Sex ở phòng tắm
Tôi ngồi trước cổng trường nhẩm lại vài công thức, mọi thứ diễn ra khá bình lặng, với tôi cuộc thi này cũng giống một trò chơi thôi chứ không có gì là quan trọng. Tôi tự thấy mình cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ là trong lớp tôi thuộc tóp xuất xắc nhất nên được đi thi vậy. Khi bước ra ngoài mới thấy mình thật nhỏ bé, ở trong lớp tôi mà giải toán thì tụi bạn có mà chạy theo dài cổ, ấy vậy mà khi đi thi mới thấy có rất nhiều người giỏi, lúc ngồi trò chuyện và giải vài công thức trước khi thi. Trong khi tôi chưa kịp làm ra đáp án thì đã có khối người giải ra, còn có đứa chỉ cần nhẩm tính đã có kết quả. Tôi tặc lưỡi “Uh…thì cũng chỉ là một cuộc thi học sinh giỏi, thi mới biết mình chưa thật sự giỏi, chí ít mình cũng thấy được chính mình ở đâu, chứ mãi là con cá trong cái ao tù, cứ ngỡ ta vô địch nhưng khi ra sông dài biển rộng mới giật mình ta cũng bé nhỏ thôi”.
– Hù…Tôi quay lại. Lan Phương xị mặt…Lần nào hù Hưng cũng trơ trơ vậy…
– À quên… hú hồn, tôi chọc làm cô nàng xị mặt.
– Hưng thi sao rồi, Lan Phương ngồi xuống cạnh tôi trên cái ghế đá.
– Cũng thường thôi, biết vậy để tiền ăn cho sướng, mua đầy sách mà làm bài chả được mấy.
– Hư… nói vậy cũng nói, thì đi thi cho biết, học mà tiếc, Lan Phương nhìn tôi.
– Uh… thì không tiếc, chỉ là thấy mình dốt quá nên biết vậy ở nhà khỏi mua ba cái sách nâng cao chi cho mệt.
– Thì học mai mốt còn thi lên cấp ba nữa, biết đâu vào được trường chuyên thì hay.
– Uh…hen, tôi đồng tình. Ra đây tôi mới biết có đến ba bốn loại cấp ba, nào là cấp ba dân lập, cấp ba bán công, cấp ba quốc lập, cấp ba chuyên…. ôi thôi, lên cấp ba thôi mà phân chia ra nhiều trường thế, tùy vào độ dốt mà mỗi người vào một trường khác nhau. Thật nực cười cho một chế độ học tập, cùng là học sinh mà bị phân chia ra giỏi dốt thì thật chỉ có ở xứ mình.
Mọi người cũng đổ ra nhiều dần, tiếng trống hết giờ vang lên, tôi lấy chiếc xe đạp ra rồi vô lấy xe cho Lan Phương, con gái nghĩ cũng thật nực cười, chỉ giúp có tí việc thế mà cô nàng vui tíu tít như là trọng đại lắm ấy. Từ đây về nhà đến hơn chục km nên có thể nói là khá xa, mẹ Lan Phương nói đưa đi nhưng do tôi đi xe đạp thế là cô nàng cũng đòi đi cho bằng được. Với đoạn đường xa như vậy làm cô nàng cứ mếu máo vì mệt, tôi và Lan Phương chạy vào một quán ăn cách trường chừng vài trăm mét.
– Mình ăn chút rồi về, mà chắc phải nghỉ vài lần chứ Phương có vẻ mệt lắm.
– Hihi… cũng biết lo cho người ta nữa hả, Lan Phương hất gương mặt phinh phỉnh về phía tôi trông thật dễ thương, uh thì dù sao tôi và Phương cũng là trai và gái, cái cảm xúc trai gái vẫn tồn tại dù tất cả tình yêu và suy nghĩ của tôi đều hướng về dì.
Người phục vụ bê ra hai dĩa cơm, mùi thơm của thịt làm tôi thấy nao nao, cái bụng cồn cào nên tôi ăn thật ngon lành, cứ mỗi lần nhìn lên là thấy Lan Phương nhìn tôi, gặp ánh mắt tôi làm cô nàng thẹn thùng cúi mặt. Cái thứ tình cảm này người đời gọi là “tình yêu bọ xít”, tôi thấy thật bình lặng trước tình cảm của Lan Phương, có lẽ xúc cảm của tôi phần lớn thuộc về dì.
– Xong chưa về nè, tôi hỏi trong khi Lan Phương vẫn dùng chiếc nĩa chọt chọt cục thịt với vẽ mặt ngao ngán.
– Uh….về đi.
– Biết vậy mua dĩa cơm con nít cho đỡ tốn, tôi tỏ vẻ tiếc nuối.
– Hứ… Lan Phương liếc tôi.
Đúng là con gái nhà giàu, có dĩa cơm bé tẹo mà cũng không ăn nổi. Tôi và Lan Phương chạy đến một quán nước cách chỗ ăn chừng 2km khi cô nàng tỏ ra mệt mỏi.
– Cho con hai ly nước mía, tôi gọi.
– Oh….hai đứa chờ cô chút, bà chủ quán đon đả.
– Này uống đi, mới đi tí đã thở phì phò, vậy sao không để mẹ chở đi, bày đặt chạy xe đạp, tôi đẩy ly nước về phía cô nàng.
– Hưng chẳng biết quan tâm ai thì phải, Lan Phương ra vẽ giận dỗi.
– Sao để bạn gái giận thế con, bà chủ quán chen vào làm Lan Phương đỏ ửng cả mặt.
