Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nguyệt Vy – Full

Truyện Sex: Nguyệt Vy – Full


Phần 50

Đột nhiên có tiếng dép lẹt xẹt sau lưng. Nguyệt Vy giật thót người, bật dậy. Ông Bảy mím môi, tay bóp chặt đứng sau lưng nàng. Nàng thấy mặt mình nóng lên ngượng ngùng. Tay nàng che hờ ngang ngực, lưng quay lại, tránh ánh mắt ông. Ông Bảy không nói gì, chỉ với tay lấy gàu nước trong tay Nguyệt Vy. Ông múc nước trong xô tưới lên bờ vai trần láng bóng của nàng.
Hai người im lặng không nói gì. Ông Bảy chỉ xối nước, nàng lặng lẽ tắm. Khi nàng tắm xong, ông lại lấy một chiếc khăn lông. Nguyệt Vy thấp thỏm nhìu xuống bàn tay ông chậm rãi run run lau khô thân thể nàng. Nàng lén ngẩng đầu lên nhìn ông. Chợt nàng hoảng hốt thấy một dòng nước mắt chảy dài trên mặt ông. Nàng khoác nhanh quần áo lên người.

– Ông… Chuyện này… Thật ra… Không ai biết… Ông không cần như vậy đâu… – Nàng ấp úng nói nhỏ, tay cài lại nút áo.

Ông lặng im nhìn nàng, mắt ông mờ đục. Nhìn ông như già hơn 10 tuổi. Môi ông run run mấp máy vài lần rồi nói:

– Xin lỗi con… Từng tuổi này… Bà thằng Đông cũng xanh cỏ mười năm… Lẽ ra ông không nên như vậy… Ông thấy mình xấu hổ quá… – Ông kéo tay áo lau nước mắt mình. – Ngay cả chuyện hồi chiều… Ông biết con nhận ra ông…





– Ah… – Nguyệt Vy bối rối đỏ mặt, nhớ lại những hành động khiêu khích của mình.

– Ông thật xấu hổ với thằng Minh… Ông coi nó như cháu ruột mình… Ông bồng bế nó từ thời ẵm ngửa… Vậy mà… – Ông nhắm mắt lại, mí mắt run run.

Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Nàng biết anh và Liêu Đông là bạn nối khố. Nhưng chuyện ông ngoại Liêu Đông biết anh từ thời ẵm ngửa, thật làm nàng bất ngờ. Ông đã từng ở Sài Gòn sao?

– Hồi đó ông ở Sài Gòn sao? – Nàng hỏi.

– Không… Ông sinh ra lớn lên ở đây… – Giọng ông dài thườn thượt chán nản.

– Ở đây? Vậy ba Minh Huy và mẹ Thuận Nhung, ba mẹ anh Thuận Minh… Họ… – Nguyệt Vy lúng túng.

– Hai đứa nó là người ở đây… Ngay trên cồn đất này… – Ông nói nhỏ, mắt lim dim như nhớ lại quá khứ.

Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Ba mẹ anh là người Tiền Giang. Nàng chưa nghe anh nói, nhưng kể ra cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng linh cảm báo cho nàng biết, nàng đang đứng sát một sự thật quan trọng.

– Khi đó… Anh Thuận Minh… Chị Thuận Như… và… và anh Nhất Huy đều ở đây? – Nguyệt Vy cố bình tĩnh hỏi tiếp.

– Nhất Huy… Là thằng nào? – Ông Bảy sững người nhìn Nguyệt Vy, khó hiểu.

Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên. “Không lẽ chị Trang kể không đúng sự thật? Hay anh Nhất Huy được sinh ra sau, mà ông Bảy không biết…”

– Nhất Huy… Nhất… Huy… Ah… – Ông Bảy lẩm bẩm một mình, chợt hai mắt sáng lên.

– Là nó… Nó được đặt tên là Nhất Huy ah… Haizz… – Ông gật gù như phát hiện ra điều gì lý thú.

– Ông kể cho con nghe đi… Nếu anh Nhất Huy không sinh ra ở đây, vậy gia đình ba mẹ chồng con phải chuyển lên Sài Gòn khi anh Minh chưa được một tuổi?

