Phần 32
Tôi mở ra ĐT tin nhắn, mặc dù tất cả các tin nhắn đã bị xóa nhưng vẫn ghi lại lịch sử trò chuyện, hôm nay Nhật Hạ có tất cả 3 lần nhắn tin với Hoa Hồng mỗi lần thời gian có mấy phút. Quan trọng hơn chính là hôm nay hắn chuyển cho Nhật Hạ 3 lần vào tài khoản ngân hàng: 520xx, 1314xx… những con số này đại biểu cho chuyện gì tôi đều biết (520 tiếng Trung có nghĩa là anh yêu em, 1314: Trọn đời trọn kiếp hay một đời một kiếp)
Tôi đem màn hình đưa cho Nhật Hạ xem, con hoảng loạn không nói một lời. Lúc tôi mở khóa màn hình ĐT Nhật Hạ lấy tay che kín miệng của mình vì hiển nhiên biết tôi đã từng điều tra ĐT của mình.
“Số tiền này là như nào?” Tôi mở ra tin nhắn tài khoản ngân hàng của Nhật Hạ lúc này đã có hơn 6xxx, nhìn đến số tiền này tôi run rẩy không thôi.
“Ba ba… Này…” Nhật Hạ hoảng loạn cùng sợ hãi nói không nên lời.
“Những thứ này đều là Hoàng Hải Sơn cho con đúng không? Người tên Hoa Hồng là hắn đúng không?” Tôi cuối cùng lửa giận bộc phát sau giảm thấp xuống âm thanh hướng về Nhật Hạ nói, Nhật Hạ không phủ nhận mà gương mặt không thể tin xem tôi.
“Ba ba, nghe con giải thích” Nhật Hạ hoàn toàn rối loạn, cũng không biết nói làm sao.
“Cái này có thể giải thích vậy còn cái này giải thích như nào?” Tôi móc thuốc tránh thai từ trong túi ra đặt ở trên bàn, Nhật Hạ tay run run cầm lấy khi nhìn đến vĩ thuốc ánh mắt trợn tròn lóe lên ánh sáng.
“Đây là ở trong thùng rác nhà mình tìm đến, có nhớ được không?”
“Còn có những cái này, giải thích đi” Tôi lấy ra ĐT của mình mở ra video. Nhật Hạ nhìn thấy video thân thể lay động một cái, thiếu chút ngất đi. Lúc này tôi mở to âm lượng, bên trong người nữ cao giọng rên rỉ, người đàn ông thì đang dùng to dài dương vật dùng sức địt.
“Cái vòng tay này, mái tóc màu tím…” Cơ thể tôi run rẩy chỉ lấy màn hình.
“Ba ba tại sao lại có cái này?” Nhật Hạ ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt không thể tin nổi.
“Con không cần hỏi những thứ này, ba hỏi con như thế nào giải thích?”
“Ba ba, người này không phải là con, ba không thể vì một cái vòng cùng mái tóc mà phán đoán đó là con được. Con không có làm chuyện gì sai với ba ba hết…” Nhật Hạ bắt đầu khóc nắm lấy tay tôi lắc đầu nói, con lúc này đã rất hoảng loạn.
“Đúng, chỉ có cái này không thể chứng minh người đó chính là con vậy cái này giải thích sao đây?” Tôi mở ra video tối hôm qua ở nhà Hải Sơn, Nhật Hạ tay run run nhận lấy video vừa nhìn vừa khóc, khi video phát hết ĐT trên tay con rơi xuống giường đập vào các túi mua sắm.
“Những thứ này con làm sao giải thích?” Tôi lần nữa truy hỏi, Nhật Hạ nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nhìn con khóc tôi đã không có trước kia dễ dàng tha thứ cùng thương tiếc, Nhật Hạ càng ngụy biện tôi càng thất vọng, tôi cảm giác mình đã mất khống chế.
“Còn có cái này nữa…” Đây là tôi chụp lại màn hình nói chuyện của 2 người ngày đó.
“Ba ba, con thật xin lỗi” Hồi lâu sau Nhật Hạ lấy tay che khuôn mặt mình nói với tôi.
“Con không có lỗi với ba, con có lỗi với mẹ, có lỗi với chính bản thân mình” Nghe Nhật Hạ nói tôi không nhịn được quát lên, âm thanh vang vọng cả gian phòng.
