Phần 2
Tôi vừa nói xong thì thằng Tú hỏi tiếp:
– Thế mấy em ấy có trẻ không đấy, dạng máy bay bà già thì thôi nhé.
Linh cười hà hà mà nói:
– Mấy em này cực ngon, nhà có điều kiện luôn nhé. Hơn nữa mới học lớp mười một thôi. Vẫn là gái cấp ba, rủ đi chơi là được.
Tôi thấy Linh nói thế bĩu môi nói:
– Mẹ ! Con gái trên thủ đô, tụi nó cần SH và iphone chứ cần đéo gì mã với lại cái mồm. Mày lại chém gió anh em đấy hả?
Thằng Linh lừng khừng nói lại:
– Tao nói điêu chúng mày làm cái gì. Mấy em này trông ngây thơ thôi, nói chung là cũng nghịch ngợm, tụi nó biết thừa mấy thằng chuyên chăn kiểu đó rồi. Tao chầy vậy, uốn lưỡi tỉ tê mãi mới ăn được đấy.
– Vậy mà nó đòi some. Hơi nghi vấn!
Thằng Linh tặc lưỡi nói
– Thì ở nhà hay ở trường mới ngoan thôi chứ đi với tao mà ngoan thì cũng là lạ đấy. Hai em này học khác trường, tính tình cũng hơi ghen nhưng nói chung chăn dắt được hết.
Thằng Tú chốt hạ một câu:
– Vậy dáng em nó ngon không đấy? Mày bảo không phải máy bay bà già nhưng là “cá sấu” thì cũng thôi xong anh em. Chơi mấy em đấy mà cần gối che mặt thì đúng là chẳng còn gì để mà nói đâu đấy!
– Ô! Mày ở trên đấy đã thấy đi với tao có em nào xấu gái chưa!
Cả ba đứa cười hà hà rồi nói:
– Tạm tin. Thôi giờ tính tiền rồi về mày.
Tôi là thằng đi làm thêm nhiều nhất trên đó nên đứng dậy trả tiền. Thằng Tú bảo tôi:
– Cái thằng Hùng này tiền kiếm thì nhiều mà chỉ đi phang gái chứ không thích chăn rau là thế đéo nào nhỉ. Mất chi phí lúc đầu thôi nhưng sau đó thì thoải con gà mái. Thích chiến kiểu gì thì chiến có phải sướng không.
Tôi cười hà quay lại bảo nó:
– Tao đéo thích cái kiểu tà lưa chăn dắt. Chiến là chiến luôn, mất tiền là phải được đóng nhiệt tình. Hơn nữa đéo có ghen tuông gì cả là sướng.
Mấy thằng bạn lắc đầu rồi phóng xe về. Về đến xóm nhỏ, tôi cất xe rồi vác cái đàn guitar ra cùng với thằng Tuấn và thằng Tú nghêu ngao hát. Dưới cái tán cây xoài râm mát mà hai đứa nó nghêu ngao át cả tiếng ve.
Cây xoài này được cả xóm chăm sóc nó nên mỗi mùa đến là quả nhiều vô cùng. Chia cho cả xóm mỗi người cũng được vài cân. Hai thằng đang nghêu ngao hát như vậy thì thấy em Giang và em Ngọc đi về.
Hai đứa mặc cái áo xanh tình nguyện đang tươi cười ríu rít với nhau. Tôi gọi với theo hai em nói:
– Cũng làm thanh niên tình nguyện hả em?
Hai đứa nó thấy ba chúng tôi đang ngồi nghêo ngao như vậy thì vòng xe ra. Tôi hỏi thì Giang trả lời:
– Vâng! Hôm nay ở phường có lễ ra quân mùa hè xanh. Tụi em có tham gia, nói chung hay lắm. Thế mấy anh về nghỉ hè à? Có ở nhà lâu không?
– Có! Tụi anh nghỉ hè gần một tháng, mà sinh viên tụi anh nghỉ muộn hơn tụi em chắc mấy đứa cũng phải đi học hè hết rồi à?
– Một tuần tụi em có học hè ba buổi thôi còn đâu được nghỉ ba buổi. Đã học chính đâu anh, hơn nữa còn tham gia mấy cái hoạt động ở phường nữa.
Thằng Tú nghe cái Giang nói như vậy thì ngẩng lên, không nghêu ngao hát nữa mà nói:
– Chăm chỉ nhỉ. Trên đó tụi trường anh cũng tổ chức Mùa hè xanh nhưng mấy đứa anh xa nhà, hơn nữa cũng năm cuối rồi nên về chơi rồi đi thực tập không có tham gia gì hết.
– Nhanh nhỉ, thế các anh sắp ra trường rồi còn gì nữa.
– Ừ! Sau đợt này là ra thôi. Mà mấy đứa càng lớn càng xinh.
Thằng Tú vừa nói thì thằng Tuấn ngẩng lên nói:
– Em nó thì đứa nào chẳng xinh. Hai đứa có người yêu chưa?
Giang đang định trả lời thì cái Ngọc ngồi sau trả lời luôn:
– Em đố mấy anh biết đấy?
Tôi tặc lưỡi mà bảo:
– Chắc chắn là có rồi. Mấy đứa xinh xắn thế này mà. Thế Nhung với Phương không đi cùng với mấy đứa à?