Ông Bảy thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vy, ông im lặng chỉ gật gật đầu. Thật lâu sau, không cưỡng lại được ánh mắt nài nỉ của Nguyệt Vy, ông thở dài nói:

– Thằng Huy và con Nhung sống rất vui vẻ hạnh phúc ở đây… Nền nhà cũ của nó còn một góc ngay miệng ao đằng kia… – Ông chỉ tay vào hướng buồng chuối tối om.

– Tụi nó có hai đứa con, một gái một trai… Chị là Như, em là Minh… Haizz… – Ông chép miệng. – Nhưng lúc thằng Minh mới vài tháng tuổi thì có biến cố lớn xảy ra trong nhà nó…

– Thằng Huy bị ép nhập ngũ… Con Nhung ở nhà đi làm nhà máy thuốc lá… nuôi hai đứa con… Mỗi sáng nó qua đây… mang hai đứa nhỏ gửi… rồi đi làm chung với con Hai, má thằng Đông… Má thằng Đông lúc đó mới cưới, đang có bầu… Rồi một ngày… Nó bị thằng chủ nhà máy hãm hiếp…

Nguyệt Vy đang chống cằm ngồi bên ông Bảy, đột nhiên câu cuối cùng của ông làm nàng giật bắn mình. Nguyệt Vy thấy gai ốc mình nổi lên khắp người, một dự cảm rất xấu nhen nhóm trong lòng.

– Tội con nhỏ… Nó âm thầm bỏ làm… Không nói cho ai biết nguyên do… Về nhà đào khoai mì, đi gặt lúa thuê… nuôi con… Nhưng đâu chỉ vậy… Nó có mang… Chỉ một lần… Lại có mang… Vậy mới khốn nạn… Nó lén quấn bụng không cho ai biết… Chồng không có nhà, mà lại có bầu… Không phải của hoang sao? – Giọng ông khàn đục.

– Rồi hôm đó… Nó đang vác bồ rơm ra phơi chợt quỵ xuống… Máu chảy ướt đũng quần… Bà thằng Đông đứng bên cạnh dìu nó về nhà… Mới phát hiện ra nó có bầu đã tháng thứ năm… Chỉ bị động thai, không sẩy… Nó khóc rất nhiều… sưng cả mắt… Nó bảo nếu không phải vì không có thằng Huy ở nhà… trông hai đứa con… Nó đã nhảy sông chết lâu rồi…

Nguyệt Vy rưng rưng nước mắt, môi mím lại. Nàng không ngờ quá khứ của mẹ chồng nàng lại thảm đến vậy. Khi nhìn bà, nàng luôn thấy bên trong của chiếc vỏ bọc sang trọng cao quý là một nỗi buồn sâu thẳm.

– Bà thằng Đông khuyên nó lên Sài Gòn lánh mặt… Hồi đó không như bây giờ… Chửa hoang chỉ có nước bỏ nhà mà đi… Không ai nhìn mặt cho…

– Nó nghe theo… Tìm được một nhà bà con giàu có trên Sài Gòn… Lên đó ở nhờ… Làm việc nhà… chờ chồng giải ngũ…

– Hai năm sau… Thằng Huy về hay tin… Chính ông già này đã ngồi nói chuyện khuyên giải nó cả buổi trời… Nó mới bỏ ý định đi trả thù… Trả thù gì chứ… Người ta là ông lớn, lính lác đông như kiến cỏ… Sáng hôm sau, nó lên Sài Gòn tìm vợ con…

– Sau đó… Mẹ thằng Đông mang con theo chồng lên Sài Gòn lập nghiệp… Có tìm gặp gia đình nó… Con Như được gia đình người bà con đó nhận làm con nuôi… đã đi vượt biên sang Mỹ với họ… Ở nhà còn lại bốn người… Hai vợ chồng và hai thằng con trai trái tính trái nết… Thằng lớn vui vẻ hoạt bát… Thằng nhỏ lầm lì cau có…

Nguyệt Vy run rẩy. Tim nàng thắt lại từng hồi. Mọi chuyện dường như đã khá sáng tỏ. Sự thật mà nàng tìm kiếm còn to lớn hơn mong chờ rất nhiều, hơn cả những gì chị Minh Thy biết và đã kể cho chị Trang.

“Nhưng chị Minh Thy biết từ đâu? Từ anh sao? Vậy anh không biết chuyện này hay đã không nói đúng sự thật?”

Nguyệt Vy ôm đầu mình. Nàng chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Đôi khi có nhiều chuyện không biết vẫn hay hơn.

