Phần 24
Tôi đỡ lấy bức tường đi đến phòng ngủ, ngồi ở trên giường tôi tự nói với mình đây không phải là sự thật, có lẽ là tôi nghĩ nhiều tôi cũng không tận mắt thấy, có lẽ người trong video giống Nhật Hạ mà thôi, hiện tại người nhuộm tóc màu tím rất nhiều hơn nữa sợi dây đeo của tôi mua cho Nhật Hạ cũng không phải độc nhất vô nhị. Nhưng hiện tại Nhật Hạ đang ở đâu? Vì sao con 5 lần 7 lượt nói dối tôi chứ? Tôi bắt đầu không ngừng hút thuốc chỉ là không bao lâu tôi ngửi được mùi khét nhìn xuống thì thấy thùng rác đang bốc cháy, thì ra do tôi mãi lo suy nghĩ nên để tàn thuốc rơi vào bên trong thùng rác gặp giấy nên bốc cháy lên, tôi lập tức dập tắt lửa.
Haiz may mắn dập tắt sớm bằng không liền cháy nhà, tôi đem thùng rác tro bụi dọn dẹp để tránh cho Nhật Hạ về phát hiện chỉ là khi dọn dẹp tôi chợt nhìn thấy đồ vật ở bên trong, tôi cầm lấy vỉ thuốc bên trong đã bị ăn một viên.
“Ase Vic, thuốc tránh thai khẩn cấp”? Tay run rẩy cầm lấy vỉ thuốc, cái này sao lại xuất hiện bên trong thùng rác nhà tôi? Trong nhà chỉ có tôi và Nhật Hạ hai người cho nên rác ở trong nhà không nhiều lắm bình thường vài ngày mới thanh lý một lần. Vỉ thuốc trong tay tôi bị bóp chặt, tôi dùng tay che trán của mình. Hiện tại đã rõ trong nhà chỉ có hai chúng tôi thuốc này chỉ có thể là Nhật Hạ ăn, đây là thuốc tránh thai, phụ nữ tại sao phải ăn thuốc tránh thai, người ngốc cũng biết.
“Nhật Hạ…” Tôi lúc này kêu một tiếng, tiếng nói đều đã khàn khàn, chẳng lẽ con cùng Hải Sơn… Tôi hít sâu một hơi đem vỉ thuốc bỏ vào túi của mình, quay đầu nhìn về phía đầu giường nơi đó có chúng tôi ảnh chung ba người, nhất là Vân Diễm. Vì sao trong lòng tôi có một loại cảm giác bị phản bội? Giống như vợ của mình cho mình cắm sừng? Tôi thật đã yêu Nhật Hạ rồi sao? Tôi đã đem con gái của mình xem như người phụ nữ của mình rồi hay sao? Tôi thất hồn lạc phách rời khỏi nhà, đứng ở cửa khu ngước nhìn bầu trời cũng không biết nên đi đâu.
“Không…” tôi còn chưa hết hy vọng, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy nếu không tôi thật không muốn tin tưởng. Nhật Hạ nói yêu tôi, ánh mắt thâm tình mỗi khi nhìn tôi, còn có lúc cho tôi tắm rửa chân… Rất nhiều thứ rất nhiều thứ nhớ lại.
“Bốp” Tôi cho mình một cái bạt tai làm mình tỉnh táo lại, có lẽ tôi đang lừa mình dối người tôi phải tiếp tục chứng thực mới được. Đến công ty, toàn bộ buổi chiều tôi đều đần độn không có tâm tư làm việc. Ròng rã một buổi chiều trong đầu đều suy nghĩ Nhật Hạ, tôi không ngừng nói chính mình tỉnh táo lại. Đến lúc tan việc tôi ngồi xe buýt về nhà, đợi về đến nhà Nhật Hạ đang ở nhà nấu cơm. Nhìn đến tôi về con vẫn như cũ mang lấy nụ cười. Tôi không có lộ ra khác thường cứ theo lẽ thường cùng con ăn cơm tối, nói chuyện phiếm. Lúc Nhật Hạ rửa chân cho tôi nhìn con rất nhu thuận, tôi thật không dám đem con trở thành người trong video.
“Được rồi ba ba, nhanh chóng nằm xuống nha…” Nhật Hạ cho tôi lau sạch hai chân theo sau đỡ tôi nằm xuống.
“Mau ngủ đi, đêm nay đi ngủ sớm một chút.” Nhật Hạ đắp chăn cho tôi xong bưng nước ra ngoài. Tôi nhắm mắt lại nhưng không có ngủ, trong đầu nghĩ nhiều lắm bí ẩn.
