Phần 20
Tôi và em lại giận nhau, đúng ra là tôi giận em, giận đến mức không thiết tha gì chuyện hẹn hò với em nữa, em cũng im lặng với tôi, thành thử ra chúng tôi hơn một tuần không gặp nhau. Nguyên nhân là vì em lại một lần nữa làm tôi thất vọng, em nói với tôi rằng quá mệt mỏi với bạn trai rồi, em sẽ chia tay cậu ta, và em đã chia tay thật, trong khi tôi đang vui mừng vì cuối cùng em đã có đủ quyết tâm thì hai ngày sau cậu ta hẹn gặp em ở nơi hẹn hò quen thuộc, em đã đến gặp và cậu ta không nói gì cả, chỉ đưa cho em một… lá thư, trong đó giải bày về lý tưởng sống, về hoài bão của cậu ta, về việc cậu ta không muốn phụ thuộc vào gia đình, muốn sống được với đam mê (viết nhiều thế mà quên viết lý do vì sao vẫn sống bám vào đồng lương của em), viết em là động lực sống của cậu ta như thế nào… vân vân và vân vân… Sau này em còn kể với tôi trong bức thư ấy đôi chỗ nét mực bị nhòe đi, em nghĩ bạn trai em vừa khóc vừa viết.
Xin lỗi mọi người cho tôi chửi một câu: ĐM, cái trò nhỏ nước lên thư tôi tưởng nó biến mất từ cái thời tôi học cấp 2 rồi chứ, thời đại công nghệ thông tin này vẫn còn có thằng đem ra sử dụng, và em vẫn bị lừa. Thế là em quay lại với cậu ta, chỉ nhắn một tin cho tôi: “Xin lỗi anh, em lại làm anh buồn rồi”. Tôi giận em đến điên người, trước giờ tôi vẫn chấp nhận làm người thứ ba dù rất buồn, nhưng lần này em đem đến cho tôi hy vọng rồi lại nhẫn tâm tước mất nó đi, tôi quá giận em đến nỗi muốn hoàn toàn chấm dứt mối quan hệ dai dẳng phức tạp này, nhưng trong thâm tâm tôi biết rằng chỉ cần em lại liên lạc với tôi, lại nói nhớ tôi, thì ngay lập tức tôi sẽ chạy đến bên em, tiếp tục cam tâm tình nguyện đóng vai trò người tình hờ bên ngoài cuộc tình của em.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và em chấm dứt đúng như thế, bằng một tin nhắn của em.
– Anh còn giận em không, em nhớ anh quá, tối nay em nghỉ học, anh chở em đi H nhé.
– Ừ, anh đợi em chỗ cũ – sau một hồi phân vân tôi cũng nhắn lại cho em, một tuần không gặp em quá đủ với tôi rồi, tôi biết rằng mình đã quá yêu em, không chỉ là vì niềm vui xác thịt trên giường, mà còn là vì chính con người em, nụ cười của em, ánh mắt của em, giọng nói của em, tất cả đều khiến tôi yêu đến cuồng nhiệt.
Thị xã HA (Hội An), sau này được lên đời là thành phố HA, vốn là một đô thị cổ được lưu giữ khá trọn vẹn, nơi này trở thành điểm hẹn hò phổ biến của những cặp đôi ở thành phố của tôi, nhất là vào những ngày rằm, vì nơi đây sẽ thắp sáng hàng trăm cái đèn lồng dọc theo các con đường và bờ sông, tạo nên một không gian vừa đẹp vừa lãng mạn để những người yêu nhau tìm đến, nắm tay nhau đi dọc những con đường, cùng nhau ngồi trên ghe đi dọc bờ sông và thả hoa đăng… Hôm nay là ngày rằm, nghĩ lại thì thấy chúng tôi chưa đi đến HA lần nào cả, chủ yếu là vì em thường không thể có được thời gian thoải mái cỡ 3 – 4 tiếng đồng hồ dành cho tôi, hôm nay em nghỉ học, vậy là từ lúc em làm về đến 9h là giờ em học xong, chúng tôi sẽ có gần bốn tiếng bên nhau, ở một nơi cách xa thành phố này.
