Phần 42
Cơ thể nàng ôm gọn trong hai mảnh đồ lót ren đen mỏng manh, từng đường cong uốn lượn gợn sóng căng tròn nửa che nửa hở. Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn cơ thể mình, tim nàng thổn thức đập nhanh. Nghĩ đến chuyện gì đó sắp tới làm chân nàng muốn nhũng ra. Thuận Minh chợt chồng lên cho nàng chiếc váy.
– Váy sao? – Nguyệt Vy ngạc nhiên nhìn anh.
– Ừ… Váy… – Anh lấy ra chiếc quần short và áo thun mặc vào, mắt nhìn nàng khó hiểu. – Em định mặc đồ lót đi xuống đó sao?
– Ah… Không… em… – Nguyệt Vy lúng túng đỏ mặt lí nhí.
– Ha ha… Mọi người chấm dứt màn kia rồi… Bây giờ chỉ ăn khuya, uống rượu rồi đi về thôi… – Thuận Minh bật cười.
– Không được cười… Anh cười gì chứ? – Nguyệt Vy đỏ mặt như say rượu, tay che miệng anh.
– Ok… Không cười… Không cười…
Hai người xuống cầu thang. Mọi người tụ họp quanh hồ bơi, áo quần nghiêm chỉnh, đầu tóc chỉnh chu. Nhìn họ không ai tưởng tượng được quan cảnh trụy lạc mà chính nàng đã chứng kiến. Nguyệt Vy chợt thấy hụt hẫng khó chịu.
– Ahh… Chào chào… Bà chủ nhà xinh đẹp đây rồi…
Một người đàn ông đạo mạo đeo kính trong vẹo không gọng, miệng cười thật tươi bước tới. Thuận Minh mỉm cười giới thiệu:
– Đây là anh Thịnh.
– Dạ, chào anh Thịnh. Em là… – Nguyệt Vy cúi đầu khe.
Nàng nhớ đến tên Thịnh, người bạn đã kể báo tình hình của Minh Thy cho anh nghe.
– Em dĩ nhiên là Nguyệt Vy rồi… Thằng Minh nhắc em suốt… Em đẹp lắm… – Thịnh cười cười, mặt hơi ngượng.
Nguyệt Vy đi theo anh tiến đến bên ông Hiraishin đang đứng bên hồ bơi trò chuyện cùng một người đàn ông to béo.
– Vy… How are you? – Ông ta cúi đầu chào nàng.
– I’m fine. Nice to meet you again Mr. Hiraishin. – Nguyệt Vy cúi đầu đáp trả. – Ah…
– I’d met your wife at Phu Quoc. We had a great time together… – Nàng nhoẻn miệng cười, ngụ ý.
– Oh… That’s good… That’s very good… – Ông ta cười cười không rõ đang nghĩ gì.
Xung quanh nàng bắt đầu có nhiều người bước đến. Ai cũng nở một nụ cười thật tươi trên môi, duy chỉ có khác là năm người phụ nữ còn khá ngượng nghịu lúng túng.
– Đây đây… Nguyệt Vy là vợ mình… Còn đây là anh Phước… Anh Thái… Anh Đức lớn… Anh Đức nhỏ… – Thuận Minh giới thiệu từng người trong đám đàn ông.
– Chào người đẹp…
– Chào em…
– Dạ chào anh… – Nguyệt Vy cúi đầu chào, mắt quan sát.
Phước là người đàn ông to béo vừa nói chuyện với ông Hiraishin. Chiếc áo sơ mi trên người căng núng nính, cằm anh ta như dính liền với ngực. Mắt anh ta híp lại, miệng cười rất hoạt kê. Anh Thái là người đàn ông cao lớn, râu mép cạo nhẵn xanh rì trên mặt. Anh Đức Lớn, không lớn bằng anh Thái, nhưng rõ ràng cao hơn anh Đức nhỏ nửa cái đầu.
– Còn phía phụ nữ có… Chị Trang… Là vợ anh Thịnh… Chị Phụng là vợ anh Thái… Chị Yến lớn là vợ anh Đức Lớn… Chị Yến nhỏ là vợ anh…
– Anh Đức nhỏ… – Nguyệt Vy buột miệng nói xen vào.
– Ha ha… Hi hi…
– Tao nói mày rồi… – Anh Đức nhỏ vỗ vai anh Phước béo. – Mày nên đổi Yến nhỏ cho tao… Vậy mới hợp tên mà…
– Ok… Đổi luôn… Tao cũng thích Nga lắm… – Phước híp mắt cười.