– Kẻ… Kẻ đã làm chuyện xấu đó… Tên gì? – Nàng chợt ngẩng đầu, hỏi tiếp giọng run lên.

– Đặng Trung.

“Họ Đặng sao? Lại là họ Đặng…” Nguyệt Vy lẩm bẩm nín lặng. Trời đêm không một cơn gió nhưng tâm nàng lạnh lẽo, cơ thể thoáng run rẩy.

Chiếc xe taxi màu trắng đỗ lại ngay trước một quán cáfe nhỏ tại góc đường trung tâm quận 1. Một người phụ nữ tuyệt đẹp mặc áo dài màu vàng nhạt bước xuống. Cả góc phố như sáng bừng lên, nhiều ánh mắt đổ dồn vào nàng. Từng bước chân thong thả của nàng như một cơn gió mát làm dịu đi bầu không khí oi bức buổi trưa nắng. Nàng bước vào quán, tay khẽ vén mái tóc dài óng ả của mình qua vành tai, mắt dáo dác nhìn quanh. Đôi mắt nàng ẩn chứa sự hồi hộp lo lắng.

Một người đàn ông cao ống điển trai ngồi sát góc phòng đứng lên vẫy vẫy tay về phía nàng. Anh ta ngay lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của những kẻ ngồi xung quanh.

– Nguyệt Vy… Em ngồi xuống đi.

– Anh Huy… Sao anh có số điện thoại của em? – Nguyệt Vy hỏi, chợt nàng thấy mình ngớ ngẩn.

– Anh hỏi Ngọc Hân. – Nhất Huy nhúng vai bình thản.

– Em dùng cơm trưa nhé… – Anh đẩy cuốn menu dầy cộp sang trước mặt nàng.

– Dạ thôi… Em chuẩn bị có lớp lúc 13h00. Anh dứt khoát đòi gặp em vì chuyện gì? – Nguyệt Vy hỏi thẳng.

Tâm trạng nàng rất lo lắng khi nhận lời gặp mặt Nhất Huy. Nàng sợ có người quen bắt gặp, rồi tới tai Thuận Minh. Khi đã hiểu được gút mắt phức tạp của gia đình hai người, nàng biết hai người căm ghét nhau không chỉ vì chuyện của Minh Thy. Họ như sinh ra để đối nghịch.

– Em xem đi…

Huy để một tập hồ sơ dày cộp lên bàn trước ánh mắt nghi ngờ của Nguyệt Vy. Nàng thoáng chần chừ, linh tính báo cho nàng biết tập hồ sơ ngay trước mặt có liên quan đến Thuận Minh. Tay nàng run run mở ra.

Trước mặt nàng đầy những con số, những văn kiện bản sao, tiếng Anh và cả Nhật. Rất nhiều trang có chữ ký của Thuận Minh bên dưới. Bằng kiến thức khá hạn chế của mình về kinh tế, nàng hiểu đây là các dữ liệu kế toán xuất nhập nguyên vật liệu.

– Em chỉ nhìn vào các con số khoanh tròn sẽ hiểu ngay thôi mà… – Nhất Huy nói.

Nguyệt Vy vẫn nhíu mày nhìn những con số anh ta nói, cố gắng tìm sự liên kết giữa chúng với nhau. Nhất Huy mỉm cười chuyển sang ngồi ghế bên cạnh nàng, dành lấy tờ văn bản trên tay nàng.

Bàn tay Nhất Huy thoăn thoắt dàn ra 4 trang văn bản trên bàn, vẻ mặt anh rất tập trung. Nguyệt Vy lén nhìn khuôn mặt anh, mái tóc phủ nghiêng một bên, mùi nước hoa ấm áp trên cơ thể anh ta. Ngồi bên anh nàng luôn có cảm xúc gần gũi ấm áp như khi nàng ngồi bên Thuận Minh. Bất chợt Nhất Huy quay mặt sang nhìn, hơi thở anh sát bên mặt nàng. Nguyệt Vy giật mình, quay gương mặt đỏ bừng của mình đi.

– Đây… là khối lượng nguyên liệu đầu vào từ tập đoàn mẹ chuyển sang… Đây là giá trị quy đổi của vật liệu… Đây là… Khối lượng sản xuất… Còn đây là khối lượng bán hàng trong nước… và xuất khẩu… Toàn bộ đều là nhãn hàng dưới quyền quản lý của Thuận Minh. – Anh ta chờ đợi, mắt nhìn Nguyệt Vy.