Tôi thu xếp nhanh công việc ở công ty rồi về nhà sớm, dù đã hẹn hò với em được mấy tháng rồi nhưng mỗi cuộc hẹn với em tôi đều trân trọng và muốn bản thân xuất hiện thật đàng hoàng trước mặt em, vả lại chúng tôi vừa chiến tranh lạnh xong, hôm nay cũng phải hoàng tráng hơn ngày thường chứ. Gửi xe và đợi em tại địa điểm mọi lần, đúng 5h chiều em đã đến, không phải mang đồ công sở như những lần khác, mà một bộ váy nhẹ nhàng, bên ngoài có áo khoác nhẹ vì trời mùa đông hơi có gió lạnh và chúng tôi phải đi dọc đường biển, vậy là em cũng như tôi, về nhà sớm rồi mới đến đây, có lẽ em cũng mong đợi cuộc hẹn này như tôi vậy.
– Còn giận em không đó – em vừa cười vừa chào tôi, nhìn vào nụ cười ấy mọi suy nghĩ giận dỗi trong lòng tôi tan biến đi đâu hết, tôi chỉ biết cười trừ đáp lại em.
Vừa nhường tay lái cho tôi, em bỗng từ sau ôm chặt lấy tôi giữa ánh mắt của những người bên đường, đây là quãng đường trước mặt bệnh viện, lúc nào cũng đông đúc, thường thì em có ngồi sau tôi cũng không thể hiện mạnh mẽ như thế này.
– Anh giận em lâu quá, em nhớ anh lắm đó – em thỏ thẻ…
– Anh cũng nhớ em.
– Nhớ mà không nhắn tin cho em, nếu em không nhắn tin thì anh cũng im luôn đúng không.
– À… ừ… Anh thấy hơi mệt mỏi với chuyện của mình…
– Em… xin lỗi, mà hôm nay mình đừng nhắc đến chuyện đó nữa nghe anh, hôm nay anh chở em đi chơi đến tối luôn, đi khỏi thành phố xem như anh với em là người yêu thật sự, hôm nay quên hết mọi chuyện đi, em hoàn toàn là của anh.
– Ừ.
Tôi mỉm cười kéo mạnh tay ga rời khỏi thành phố, tôi cũng thật sự muốn như vậy, rời khỏi nơi chứa đầy sự mâu thuẫn phức tạp đến mệt mỏi này, dù chỉ có hơn ba tiếng đồng hồ thôi, nhưng ở một nơi khác lạ, tôi muốn em và tôi thật sự là một cặp, không sợ sệt, không giấu diếm, không có ai giữa mối quan hệ của tôi và em.
Hơn 30km đường biển khá lạnh, hôm nay là rằm nhưng không phải rằm lớn, ở HA thường cực kỳ đông đúc vào rằm tháng giêng, tháng 4, tháng 7 và tháng 8, hôm nay không dính vào những dịp đó nên lượng người đi HA vào giờ này khá là thưa thớt, con đường gần như chỉ có xe của chúng tôi, dù đã khoác áo ngoài nhưng hình như em lạnh, cứ ôm chặt và ép sát vào người tôi. Khi xe chạy qua một quãng đường không có dân cư, tôi đưa tay ra sau và luồn vào trong váy em, trò này tôi làm nhiều lần rồi nhưng em vẫn bị giật mình.
– Anh, trời còn sáng mà, ai thấy thì sao.
– Ở đây có ai đâu mà thấy, hai bên đường chỉ là rừng dương không mà, có dân đâu – vừa nói tôi vừa cho ngón tay rờ vào cái mu quen thuộc, cảm giác vừa mềm vừa ấm là tôi thích thú, hơn một tuần nay tôi không được chạm vào nó rồi.
– Nhỡ ai chạy xe lên thì sau… – em không cản tay tôi lại, nhưng vẫn lo lắng.