Tôi cười, Lan Phương cúi gằm mặt thẹn thùng, bà chủ quá như hiểu ý cười rồi đi vô trong.
Trời nắng chang chang, từng cơn gió thổi vẫn không làm dịu đi sự bỏng rát của cái nắng nhiệt đới, nói vậy thôi chứ một cô gái con nhà khá giả, ở trong máy lạnh mà bôn ba đạp xe cùng tôi đi thi như thế này cũng tội thật. Nhìn kỹ cô nàng cũng dễ thương, gương mặt bầu bĩnh, hai má cứ phinh phỉnh căng ra lúc xị mặt trông đến là yêu, tướng tá cũng cao ráo, đầy đặn, tôi nhìn chăm chú làm Lan Phương khi ngước lên lại tiếp tục đỏ mặt.
– Lần sau đừng có mà làm nũng nữa, người ta ghẹo cho rồi đỏ mặt, tôi cười thật hiền.
– Hứ… cô nàng hất mặt tỏ vẽẻkhông đồng tình.
– Uh…hứ đi thì người ta lại chọc cho…ngoan thì anh thương còn không thì bỏ mặt.
– Á… anh á, cô nàng chau mày nhìn tôi.
– Thì anh lớn hơn phải là anh chứ.
– Nhưng học chung, Lan Phương cãi lại.
– Thế về hỏi mẹ xem phân chia vai vế theo tuổi hay theo lớp học.
– Hứ… Cô nàng đuối lý.
– Thôi về, chiều tới nơi rồi, tôi nói và đứng lên.
– Dắt xe cho Phương đi thì về, cô nàng chảy ra đường đứng chờ tôi dắt xe.
– Tính tiến cô ơi, tôi gọi.
– 2 nghìn con… Dắt xe ra cho bạn gái đi kìa, bà chủ cười làm Lan Phương thẹn, cô nàng lúi cúi bước vội vào.
– Không chờ anh dắt ra hả, tôi hỏi.
– Hông thèm… nói dắt mà đứng hoài làm người ta chọc… Ghét! Lan Phương bỏ đi mà không thèm chờ tôi, tôi cũng chào bà chủ quán rồi chạy theo.
Lan Phương thở phì phò bám tay vào vai cho tôi kéo về, đúng là đàn bà con gái, chạy được vài km đã như thế. Tôi cười khi nhớ đến câu nói của anh sửa xe gần nhà tôi, mỗi lần vợ anh ta nói gì là anh ta gạt phăng “Đàn ba biết gì, chỉ nằm là giỏi”, tôi ngó qua Lan Phương, cũng khá xinh đấy, ngực tuy còn nhỏ nhưng cũng nhô nhô, cái eo bé tẹo còn cái mông cũng kha khá, cũng ra nét thiếu nữ lắm, không biết tướng này nằm có giỏi như dì tôi không, tôi thấy tim mình rộn ràng, uh thì dẫu sao Lan Phương cũng là con gái, con người cũng là động vật và hai giống đực cái bao giờ cũng hút về nhau.
– Hai đứa mệt không, mẹ Lan Phương vồn vã hỏi khi ra mở cổng, thấy cô con gái ướt đẫm mồ hôi trên lưng bà tỏ vẽ xót xa…Mẹ nói rồi, để mẹ đưa không chịu.
– Dạ con chào cô, tôi chào khi bà ra mở cổng.
– Hihihi…cũng bình thường thôi mẹ.
– Hai đứa vô nhà đi.
Bà lấy nước cho uống, bà rất chu đáo lấy nước nóng cho chúng tôi rữa mặt vì theo bà nói là tránh bị sốc nhiệt dẫn đến cảm. Tôi ngồi chơi một chút thì cáo từ ra về, dì tôi chắc mong tôi lắm đây mà. Tôi về đến nhà thì dì tôi vẫn đang ngồi may, trong bộ đồ thun màu mực tím khá xinh, chúng tôi trò chuyện một lúc thì tôi đi ngủ, dì vẫn may đồ.
Tôi thức dậy trời đã khá chiều, tôi ra ngoài đi tắm thì thấy dì đang ngồi nói chuyện cùng với một người đàn ông, tôi gật đầu chào qua rồi đi tắm, làn nước mát làm tôi thấy khá dể chịu nhưng người đàn ông lạ mà dì tôi giới thiệu là bạn thân, có lẽ ông ta đi đâu làm ăn gì đó nên tôi không gặp. Tôi tắm và thay đồ xong thì dì bước vào bếp đã thấy dì trong đó.
– Hưng ăn cơm đi, dì đi với bạn chút, dì nói nho nhỏ.
– Sao dì nói không đi riêng với đàn ông mà, tôi nhắc lại lời dì.
– Thì bạn lâu năm mà, quen từ lâu giờ mới gặp, mai ảnh đi rồi nên đi dạo chơi chút.
– Hừ…con không biết, tôi bỏ vô phòng, dì quay ra tôi nghe giọng dì khá rõ.
– Anh chờ em chút, em thay đồ cái mình đi.
– Uh… em cứ làm đi, giọng người đan ông khá vui vẻ.
– Dì đi chút về liền, dì nói xong bước vào phòng, tôi bước theo… Ra ngoài cho dì thay đồ, có khách kìa.
