Phần 25
Nhật Hạ: “Đáng ghét…”
Hoa Hồng: “Nhìn nhiều lần rồi mà còn cảm thấy ghê tởm?”
Nhật Hạ: “Đúng vậy, đáng ghét”
Hoa Hồng: “Vậy cho con thêm một đoạn còn ghê tởm hơn…”
Sau đó Hoa Hồng lại gửi tới một đoạn video ngắn ngủi 15 giây. Tôi cầm ĐT mở âm lượng yên lặng mở ra video kia. Một cái mông lớn không ngừng trước sau lay động bị một thân thể toàn lông lá địt, dương vật to dài màu đen ở giữa rãnh mông ra vào, cô gái này mông thật trắng và tròn. Cô gái hai vú không ngừng lắc lư… Vẫn là hai nhân vật chính đó, cô gái quỳ trên giường trên tay còn mang vòng tay màu trắng, lúc này tôi quay đầu nhìn về phía giường Nhật Hạ đang nằm ngủ, trên tay con vẫn đang mang vòng tay kia.
Nhật Hạ: “Thật ghê tởm…”
Hoa Hồng: “Hắc hắc… Có hưng phấn hay không? Muốn hay không?”
Nhật Hạ: “Không nói nữa, chán ghét chú, đồ biến thái…”
Hoa Hồng: “Gọi chú một tiếng ba ba đi con gái ngoan.”
Nhật Hạ: “Không gọi”
Hoa Hồng: “Con không phải đã nói ở trên mạng có thể gọi chú là ba ba sao”
Nhật Hạ: “Được rồi, ba ba…”
Hoa Hồng: “Hì, con gái ngoan… Chụp cho ba ba một tấm hình đi, hiện tại không nhìn thấy con ba rất nhớ.”
Nhật Hạ: “Nghĩ đều đừng nghĩ”
Hoa Hồng: “Không thì thôi, dù sao thì cũng không phải không có xem qua”
Nhật Hạ: “Câm miệng, nói nữa con liền tức giận”
Hoa Hồng: “Được rồi, con gái ngoan, ba ba sai rồi, ba ba nghe lời…”
Nhật Hạ: “Được rồi muốn nổi da gà”
Hoa Hồng: “Con gái ngoan bận tiếp đi, ngày mai muốn hay không gặp nhau?”
Nhật Hạ: “Không cần, hai chúng ta vẫn là ít gặp nhau thì tốt”
Hoa Hồng: “Ok”
Kế tiếp cũng không còn tin nhắn nữa, tôi phát hiện những tin nhắn cũ đều bị xóa bỏ, nhìn đến Nhật Hạ thường xuyên xóa tin nhắn nói chuyện với người tên Hoa Hồng này.
Xâu chuỗi những thứ này tôi đã nhận ra người đàn ông tên Hoa Hồng này chính là chủ nhóm MCH, hơn nữa hắn còn đem dương vật của mình gửi cho Nhật Hạ nhìn, hai người còn mập mờ nói chuyện chứng minh Nhật Hạ đã không còn đơn thuần nữa rồi.
Đúng rồi, tôi nhớ được trong ảnh chụp người đàn ông trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng, cái này không phải là Hoàng Hải Sơn sao? Tôi nhớ được trên tay Hải Sơn chính là đeo chiếc nhẫn này. Trong thời gian ngắn Hải Sơn liền đem Nhật Hạ bắt lại? Hắn cho Nhật Hạ kê đơn? Hiếp bức? Hay lừa gạt?
Tôi hít sâu một hơi sau đó lại phát hiện ví tiền của con thế nhưng có hơn XXX $. Nhật Hạ làm thế nào có nhiều tiền như vậy? Tôi nhanh chóng mở ra lịch sử giao dịch quả nhiên số tiền này là của Hoa Hồng chuyển, hơn nữa đã được chuyển hơn nửa tháng trước, cơ hồ mỗi ngày đều gửi tiền cho Nhật Hạ. Lúc này tay của tôi đã toát mồ hôi, lòng tôi cảm thấy rất đau. Nhật Hạ thật trở thành như vậy, bị tiền che mắt?
“Ba ba… ba ba…” Lúc này trên giường truyền đến tiếng nói của Nhật Hạ làm tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ĐT rớt xuống đất. Tôi nhanh chóng nhìn Nhật Hạ phát hiện con vẫn đang nằm trên giường ngủ say, con lúc này có lẽ đang nằm mơ.
“Hô…” Tôi thở ra một hơi, Nhật Hạ gọi ba là đang gọi người nào? Là tôi hay Hoa Hồng?
Tôi lúc này bỗng cười lạnh, đem ĐT của Nhật Hạ để lại trên bàn sau đó lấy một cái khăn tay lau sạch sẽ vân tay trên ĐT. Tôi ngồi ở trên ghế nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình nhìn thấy con heo đất ở trên cửa sổ, con heo đất này là tôi mua cho Nhật Hạ lúc sinh nhật, hiện tại thì thế nào? Tiền bên trong cũng không bằng một lần MCH chuyển cho Nhật Hạ. Ba ba sự xưng hô này cũng bị người khác cướp đi một nửa, hiện tại Nhật Hạ thân thể trong sạch cũng bị người khác cướp đi rồi?
Tôi cứ ngồi ở đó, trong não không ngừng suy nghĩ… Dần dần ở phương đông xuất hiện mặt trời. Liếc mắt nhìn đồng hồ thì tôi đã ngồi ở đây suốt đêm rồi, trên mặt cũng cảm thấy một tầng bụi. Lại qua một lát sau tôi nhẹ nhàng đi đến phòng vệ sinh ngồi ở trên cái bô hút hai điếu thuốc làm chính mình thanh tỉnh một chút. Nhật Hạ vẫn đang nằm ở trên giường ngủ say. Tôi nhẹ nhàng mặc quần áo cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, bên ngoài sáng sớm gió có chút lạnh.
Kỳ thật tôi suy nghĩ cả một đêm mặc kệ nói như thế nào Nhật Hạ cũng đã lớn rồi, con có quyết định của mình. Nhưng nghĩ con thân thể khả năng đã không còn sạch sẽ, nghĩ đến đêm đó hẹn ước vì sao lòng tôi lại đau đớn như vậy? Tôi yêu Nhật Hạ? Dù sao con ưu tú như vậy, như vậy xinh đẹp… Nghĩ đến con đã trầm luân tôi thật hận không thể lập tức chết đi, chớp mắt cảm giác chính mình cuộc sống đều mất đi ý nghĩa.
Mua đồ ăn sáng về nhà Nhật Hạ vẫn còn ngủ say, tôi đặt đồ ăn lên bàn đến bên cạnh giường nhìn Nhật Hạ, theo sau ngẩng đầu nhìn về phía đầu giường ảnh chụp. Nhật Hạ ngồi ở giữa tôi và Vân Diễm. Nhìn ảnh Vân Diễm trong lòng tôi khó nói nên lời.
Tôi thở dài chậm rãi rời khỏi nhà. Lúc này còn sớm để đi làm cho nên tôi cũng không có chọn đi xe buýt hay taxi mà chậm rãi đi bộ ở trên đường… Mặc kệ như thế nào tôi phải biết được rõ nguyên nhân. Tôi ít nhất phải rõ ràng lý do vì sao…