– Thì có xe lên anh rút tay ra…
Em không thắc mắc nữa, tôi biết rằng thời gian không gặp nhau không chỉ tôi nhớ em, cả em cũng nhớ tôi, nhớ những trải nghiệm tình dục của tôi và em, cậu bạn trai lãng mạn của em chỉ thích những trò sến sẩm mà không hề biết rằng em luôn hừng hực lửa tình, luôn thích thú với những chuyện phiêu lưu trong tình dục.
Xoa xoa quanh mu của em được một lúc thì tôi thấy quần em đã ươn ướt, có điều tư thế này khó cho tay vào trong quần lót mà móc quá, tôi mới nói với em vén quần lót qua rồi ngồi đè hẳn lên hai ngón tay của tôi, em không có ý kiến gì vì cũng đang hứng, nhấc mông lên rồi đè cái lồn lên tay tôi đặt sẵn dưới yên xe. Tay tôi móc thẳng vào trong lồn em trong tư thế này, em gục đầu hẳn lên vai tôi, vừa vì sướng vừa vì xấu hổ nên không dám ngẩng mặt lên, thỉnh thoảng có xe chạy vượt lên tôi cũng không rút tay ra, đang vui mà, việc gì phải ngại, người ta cũng chỉ nhìn lướt qua rồi đi thôi, thậm chí có một cô bé trố mắt nhìn chúng tôi mà đỏ cả mặt, dường như người xấu hổ hơn lại là cô bé chứ không phải là tôi nữa.
Càng móc thì lồn em càng ướt đẫm, bàn tay trái của tôi giờ đã nhơn nhớt đầy nước dâm của em chảy ra, em thì không chỉ gục vào vai tôi mà còn thỉnh thoảng rên rỉ vì không chịu nổi kích thích, mỗi lần xe chạy trúng đoạn đường mấp mô thì mông em nảy nhẹ lên rồi dập xuống làm hai ngón tay thọt sâu vào bên trong khiến cho em co rúm người lại, miệng “Ứ” lên một tiếng vì thốn và có lẽ cũng vì sướng. Được một lúc thì hông của em bắt đầu chuyển động, chà chà lên bàn tay tôi đang đặt ở dưới, kiểu này là em nứng lắm rồi, có khi phải ghé vào đâu giúp em giải tỏa thôi, nhưng cũng vừa vào địa phần HA, tay tôi cũng đã mỏi nhừ với tư thế này rồi mà bây giờ hai bên đường đã đông đúc rồi nên tôi phải rút tay ra khỏi váy em, xoay đầu lại nhìn thì hai má em bây giờ đã đỏ ửng cả lên vì bị kích thích, tôi trêu em thì bị em véo một cái vào tay.
– Cái tay hư, làm em như thế rồi rút về.
– Haha, tối anh lấy thứ khác đền cho em…
Vừa đến nơi cũng gần 6h tối, tôi dẫn em đi ăn tối ở một nhà hàng – quán cf khá nổi tiếng trong khu phố cổ, thật ra dự định ban đầu là ăn uống qua loa rồi đi dạo thôi, nhưng tôi muốn hôm nay thật đặc biệt, để tôi có thể dối lòng mình mà quên đi em chưa phải là của tôi. Nhà hàng khá sang trọng, khách Tây nhiều hơn khách Việt, em cứ trầm trồ với khung cảnh bên trong, em kể rằng em đã đi đến đây nhiều lần với gia đình và bạn bè (có lẽ cả với người yêu hiện nay nhưng em ngại nên không nói, như thế cũng tốt) nhưng chưa bao giờ em vào những nơi như thế này cả, chỉ đi ngang qua và nhìn vào thôi, một phần là sợ không có đủ tiền vào, mà chủ yếu là vì thấy nhiều khách Tây quá nên ngại.