– Kệ… tôi vẫn lì,thực ra đứng ở phòng khách không thấy được cửa phòng dì nên không thấy được tôi bước vào. Phòng tôi gần phòng khách còn phòng dì gần bếp, nên ở phòng dì người ngoài khó mà nghe được. Dì mặc kệ tôi ngồi đó, dì trút bỏ bộ đồ thun để mặc cái quần Jean và cái áo sơmi.
– Mặc đồ này yên tâm nghen, không ai thấy được cơ thể dì cả, đừng có ghen vớ vẫn, bạn thôi, dì hôn lên má tôi và thì thầm.
Tôi ôm dì, dì vẫn đứng im không phản ứng, tôi vuốt ve cặp vú dì, cái áo sơmi căng lên vì vú dì, tôi lần tay xuống quần dì ngăn lại nhưng tôi vẫn lì lợm. Chúng tôi tạo ra một cuộc tranh giành quyết liệt, dì cứ đẩy ra còn tôi cứ sờ mó, cuộc xô đẩy trong cái im lặng gượng gạo.
– Hưng à, dì thì thầm.
– Đừng có kêu, không sợ bạn biết à, tôi nói nhỏ vào tai dì.
– Tối đi, dì cho thoải mái.
– Không…Tôi cương quyết.
– Không được, người ta mà biết…Dì chưa nói hết đã bị tôi hôn ngấu nghiến, dì vùng vằng.
Tôi xoa xoa cái tam giác vàng, lần tay lên khóa thì dì vẫn giữ chặt, tôi kéo tay ra nhưng dì vẫn ngoan cố. Tôi cắn lên môi dì, dì quay mặt đi, tôi hôn lên tai, lên cổ dì. Tôi vừa bỏ tay thì dì toan chạy ra cửa nhưng đã bị tôi ôm chặt, tôi kéo dì lại, dì vùng vằng trong cái ngại ngùng tột độ, tôi tỏ ra bực tức
– Không cho thì không đi đâu hết.
– Hưng…. Dì nhìn tôi với ánh mắt yếu ớt.
Tôi nhì thẳng vào mắt dì, dì hơi cuối xuống, tôi hôn nhẹ lên môi dì, dì đứng im chịu đựng nụ hôn ướt át của tôi, tôi tiếp tục xoa lên vú rồi lên mu dì, không còn sự phản kháng nào nữa, dì đứng im chịu đựng dưới cái sự cương quyết của tôi.
– Nhanh đi, nhẹ nhẹ thôi người ta biết có mà nhục nhã suốt đời, dì thì thầm.
– Ok…tôi cười.
– Ác thôi luôn… dì xị mặt.
Tôi cởi khóa quần rồi tuột xuống, tôi không lột nhiều chỉ vừa hết mông, đủ hở hết cái lồn để tôi đụ, dì vùng vằng mãi chả được nên đứng im, tôi đẩy dì cúi xuống giường, chân dì khá dài nên tôi khó làm ăn, có lẽ biết thế nên dì quỳ xuống nền. Tôi vén quần đùi móc cu ra rồi vén cái quần lót dì sang một bên, cắm con cu vào lồn dì. Lồn dì không có nước nên cứ như một vụ cưỡng dâm, tôi nắc vào lồn dì tới tấp, dì với tay kéo cái gối lại bám chặt mặc cho tôi hành hạ cái lồn xinh xắn của dì. Trong cái không gian này cuộc mây mưa thật kỳ lạ.
Cu và lồn vẫn hòa quyện vào nhau trong cái run rẩy đầy sợ hãi và kích thích, nước từ lồn dì ướt dần cu tôi, có lẽ dì cũng bị kích thích với cái cảm giác sợ sệt và tê tái. Chúng tôi làm tình đúng chất của làm tình, quần áo vẫn còn nguyên, chỉ duy nhất cái bộ phần cần thiết được giải phóng để chúng hòa vào nhau mà thôi, lồn dì co bóp, cu tôi nhịp nhàng thật ăn khớp.
Cũng đã đủ thời gian, tôi không kìm nữa, tôi tăng tốc nhanh hơn, dì bám chặt gối và cu tôi lao vào lồn dì như cái máy. Tôi gồng người bắn tinh vào lồn dì, dì cắn răng không cho phát ra tiếng rên, lồn dì co bóp mạnh chứng tỏ dì cũng sướng, tôi rút ra thì dì nhanh tay kéo cái quần lót che lại để tinh trùng không chảy ra, dì bước lại tủ lấy cái khăn và cái quần lót khác. Một đầu khăn dì nhúng ít nước, lột cái quần lót ra dì lấy đầu khăn ướt lau lồn rồi lấy đầu khăn khô lau lại, dì mặc cái lót quần kia vào rồi mặc cái quần Jean vào lại. Chải vội mái tóc dì bước ra,chỉ tay vào trán tôi dì thì thầm.
– Ác lắm, ai mà biết có mà chui xuống đất.
– Kệ… tôi cười và ngồi trên giường, dì mở cửa bước ra cười nói.
– Em xin lổi để anh chờ lâu.
– Không…bình thường mà, phụ nữ thì phải chậm chậm tí mới dễ thương.
– Hihihi…mình đi anh.
– Uh…
– Hưng ra đóng cửa dùm dì nhé.
– Dạ…tôi trả lời.
– Chú đi luôn nhé Hưng, người đan ông chào.
– Dạ…tôi vẫn ngồi trong nói vọng ra.
Tôi bước ra, dì tôi và người đan ông vừa khuất ra cổng, tôi không buồn vì sao tôi không rõ nhưng có lẽ cái tôi cần ở dì thực chất là tình dục mà hay là tình yêu… tôi ghen đấy nhưng lại thấy bình chân như vại khi dì đi với người đàn ông khác.
