Phần 10
Căn tin hôm nay vắng vẻ quá, Thảo vừa ngồi ăn vừa nghĩ đến Long, hôm nay cậu lại nghỉ học rồi.
Bỗng tiếng bàn ghế đổ rầm rầm.
Thảo quay lại nhìn, 1 cô hót gơ mặt trát hàng ký phấn đang nhìn mình hầm hầm.
Cô ta cùng 3 con nhỏ khác hùng hổ xông tới, hất đổ bàn ăn của Thảo. Thảo suýt xoa nuối tiếc nhìn đống đồ ăn vương vãi trên sàn nhà…
– Cô làm gì vậy hả? – Thảo gắt lên.
Nhỏ đó shock:
– Cái gì? Mày nói gì?
– Tôi hỏi cô làm cái gì vậy, xinh mà lại bị ngu à. Biết người khác đang ăn không?
– Cái con này… tao không rảnh nói chuyện với mày, vào thẳng vấn đề chính: Tránh xa anh Long ra.
Àaa… Thì ra lại là tình địch, chắc cô ta không chịu được nữa khi nhìn thấy cảnh Thảo và Long thân thiết như thế.
– Tôi và cậu ta chả có gì cả!
– Tao là đứa trẻ lên 3 à? – Cô ta gào lên…
– À… hóa ra cô mới lên 3 thôi sao?
– Mày… hôm nay tao không cho mày 1 bài học thì tao không phải là Người!
Thảo nhếch mép khinh bỉ.
– Thế thì chắc cô không dạy được tôi đâu, vì cô vốn đâu phải là người. Haha…
– Mày… – Nói rồi cô ta giơ tay định tát Thảo.
Thảo đỡ được tay cô ta, siết chặt:
– Định đánh tôi sao? Không có cửa đâu.
Thảo càng siết chặt tay cô ta hơn, cô ta vốn là 1 tiểu thư, chân tay mềm nhũn như bột, Thảo cũng là tiểu thư nhưng không bột, cô ta bị Thảo siết chặt như thế thì muốn gãy xương tay luôn… miệng la oai oái:
– Mấy con kia! Lên cho tao!
Lập tức mấy con nhỏ đằng sau cô ta đồng loạt xông lên. Thảo đi vài đường quyền.
Năm phút sau, giải quyết gọn 3 tiểu thư. Thảo nhếch mép cúi xuống gần 1 chị ả:
– Hừm… tên… Trần Nhật Lệ… ăn hại!
Lại cúi xuống gần chị thứ 2:
– Chẹp… tên… Trần Mai Trang. Yếu như sên!
Ả thứ 3:
– Hừ! Tên… Lê Tường Vy. Còn non lắm!
Sau đó ngó ngàng chị đầu đàn đang tái xanh mặt mũi:
– Cô… hừm… lật bảng tên Hoàng Thuỳ Linh! Hót gơ son phấn chỉ được cái to mồm, làm được gì đâu? Đánh nhau phải lựa ngày nhé. Ha… ha.
Nhìn Thảo bây giờ y như một bà trùm, một giang hồ thực thụ. Nét mặt lạnh hơn băng, có 1 chút khinh khỉnh, hung ác, gian xảo. Khác hẳn với Thảo hàng ngày vui vẻ, hòa đồng hay giả dạng yếu đuối trước Long.
– Các em làm cái gì vậy hả? – Giọng thầy giám thị của trường.
“Thôi xong rồi, bốc đất ăn vã rồi” một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Cô ả cầm đầu thấy giám thị thì như bắt được vàng.
– Thưa thầy… huhu… bạn học… này… tự dưng… đánh em… em chả làm gì bạn cả, em chỉ có lòng muốn nhắc bạn là sắp muộn giờ… thế mà… huhu…
Thảo nhíu mày nhìn cô ta, đóng kịch thật giỏi, không có bản lĩnh mà đòi tranh với bổn cung. Thật khinh bỉ.
Im lặng 1 lúc, giám thị quát lên:
– Lên phòng hội đồng hết cho tôi!