Chúng tôi ngồi trên ban công nhìn xuống con phố đi bộ, cũng đã ăn tối xong nhưng tôi gọi thêm hai phần kem tráng miệng, vừa nhấm nháp kem vừa nhìn xuống những cặp tình nhân đang đi dưới phố, mọi khi đi với em luôn phải lén lút, làm gì cũng phải nhanh chóng vì áp lực này nọ, hôm nay được thong thả nắm tay em ngồi trong khung cảnh như thế này, tôi muốn hưởng thụ một tí. Em có lẽ cũng vui, cứ cười nói tíu tít, dù ngồi ngoài ban công nhưng không khí ở đây khá ấm cúng chứ không lạnh như trên đường đi, em đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ còn mang váy mỏng trên người, bộ váy này cũng là tôi mua cho em nhưng chưa thấy em mặc bao giờ, váy có phần giữa ngực khoét khá sâu nhưng vì ngực em nhỏ nên nhìn rất hợp thời trang và gợi cảm chứ không dung tục, bỗng tôi nhận ra là hình như hôm nay em không mang áo lót. Em cũng biết được ánh mắt tôi đang nhìn nên cười hỏi.
– Anh nhìn gì mà nhìn ghê thế?
– Haha, anh thấy lạ nên nhìn kỹ thôi, mà… em không mang áo lót hả, nãy giờ em mang áo khoác nên anh không biết – tôi thì thầm vào tai em.
– Em thấy cái váy này không mang áo lót thì đẹp hơn, lẽ ra có 2 miếng dán ngực nhưng vì mang áo khoác rồi nên em thả rông luôn, hihi – em mỉm cười trả lời tôi.
– Ừ, ngực em nhỏ cũng có lợi nhỉ.
– Anh nói thế là có ý gì – em véo cho tôi thêm một cái đau điếng.
– Á á, anh khen em mặc váy đẹp mà.
– Đúng rồi đó, váy anh mua cho em mà, cái nào cũng đẹp cả.
– Thôi đi dạo thôi, mình ngồi đây cũng lâu rồi.
Tôi đứng dậy, rồi nhân cơ hội không ai để ý lấy ngón tay lướt qua ngang ngực em, sờ vào núm của em, qua làn áo tôi vẫn cảm nhận được núm của em đang cương cứng, không biết là vì trò kích thích của tôi trên đường đi hay vì em không mang áo lót làm núm vú cạ vào vải bị kích thích, nhưng sao cũng được, nhìn khuôn mặt em đỏ lên vì giật mình khi tôi chạm vào vú thật là thú vị, em lườm tôi một cái rồi mang áo khoác cùng tôi đi ra phố, cũng may là có cái áo khoác, chứ không đi bộ dưới phố thì người ta nhìn chằm chằm vào em mất, tuy ngực em nhỏ không lộ ra khỏi cái váy nhưng hai núm vú giờ đã cương cứng nhô lên như vậy, người ta không nhìn mới lạ.
Chúng tôi thong thả đi dạo quanh khu phố cổ, mua sắm một ít đồ lưu niệm nho nhỏ, dừng chân nghe hát dân ca, ngồi lại quán dọc vỉa hè ăn chè bắp (ngô)… tôi chợt nhận ra chưa bao giờ em cười nhiều như thế với tôi, trước giờ những cuộc hẹn của tôi và em đều có mục đích là làm tình, chúng tôi nhanh chóng lao vào nhau mà bỏ qua phần lớn những kỷ niệm hẹn hò như hôm nay, có lẽ, khi đã thật sự yêu em rồi thì tôi mới mong muốn nhiều hơn ở em, tôi mong được thấy nhiều hơn những nụ cười như hôm nay, điều đó chỉ thật sự đến với tôi nếu một ngày nào đó em chia tay người yêu và thuộc về tôi, nhưng nụ cười vui vẻ của ngày hôm nay làm tôi thêm động lực để chờ đợi điều đó, tôi sẽ không bỏ cuộc nữa, dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ không buông xuôi, em sẽ hiểu rằng, tôi sẽ luôn chờ đợi cho đến ngày đó.