Tôi đến trường, hôm nay trời bổng đổ mưa, từng hạt mưa rơi nhè nhẹ, tôi thấy lòng mình trống vắng, thường ngày cứ giờ ra chơi hay trước khi vào lớp thì bên cạnh luôn có cô bé Lan Phương tíu tít, nhưng hôm nay cô nàng bệnh, cũng tại đi với tôi bằng xe đạp nên Lan Phương mới bệnh. Tôi không hiểu lòng mình, bao suy nghĩ đều dành cho dì thì nay tôi nghĩ đến Lan Phương một ít, tôi vẫn say sưa với dì nhưng vẫn lo lắng vá chăm sóc cho Lan Phương.
Tôi gấp vội mấy quyển sách, tiếng trống trường vang vang, tôi chạy ù về nhà Lan Phương, đã hai ngày tôi chưa gặp cô nàng, không biết bệnh tật thế nào mà hai ngày rồi chưa khỏi. Từng vòng xe lăn qua khu đường vắng, khu đường của nhà Lan Phương có một hàng cây che mát, ở đây đa phần là những gia đình có kinh tế khá, như thể họ tập trung lại tạo ra một giai cấp thượng lưu vậy. Tôi dừng lại và bấm chuông trước một cái cổng màu hồng nhạt.
– Con mới tới đó hả, mẽ Lan Phương đon đả.
– Dạ…con chào cô.
– Uh…con vô đi, Lan Phương đang trên lầu, mấy bữa nay bệnh nó có chịu ăn gì đâu, mẹ Lan Phương vừa khép cổng vừa phàn nàn cô con gái độc nhất của mình.
Tôi để chiếc xe lại gần vách tường nơi có cái non bộ và mấy con cá vàng đang tung tăng bơi lội, tôi để đấy ban đầu mẹ Lan Phương không cho, bà bảo đưa vô trong nhưng tôi không chịu, nhà người ta khá giả, xe cộ bòng loáng lở xe mình làm trầy thì ngại chết, lâu dần bà cũng quen và không nói nữa. Không có ba Lan Phương ở nhà, tôi rảo bước lên lầu đến căn phòng khép hờ, tôi gõ cửa.
Không có tiếng ai, tôi hỏi:
– Hưng vô được chứ?
– Ừ …Hưng hả, vô đi.
Tôi bước vào, căn phòng vẫn tươm tất như mọi ngày, trên cái giường lớn cô nàng với vẽ mặt ủ rủ quần áo xộc xệch giống như mớ mền gối, chứng tỏ cô nàng vẫn nằm lì trên giường mấy ngày nay….
– Sao rồi, không chịu nổi thỉ đừng có bày đặt chạy xe đạp, tôi nói.
– Tới thăm hay tới chửi người ta vậy, Lan Phương ngồi xụ mặt, tôi kéo cái ghế lại ngồi cạnh.
– Thì anh tới thăm nè, tôi cố gằn từ anh cho nặng.
– Ngon hen, từ bữa đi thi tới giờ toàn xưng anh không.
– Thì anh là đúng rồi.
– Hứ…Câu chuyện chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.
– Cốc cốc cốc… Mẹ nè, mẹ vô được chứ
– Dạ…mẹ vô đi, Lan Phương nói.
-Trên tay bà cầmđia hoa quả gọt săn, một tô cháo bà kéo cái bàn lại nói với tôi… Hưng giỏi dụ bé Phương ăn dùm cô, con gái được cưng quá nên lười ăn, mẹ dỗ mãi không được.
– Mẹ này, Lan Phương phụng phịu.
– Thôi mẹ ra đây, Hưng giúp cô nhé con.
– Dạ…tôi trả lời, bà nhanh chân bước ra ngoài và không quên khép cửa cẩn thận.
Tôi nhìn Lan Phương chằm chằm, cô nàng cùi mặt thẹn thùng… tôi bưng tô cháo, tô cháo tim heo thơm lừng, múc một muỗng thổi thổi tôi đưa lên.
– Ngon quá, ăn không anh ăn hết nè.
– Ăn đi, Lan Phương đầy cái muỗng về phía tôi rồi cười.
– Bệnh mà được ăn ngon vầy chắc anh bệnh hoài quá.
– Vậy bệnh đi Phương nấu mang qua cho.
– Ọe…Phương nấu có mà heo ăn.
– Hư…thấy ghét, Phương quay mặt, tô dỗ dành.
– Thôi ăn không cô la Hưng chết.
– Ai biểu nhận lời chi.
– Thì lỡ nhận rồi, Phương ăn giúp Hưng cái.
Lan Phương nặng nhọc húp từng muỗng cháo, được vài ba muỗng lại lắc đầu không ăn, tôi vẫn cố nài ép và cô nàng cứ ra vẻ như sắp nôn ọe, không biết là nhõng nhẽo với tôi hay thật nhưng sau một hồi cãi vã cô nàng lại tiếp tục ăn. Cứ thế chỉ chừng 30p đã ăn hết tô cháo, tôi lấy nước cho Lan Phương uống, tôi tắt máy lạnh và mở cửa sổ, Lan Phương nhìn tôi cười.
– Mở máy lạnh nhiều bệnh lâu chứ tốt lành gì.
– Bệnh lâu kệ, Lan Phương vênh vênh cái mặt.
– Giờ ăn trái cây nhé.
– Thôi…ăn gì ăn hoài thế.
– Thế có ăn hay để cô mắng anh nè.