Nguyệt Vy bối rối không hiểu.
– Ah… Chị Yến nhỏ là vợ anh Phước… Con chị Nga đây… mới là vợ anh Đức nhỏ. – Thuận Minh giải thích.
– Ha ha… Hi hi…
Mọi người cười ồ lên. Mấy người phụ nữ cũng cười nắc nẻ, không vì câu nói của hai ông chồng mà khó chịu, ghen tức.
Nguyệt Vy rất nhanh hòa nhập cùng mấy chị mới quen. Họ rất vui vẻ, cùng nhau nướng thức ăn. Những người đàn ông túm tụm ngồi trên sàn nhậu nhẹt, tiếng Nhật, tiếng Việt văng tứ tung. Chỉ có ánh mắt là vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn sang những người phụ nữ xinh đẹp bên này.
Chị Trang đeo mắt kính trắng, giống như chồng. Hai người hợp lại là một đôi trí thức đúng nghĩa. Chị cũng là giáo viên, nhưng dạy đại học. Dáng người chị cao ráo, sang trọng, làn da trắng tinh, mái tóc dài ngang vai. Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt nhớ đến cảnh chị nằm ngửa giữa nhà, ông Hiraishin áp mặt lên bầu vú trắng nõn của chị ngủ ngon lành.
Chị Phụng có khuôn mặt xinh xắn như búp bê. Dáng người tròn lẳn, ngực mông nảy nở. Chị là thông dịch viên tiếng Nhật cho cơ quan nhà nước.
Chị Yến Lớn có dáng người cao lớn nhất. Chiều cao của chị ngang với chồng mình. Dáng người chị ốm, chân dài, ngực nhỏ, nhưng điểm hấp dẫn nhất của chị là đôi mắt. Một đôi mắt ươn ướt rất đẹp, rất sâu, thu hút mọi ánh mắt đối diện. Chị quản lý công ty riêng, chuyên môi giới và kinh doanh bất động sản.
Chị Yến nhỏ, như tên của mình. Dáng người nhỏ nhắn. Nụ cười thật tươi luôn nở trên môi. Chị đeo vàng khắp người, đá quý, kim cương sáng lòe. Chị là người kinh doanh trang sức.
Và cuối cùng là chị Nga. Dáng người thon gọn xinh đẹp nhất trong năm người phụ nữ. Có lẽ nếu Nguyệt Vy không xuất hiện, chị sẽ luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Nguyệt Vy vẫn còn nhớ chị ta là người ngủ trên đùi Thuận Minh, đôi môi hé mở sát dương vật ướt đẫm của anh. Sau lưng chị là anh Phước béo, ngủ nhưng tay vẫn ôm eo chị ghì chặt mông chị vào hạ thể mình.
– Dzô… Đồ ăn tới rồi…
…
Sáu người phụ nữ tươi cười cầm những chiếc đĩa đầy ắp thịt, tôm vừa nướng thơm lừng. Mỗi người đều có chỗ riêng, bên cạnh người đàn ông của mình. Nguyệt Vy ngồi xuống giữa anh và ông Hiraishin. Thức ăn truyền tay nhau qua lại, rượu nâng lên tuôn tràn. Bầu không khí ồn ào sôi nổi, thật vui. Rượu vào, lời ra, mặt đỏ lên phấn khích, nhưng không hề có sự đụng chạm vuốt ve nào ngoài giới hạn của cặp đôi vợ chồng. Nhìn những nụ cười thân thiết, tự nhiên của mọi người, Nguyệt Vy có cảm giác như chuyện nàng chứng kiến ban chiều chưa hề xảy ra. Giữa họ như có một quy ước ngầm, trong lúc cuồng nhiệt thì sao cũng được, nhưng lúc khác thì phải đúng nghĩa bạn bè.
– Đó là… Quy ước để bảo vệ tình yêu và sở hữu. – Thuận Minh chợt nói nhỏ, anh như đọc được suy nghĩ của nàng.
– Bảo vệ tình yêu và sở hữu sao? – Nguyệt Vy lẩm bẩm.