“Con nói trong video người này không phải là mình, vậy thì là ai? Đừng nói con không biết video này, diễn đàn này con làm quản lý ba cũng ở trong đó… Một cành Hồng, Hoàng Hải Sơn…” Tôi lúc này nói năng lộn xộn.
“Đừng nói nữa, ba ba, van cầu ba đừng nói nữa…” Nhật Hạ lắc đầu quỳ gối trước mặt tôi.
“Ba ba, xin hãy tin tưởng người trong video không phải là con, thật không phải…”
“Vậy con giải thích như thế nào? ” Tôi mở ra video tối qua Nhật Hạ mặc áo choàng tắm ở trong phòng ngủ của Hải Sơn. Nhật Hạ nhìn thấy video lập tức xụi lơ trên sàn nhà, trong mắt mang lấy hoảng loạn cùng mê mang.”
“Nhật Hạ, trước kia con chưa từng nói dối, nhưng gần đây con lúc nào cũng nói dối. Ba nhiều lần trở về nhà sớm con đều không có ở nhà. Lúc thì nói đi dạo phố, lúc thì nói đang ở nhà nhưng khi ba về thì không thấy con đâu.”
“Ba ba, không phải như ba đang nghĩ, ba nghe con giải thích…” Nhật Hạ một bên rơi lệ một bên lắc đầu nói.
“Vậy giải thích đi, cái video này là sao, người trong đó là ai? Đừng nói với ba con không biết. Tối hôm qua ở trong phòng Hải Sơn xảy ra chuyện gì? Tiền trong tài khoản là sao…” Nhật Hạ bị tôi ép đến cực hạn.
“Nhật Hạ, làm người phải trong sạch, tiền là phải tự mình làm ra khi xài mới thoải mái. Phụ nữ mà dựa vào thân thể để kiếm tiền, dựa vào người khác bao nuôi như vậy tôi thật xem thường” Tôi gằn từng tiếng nói, Nhật Hạ cứ như vậy ưu thương nhìn tôi, cắn môi dưới không nói một lời nhưng nước mắt không ngăn được chảy ra.
“Nhật Hạ, con chính là tự do, tôi cũng không phải là ba ruột của con. Nói thật trên pháp luật tôi không có quyền giám hộ con. Hoàng Hải Sơn có tiền có thế có địa vị, con muốn nhận hắn làm cha nuôi thì đi đi, hiện tại có thể dọn đi không muốn ở lại làm dơ ánh mắt của tôi. Công tác của tôi cũng là con đổi lấy, tôi không lạ gì. Tôi thà rằng ở công trường làm việc mệt chết cũng không cần những thứ này.” Tôi vừa nói vừa cởi tây trang sau đó thay đồ bình thường mặc.
“Ba ba đừng nói như vậy…” Nhật Hạ một tay che lấy lồng ngực của mình hướng về tôi cầu xin.
“Hoàng Hải Sơn an bài công tác cho tôi, con dám nói không cùng con quan hệ?” Tôi mặc quần áo xong hướng về Nhật Hạ nói, nghe được lời nói của tôi con cắn môi dưới không nói một lời nhưng trong mắt mang lấy đau thương.
“Nhật Hạ, tôi không muốn nhiều lời nữa, con đã không cần tôi nuôi nấng, tôi biết chỉ cần 1 cuộc điện thoại liền có thể kêu Hải Sơn đến, con thu dọn đi thôi. Tôi, Nguyễn Thành Phong mặc dù không có tiền nhưng sống ngay thẳng, mỗi một đồng tiền tôi xài đều do tôi làm ra, mỗi một đồng đều là tiền mồ hôi nước mắt. Những thứ này, bó hoa kia, thức ăn kia nữa chúng làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Mặt khác tôi cũng không để ý cái hẹn ước 3 năm kia, lúc ấy chỉ là nói để ngăn cản con thôi. Tôi không có diễm phúc kia, cũng không thích trâu già gặm cỏ non. Tôi quá mệt mỏi rồi…” Tôi sau khi nói xong liền chầm chậm đi ra khỏi nhà, khi tôi xoay người đóng lại cửa tôi nghe được Nhật Hạ cao giọng khóc, thậm chí ở ngoài hàng hiên đều có thể nghe được.