– Mắng gì mà mắng…hông ăn…
Tôi coi như chưa nghe gì, lấy một miếng xoài đưa lên miệng, sau một lúc vùng vằng cô nàng cũng chịu ăn với vẽ mặt nhăn nhó dù xoài khá là ngọt. Rồi đến trái nho, cái thứ nho gì mà quả to như trái ổi đá mà tụi nhỏ chúng tôi hay hái trong rừng. Nho màu đỏ đen và rất ngọt chứ không chứ trái nho màu nâu nâu mẹ tôi mua chua lè, tôi ăn một quả rồi lột cho Lan Phương một quả, tôi dìu Lan Phương ra bàn, cô thể chớm dậy thì của Lan Phương cũng mịn màng đấy chứ, chúng tôi ngồi học bài.
– Cốc cố cốc…Ba nè Phương
– Dạ ba vô đi..
– Hưng đó hả cháu….
– Dạ…con chào chú.
– Uh…Hưng tới học với bé Phương cho vui, mấy ngày nay bệnh nên cô công chúa của chú nhõng nhẽo lắm, không chịu ăn gì hết.
– Ba này….Lan Phương phụng phịu.
– Hưng ở đây ăn cơm với cô chú luôn hen, học với Phương chiều rồi về.
– Con…
– Thôi không con gì nữa, sợ dì lo phải không, đưa chú số đt chú gọi qua cho dì khỏi lo…
– Alô, dì Hoa hả, tôi là ba Lan Phương, bạn Hưng nhà dì nè…uh….tôi gọi điện nói với dì là Hưng ở nhà tôi ăn cơm chiều về, Hưng nó sợ dì lo nên tôi gọi điện báo cho dì…Uh,….vậy hen dì, chào dì….. Rồi đó, hai đứa ngồi học chút xuống ăn cơm, cô làm gần xong rồi.
– Dạ…tôi lễ phép nhận lời.
– Ủa…Phương ăn cháo rồi hả.
– Dạ…Phương nói
– Hưng giỏi đó, dụ được con gái chú ăn cháo là hay rồi.
– Ba này….
– Thôi ba ra, nhanh xuống ăn cơm nghen Hưng.
– Dạ.
Tôi tiếp tục đọc cho Lan Phương chép bài, tôi vẫn nhìn cô nàng làm cô nàng cứ thẹn thùng không dám nhìn lên. Chúng tôi học một lúc thì mẹ Lan Phương gọi xuống ăn cơm, cơm nhà giàu thật thịnh soạn nhưng tôi không thấy ngon là mấy, cái kiểu ăn phải nhì trước nhìn sau thế này tôi không quen.
Tôi ngồi đọc truyện cho Lan Phương nghe, chẳng mấy chốc cô nàng ngủ lăn quay, tôi nhìn kỹ. Cô nàng cũng xinh xắn lắm, chỉ là chưa đẫy đà như dì tôi, mà cái cơ thể này khi lớn bằng dì có lẽ không thua kém gì đâu. Tôi bước xuống lầu, bà Lan (mẹ Lan Phương) đang ngồi xem tivi, tôi cúi chào rồi ngồi xem cùng bà.
– Phương ngủ rồi hả cháu
– Dạ, Phương ngủ rồi cô, chú đi làm rồi ạ.
– Uh… Ổng ghé về ăn cơm, thăm con gái rượu của ổng rồi đi làm.
Chúng tôi trò chuyện, cũng chỉ là nhưng câu hỏi thăm của bà về gia đình tôi, việc học hành của hai đứa, rồi bà kể về gia đình, bản thân bà… đàn bà mà kể chuyện nhà thì có mà nghe đến cả năm không hết. Chúng tôi nói chuyện một lúc lâu thì Lan Phương dậy, cô nàng vội vàng đi xuống cầu thang, vừa gặp mẹ thì vồn vã hỏi.
– Ủa Hưng đâu rồi mẹ.?
– Ở ngoài phòng khách…làm gì quýnh vậy con gái.
– Mẹ này…tại con thấy sách vở Hưng còn đây nên hỏi vậy.
– Dậy rồi à, tôi cười, có lẽ lúc nãy ăn nhiều nên Lan Phương tỏ ra khỏe khoắn hơn.
– Nhìn con kìa, chưa rửa mặt chải tóc gì hết….Hưng cười cho bây giờ.
– Con….Lan Phương thẹn thùng vội đi vô nhà tắm.
Tôi đưa Lan Phương đi dạo vòng vòng trước cổng khi trời khá mát, gió vẫn thổi những chiếc lá vàng rơi, những giọt nước mưa vẫn còn vương vấn trên tán lá rung rinh rơi xuống mặt đường, trời hôm nay ít nắng. Đoạn đường này rất ít người qua lại, tôi cầm tay Lan Phương, cô nàng run lên thấy rõ, nhưng vẫn cứ để im, tôi nhìn rồi cười, Lan Phương nhìn ra xa xa, con đường thẳng tắp, nhưng ngôi biệt thự sang trọng nối tiếp nhau chạy dài, tôi nhìn con đường rồi nhìn Lan Phương… không biết rồi con đường chúng tôi đi sẽ rẽ về đâu.
Tôi dắt xe vào nhà, trời đã nhá nhem tối, dì tôi gọn gàng trong bộ đồ thun màu mực tím, dì đang ngồi trước bàn ăn, ánh mắt nhìn tôi có vẽ ít thiện cảm. Tôi nhìn dì nhưng ánh mắt dì không mấy vui, tôi biết tôi đã về khá muộn, tôi lấy bộ đồ vô nhà tắm, tôi tắm gội thật nhanh rồi chạy ra, dì nhìn tôi chằm chằm.
