dương vật anh, mỗi lần rút ra gần hết rồi đóng mạnh vào nó lại lõng bõng chảy ra, nhịp đóng cứ nhanh dần như chạy nước rút, Thảo gục hẳn đầu xuống gối rên lên, đôi tay túm chặt lấy chiếc ga đệm vò xoắn, rồi đôi mông cô trở nên uốn éo dữ dội, âm hộ co bóp, nghiến, thít chặt lấy làm dương vật anh giật mạnh lên trong nàng rồi ào ạt xuất tinh trong nàng một lần nữa, dòng tinh trùng cứ thế bơm vào sâu, thật sâu trong người Thảo, nàng rã rời nằm sập xuống rồi ngoái đầu lại hôn anh rồi đổ xuống giường.
Cả hai thỏa nỗi nhớ những ngày xa nhau, ôm nhau tận hưởng cơn mê rồi chìm vào giấc ngủ!
Đi dưới dòng người xô bồ của đường phố Hà Nội hối hả chen chúc nhau, Long sắp ra trường, anh đã đi thực tập, lương cũng chẳng đáng là bao vì chỉ là thực tập, hết giờ làm vẫn phải đi làm thêm để mong sau này có một tương lai tươi sáng hơn.
Đến chỗ làm Long có hỏi một anh đồng nghiệp.
– Nghề chọn người hay người chọn nghề vậy anh?
– Em thấy có ai chọn công việc 3 4 giờ sáng đã dậy đi làm mà lương ba cọc ba đồng chưa?
– Vậy là nghề chọn người rồi.
– Không, đó là gánh nặng cuộc sống trên vai đó em – anh đồng nghiệp trả lời rồi vỗ vai Long rời đi.
Long trầm ngâm suy nghĩ.
Ở cái độ tuổi không phải già cả gì nhưng cũng chẳng còn thời gian rong chơi, Long ý thức được việc đó, mong cầu yên bình thì cuộc sống này phải ổn định.
Cuộc sống giống một cơn mưa rào vậy. Trên đầu không có ô phải cố gắng chạy nhanh hơn người khác. Trước mặt không ai dắt, thì phải nhìn đường thật kỹ. Đằng sau không có ai chống lưng nhất định không được gục ngã.
Bản thân loay hoay với mớ bộn bề cuộc sống, áp lực nhiều phía dồn nén nhưng anh không cô đơn vì Thảo luôn bên cạnh, Thảo cũng có công việc riêng đó là quản lý shop quần áo của cô, cô bận bịu nên thời gian Long và cô dành cho nhau chỉ là lúc hiếm hoi cả hai lên trường hoặc vào những đêm cô sang phòng của anh, dù thế cả hai người vẫn rất mặn nồng. Nhiều lần Thảo muốn anh ở nhà chơi, cô nuôi được anh mà, khỏi đi làm cho đỡ vất vả nhưng anh từ chối, anh muốn tự mình đi lên chứ không núp váy Thảo. Cô hiểu và ủng hộ anh, biết anh là người có hoài bão và tự trọng nên cũng không ép buộc được.
Bước sang mùa đông rét mướt, Long rời phòng trọ để đến chỗ làm, sắp ra trường nhưng vẫn phải cố gắng hơn rất nhiều. Anh cũng cảm thấy cuộc sống này tạm ổn, tuy mệt mỏi nhưng cũng là cuộc sống có động lực để cố gắng, nhiều lần Thảo nói với Long về dự định đám cưới sau khi hai đứa ra trường, nhưng Long nói chưa tính đến vì thực sự bây giờ vẫn còn sớm để nói chuyện tương lai.
Hôm nay ở người chú ở gọi điện lên nói rằng mẹ anh bị ốm khá nặng, bố mẹ Long ở nhà đã có tuổi, đau ốm liên miên mà lại hay giấu không cho anh biết. Anh gửi tiền về nhà, hàng ngày gọi điện thăm hỏi nhưng vẫn không yên tâm. Đêm đó anh nằm tâm sự cùng Thảo, cô nói.
– Khi anh vắng nhà, có khi bố mẹ ăn uống qua loa cho có, sức khỏe cũng chẳng còn như trước. Khi anh về may ra bếp lửa hồng hơn một chút. Hay mình về quê thăm bố mẹ anh đi.
