Phần 3
Nói xong thì ba thằng chụm đầu vào lên kế hoạch. Buổi trưa, hai thằng ra đầu hè trải chiếu ra rồi lăn ra ngủ. Tôi chuẩn bị mấy thứ đồ hay hay lạ lạ mà tự tay làm những lúc rảnh rỗi trên thủ đô rồi tót sang nhà Giang.
Ngó thấy em nó đang làm ngồi lướt web thì tôi khẽ hỏi:
– Này! Cho anh vào được không đấy?
Giang mở cửa cho tôi rồi nhoẻn miệng cười bảo:
– Hì hì! Anh có cái gì tặng em à?
– Có chứ! Sợ em không thích.
Tôi đưa luôn mô hình tháp Eiffel làm bằng tăm cho Giang rồi nói:
– Đây! Anh tặng, đừng có mà chê xấu đấy nhé. Chê xấu là anh giận đấy biết chưa.
Đôi mắt mở to rạng ngời nhìn cái tháp của tôi rồi Giang ngẩng mặt lên tươi cười nói:
– Nó đẹp thế này mà bảo là xấu à. Anh khéo tay thật đấy.
Tôi cười thì Giang dẫn tôi vào nhà. Nhà Giang là khá giả nhất trong xóm nên đồ đạc cũng tương đối là tiện nghi. Tôi ngồi xuống bàn thì Giang mở tủ lạnh lấy đồ cho tôi rồi bảo:
– Uống nước đi anh. Tặng anh cái gì bây giờ nhỉ?
– Gớm! Làm gì mà đã tìm ngay đồ tặng anh làm gì. Thế hóa ra lấy quà đổi quà à.
– Hì hì! Kệ chứ.
Tôi cười rồi thấy Giang đang làm mấy cái đoạn phim nhí nhố trên máy tính của mình. Tiến lại tôi hỏi:
– Cũng nghịch mấy phần mềm này à?
– Em nghịch làm đĩa cho tụi bạn em thôi đấy mà, không hiểu sao mà máy của em chậm lắm. Anh có biết gì máy tính thì xem cho em với.
– Được rồi để anh xem.
Tôi xem máy tính của Giang thì chẳng qua cài đặt nhiều quá cộng thêm với nhiều vi rút quá nên máy nó chạy chậm. Quét vi rút và gỡ mấy cái không cần thiết đi thì máy chạy nhanh hẳn Một lúc sau thì Giang mang cho tôi một đĩa thạch và một cốc nước chanh dây.
Nhìn đĩa thạch tôi bảo:
– Ô hãy còn nhớ sở thích ăn thạch của anh từ ngày xưa cơ à. Nhớ cũng lâu ra phết đấy nhỉ.
– Cái tính của anh thì ai mà chẳng biết.
Tôi cười bóc cái thạch cho vào miệng nhai tỏm tẻm rồi hỏi tiếp:
– Bố mẹ đi làm hết mỗi em ở nhà thôi à?
– Thì cả xóm này ai chẳng đi làm về giống nhau hả anh. Bố mẹ em cũng thế thôi chứ cũng có khác mọi người đâu. Khéo làm bên kinh doanh còn về muộn hơn ấy chứ. Toàn ở nhà một mình cũng buồn lắm.
– Gớm! Xinh xắn thế này lại năng động như em thì thiếu gì cách để làm mình vui. Mà người yêu đâu không đi chơi lại ở nhà làm gì. Đừng nói với anh là em chưa có người yêu đấy nhé. Anh là anh không tin đâu.
– Có thì cũng có nhưng yêu đương linh tinh thôi anh.
– Linh tinh là thế nào?
– Thì linh tinh tuổi học trò ấy, có gì đâu. Mà anh sao không dắt ngwòi yêu về ra mắt cả xóm. Mấy anh trên đó thì chắc là có rồi chứ gì?
– Ôi! Chưa thằng nào có mảnh tình vắt vai đâu em.
Giang cười khúc khích trông càng đáng yêu. Tôi chưa biết phải tán thế nào, hơn nữa trông Giang thế kia thì chắc là cũng khó. Hơn nữa tán lại để ăn nên khó khăn lắm. Ngồi nói chuyện một chút tôi vào mấy cái web xem thử đồng thời cũng bảo Giang:
– Có vào web đen không mà lắm virut thế không biết?