– Sao nhìn con ghê vậy, tôi vòng tay ôm dì nhưng dì gạt ra.
– Đi dữ hen.
– Hihihi…có đi đâu đâu, học bài với bạn thôi mà.
– Bạn gì mà bạn.
– Dì ghen hả.
– Xí…dì quay mặt.
– Không có ai qua được dì con đâu, đừng có ghen xấu lắm… dì của Hưng xinh đẹp và hấp dẫn nhất…dì nhoẻn miệng cười.
– Dừng có xạo…thôi ăn cơm, lần sau đi vậy nữa dì khóa cổng luôn.
– Ok vợ yêu…dì liếc tôi, tôi cắn lên môi dì.
Chúng tôi lại vui vẻ, dì tôi luôn vậy, dễ giận nhưng cũng rất dễ nguôi, tôi luôn mơ ước có được người vợ đảm đang và xinh đẹp như dì. Đâu có gì là sai trái nếu như tôi ở với dì như vợ chồng, ánh bình minh hiện lên thì tôi là cháu, dì là dì còn khi màn đêm buông xuống, tôi nằm trên dì nằm dưới, chúng tôi hào vào nhau, cái vòi của tôi len lõi vào nhụy hoa thơm của dì hút lấy dòng mật ngọt. Đêm đêm chúng tôi lại loạn luân, nhưng tôi với dì vẫn thấy hài lòng và chấp nhận sự sai trái dù rằng đó là do người đời sắp đặt.
Tôi vòng tay ôm dì khi dì đang đứng trước gương, tấm gương lớn soi rõ hai chúng tôi, ánh đèn huỳnh quang sáng rực. Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa thường bất chợt như thế, dì nhìn vào gương, chiếc áo dì nhập nhô ngay phần ngực, dì nhìn lên thấy tôi đang nhìn vào dì mỉm cười.
– Con đụ dì nhé.
– Ở đây hả.
– Uh…
– Dì nhìn ra cửa, những hạt mưa đã nặng dần, con chó nằm co ro ngay trước cửa nhìn chúng tôi… Nó nhìn kìa, dì chỉ con chó.
– Trời…nó thì biết gì.
– Dì cười….Tùy Hưng, nhưng lần sau cứ bỏ đi với gái thế dì cắt luôn, hông cho chơi nữa.
– Cắt cu hả.
– Uh…dì hất mặt.
Tôi hôn dì rồi tuột quần dì xuống rồi lột luôn áo dì, chúng tôi cùng trần truồng, dì dạng háng và nhìn vào gương, tôi chọt con cu từ đằng sau ra trước mu lồn dì, dì lấy ngón tay đầy lên, tôi kéo ra sau rồi đẩy tới, ngón tay dì giúp cu tôi đi ngược lên trên.
– Ứ…Hưng ơi, dì rít lên
Tôi và dì cùng nhìn vào gương, cái mu lồn dì bành ra, nhóp nhép con cu tôi chụy bên trong, hột đậu của dì nhô nhô như con chem chém thè lưỡi ra vậy, tôi lấy vai ngón tay bóp bóp vào đó dì mỉm cười thích thú. Tôi ra sức đẩy và lẩm nhẩm….Đêm nay, 24-4-2001….tôi đã lại loạn luân với dì, lần loạn luân thứ 124… vậy là cu tôi đã đâm vào lồn dì 124 lần trong suốt 10 tháng qua.
– Con yêu dì quá.
– Mạnh lên đi Hưng, dì mỉm cười dưới cái nắc của tôi, lồn dì nhớt chảy đầy.
Tôi nằm ngữa, dì ngồi lên quay lưng về phía tôi, hai tay dì chống ra sau ngang vai tôi, dì vừa nhún vừa rên, trông dì thật đĩ không khác nào mấy cô gái trong bộ phim sex, tôi cầm eo kéo đầy cho dì nhún, dì vừa nhún vừa rên những tiếng rên đầy nhục dục của mới tình loạn luân dì cháu.
– Ứ ứ ứ…Á á á…Hư hư hư…Ứ Ứ Ứ….Ơ Ơ Ơ…..Á ha, ơ…Ư ứ ứ…Á…ứ…A…hơ hơ……..
Hè tôi cũng không về nhà, tôi tham gia mấy hoạt động hè cùng nhóm bạn, chúng tôi tham gia làm các sản phẩm thủ công cùng mấy bạn lớp khuyết tật rồi chúng tôi kéo nhau lên Sài Gòn để bán. Tất cả tiền thu được đều đưa vào hội khuyến học, tôi vẫn cho rằng bản thân mình tuy không giàu có nhưng mình đã quá may mắn được sinh ra lành lặn. Lan Phương cũng háo hức cùng tôi đi tham gia hội hè, ba Lan Phương giành cả một chiếc xe của cơ quan để đưa rước chúng tôi đồng thời chở những vật dụng cần thiết để chúng tôi dựng trại ở công viên. Ngày ra đường bán hàng, tối về trại vừa sửa những sản phẩm hư hỏng do vận chuyển vừa làm thêm.
Một mùa hè vô cùng ý nghĩa, và nhen nhóm trong chúng tôi những tình cảm vô hình, có lẽ tôi cũng mến Lan Phương. Tôi ngồi trên ghế đá nhìn từng dòng xe qua lại, Lan Phương ghé lại ngồi cạnh tôi, cô nàng thật lém lĩnh, không chịu ngồi bên nhiều mà cố tình ngồi bên ít làm tôi phải nhích qua chỗ khác để có chổ cho Lan Phương ngồi.