Tôi và em mua hơn mười cái hoa đăng rồi thuê một chiếc ghe nhỏ chèo ra giữa sông để thả, tôi chỉ có việc thắp nến cho vào hoa đăng, việc thả và cầu nguyện bị em dành phần mất rồi, nhìn khuôn mặt của em hồng lên trong ánh nến, mắt khẽ nhắm cầu nguyện rì rầm rồi thả từng chiếc hoa đăng xuống dòng sông, tôi bỗng muốn ôm hôn em ghê gớm, nhưng ngại cô lái đò đang nhìn hai đứa nên thôi. Khi em thả đến chiếc hoa đăng cuối cùng thì điện thoại của em bỗng kêu lên, em nhìn vào điện thoại rồi nhìn tôi, từ ánh mắt của em tôi biết đó là cuộc gọi của ai, chỉ có điều bây giờ đang ngồi trên đò ngay giữa sông, em cũng không thể chạy đi xa để nghe điện thoại được, tôi biết em cũng không muốn nói chuyện với người yêu trước mặt tôi, vì thế em cứ cầm chiếc điện thoại trên tay mà nhìn tôi đầy khó xử.
– Em nghe điện thoại đi, anh không làm phiền đâu.
– Anh… dạ…
– Alo em nghe đây… ừm… 9h… ừm…
Tôi không có tâm trạng để nghe cuộc đối thoại của em, chỉ nhìn quanh để kìm bớt cơn giận vô lý đang dâng lên trong lòng, tôi đã hứa với lòng mình rồi mà, dù có chuyện gì, tôi vẫn sẽ chịu được. Em nghe điện thoại xong cũng là lúc chúng tôi về bến, bước lên bờ và đi song song cạnh nhau, tôi vẫn cố bắt chuyện với em nhưng thật khó để tự nhiên như trước, bỗng em nắm lấy tay tôi và nói.
– Anh… lúc nãy Thạch điện thoại bảo em 9h học anh văn xong thì qua chở Thạch về, xe Thạch bị hư.
– Ừ anh biết rồi…
– Anh đừng giận em nghe, em cũng không muốn vậy đâu, mình còn gần hai tiếng đi với nhau mà, tự nhiên giận mất vui đó…
– Ừ…
Dù cố gắng mấy thì tôi cũng không thể tiếp tục vui vẻ đi chơi được, nên tôi bảo em lên xe tôi chở về sớm, em ngồi sau xe im lặng dựa vào tôi, cuộc đi chơi hôm nay đang vui vẻ thì bị phá đám làm em cũng có cảm giác có lỗi nên cứ im lặng như vậy cho đến khi ra đến đường biển, bỗng em thì thầm phía sau lưng:
– Anh, còn sớm, anh chở em đi đâu đi rồi 9h về.
– Đi đâu đây?
– Anh hiểu ý em mà…
Đương nhiên tôi hiểu ý của em, nhưng cuộc đi chơi hôm nay nếu kết thúc như thế này tôi lại không thích, nên nghe em nói vậy không hiểu sao tôi lại không có hứng mà lại muốn nổi giận với em.
– Em thấy anh tội nghiệp quá nên muốn bù cho anh à?
– Không phải, anh đừng nghĩ em như vậy, thật sự hôm nay em muốn đi cả buổi tối với anh, chỉ mình anh thôi mà, em cũng muốn… nữa, giờ như thế này em cũng khó chịu lắm.
Nói rồi em ôm chặt lấy tôi, miệng em thì thầm vào tai tôi làm tôi không kìm lòng được:
– Anh biết là em thật sự muốn mà, lúc đi trên đường em đã muốn lắm rồi, anh biết mà đúng không…
Tôi có muồn tiếp tục giận em cũng không được nữa, thằng em đã muốn phản bội tôi rồi, nó cứ muốn ngóc đầu dậy làm quần của tôi đội lên một cục, thôi thì để cho em về với người yêu cũng được, nhưng trước đó thì dìu em cùng nhau lên đỉnh đã, hơn một tuần chúng tôi không gặp nhau, tôi cũng nhớ cái lồn của em lắm rồi.