– Những con số này hoàn toàn bình thường, nếu không có tờ giấy này… – Nhất Huy rút một tờ giấy khác, mực in khá rõ ràng, có cả chữ ký sống của ai đó dưới góc. – Đây là bản báo cáo phụ… thường không xuất ra… chỉ khi có yêu cầu của người giám sát tài chính… Trên bảng này… tổng khối lượng nguyên liệu đưa vào kho không khác với khối lượng nhận từ Công ty mẹ… nhưng mã hàng của 1/3 nguyên liệu đã thay đổi.

Nhất Huy dựa lưng vào ghế, nhìn tấm lưng thon gọn tuyệt đẹp của Nguyệt Vy đang run lên lo lắng.

– Mã hàng đó là nguyên liệu của Trung Quốc… giá thành chỉ bằng nửa của nguyên liệu Nhật Bản… Có nghĩa là… có sự tráo đổi lượng lớn nguồn nguyên liệu cao cấp của Công ty… Những sản phẩm chất lượng kém hơn tiêu chuẩn… có lẽ được bán cho thị trường trong nước… – Nhất Huy đặt điếu thuốc lên môi kéo một hơi thật dài, hàng lông mày nhíu lại mâu thuẫn.

– Không… Anh Minh không làm như vậy đâu… – Nguyệt Vy run rẩy cầm tờ giấy trong tay.

– Ah… Anh không khẳng định là Thuận Minh làm… Anh ta có lẽ không thiếu tiền đến nỗi phải làm chuyện này… Nhưng tất cả các chứng từ anh ta đều ký… Pháp luật chỉ hiểu như thế thôi… – Nhất Huy nhún vai nhìn đôi mắt đỏ bừng của Nguyệt Vy.

Nguyệt Vy im lặng nhưng tâm trạng nàng đang dậy sóng.

– Anh… Vậy mục đích của anh là gì? – Nguyệt Vy nói nhỏ.

Nhất Huy mỉm cười chồm người đến. Má nàng đỏ lên, mắt nhìn môi anh ta đang áp sát mình. Đôi môi nàng vô thức hé mở, chờ đợi.

– Anh muốn ngủ với em… – Anh ta nói nhỏ.

– Anh… Ưm… – Nguyệt Vy ngơ ngác chưa hiểu, thì anh đã đặt lên môi nàng một nụ hôn ấm áp.

– Anh nói đùa thôi… – Nhất Huy nhoẻn miệng cười.

Nguyệt Vy mím môi, quay mặt đi. Lòng nàng chợt trống trải khó chịu. Anh ta dĩ nhiên là đang đùa giỡn với nàng. Anh ta đã tự bỏ qua cơ hội đó ở Phú Quốc kia mà.

– Nguyệt Vy… Anh muốn em mang cái này về… cảnh báo Thuận Minh… Em đừng nói là thông tin của anh… Vì anh ta sẽ không nghe theo… – Nhất Huy nắm tay nàng, ánh mắt rất chân thành.

– Tại sao anh không làm chuyện đó… Dù sao hai người… – Nguyệt Vy tắt ngang, vội sửa lời. – Hai người cũng là đồng nghiệp… Anh lại là cấp trên của anh Minh…

– Không… Em không hiểu đâu… Chuyện của anh và Thuận Minh không bao giờ em hiểu được đâu… – Nhất Huy nói, bàn tay anh chợt lạnh.

– Chỉ tóm gọn là… Anh không muốn Thuận Minh biết anh giúp anh ta… Em có tin anh không? – Nhất Huy nhìn sâu vào mắt nàng.

– Em… Nhưng em phải nói gì? Em nói ai đưa em thứ này đây? – Nguyệt Vy nhíu mày.

– Em cứ nói là… Ngọc Hân đưa em vậy… Được không? – Nhất Huy nói. – Nhưng dặn kỹ Thuận Minh… Không được hỏi lại Ngọc Hân… Nhớ đấy…

– Dạ… Em nhớ rồi… Em cảm ơn anh.

Nguyệt Vy ngồi im lặng. Lòng nàng như có một luồng gió mát, thật dễ chịu. Nàng đã cảm nhận đúng về Nhất Huy. Tính cách anh trái ngược với Thuận Minh, ngoài lạnh trong nóng. Trong khi anh thì ngoài nóng trong lạnh. Nàng cầm tập hồ sơ, đứng lên.