– Không đi chơi với bạn à, Lan Phương hỏi?
– Hỏi ai đấy, tôi vặn lại.
– Thì hỏi Hưng chứ ai.
– Hưng nào…
– Hưng này nè…Lan Phương chỉ vào trán tôi.
– Đây là anh Hưng nhé, không có Hưng…Hưng như thế nghe chưa.
– Xí…không đấy.
– Thơm cho cái giờ, tôi ghé miệng vào má Lan Phương, cô nàng nghiêng qua để né.
– Cắt mỏ bây giờ.
– Cắt đi…tôi chu môi, Lan Phương lấy hai ngón tay làm kéo nhắp nhắp rồi cười khúc khích…Hát cho Phương nghe đi.
– Ai…nói ai, tôi hỏi.
– Nói anh…được chưa, Lan Phương nói nhỏ.
– Nói lớn xem nào.
– Hư…có hát hông….thấy ghét.
Tôi vặn lại dây đàn, một thói quen cố hủ của những người chơi guitar, tôi khảy từng nốt nhạc, ngoài đường xe cũng đã vơi dần, tôi đàn một bài ca thời chiến….”Vết chân tròn trên cát”….tôi thả giọng nhẹ nhàng, tuy chất giọng tôi còn rất non nhưng với một cô bé như Phương thì cũng có thể nói là xuất sắc. Ngọc Anh chạy tới, cô nàng láu cá nhất lớp 6B, Ngọc Anh tựa vào vai tôi thì thầm.
– Hát bài tình yêu cho Anh nghe đi
– …Tôi cười….Thế Anh thích bài gì?
– I Love You Đi.
– Không biết bài đó.
– Vậy bài nào mà nói về yêu á.
– Tôi bật vài cung đàn rồi hát.
“Hãy cho tôi một ngăn, một ngăn nhỏ, trong muôn ngàn triệu ngăn trái tim em
Hay cho tôi tình yêu tình yêu nhỏ, tôi xin làm lá cỏ cánh rừng em…”
Lan Phương tỏ vẽ không vui, cô nàng vội vàng đứng lên .
– Hai người ngồi chơi, Phương vô nghỉ đây.
– Sao vậy, tôi hỏi
– Khuya rồi, Phương vô đây
– Uh… chúc Phương ngủ ngon, tôi cười.
– Hihihi, bạn gái giận rồi kìa…Ngọc Anh lém lỉnh.
– Ai biểu Ngọc Anh chọc Phương làm chi, tôi cười.
– Thích phá chơi vậy, Ngọc Anh cười rồi đứng ngắm dòng xe đang vơi dần….Thôi Anh cũng đi ngủ đây…bye nhé, lo mà dỗ người yêu đi.
– Lần sau bà làm ơn đừng có phá dùm, tôi cười.
– Cứ phá đó.
Một năm nữa lại trôi qua, bây giờ thì đứa nào trong lớp cũng phổng phao hơn, cả cô bạn trong quê ra cùng tôi cũng con gái hơn, Lan Phương thì khỏi nói, đầy đặn hơn nhiều. Chúng tôi bước cùng nhau trên con đường trải gạch, từng cơn gió thôi qua, gió thu nó thế. Những chiếc lá rơi khỏi cành, những cây bàng vào mùa này cứ trơ cành, gió thổi tốc những chiếc lá, thổi tung mái tóc bồng bềnh cùa Lan Phương. Tôi vuốt lên tóc Lan Phương.
– Mình giống người yêu hen.
– ….Lan Phương thẹn đỏ hết mặt, cô nàng nhìn bâng quơ…Mùa thu gió nhiều hen.
– Uh…Tôi đỡ Lan Phương ngồi lên ghế đá, tôi ngồi và hát một bài hát mùa thu.
“ Em ru gì, lời ru cho đá núi, đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian
Em ru gì, lời ru cho biển khơi, biển khơi biết bao giờ ngừng lại
Em ru gì, lời ru cho ta, một đời đam mê một đời giông tố
Em ru gì cho ta, qua bao ngày phôi pha
Câu hát ngân lên bổng tắt giữa chừng
Thôi đừng hát ru, thôi đừng day dứt
Lá trút rơi nhiều…..đâu phải….bởi mùa thu…….”
Tôi và Lan Phương rảo bước đi về, gió thu vẫn thổi làm cành lá rung rinh, trời thu về đêm khá khô hanh dù gió vẫn thổi vù vù, chúng tôi đi cạnh nhau, nhìn dòng người qua lại, hai trái tim nhỏ bé, chẳng biết đây là yêu hay gì nữa, một cảm giác bình thường đến lạ kỳ.
Tôi chạy xe về nhà, giữa cái bình thường của xã hội, lòng tôi cũng bình thường như thế, nhưng trong tôi lại xuất hiện cùng lúc hai người phụ nữ. Lan Phương là cái gì đó bình lặng, cạnh Lan Phương tôi có cảm giác như đang ngồi cạnh một cái hồ phẳng lặng, mặt nước hiền hòa với từng cơn sóng gợn nhẹ. Dì tôi là một cảm giác cuồng nhiệt, tôi luôn có cảm xúc tình dục khi gần dì, người dì cứ căng cứng một sức sống mãnh liệt, lồ lộ một nổi đam mê nhục dục.