– Phải… Đó là nguyên tắc sống và sinh hoạt chung của tụi anh… Tình yêu phải được đảm bảo bằng quyền sở hữu, nếu không phải sở hữu về thân xác, thì sở hữu về tinh thần càng phải chắc chắn… Tình dục và tình yêu phải tách biệt, không nhập nhằng chồng lấp… Giữa bạn bè với nhau chỉ có tình dục, không được phát sinh tình yêu… Tuân thủ được điều đó mới bảo đảm được tình bạn…
Nguyệt Vy nhìn anh, muốn hỏi thêm, nhưng nàng không muốn anh mất vui vì nàng nhắc đến người đó. “Đây là lý do anh nói Nhất Huy đã lén lút lôi kéo Minh Thy. Anh ta đã đi trái lại quy ước ngầm của nhóm.” Nàng chợt thấy mình đã quá non dại khi tin lời Nhất Huy.
Ánh sáng xanh dương huyền ảo lăng tăng hắt lên từ mặt nước phủ trùm không gian sau nhà. Nguyệt Vy thấy lòng mình thật sự buông lỏng nhẹ nhõm. Nàng ngồi giữa hai chân anh, tựa lưng vào bộ ngực ấm áp. Xung quanh hai người là những người bạn thân thiết của anh. Những cặp vợ chồng yêu thương, những người chủ gia đình hạnh phúc đầm ấm. Vài năm sau, anh và nàng cũng như vậy, vui vẻ, hạnh phúc và sống hết mình với ham muốn của mình. Cũng không có gì xấu.
– Em uống tí rượu nhé… – Anh Thái hỏi.
– Dạ…
Nguyệt Vy đón ly rượu từ tay anh, uống cạn.
– Haizzz… Đây… Bà chủ nhà ưu tiên trước nhé… – Chị Trang gắp cho Nguyệt Vy một miếng thịt to. – Sau đó… ông chủ… Hi hi…
Mùi thịt nướng thơm lừng, béo ngậy, có mùi hoi hoi thật lạ, nhưng lại mềm và ngon miệng kinh khủng. Nguyệt Vy cắn một miếng thật nhỏ, rồi không ngừng được phải ngoạm miếng to hơn.
– Ngon không? – Anh Đức nhỏ hỏi.
– Ưm… Ngon lắm anh… Mà đây là thịt gì? – Nguyệt Vy lau miệng, quay qua nhìn anh ta hỏi.
– Thịt cừu… Anh ướp đấy… – Đức ưỡn ngực, hàng lông mày nhướng nhướng vẻ ta đây.
– Ha ha… Vợ ướp thì nói cho đúng… Còn ra vẻ… – Anh Đức lớn xen vào.
– Ha ha… Hi hi…
Mọi người bật cười. Đức nhỏ ngượng đỏ mặt, gãi gãi đầu:
– Của chồng, công vợ mà… Sao phải phân biệt rạch ròi như vậy chứ! Phải không em?
– Đúng rồi… Ưm… Chụt – Nga hôn chồng mình một cái rõ kêu.
– Ha ha… Nghe chưa… – Đức đắc ý cười lớn.
Nguyệt Vy mỉm cười. Nàng chợt thấy những người bạn anh, ai cũng có nét dễ thương riêng. Nghĩ lại bản thân mình, lại thấy buồn. Nàng không có bạn thân. Bạn học khi xưa tản mác tứ xứ. Cuộc sống khép kín của nàng, không mang tới cho nàng những người bạn mới, mà quanh quẩn chỉ có những người con trai đeo đuổi nàng. Để giờ đây, có lẽ anh là người bạn duy nhất của nàng.
– Trời tối nay nóng thật, không một chút gió… – Phước vừa lau khuôn mặt mỡ nhễ nhại mồ hôi của mình vừa than. – May là đặt cái lò than ra ngoài kia… Nếu không…
– Nếu không… chỉ có nước chảy hết mỡ trong người… Đúng không? – Anh Thịnh ngồi im nãy giờ mới lên tiếng.
– Ha ha…
– Hi hi…
– Hay… mình xuống hồ uống rượu đi… – Thuận Minh chợt nói.
– Xuống hồ?
Cả đám người sực tỉnh quay lại nhìn anh, khó hiểu. Ngâm mình dưới nước uống rượu thì thích rồi, nhưng…
– Nhưng… – Thái ấp úng nhìn mấy ly rượu vung vãi trước mặt.
– Ha ha… Dễ thôi mà… Thấy cái nắp thùng mút kia không? – Thuận Minh chỉ tay.