– Em về đây…

– Ừ… – Nhất Huy gật đầu thật chậm.

Nguyệt Vy chợt dừng lại. Môi nàng mấp máy nửa muốn nói nửa không.

– Tối hôm đó… – Nguyệt Vy nói nhỏ, má đỏ ửng. – Tại sao… anh không muốn em?

Nhất Huy ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng. Anh nắm tay nàng, siết chặt.

– Anh không biết nói thế nào? Anh chỉ biết là đối diện với em… Mọi mục đích trả thù của anh thật hèn hạ… vô nghĩa…

Lòng bàn tay Nguyệt Vy chợt rịn ướt cả mồ hôi. Nàng lúng túng rút tay ra khỏi anh. Nàng cúi đầu bước nhanh ra khỏi quán. Tập hồ sơ áp lên ngực như che chở trái tim nhỏ bé thổn thức liên hồi.

Nguyệt Vy mím môi im lặng nhìn ra cửa kính xe. Tay nàng bấu chặt chiếc túi xách đắn đo suy nghĩ. Tập hồ sơ của Nhất Huy bên trong túi xách như đang cháy hừng hực, nóng rát làm lòng nàng thấp thỏm.

“Nàng phải nói sao với anh? Nói rằng nàng đã đi gặp Nhất Huy và được anh ta cảnh báo mối nguy hiểm của anh sao? Không… Nàng không nên nói như vậy… Nàng phải nói rằng Ngọc Hân đã báo cho nàng biết… Mà nếu anh biết là của Nhất Huy thì sao? Anh giận nàng thì sao chứ? Đối với nàng an nguy của anh là trên hết.”

Nguyệt Vy hít sâu một hơi, quyết định.

– Anh…

– Ừ… Anh đây… – Thuận Minh tiếp tục lái xe, đầu khẽ liếc nhìn nàng.

– Em… Em có tập hồ sơ này… Em nghĩ… Anh nên xem… – Tay nàng run run, rút tập hồ sơ ra khỏi túi xách.

– Đây là… – Thuận Minh ngạc nhiên nhìn nàng.

– Đây là hồ sơ của… chị Ngọc Hân đưa cho em… Chị nói anh cần cẩn thận… trong phần nhập nguyên liệu… Nguyên liệu nhập kho có 1/3 bị thay đổi mã hàng… Nguyên liệu Trung Quốc… – Nguyệt Vy cố bình tĩnh nói.

– Sao?

Thuận Minh giật thót người, vội vã tấp xe vào lề đường. Anh đón ngay tập hồ sơ trên tay nàng, lật tung lên, lông mày nhíu chặt. Nguyệt Vy thấp thỏm lo lắng quan sát anh. Nàng chờ mong anh bật cười rồi giải thích rằng chuyện này anh đã biết. Nàng chờ anh quay sang bẹo má nàng rồi nói chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không, Thuận Minh xem tới lui thật kỹ, mặt tái đi thấy rõ.

– Ngọc Hân… đưa cho em khi nào? – Anh vẫn dán mắt vào những con số, hỏi nàng.

– Ah… Trưa nay… Chị hẹn em đi ăn trưa… – Nguyệt Vy cố trả lời thật nhanh.

Thuận Minh ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nguyệt Vy thoáng lúng túng, khẽ quay đi tránh ánh mắt anh. Anh mím môi thở dài gấp tập hồ sơ lại. Cửa xe bật mở. Thuận Minh cầm tập hồ sơ trong tay bước ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Nguyệt Vy. Anh đi xăm xăm lại cái thùng rác trên lề đường. Ném tập hồ sơ vào đó.

– Anh làm gì vậy? Sao anh? – Nguyệt Vy sửng sốt hỏi khi anh vừa quay vào xe.

– Anh không thích nhận những thứ từ hắn… – Thuận Minh nghiến răng, sắc mặt đanh lại.

– Hắn… – Nguyệt Vy rùng mình, cố vớt vát. – Hắn nào?

– Ha ha… – Khóe mắt anh đỏ lên, giọng cười run run. – Em tưởng anh không biết em đang nói dối sao? Từ khi nào em bắt đầu biết nói dối lừa gạt anh hả?

– Trưa nay… anh đi ăn trưa cùng Ông Hiraishin và Ngọc Hân… – Anh dằn từng tiếng.