– Vậy là hôm đó cậu được mời lên uống trà vì tội ngớ ngẩn này thôi à?
– Còn không phải tại cậu hay sao. Ai bảo cậu không đi học bảo vệ tôi làm tôi bị bắt nạt.
– Cậu thì sợ gì ai được mà cần bảo vệ. Đúng là đồ hung dữ mà.
Thảo không thèm nói nữa, bỏ về lớp. Long thấy cô dỗi bèn chạy theo dỗ dành.
– Thôi tôi đùa đấy, chiều nay đi xem tôi đá bóng rồi về tôi bao cậu ăn kem nhé?
Giận thế thôi chứ đi thì vẫn đi, phụng phịu làm nũng chút cho biết cảm giác người thương dỗ dành.
… Bạn đang đọc truyện Những cuộc tình dang dở tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/11/truyen-sex-nhung-cuoc-tinh-dang-do.html
Hmmmm, đá bóng mà có cần đẹp trai không? – Thảo thầm nghĩ.
Thảo ngồi hàng phía sau cổ vũ, cô đang tập trung vào cậu thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bạn nữ phía trên:
– Mày thấy anh Long thế nào?
– Quá được ấy chứ, đẹp trai, tốt tính mà lại có nét chín chắn. Rồi sao?
Cô bạn kia từ từ rút ra 1 bức thư nhỏ màu hồng vẫn còn thơm mùi nước hoa.
– Ê đừng có bảo định tỏ tình đấy nhé.
– Ừ lát nữa – cô bạn cầm thư cười híp mắt.
Tiếng cười rộn của hai cô gái làm Thảo ở phía sau như muốn trào cả máu. Dám tỏ tình với crush của bà à?
Không hiểu nghĩ ngợi thế nào Thảo giật bức thư của cô gái kia rồi chạy biến. Hai cô bạn kia đuổi theo, vừa đuổi vừa hét ầm ĩ, do không để ý Thảo vấp và lăn ra đất, trán đập xuống đất u lên 1 cục. Cô vội đứng dậy đứng lên chạy tiếp.
Hú hồn.
Long đá bóng xong không thấy Thảo đâu, gọi điện thì hóa ra cô chờ ngoài bãi gửi xe. Ánh mắt đáp ngay vào vết đau trên trán cô. Vội vã chạy lại, Long hỏi:
– Bạn học Phương Thảo, sao lại thành ra thế này rồi?
Hất tay Long ra cô mếu máo trả lời.
– Cậu còn hỏi à. Không phải tại cậu nữa hay sao.
– Ơ sao lại là tôi?
Thảo chìa bức thư tình đã nhàu nát ra cho anh xem. Đọc xong Long liền vứt đi.
– Vì cái này mà cậu bị thương à.
– Tôi cướp cái này của hai đứa ất ơ nào đó rồi bị dí đánh chạy gần chết, ngã dập cả mặt đấy huhuu. Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đi!
– Chịu cái gì? Cậu giở chứng đi gây sự với người ta làm gì.
Không nói gì, Thảo bắt đầu giở trò ấm ức tủi thân rồi khóc, đúng là con trai chỉ sợ nước mắt, Long lúng túng, chẳng biết giải quyết sao bèn nói.
– Thôi thôi được rồi, cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây?
Thảo bật dậy ôm lấy Long.
– Làm người yêu em!
Long hơi bất ngờ, không nghĩ Thảo chủ động như vậy, Long tự biết mình và Thảo có khoảng cách như thế nào. Không phải cậu không thích Thảo nhưng vì một số lý do nên ngại thổ lộ, nay lại được cô mở lời trước, lưỡng lự rồi thôi cũng đồng ý.
“Thôi mặc kệ đi, bên nhau là hạnh phúc rồi.” – Long thầm nghĩ.
Thế là hai người thành đôi, chuyện tình cứ thế mà bắt đầu!!!
Đức Phật nói, người mà chúng ta yêu mến ngay từ ánh nhìn đầu tiên không phải do nhan sắc đẹp hay xấu, mà là do như đã quen biết từ kiếp trước.