– Phải phải… Hay… – Anh Thịnh vỗ đùi đứng lên.
Thịnh hồ hởi bước tới lấy chiếc nắp thùng mút đựng đá.
– Đưa đây… – Thuận Minh đưa tay đón.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Thuận Minh lấy thanh sắt sới than trên lò bắt đầu chế tác. Anh hơ mút chảy ra hơn mười lỗ trũng tròn chia đều ra bốn góc, rồi khoét thêm lỗ tròn thật lớn ở giữa. Mọi người nín lặng nhìn anh, chưa hiểu làm gì. Anh với tay lấy cái ca đá đổ ào vào thùng, rồi chậm rãi nhét vào lỗ trũng, miệng chiếc ca nở rộng, trám vừa khít.
– Mày làm cái gì vậy? – Đức Lớn hỏi.
– Đây… Bàn nhậu trên mặt nước… Ha ha… – Thuận Minh bật cười.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh đi ra mép hồ bơi, lật ngửa tấm mút đặt xuống nước.
– Dọn qua đây… – Anh ta phẩy tay ra hiệu.
Thịnh lấy chai rượu và mấy cái ly đưa qua. Chai rượu chồng vào cái ca vừa khít, lại nặng xuống làm tấm mút ít chao đảo hẳn. Mấy cái ly được đặt vào những chỗ trũng xung quanh, rất vững. Đĩa mồi đầy thịt và tôm bóc vỏ để vào giữa bên cạnh chai.
– Ten ten… – Thuận Minh giơ hai tay lên trời như vừa hoàn thành một bài biểu diễn đẹp mắt.
– Hay hay…
– Ha ha…
– Hi hi…
…
Nguyệt Vy nhìn vẻ mặt hí hửng của Thuận Minh, nàng cười thật tươi. Những lúc như thế này, nàng thấy anh đáng yêu lạ kỳ.
– Xuống thôi…
– Xuống? Không thay đồ bơi sao?
Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn mọi người, mặt chợt đỏ bừng lên nghĩ đến chuyện nàng đã thấy ban chiều. Giữa họ đâu còn khoảng cách nào chưa vượt qua, đồ bơi chỉ là vẽ vời rườm rà thêm mà thôi. Nhưng nàng thì sao? Tim nàng đập loạn lên.
Chị Nga đứng lên, mắt nhìn Nguyệt Vy nở nụ cười thật tươi. Chị cởi váy mình thật tự nhiên. Thân thể chị cân đối khỏe mạnh, làn da trắng tinh nổi bật như một ánh đèn sáng cả không gian xung quanh. Anh Đức nhỏ nhìn cơ thể vợ mình, nét đắc ý thấy rõ trên mặt. Chị cởi áo quần cho chồng, rồi gấp lại gọn gàng đặt trên nền gạch. Hai vợ chồng nắm tay nhau nhẹ nhàng đi xuống hồ.
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn quanh. Từng người, từng cặp cởi quần áo cho nhau, tự nhiên như đang ở trong phòng riêng. Ông Hiraishin lặng lẽ cởi quần áo đi xuống một mình. Văn hóa tắm tập thể đã ăn sâu vào máu ông, chẳng có gì ngượng ngùng xấu hổ.
– Anh… – Nguyệt Vy cắn môi cúi gằm mặt nhìn tay anh kéo dây váy trên vai nàng.
– Không sao… Em xem mấy anh chị kia tự nhiên như không mà… Đâu phải có mình em…
Chiếc váy rơi xuống chân nàng. Cơ thể tuyệt đẹp của nàng ôm gọn trong bộ đồ lót ren mỏng manh tuyệt đẹp. Mọi người nín lặng nhìn lên. Từng khoảng da trống trên cơ thể nàng đều phủ kín ánh mắt hừng hực khao khát. Nàng phát hiện ra dường như mình trong bộ lót này còn hấp dẫn hơn toàn thân trần truồng. Những khoảng da mờ ảo dưới lớp vải mỏng trên thân thể nàng thu hút mọi ánh mắt và trí tưởng tượng. Đàn ông là thế, cái gì trơ trụi đôi khi không hấp dẫn bằng úp úp mở mở. Anh dường như cố tình, cởi quần áo trên người mình thật chậm, bỏ mặc nàng bối rối bên cạnh với bộ đồ lót mỏng manh. Tất cả những chuyện này dường như đều là kế hoạch của anh.