– Em… Em… Em xin lỗi… Em không muốn nói dối anh… Nhưng em chỉ đi gặp anh ta… Và nhận tập hồ sơ thôi… Em không có… – Nguyệt Vy mếu máo, tay nắm áo anh. – Anh nhận ra mà… Anh biết là những số liệu đó nguy hiểm cho anh mà…

– Anh không cần nó thương hại anh… Và cả em nữa… – Thuận Minh dằn tay khỏi nàng.

– Em không có… – Mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Thuận Minh im lặng không nói một lời. Xe anh gầm lên giận dữ, lao băng băng trên đường.

– Teacher… Excuse me… Miss Vy…

– Cô ơi… Cô…

Nguyệt Vy bừng tỉnh ngơ ngác nhìn xuống dưới. Năm mươi cặp mắt ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhìn xuống tay mình, viên phấn trắng trong tay đã bị bóp vỡ vụn từ lúc nào.

– I’m… I’m sorry… I lost my concentration… – Nguyệt Vy ấp úng đỏ mặt.

Giây phút vừa rồi, đang giảng bài. Đột nhiên nàng nhớ tới trạng thái căng thẳng của nàng và anh suốt tuần vừa rồi. Tim nàng như thắt lại đau đớn. Cả tuần anh luôn say xỉn, về rất khuya. Ngủ phòng bên cạnh, không chạm đến nàng một lần nào. Nàng hỏi, anh trả lời qua loa. Anh như một người khác.

– Mày thấy cô Nguyệt Vy dạo này thế nào?

– Cả tuần nay cô cứ ngơ ngẩn thế nào ấy?

– Ừ… mắt thâm quầng, khóe mắt đỏ hoe… Như là khóc nhiều lắm ấy…

– Hay là cô buồn chuyện gia đình…

– Không có đâu… Nghe nói thầy yêu cô lắm…

– Suỵt… Tập trung đi…

Mấy đứa học trò thôi bàn tán. Chúng lắng nghe bài giảng của Nguyệt Vy. Đứa nào cũng nhận ra giọng cô ngắc ngứ khàn đục, khác hẳn thường ngày.

Ánh nắng chói chang giữa ban trưa chiếu xuyên qua tán cây phượng, khoan lỗ lốm đốm trên tấm bảng hiệu sơn xanh bạc màu. Hàng chữ sơn trắng giữa bảng thật lớn.

“Bệnh viện Tâm thần”.

Một chiếc Porsche 911 đỏ chói rực rỡ đậu chễm chệ giữa sân bệnh viện rộng lớn. Người người mặc áo blouse trắng đi qua đi lại, ai cũng phải liếc mắt nhìn chiếc xe, miệng tấm tắc xuýt xoa.

Một căn phòng riêng biệt, kín mít cửa ở cuối dãy hành lang. Bên trong vọng ra âm thanh khò khè liên tục nối tiếp nhau, như thể rất nhiều người đang cùng lúc bị bóp chặt cổ họng. Một âm thanh khác vang lên rất khẽ, nghe như âm hưởng hoang lạc của một người phụ nữ.

Trong căn phòng là một quan cảnh hoang dại đến cùng cực. Một chiếc lồng sắt thật lớn chiếm nửa diện tích căn phòng. Một nhóm đàn ông, ánh mắt ngờ nghệch, mặc áo trói tay dành cho người điên, tranh nhau chen chúc vào một góc của chiếc lồng sắt. Một người phụ nữ tóc tai rũ rượi ngang vai, toàn thân trần truồng, hai tay bị còng giang rộng sang hai bên.

Thân hình người phụ nữ khá đẹp, thon gọn, ngực nở, eo thon, làn da đỏ hồng trắng như bạch ngọc. Cô ta oằn người rên rỉ thật to, mặt đỏ bừng phấn khích. Mắt cô lim dim nhìn xuống những cái miệng bị cột dây ngang há rộng, những cái lưỡi nước dãi chảy dài đang liếm khắp nơi trên thân thể bóng nhoáng của mình. Một người đàn ông cao lớn trần truồng, toàn thân phủ kín một lớn lông rậm đen, đứng ngoài lồng sắt.