Tôi về đến nhà, vẫn là những người đàn ông đến chơi, họ đến nhiều tới mức tôi chả biết ai là ai, tôi chỉ chào rồi vào trong, việc tôi tôi làm, việc dì dì làm. Tôi không biết từ khi nào tôi có cảm giác như thế, có lẽ lâu dần nên quen, nhưng dì vẫn giữ một thói quen không đi riêng với ai, đó là lý do tôi tuyệt đối tin tưởng ở dì.
Trời thu gió nhiều nhưng nóng, dì đi chơi với bạn về đến nhà cũng đã gần 10h, dì lấy bộ đồ rồi vào nhà tắm. Tôi bước theo, nhìn dì trắng tinh đang trút dần xiêm y làm tôi nao nao, tôi ôm dì, dì cười hiền, tôi rờ vào vú dì, rồi rờ lồn dì.
– Chơi cái nghen, tôi thủ thỉ.
– Đang mệt nè.
– Nhưng Hưng thèm quá.
– Gớm…làm như mới không bằng ấy.
– Nhưng vẫn thèm.
– Rồi… muốn làm gì thì làm đi ông tướng.
Dì bật nước rồi cười khúc khích, tôi ôm dì vuốt ve cơ thể dì, làn nước mát rượi, tôi cúi xuống bú vú dì, nước chảy khắp cơ thể dì, hai bầu vú căng và ướt sũng. Tôi quỳ xuống bú lồn dì, nước chảy qua khe ướt hết mặt tôi, tôi vẫn miệt mài bú liếm.
– Lớn dữ hen, dì cầm cu tôi cười.
– Thế mới vừa của dì chứ.
Dì quỳ xuống bú cu tôi, dì bú một cách nhiệt tình và say đắm, con cu tôi cứ chạy ra chạy vô trong đôi môi xinh đẹp và gợi cảm của dì.
– Hưng làm đi, hôm nay hơi mệt nên lười quá.
– Hay thôi, dì mệt lắm không, tôi lo lắng.
– Hay quá hen, làm người ta hứng rồi đòi thôi.
– Tại dì mệt.
– Làm đi…. tuần nào cũng 3-4 lần, riết rồi nghiền, mệt nhưng thiếu khó chịu, dì ôm tôi và hôn lên môi tôi.
Tôi đẩy cho dì đứng vịn tường, banh hai chân dì ra tôi đâm lút vào, tôi nắc liên tục, tôi và dì riết rồi như một thói quen, không có thì khó chịu lắm. Nước chảy làm lúc tôi nắc cứ kêu bạch bạch, cu tôi chui vào cái nơi ấm áp ấy riết rồi thành quen, cu tôi cứ chạy tung tăng trong cái lỗ thiên đường, dù gió vẫn thổi ngoài kia, nước vẫn chảy khiến tôi và dì ướt sũng, nhưng cuộc hoang lạc vẫn tiếp diễn, nó dần trở nên đơn giản nhưng thiếu là không thể.
Dì bò còn tôi đứng sau nắc, những kiểu làm tình hết sức quen thuộc, nhưng trong nhà tắm nó có vẽ kích thích hơn. Lồn dì ướt sũng, nhớt làm lồn dì trơn lùi khiến cu tôi di chuyển hết sức dể dàng, cu tôi đã lớn lên nhiều, những cái gân đã to ra giúp ma sát mạn hơn, khi gần dì rồi làm tình với dì, một cảm giác loạn luân kích thích tôi kỳ lạ. Tôi nhớ đến ngày còn bé, rồi bây giờ, cảm giác thân thương và nhục dục đan xen nhau, những suy nghĩ ấy giúp tôi luôn phát cuồng mỗi khi gần dì, những lúc làm tình tôi như không còn là chính mình, điên dại và mu muội. Lúc làm tình với Ngọc Trinh tôi vẫn ý thức rõ bản thân, cảm giác tội nghiệp khi cô nàng bị bạo lực tình dục nhưng với dì thì tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ biết làm cho thật sướng mới thôi.
– Lồn dì chơi sướng thật, tôi vừa nắc vừa gào lên.
– Ư ư ư….Mạnh đi…Ư ư ư…
– Con ra nghen…
– Uh…ra đi…dì cũng ra rồi…
Tôi nắc mạnh và sâu vào lồn dì, cu tôi căng lên tột độ, lực nắc mạnh hơn và tiếng kêu cũng lớn hơn. Tôi cầm eo dì kéo ra sau, ép cu sát lại cho dòng tinh trùng thi nhau phóng vào cái tam giác vàng của tôi, tôi như người điên, tôi quên hết tất cả những cô gái quanh mình, tôi chỉ biết đến cái âm hộ đang nuốt lấy cu tôi, truyền cho tôi lữa yêu cuồng lạc. Tôi bấm bấm lên cái vật nhô nhô, căng lên vì sướng của dì, cu tôi nhỏ dần và rơi ra, chúng tôi lại về với thực tại…dì là dì còn tôi là cháu.
Tôi mở mắt, trời đã sáng, sao dì không gọi tôi dậy đi học, tôi bước ra không thấy dì đâu, chiếc xe đạp vẫn đây, dì không nấu nướng gì hết, hay là dì đi thành phố mua đồ…mà lần nào đi dì cũng nói với tôi, thật kỳ lạ. Tôi bước xuống bếp, nồi vẫn còn nguyên, cánh cửa nhà tắm hé mở, tôi đẩy cửa bước vào và bàng hoàng nhìn dì….