Nguyệt Vy cắn môi, mắt nhìn anh ai oán. Thuận Minh mỉm cười nhẹ, cúi xuống cởi nốt chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng trên thân thể nàng. Anh dắt tay nàng đi đến hồ bơi, chân khẽ bước sang bên cạnh để không che khuất tầm nhìn từ dưới hồ bơi. Nguyệt Vy mím môi, thở dồn dập. Toàn bộ thân thể lõa lồ của nàng đang phơi bày trước mắt sáu người đàn ông lạ.
Tay nàng lúng túng che giữa hai chân, hai bầu vú mơn mởn đỏ hồng thấp thỏm hồi hộp. Đám đàn ông bên dưới há hốc, mắt dán chặt lên người nàng như muốn chụp lại hình ảnh vưu vật này, lưu vào bộ nhớ. Nguyệt Vy ngượng chín người, bối rối. Riêng ông Hiraishin mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng đơn thuần. Ánh mắt ông làm nàng nhớ lại cảm giác ở phòng tắm công cộng Nhật Bản. Nàng mỉm cười với ông, nàng cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Nàng trầm mình xuống nước, mực nước lấp xấp ngang ngực, nép người sát vào Thuận Minh.
– Em đẹp lắm… Đừng mắc cỡ…
Anh nói nhỏ vào tai nàng. Cơ thể anh áp sát sau lưng, nhẹ đẩy nàng tiến tới gia nhập vòng tròn của mọi người. Nguyệt Vy mím môi mặt đỏ bừng nhìn lên. Diện tích mặt bàn nổi rất nhỏ, chỉ đủ cho sáu người phụ nữ chen chút xung quanh. Bảy người đàn ông đứng áp sát sau lưng. Mặt ai cũng hồng hào phấn khích vì trò chơi thú vị.
– Uống đi… Mừng sáng kiến hay nhất trong năm… – Anh Thịnh nâng ly.
– Dzô… Dzô…
Sau ba tuần rượu, ai cũng bắt đầu đỏ mặt phấn khích. Những nụ cười trên cứng đờ ngượng nghịu, những cơ thể sát dần vào nhau, những bàn tay lén lút hoạt động dưới mặt nước.
Thuận Minh luồn tay dưới cánh tay Nguyệt Vy, ôm ngang ngực nàng. Nàng khẽ quay đầu bĩu môi liếc anh, nhưng không phản đối, có cánh tay anh che ngang ngực nàng vẫn thấy thoải mái hơn. Nhưng chưa đầy mười giây sau nàng đã hối hận. Bàn tay anh cứ mân mê một bên vú nàng, ghì sát mông nàng vào hạ thể nóng hừng hực của anh. Nguyệt Vy mím môi, mặt đỏ lên.
Những người đàn ông bí mật đá mắt cho nhau. Mỗi người truyền nhau một sợi dây vải đen. Nguyệt Vy tròn mắt không hiểu họ lấy những vật đó ra từ đâu và dự định làm gì với nó. Chưa kịp hỏi thì nàng đã há hốc nhìn những sợi dây lần lượt phủ kín mắt mấy chị em trước mặt.
– Anh… sao họ lại… – Nguyệt Vy toan quay lại hỏi.
Đột nhiên một tấm màn đen phủ qua mắt nàng. Nguyệt Vy hoảng hốt đưa tay lên toan ngăn lại, thì giọng nói ấm áp của anh đã vang lên bên tai:
– Để yên đi… mấy chị kia cũng vậy… em sẽ thích mà…
– Em…
Cơ thể nàng chợt sững lại, lời nói tắt ngang. Một vật cứng nóng hổi đó đang chậm rãi từng chút một chui vào giữa hai chân nàng. Nàng giật mình đưa tay xuống dưới toan đẩy nó ra. Nhưng bàn tay kia của anh đã đến trước. Tay anh luồn vào giữa hai chân nàng, ép đầu dương vật cương cứng áp sát hai mép âm hộ. Hạ thể anh thúc tới chậm chậm. Nguyệt Vy nhấp nhổm, tay bấu chặt lấy đùi anh, hai mép âm hộ nàng khẽ tách ra cho dương vật miết sâu vào trong. Cảm giác tê dại lén lút chạy khắp toàn thân, nàng cắn môi, ưỡn mông ra phía sau.