– Hai chị đấy không anh ạ. Đi với trường có việc gì ấy, mà hai chị ấy nhìn càng ngày càng xinh, mấy anh mà không gặp chắc không nhận ra đâu.
– Vậy à! Thôi vào cất xe đi ra đây nghe hai thằng này nó hát, anh đánh đàn.
Hai đứa hí hửng phi xe qua cái cổng sắt đã han rỉ của nhà cái Ngọc rồi sau đó đi ra. Nhìn hai cái mông của mấy con em này tôi cũng thích. Càng lớn hai đứa càng phổng phao xinh xắn. Khúc nào ra khúc đấy luôn. Thằng Tú nhìn rồi tặc lưỡi và bảo tôi:
– Mông mấy con em mẩy phết mày nhỉ. Nhìn chỉ muốn bóp thôi.
Tôi quay lại bảo nó:
– Mày chỉ nhìn mông thôi nhỉ. Còn đầy chỗ khác để mà nhìn chứ đâu có mỗi cái mông, mặt này, vú này, chỉ chú ý đến cái vòng ba là thế đéo nào.
– Mỗi người một ý thích chứ có thằng đéo nào giống thằng nào đâu.
Tôi lắc đầu rồi lại đệm đàn cho hai thằng nghêu ngao hát. Giang với Ngọc cất xe xong thì chạy ra. Tuy là hàng xóm nhưng hai đứa có khuôn mặt tựa tựa nhau, đều là tròn và có đôi mắt to đen láy.
Điều đáng chú ý nhất là hai em này đều có hàng mi cong vút ướt át vô cùng. Nhìn xuống dưới ngực thì thấy cặp vú cũng to lắm như không bình thường như mấy con bạn học cùng cấp ba với tôi ngày xưa. Bằng tuổi hai em này thi cũng chỉ như mới nhú.
Lấy cái ghế băng ra. Tôi đệm cho cả hai em hát và Tuấn với Tú nữa, nghêu ngao một lúc thì Ngọc nói:
– Thôi em phải về nấu cơm rồi. Trưa bố em về ăn cơm. Anh chị ngồi chơi vui nhé.
– Ừ! Về nấu đi.
Giang thì vẫn ngồi nghêu ngao với chúng tôi. Tiếng nói của con bé trong và nhẹ vô cùng, hát cũng hay lắm. Tôi để ý kĩ thì có cái núm đồng tiềng duyên vô cùng. Hát xong thì Giang bảo:
– Cuồi tuần này liên hoan văn nghệ ở phường, mấy anh em mình lập một nhóm hát hò nhé.
Tú với Tuấn vừa nghe xong thì cười sặc sụa mà nói:
– Thôi anh xin! Anh sợ ăn gạch lắm. Lên sân khấu không biết đường về quê mẹ nữa thì buồn cười!
– Anh hát hay thế còn gì. Không sao đâu, chẳng có ai thi thố gì cả. Mình đi mới máu.
Suy nghĩ tí rồi tôi bảo:
– Anh em mình cứ liều thì ăn nhiều một phát, ở đấy chắc chẳng ai đáp gạch đâu. Cây nhà lá vườn mà.
Nghe tôi nói cũng có lý nên mấy thằng cũng gật đầu rồi lên kế hoạch. Bàn bạc tí rồi chúng tôi tập mấy bài sau đó về nh. Ba đứa bố mẹ đi làm hết nên ra chợ mua đồ về tập tuội nấu cả ba đứa ăn. Ăn xong thì Tuấn nói:
– Em Giang ngọt nước thật. Giá như ăn được em đấy!
Thằng Tú cũng nói:
– Ừ! Nhìn thì có vẻ hòa đồng đấy nhưng mà không biết có thịt được không.
Vứt cây đàn vào góc rồi tôi nói:
– Nếu hai đứa mày không chọc gậy bánh xe để tao thịt em này thử xem. Hôm nay nghe mấy đứa mày nói đột nhiên tao lại có hứng hơn.
Thằng Tú nghe tôi nói vậy thì nhăn nhở ôm bụng mà cười. Thằng Tuấn thì nghiêm túc hơn một chút không cười tôi mà chỉ nói:
– Mày nói giỡn hay nói thật vậy mày?
– Thật chứ đùa làm cái gì cơ chứ. Thấy cũng hay hay nhưng không biết chăn em này có dễ không nữa.
– Được! Với mày thì được hì hì. Anh em ủng hộ hết mình luôn.
Thằng Tú không còn cười nữa mà nói:
– Tao cũng ủng hộ. Anh em mà, bắt đầu từ hôm nay luôn. Lên kế hoạch trong vòng hai tuần là phải thịt được em nó.
Tôi giật nảy mình nói:
– Hai tuần? Mày nghĩ tao là thánh hay sao mà làm nhanh thế được.
– Trình độ của mày cũng cao rồi. Để tao với thằng Tuấn, thêm thằng Linh thần thánh nữa thì chẳng có gì mà không ăn được em ấy cả. Em ấy năng động thế thì chắc là cũng dễ dàng. Sợ nhất là tán mấy em nhút nhát. Tiến mãi mà không tiến được.
– Ừ! Tao thử xem.