Hắn cầm trên tay một cái ca nhựa, liên tục rót chất lỏng óng ánh như mật ong chảy dài xuống từ hai vai của người phụ nữ. Hắn nâng chân cô lên, dùng bàn tay đầy mật ong của mình thoa vào vùng âm hộ hồng hào nhẵn nhụi không lông của cô. Ngay lập tức hai ba cái miệng há hốc lao đến ngậm kín lấy âm hộ cô.

– Ahhh… Ưm…

Cô há hốc rên rỉ, tay bấu chặt lấy song sắt. Hạ thể ưỡn ra, hẩy hẩy vặn vẹo theo mấy cái lưỡi bên dưới.

– Ahhh… I want it… Now…

Người phụ nữ rên to, tay căng ra ưỡn ngực đến phía trước, mông ưỡn ra ép lên song sắt sau lưng. Hai bầu vú của cô chen chút liếm mút hơn mười cái miệng. Hông cô ngay lập tức được bấu chặt bởi hai bàn tay hộ pháp. Một vật to lớn kinh khủng từ ngoài lồng sắt thúc vào, xâm chiếm âm hộ cô ta một cách thô bạo.

– Ahhh… Yes… Faster… Faster…

Người phụ nữ rên la thật lớn. Chân cô giang ra thật rộng, đón nhận dương vật khổng lồ của người đàn ông. Thân thể hai người dập vào nhau qua song sắt phát ra âm thanh ong ong lạ lùng. Người đàn ông đó nhếch mép cười, vẻ mặt bình thản như không hề làm việc gì cố sức. Năm phút, mười phút trôi qua. Khi thân thể cô ta ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đờ đẫn tê dại, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ bình thản đó. Đột nhiên anh ta mở khóa một chiếc còng tay. Cô ta hiểu ý, quay người lại, đu người cao lên, hai chân quặp vào song sắt, hai mép âm hộ tấy đỏ mở rộng.

– Ahhh… Yes… Harder… Harder…

Người đàn ông tay bợ cặp mông căng bóng của cô, kéo hạ thể cô sát vào song sắt. Dương vật anh ta thúc vào cửa mình cô thô bạo không thương tiếc. Cô ta há hốc đờ đẫn, âm dịch trào ra chảy vãi xuống sàn nhà. Thật nhiều. Thật nhiều. Liên tục theo động tác mạnh bạo của người đàn ông. Đến khi hai tay cô ta mỏi rã rời, không bám được vào song sắt, anh ta mới bắt đầu gầm gừ.

Người đàn ông chợt lùi lại thật nhanh, dí dương vật khổng lồ của mình vào mặt người phụ nữ ngồi bệt rũ rượi sau song sắt. Từng đợt tinh trùng nóng hổi ồ ạt xối xả trên khắp mặt cô ta. Người phụ nữ tê dại há hốc, một tay bị còng vẫn treo cao, tay còn lại vét những chất bợn trắng trên mặt cho vào miệng một cách thèm thuồng.

Hai mươi phút sau. Một người đàn ông đeo kính đen, cao lớn mặc vest sang trọng, sánh vai cùng một người phụ nữ kiêu sa trong bộ đầm quý phái bước ra xe.

– Ông Thuận… Ông Minh Thuận…

Đột nhiên có tiếng gọi vội vã từ phía sau. Người đàn ông quay lại, môi nhếch lên hỏi:

– Có chuyện gì?

– Dạ… Dạ… Ông vui lòng nói với Bà Nozomi rằng Ban Giám đốc bệnh viện kính mời ông bà đến tham dự buổi lễ tri ân các nhà tài trợ… Diễn ra thứ Năm tuần sau… – Người đàn ông tóc bạc trắng mặc blouse trắng, vừa thở hổn hển, vừa nói. – Chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức về công ty Senkai… Chỉ xin báo trước để ông bà dành thời gian quý báu của mình…

– Ông điên à… – Người đàn ông đeo kính đen, lông mày dương lên giận dữ. – Không thư mời gì hết… Tôi không phải đã nói tài trợ là cá nhân bà Nozomi… Không liên quan đến Senkai… Chúng tôi cũng không có thời gian tham dự những chuyện vớ vẩn đó…

Ông Bác sĩ ngơ ngác nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ gầm lên lao ra cổng.

– Mười ngàn đô tài trợ mà vớ vẩn sao? Vợ Tổng giám đốc Senkai giàu có thật… – Ông lẩm bẩm một mình.

— Hết —

Tác giả: 69deluxe

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng