Phần 30
Lúc này tôi muốn rời khỏi nơi đây, bọn họ đều đã nghỉ ngơi tôi có thể tự mình đi ra biệt thự.
“Chắc chỉ là nằm mơ thôi, ngày mai tỉnh rượu mọi thứ đều là hư ảo…” Tôi không ngừng tự an ủi mình. Cùng lúc đó tôi nhắm mắt bắt buộc mình đi vào giấc ngủ, chờ khi tôi tỉnh lại mình sẽ nằm ở trên giường ở trong nhà, mọi thứ sẽ là một giấc mơ.
Không biết qua bao lâu tôi cũng rơi vào giấc ngủ, không biết ngủ bao lâu tôi cảm giác mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc. Tôi mơ màng mở mắt nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt đẹp mặc dù mặt mộc nhưng nàng vẫn cứ xinh đẹp như vậy, người đó đúng là Nhật Hạ.
“Dậy rời giường nào” Nhật Hạ nhìn tôi mỉm cười ôn nhu nói, tay còn vuốt ve gò má của tôi.
“Ách” Tôi đầu có chút chóng mặt phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu.
“Tối qua chúng ta ngủ ở nhà Hải Sơn?” Tôi ngồi dậy nhìn căn phòng xa lạ lập tức nói thầm trong bụng 1 câu.
“Ba ba không nhớ gì sao, tối qua chúng ta ngủ ở đây đó…” Nhật Hạ ngây ra một lúc sau đó cười nói, trong mắt con hình như lóe lên một tia thoải mái. Nói vậy mọi thứ đều không phải giấc mơ.
“Ba ba muốn ăn cái gì?” Nhật Hạ sửa lại quần áo của tôi hỏi.
Sau khi mặc quần áo tử tế Nhật Hạ dẫn tôi đi đến Wc, tôi đứng rửa mặt còn Nhật Hạ cầm lấy khăn mặt cho tôi, giống như con mới là nữ chủ nhân căn biệt thự này còn tôi là khách ở đây, nghĩ vậy lòng tôi vô cùng chua.
“Ha ha ha…” Tôi đi xuống lầu, Hải Sơn đang ở trên bàn ăn bữa sáng, nhìn thấy tôi hắn cười ha ha.
“Như thế nào tôi cảm giác lần này anh còn say hơn lần trước” Hắn nói với tôi. Không phải do tôi say mà do tối qua tinh thần bị tra tấn quá mức nên cả đêm không ngủ cho nên bộ dạng mới tiều tụy như vậy thôi.
“Rượu này tác dụng quá lớn” Tôi chỉ có thể cúi đầu nói một câu, khó chịu cùng mệt mỏi bị tôi che giấu tốt lắm.
Trên bàn ăn tôi chẳng có chút ngon miệng. Ăn sáng xong Hải Sơn chở Nhật Hạ về nhà sau đó mang tôi đến công ty.
“Hôm nay anh ở trong văn phòng học một chút tài liệu nha” Đến công ty Vân Trang nói với tôi sau đó cùng Hải Sơn lái xe đi ra ngoài.
Ngồi ở trong văn phòng tôi căn bản không có tâm trạng làm việc, tôi uống một chút nước trà làm mình tỉnh táo một chút. Tôi mấy lần cầm ĐT nhưng không dám mở ra sợ mình nhìn thấy video tối qua quay được. Đến trưa tôi mới lấy hết can đảm mở ra, nói như thế nào cũng phải đối mặt một lần. Chỉ là tôi lại lần nữa tuyệt vọng, video đều tồn tại chứng tỏ mọi thứ tối qua chẳng phải là mơ. Điều này giống như cây cỏ cứu mạng cuối cùng cũng mất, nhìn hết thảy những thứ trên bàn làm việc tôi cảm thấy thật buồn cười, tất cả những thứ này đều là do Nhật Hạ dùng thân thể đổi lại cho tôi sao? Những thứ này đều là nhờ nể mặt Nhật Hạ mà Hải Sơn mới bố thí cho tôi? Đây là bồi thường mà Nhật Hạ cho tôi?