Giang bĩu môi một cái mà nói:
– Anh cứ nghĩ tụi em xấu tính như bọn anh đấy!
– Bây giờ vào đầy, mà có riêng gì đàn ông con trai bọn anh đâu. Hì hì.. mà nhìn dạo này xinh gái thế này chưa có người yêu thì mình tán ngay.
Câu nói bâng quơ của tôi vậy khiến cho Giang cười mà bảo:
– Thế thì anh tán thử đi. Em bảo có thôi nhưng cũng đã chia tay rồi
– Thế bố mẹ có biết có người yêu không đấy?
– Biết chứ! Nói chung là bố mẹ em thoải mái cái chuyện yêu đương này. Chỉ cần học hành cẩn thận là được thôi.
Tôi cười hì hì rồi bảo tiếp:
– Thế chia tay rồi để anh tán nhé. Có đồng ý cho anh tán em không đấy?
– Thì anh cứ tán đi còn đổ hay không là do em chứ đúng không nào.
Giang ửng hồng gò má rồi đi xuống dưới nhà mà bơm nước tưới mấy giàn hoa lan cho bố. Tôi cũng đi theo rồi ngắm hoa của bố Giang trồng. Công nhận là có những giò phong lan đẹp thật Đang phun nước thì có con chuột nhắt không biết ở đâu chạy ra. Vừa nhìn thấy nó thì Giang đã giật thót, chân dậm bành bạch xuống sân rồi nói:
– Á anh ơi ! Chuột, anh Hùng ơi…đuổi con chuột đi!
– Kệ! Bé tí sợ gì!
– Không mà! Em sợ… đuổi nó đi cho em.
Tôi được thể trêu Giang luôn:
– Nếu mà anh đuổi cho em thì phải làm người yêu anh đấy nhé. Không làm người yêu anh là anh kệ đấy. Mà thôi cứ để nó!
– Eo khiếp! Đuổi nó đi.
Tôi càng muốn trêu Giang hơn nên đẩy Giang vào cái chỗ có con chuột nhắt đang chui vào. Giang giật bắn người mà đánh vào tay tôi mấy cái. Thấy hai đứa đang nghịch như vậy thì con chuột nó sợ lại phi ra. Giang phi lên mà ôm chặt lấy tôi.
Mùi hương nhẹ nhẹ và da thịt mát lạnh của Giang làm tôi thích lắm. Vừa đỡ lấy hai chân của Giang rồi nói:
– Kệ nó chứ. Bắt anh bế em thế này à?
– Em sợ..
Tôi được dịp ôm lấy Giang luôn rồi hôn luôn lên môi xem Giang phản ứng thế nào. Hơi bất ngờ Giang mở to mắt ra nhưng sau đó xoay nhẹ ôm lấy tôi rồi hôn tôi. Hai cái đầu lưỡi dần dần đưa ra mà quấn lại với nhau. Có người yêu rồi thì tôi biết Giang hôn cũng là bình thường.
Hai đôi môi dính với nhau được có vài giây thì tôi nhả ra. Trên gương mặt của Giang thoáng ngượng ngùng nhưng cũng đầy thích thú. Tay Giang đấm nhẹ nhẹ vào ngực tôi rồi nói:
– Anh bắt nạt em nhé. Dám hôn trộm em!
– Thế này mà là hôn trộm. Nhảy luôn lên người anh còn gì nữa.
Giang vội vàng tụt xuống rồi nói:
– Tại con chuột nó phi ra đấy chứ có phải tại anh đâu.
– Ha ha! Cho anh hôn là đồng ý rồi đấy nhé!
– Đồng ý gì?
– Thì đồng ý làm người yêu anh chứ sao. Không phải người yêu thì không được hôn mà đã được hôn thế này thì là người yêu rồi đấy!
– Hứ! Ai bảo thế? Nhận vơ
Giang vùng vằng e thẹn vào nhà. Tôi vào chơi với Giang một chút rồi đi về. Hai thằng bạn vẫn ngủ chưa biết gì. Buổi chiều thì mấy mấy đứa ra về dọn nhà rồi tối đợi bố mẹ về cùng liên hoan đến muộn thì cả ba thằng gọi cả xóm đi ăn chè.
Toàn bọn trẻ con với mấy em ở trong xóm. Nhung với Ngọc, Giang, Phương nữa. Cái Hạnh và cái Nga thì thấy mấy chị đi cũng tớn lên đi cùng.