Qua không bao lâu Nhật Hạ trở về thay quần áo chui vào chăn nhẹ nhàng nằm bên cạnh tôi. Không bao lâu Nhật Hạ ngủ say, tôi chậm chậm mở mắt nhìn Nhật Hạ dựa vào tôi ngủ say, trong bóng tối nhìn con bộ dạng ngủ thật xinh đẹp không giống với cô gái trong video, tôi luôn cho rằng đem con so sánh với cô gái trong video là một loại khinh nhờn con gái của mình. Mà lúc này nhìn về phía bàn học ĐT của Nhật Hạ đang sạc pin, đúng rồi chắc chắn trong ĐT sẽ tra được đầu mối.
Nghĩ vậy tôi nhanh chóng cẩn thận di chuyển xuống giường tránh làm Nhật Hạ tỉnh dậy. Chẳng qua tôi phí hết sức vẫn kinh động đến con nhưng cũng may Nhật Hạ chỉ nói mê một câu xoay người quay lưng lại tiếp tục ngủ.
Tôi thở ra một hơi chờ đợi con ngủ say sau đó chậm rãi xuống giường. Có lẽ hôm nay Nhật Hạ quá mệt mỏi nên con ngủ rất say. Tôi rón rén đi đến trước bàn học, cũng không biết ĐT của Nhật Hạ có cài đặt mật khẩu không, tôi cầm lấy ĐT kết quả thật có mật khẩu. Tôi thử bấm sinh nhật của Nhật Hạ nhưng sai rồi, tôi còn hai lần nữa nếu sai nữa sẽ không cách nào vào ĐT.
Không phải ngày sinh của con vậy là ai đây? Đúng rồi Vân Diễm, tôi lại lần nữa bấm số ngày sinh của Vân Diễm kết quả lại sai nữa, hiện tại chỉ còn một lần, lần này nhất định phải chính xác nếu không ĐT sẽ bị khóa. Lúc này tôi chỉ có hai lựa chọn, nếu sai ĐT bị khóa sáng dậy Nhật Hạ sẽ phát hiện, hai là ngày sinh của tôi. Mà cũng chưa chắc là ngày sinh nhật của tôi, cũng có thể con chọn dãy số ngẫu nhiên dễ nhớ như 123456 hay là 000000.
Làm xong chuẩn bị cùng con ngả bài tôi bấm số ngày sinh của mình kết quả… Thế nhưng ĐT mở ra. Tôi nhìn về phía giường đang ngủ say Nhật Hạ, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Bây giờ là cảm động vậy một hồi mở ra thấy cái gì đó thì sao đây này? Tôi hít sâu một hơi mở ra Mes của con. Kết quả tôi nhìn thấy Nhật Hạ vừa mới cùng một người tên là Hoa Hồng nói chuyện, Hoa Hồng? Là chủ nhóm MCH sao? Theo sau nhìn vào khung chat làm tôi hít thở không thông.
Hoa Hồng: “Hôm nay kích thích không?”
Nhật Hạ: “Ban ngày không phải đã hỏi rồi sao? Con đều đã trả lời chú…”
Hoa Hồng: “Nhớ con…”
Nhật Hạ: “Vậy chú từ từ nhớ đi, dù sau con cũng không nhớ chú…”
Hoa Hồng: “Đang làm gì vậy?”
Nhật Hạ: “Đang nấu cơm.”
Hoa Hồng: “Tối nay gửi cho chú một tấm hình nha…”
Nhật Hạ: “Hình gì?”
Hoa Hồng: “Hình vú hoặc là phía dưới, tốt nhất là vú, chú thích nhất vú của con”
Nhật Hạ: “Tưởng đẹp…”
Hoa Hồng: “Cần chú phát cho con trước…”
Sau đó chỉ thấy hắn gửi qua một tấm hình, bối cảnh hình ảnh thật sáng, bên trong có một người đàn ông thân thể trần truồng ngồi ở trên giường, máy chụp hướng về háng của hắn, bụng cùng phần hông đều là lông đen nồng đậm, một đầu cc theo lông mu rậm rạp đưa ra đến, thực thô rất dài rất đen, hơn nữa có một cảm giác quen thuộc. Một bàn tay mập đang nắm lấy cc của mình nhưng chỉ có thể nắm được một nửa thân cây. Mà trên cái tay mang một chiếc nhẫn vàng vô cùng quen thuộc, chiếc nhẫn này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Cc này thật thô dài hơn nữa còn cong cong lên nhìn giống như dương vật của mấy người da đen.