… Bạn đang đọc truyện Những cuộc tình dang dở tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/11/truyen-sex-nhung-cuoc-tinh-dang-do.html
Tại một vùng quê yên bình, có hai con người cùng nhau đi trên con đường đất quen thuộc, hôm nay anh quyết định đưa Thảo cùng về ra mắt với bố mẹ.
Long cũng băn khoăn không biết liệu có dắt Thảo về nhà mình có phải ý hay hay không, nhưng cô một mực đòi theo nên anh cũng đành chịu. Trước giờ anh cũng chỉ nói nhà anh ở dưới quê, cũng chưa từng đề cập đến chuyện gia cảnh với cô.
Ban đầu Long định nói với Thảo rằng nhà anh không có điều kiện, cha mẹ anh cũng lớn tuổi rồi mong em nếu có thất vọng cũng đừng để bố mẹ anh thấy. Nhưng cuối cùng Long chọn cách im lặng.
Mở cánh cửa hoen rỉ Thảo cùng anh đi vào, căn nhà cấp 4 hơi nhỏ và cũ kỹ, sơn tường đã bong hơn nửa, nền bê tông chưa được lát đá hoa… Long cúi mặt thở dài.
Thấy có tiếng động, mẹ anh ra xem.
– Long, sao lại về giờ này. Ai đây con? – Mẹ anh bất ngờ.
– Chào bác, cháu tên là Thảo, cháu là người yêu anh Long ạ. – Thảo lễ phép chào hỏi…
– Con về thăm bố mẹ đây, bố mẹ ở nhà đau ốm sao không nói với con.
Một cơn ho lại kéo đến khiến mẹ Long không kìm nén được mà ho sặc sụa, Long vội đến vỗ lưng cho bà, ánh mắt lo lắng.
– Để con đưa mẹ đi khám bác sĩ, cứ để thế này có vẻ không ổn đâu.
– Mẹ đi khám về rồi, thuốc vẫn còn chưa uống hết. Hai đứa vào trong nhà đi khỏi lạnh để mẹ đi mua gì đó nấu cơm cho các con ăn.
Nói xong mẹ anh xách làn bước vội vàng đi chợ.
Trưa hôm đó bố Long về, anh giới thiệu sơ qua Thảo với bố mẹ. Bố mẹ Long cũng rất quý mến Thảo, cô cũng vui vẻ cả ngày hôm ấy, nấu cơm và còn nhổ tóc bạc cho mẹ anh. Về thăm lần này Long cùng Thảo không ở được lâu, phải nhanh chóng quay lại với công việc, tạm biệt bố mẹ rồi anh và cô lại lên Hà Nội luôn trong buổi chiều.
Khi Long đưa Thảo về nhà, cô hỏi anh:
– Sao ngay từ đầu anh không nói cho em biết là nhà anh không có điều kiện, cha mẹ anh vất vả như vậy? Anh xấu hổ à.
Long cười gượng trả lời.
– Anh không xấu hổ vì hoàn cảnh gia đình mình, lại càng không thấy xấu hổ về cha mẹ anh. Anh xấu hổ vì xuất phát điểm của mình thấp nhưng lại đem lòng yêu công chúa như em, anh hiểu ý em rồi, chúng ta dừng lại được thôi. Anh đồng ý!
Thảo ôm lấy anh thỏ thẻ.
– Không phải như vậy, từ bây giờ em sẽ tiết kiệm cho anh, em không đòi trà sữa hay cái gì hết nữa. Em chỉ cần anh thôi, cùng nhau tiếp tục cố gắng anh nhé. Anh muốn cưới em về ở trong căn nhà đấy hay sao.
Giây phút đấy Long nhận ra là suốt đời này anh không thể bỏ lỡ người con gái này, xúc động ôm cô thật chặt.
– Em có thể sẽ không đòi hỏi về vật chất, nhưng em sẽ đòi hỏi về mặt tình cảm. Có thể bây giờ anh chưa giàu, nhưng anh phải tử tế và thương em!
– Ừ, chúng ta yêu nhau lâu thêm một chút nữa, đến khi anh có công việc ổn định rồi anh sẽ bù đắp cho em, được không.
Là con gái, Thảo cũng thích nhẫn, thích hoa, thích quà. Nhưng thấy anh vất vả nên Thảo chỉ nói thích anh. Cô hy vọng trong tim anh sau này mãi mãi chỉ có cô.
Nhưng cuộc đời đâu ai biết được trước những gì chờ đợi chúng ta phía trước.