Tôi không có đập phá chúng, cũng không có gọi cho Vân Trang mà chính mình đờ đẫn rời công ty sau đó bắt taxi về nhà. Nhật Hạ có ở nhà không? Tôi phải cùng con nói rõ ràng, mặc kệ như thế nào trên danh nghĩa tôi cũng là ba của Nhật Hạ. Khi tôi về đến nhà kết quả lần nữa Nhật Hạ không ở nhà. Tôi nhìn cái phòng nhỏ, làm sao có thể đem so sánh với biệt thự nhà Hải Sơn cơ chứ? Trong nhà ngay cả cái bồn tắm cũng không có thì lấy gì so với cái hồ bơi ở biệt thự kia. Tôi nhìn trên đầu giường tấm ảnh gia đình, nhìn ảnh Vân Diễm nước mắt của tôi không nhịn được chảy xuống.
“Vân Diễm, anh thật xin lỗi em, là anh không chăm sóc tốt Nhật Hạ…” Tôi vuốt ve ảnh vợ, vừa khóc nói. Người ta nói đàn ông không dễ rơi lệ nhưng đó chỉ là khi chưa thương tâm thôi, lòng tôi đã hoàn toàn nát rồi.
Đến hơn 1h chiều tôi nhận được ĐT của Vân Trang, cô ấy hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nói với cô ấy hôm nay tôi rất mệt muốn nghỉ ngơi, đồng thời căn dặn cô ấy đừng nói cho Hải Sơn biết. Vân Trang cũng không cảm thấy kỳ quái bởi vì nàng biết tôi tối qua nhậu ở nhà Hải Sơn cho nên cũng liền đáp ứng yêu cầu của tôi.
Tôi cúp điện thoại đi xuống lầu, đứng ở trước cổng chung cư nhìn tòa chung cư rách nát, đến nơi như thế này tôi còn mua không nổi, bởi vì tiền của tôi kiếm được đều trả nợ hết rồi, còn phải đóng tiền học cho Nhật Hạ.
Tôi ngồi ở dưới bồn hoa hút thuốc, tôi thật không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Nhật Hạ cùng Hải Sơn xảy ra quan hệ tại sao còn hướng về tôi tỏ tình? Còn lập nên lời hẹn ước 3 năm, chẳng lẽ Nhật Hạ chỉ vì an ủi tôi hay sao?
Nhật Hạ bình thường lạnh nhạt vì sao ở trên giường lại phóng đãng như vậy? Gọi là dâm đãng kỹ nữ cũng không đủ. Tôi rốt cuộc làm nên tội gì mà ông trời muốn trừng phạt tôi như vậy.
Tôi ngồi ở trên bồn hoa cực kỳ lâu không biết khi nào thì Nhật Hạ mới về, lúc này dưới chân tôi đã chất đống tàn thuốc. Khi mặt trời ngả về hướng tây, sắc trời dần ảm đạm thì tôi nghe thấy quen thuộc tiếng động cơ xe, tôi nhìn về hướng cửa thì thấy chiếc xe quen thuộc. Tôi lúc này ngồi khuất cho nên chỉ có tôi nhìn thấy xe mà người ở đó không thể nhìn được tôi.
Xe dừng lại Nhật Hạ từ ghế phụ lái bước xuống, kế bên tài xế đúng là Hải Sơn. Nhật Hạ bước xuống trên tay cầm lấy rất nhiều gói đồ to. Mà Hải Sơn sau khi xuống xe cũng cầm ra một đóa hoa hồng đỏ hết sức xinh đẹp. Hắn mặc lấy tây trang chỉnh tề tay cầm lấy bó hoa giống như bạch mã hoàng tử theo đuổi mỹ nữ, chẳng qua bạch mã hoàng tử này bụng béo phệ, nhìn là biết người có tiền. Hoàng Hải Sơn nhìn bó hoa hướng về Nhật Hạ mỉm cười sau đó đưa bó hoa tới.
“Honey, thất tịch vui vẻ…” Hải Sơn đưa bó hoa, trên mặt mang lấy nụ cười. Nhìn một màn này gò má Nhật Hạ ửng đỏ, nhưng vẫn mang lấy một nụ cười.
“Cảm ơn…” Theo sau Nhật Hạ thẹn thùng nói.
Hôm nay là thất tịch sao? Từ ngày Vân Diễm mất tôi đều quên mất mấy ngày lễ tình nhân, nhìn nụ cười của Nhật Hạ, con lúc này rất hạnh phúc.