– Ưm…
Nguyệt Vy thổn thức, hai vai run rẩy. Trước mắt nàng chỉ có một màu đen. Hai bầu vú nàng đang được anh mân mê một cách khao khát kỳ lạ. Ngón tay anh liên tục se hai núm vú săn cứng của nàng. Anh chợt ngưng lại. Rồi lại tiếp tục. Lần này tay anh vội vã hơn, thèm thuồng hơn. Hai bầu vú nàng bị xoa nắn méo mó đủ kiểu. Anh lại tiếp tục ngưng lại. Rồi lại tiếp tục. Mỗi khi anh quay lại, anh như một người khác. Lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì thô bạo.
– Ưm…
Hơn ai hết, Nguyệt Vy hiểu những cảm xúc khác lạ truyền đến từ ngực nàng không phải từ một người đàn ông. Nàng còn biết rõ trong số những người này không có Thuận Minh. Nhưng chiếc màn vải che trước mắt là một cơ hội cho nàng tự lừa gạt chính mình để tìm cảm giác thăng hoa mới. Nguyệt Vy giữ chặt hai bàn tay ai đó, ghì nó ép lên hai bầu vú nàng. Nàng lại chộp bàn tay của người đứng sau lưng vòng qua eo mình. Hành động của nàng như tín hiệu đèn xanh chấp thuận. Ngay lập tức rất nhiều cơ thể ấm áp chèn kín lấy xung quanh, nhiều bàn tay phủ kín thân thể nàng.
– Ơ… Ôi…
Cơ thể nàng được nhấc bổng lên. Hai núm vú vừa lộ ra trên mặt nước, ngay lập tức được trám kín bởi hai cái miệng tham lam khao khát. Nguyệt Vy bấu chặt lấy hai bờ vai rắn chắc trước mặt, ngực ưỡn ra. Những cơ thể trần trụi áp sát bao quanh nàng từng chút một, đến lúc chật kín xung quanh. Nàng thấy mình như đứng trong một chiếc lồng bằng thịt, với những cây chông to cứng cọ xát vào bắp đùi nàng. Một nghi vấn chợt lóe lên trong đầu nàng. “Những người đàn ông này đều ở đây… Vậy những người vợ của họ… dành cho anh hết sao?”. Nàng bừng tỉnh, tay đưa lên lột khăn che mặt xuống.
Ông Hiraishin, anh Thịnh, anh Đức lớn, anh Đức nhỏ, anh Thái và anh Phước mập, sáu người đàn ông mắt đỏ bừng phấn khích ngay trước mặt Nguyệt Vy. Không có tấm vải che mặt, đối diện với họ làm mặt nàng đỏ bừng như say rượu. Mọi người đứng sững, ngượng ngùng. Đối diện với ánh mắt trong veo thánh khiết của nàng, họ không dám vồ vập như vừa rồi.
– Ha ha… Hi hi…
Chợt tiếng cười nắc nẻ của Thuận Minh và mấy người phụ nữ từ bên kia vang lại. Nàng nhìn qua khoảng trống giữa hai người đàn ông. Mắt nàng chợt đỏ lên, mím môi khó chịu. Thuận Minh nằm ngửa trên bờ hồ. Đầu anh gối giữa hai đùi của chị Trang, tay chị vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh, cúi xuống hôn môi anh. Tay anh mân mê hai bầu vú hai bên của hai chị Yến nhỏ, Yến lớn. Dương vật anh dựng đứng luân phiên chăm sóc trong miệng của chị Nga và Phụng. Tất cả bọn họ không đeo khăn che mắt, màn kịch đó dường như chỉ dành diễn cho nàng xem. Anh như một ông hoàng, mắt lim dim nhìn xuống nàng như một nô lệ bị đày đọa.
– Anh… đáng ghét… Ưm…
Nguyệt Vy ngẩng đầu vừa định nói, thì một đôi môi ấm áp trám kín miệng nàng. Nguyệt Vy mở to mắt. Áp sát mặt nàng là mái tóc hoa râm và gương mặt say mê của ông Hiraishin. Nàng chợt nhớ đến Ngọc Hân. Cô ấy đã ngủ với anh. Và cả những người phụ nữ bên kia cũng vậy. Giờ đây những người chồng của họ lại bao quanh cuốn lấy nàng đòi nợ sao? Không… Nàng không phải đang trả nợ cho anh, mà đang trả thù những người phụ nữ đó.