Thảo và Long yêu nhau như thể đã đã tìm hiểu nhau từ kiếp trước, họ rất thân thuộc nhau.
Mỗi khi đi học cả hai thường chung đường và trở về cùng nhau, sau mỗi giờ đi làm thêm về Long thường cùng Thảo dạo chơi đâu đó, có khi là ngồi nhìn các cụ già đánh cờ bên con hẻm, có khi là chơi cùng các em nhỏ trên vỉa hè. Ngày tháng với họ cứ bình lặng trôi qua.
Long học đi học trên Hà Nội, nhưng quê anh ở cách Thủ Đô khá xa và phải thuê trọ, anh hàng ngày đi học và còn đi làm thêm để bố mẹ ở quê bớt vất vả làm việc gửi tiền lên cho mình, cuộc sống cũng tương đối dập khuôn.
Nhưng từ ngày yêu Thảo thì đã khác, anh dành thêm nhiều thời gian bên Thảo hơn, thời gian rảnh đều dành cho Thảo, cô cũng hay sang phòng trọ của Long chơi, nhiều lần ngủ lại đây.
Yêu nhau thì chuyện ôm hôn nhau, thích thích là việc không tránh khỏi, dù có ham muốn thể xác nhưng Long vẫn muốn giữ cho Thảo. Dù nhiều lần Thảo bật đèn xanh nhưng Long như khúc gỗ mà từ chối cô.
– Anh sợ chúng mình còn trẻ, anh sợ nếu quá giới hạn nếu có việc gì sau này người thiệt thòi là em, Anh chưa ổn định, chưa có tương lai, chưa có gì cả. Em đợi anh nhé!
– Vâng vâng, gớm như ông cụ non vậy.
Dạo gần Thảo thấy Long rất khác, ngoài việc đi học và làm thêm thì không còn thường xuyên đi cùng cô nữa, nhiều lần tới phòng trọ nhưng đã bị khóa cửa, Thảo hỏi anh cũng chỉ ậm ừ trả lời cho qua, nhắn tin cũng hời hợt nhiều khi không trả lời cô.
Tuy có những lúc nằm cạnh nhau là thế, nhưng Thảo cảm giác Long không còn như trước kia nữa, hình như có gì đó giấu cô.
Cô thường suy nghĩ vu vơ rồi tự làm mình buồn bã. Long đang có thay đổi lớn, ít quan tâm cô hơn trước.
Nằm trên giường, Thảo khẽ rơi giọt nước mắt, có phải Long cũng chỉ yêu cô thoáng qua và đã chán hay không? Hết yêu nhưng không muốn tự nói lời chia tay để cô phải rời đi trước.
Long hình như cũng không quan tâm. Vẫn chẳng đoái hoài gì đến cả, không để ý đến cảm xúc của cô, càng làm cho Thảo suy nghĩ.
Sáng nay đi học, Long hẹn Thảo tối sang phòng trọ có điều muốn nói, nhìn mặt Long ngưng trọng như vậy. Thảo cũng nghĩ rằng Long có chuyện gì quan trọng muốn nói.
Thảo đến phòng trọ. Tới cửa anh đã đợi sẵn, Thảo nghĩ rằng Long muốn nói lời chia tay, Long đợi cô ở cửa phòng, nói cô im lặng và bịt mắt cô lại và dắt vào bên trong.
Bên trong phòng là một chiếc bánh kem có cắm vài que nến, Long đốt nến lên và tắt điện, mở khăn che mắt Thảo ra. Cô ngỡ ngàng với mọi thứ, hôm nay là sinh nhật của mình sao? Thảo còn không nhớ đến sinh nhật mình, hàng năm bố mẹ cô đều đi làm, gửi tiền cho cô muốn gì thì mua, cô cũng chẳng có ai bên cạnh nên cũng quên đi cả sinh nhật mình.
Thảo bất ngờ không thốt lên được câu nào, trên mi rơi giọt lệ hạnh phúc.
Long lấy trong túi ra một chiếc lắc tay đeo vào cho Thảo rồi giải thích.
– Đây là món quà mà thời gian qua anh đi làm thêm cả phụ hồ và quán cafe để tặng cho em, tuy nó không đáng giá nhiều, nhưng nó là nỗ lực của anh để chứng minh anh thực sự yêu em và làm gì đó ý nghĩa ngày sinh nhật của em, xin lỗi vì dạo này khiến em suy nghĩ và buồn lòng.
Thảo không nói gì, cô cứ vậy mà khóc, món quà không đắt hay quý hiếm nhưng Thảo rất trân quý nó, hóa ra đây là lý do mà Long ít bên cô như vậy.
– Anh làm những thứ này là vì em ư?
– Đúng, anh muốn làm gì đó cho em, thực sự anh rất yêu em, anh sẽ cố gắng hơn. Tin anh nhé!
Từ giây phút này, Thảo đã xác định đây là người đàn ông mà Thảo sẽ gắn bó suốt cuộc đời, cô sẽ không bao giờ rời xa anh.
Thảo ôm lấy Long và hôn anh, cuồng nhiệt và say đắm. Long cũng đắm chìm trong nụ hôn với cô.
Chuyện gì đến cũng phải đến.
– Em muốn làm người phụ nữ của anh. Em yêu anh!
Thảo nắm tay Long đặt lên ngực mình, tay Long ôm trọn bầu vú mà xoa nắn cảm nhận sự mềm mại, tay còn lại Long mò vào trong quần của Thảo, cảm nhận sự ẩm ướt của cô. Long xoa khắp vùng thầm kín của Thảo, bản năng mách bảo anh làm thế.
Ít phút sau khi sờ soạng mơn trớn nhau đủ nhiều, Long từ từ cởi hết đồ của Thảo ra và đỡ cô nằm xuống, anh cũng trút bỏ mớ đồ trên người. Anh gác hai chân cô lên vai, dùng dương vật quét qua lại âm hộ của Thảo cho cô kích thích hơn. Long đưa vào từ từ, có vẻ chật chội quá, lựa lại dương vật, Thảo cũng thả lỏng người ra để anh vào dễ hơn, vào được 1/3 anh cảm giác thấy chạm phải thứ gì đó. Long biết đó là gì, hôn cô một cái rồi ấn mạnh.
Có tiếng tan vỡ… đó là tan vỡ khoảng cách giữa hai người, giờ đây họ đã liên kết hai con người với nhau, màng trinh bị xé rách. Thảo gồng cứng người…
– Aaaa… aa đau em…
– Em chịu đau một chút nhé.
Long từ từ nhích thêm dương vật vào sâu trong Thảo, âm đạo của cô co bóp và khít rịt làm anh cũng khó khăn khi đưa vào.
Thảo bấu chặt vào lưng anh vì đau, móng tay đâm vào lưng bật cả máu. Có tiếng khóc nhẹ của Thảo, tiếng khóc của sự hạnh phúc.
Long tiếp tục nhấp vào âm đạo của cô, kèm theo những nụ hôn cháy bỏng, lúc sau Long nói.
– Anh muốn raaa… aaa…
– Xuất vào trong em đi anh. Em muốn thế.
Long thấy cô nói vậy thì tăng tốc về đích, bản năng khiến anh dập nhanh hơn, mạnh hơn, thô bạo hơn. Dương vật anh mỗi cú thúc đều chạm đến tử cung làm cô điếng người.
Thảo gồng mình co giật, mông cô thít lại, Long cũng dập nốt vài cú lút cán rồi ôm chặt lấy Thảo.
– Anhh rr… aaaaa Thảo ơi. Aaaaa…
– Em mắc tiểu quáaaa… rrrrr aaaaa.
Cứ thế cả hai ôm nhau chừng mười phút, rồi họ lại trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Cả hai đã trao cho đối phương lần đầu của nhau.
– Cảm ơn anh, đây là món quà sinh nhật em mong chờ nhất.