Phần 4
– Em muốn hỏi anh gì đó đúng không? – Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy nhìn anh, rồi nhìn xuống chiếc đĩa bò beefsteak còn phân nửa mà nàng không đủ khả năng ăn hết. Nàng mỉm cười.
Thuận Minh thẫn thờ nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười của nàng. Không thể diễn tả bằng lời. Nó đẹp đến anh phải lặng người đi.
– Tại sao anh muốn đưa rước em? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ, tim nàng nhảy lên thật nhanh.
– Vì anh thích em.
Dù đã đoán được nhưng nghe anh thừa nhận mặt nàng vẫn nóng bừng lên.
– Tại sao anh thích em? – Nàng mím môi hỏi tiếp.
– Người con trai nào theo em… Em cũng hỏi như vậy sao? – Thuận Minh tủm tỉm cười.
– Không. Em chưa hỏi ai câu đó bao giờ… Chỉ với… – Nguyệt Vy chợt ngưng ngang.
– Chỉ với người em thích thôi, đúng không?
Nguyệt Vy đỏ bừng mặt như say rượu, nàng quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
– Em đang hỏi anh mà! Anh trả lời trước đi… – Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.
– Ok… Anh thích em vì… em cũng thích anh…
– Ah… Anh ăn gian lắm… Ai nói… – Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi.
…
Thuận Minh chợt nắm lấy tay nàng, ngón tay anh miết vào lòng bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng. Mắt anh nhìn nàng thật sâu, thật chân thành.
– Nguyệt Vy… Bản thân anh cũng không tin là có một lúc anh sẽ nói ra chuyện hoang đường này… Trước đây anh cũng không tin… Nhưng tối hôm qua anh mới hiểu được… Tình yêu sét đánh là có thật… Em cười anh cũng được… Em nói anh là kẻ nói dối cũng không sao… Nhưng anh chỉ muốn nói… Từ lần đầu tiên nhìn thấy em… Anh biết mình đã yêu em như đã yêu em từ rất lâu vậy…
Nguyệt Vy cảm thấy sợ hãi, lồng ngực nàng trống rỗng, không còn cảm nhận được trái tim mình. Nó đã bị cướp mất sao? Những lời anh ta nói nghe thật hoang đường, nhưng nàng tin. Vì những gì nàng đang cảm nhận trong lòng mình cũng y như vậy. Mắt nàng chợt rưng rưng xúc động, một giọt nước mắt trào ra, chảy dài xuống má. Hình ảnh của anh nhòe đi, anh hoảng hốt rút khăn giấy lau nước mắt cho nàng.
– Nguyệt Vy… Em đừng khóc… Anh… Xin lỗi… Lẽ ra…
– Em… Em không sao… Không phải lỗi anh… Em muốn về…
Chiếc xe chậm rãi chạy dưới trời nắng chói chang. Hai người im lặng không nói gì, chỉ nắm tay cảm nhận sự rung động của nhau. Anh như cố tình lái xe thật chậm, mặc kệ những chiếc ôtô khác bấm còi inh ỏi rồi vượt qua. Chậm mấy cũng có giới hạn, chiếc xe chậm rãi quẹo vào đường hẻm nhà Nguyệt Vy.
– Anh… – Nguyệt Vy chợt thốt lên.
– Anh nghe…
– Hay là… Anh đi tiếp đi… – Nàng nói nhỏ, nàng không muốn rời tay anh, nàng không muốn cảm giác lâng lâng trong lòng biến mất.
Thuận Minh đánh lái, chiếc xe lại rẽ ra, tiếp tục hành trình kéo dài cảm xúc yêu thương đang nhen nhóm trong lòng hai người. Thuận Minh cứ để cho xe chạy, như thể nó có thể lái tự động, tâm trạng anh bay bổng theo nàng. Cảm giác này thật tuyệt vời, dù anh đã quen rất nhiều bạn gái khi du học Nhật Bản, nhưng chưa bao giờ anh có cảm xúc như thế.
– Anh nói gì đi. – Nàng nói nhỏ.
– Ah, đúng rồi. Anh tự giới thiệu về mình nhé. Anh tên đầy đủ là Lê Thuận Minh, năm nay 28 tuổi, cao 1, 78 cm. Hiện anh đang làm Giám đốc Nhãn hàng mỹ phẩm Ujo của công ty Senkai Nhật Bản.
– Hi Hi… – Nguyệt Vy bật cười, tay nàng che lên miệng, sau đó lại nắm lấy tay anh, cảm giác tự nhiên như thể chúng nó phải thuộc về nhau vậy.
– Em nói về em đi…
– Không… Anh nói về anh tiếp đi…
– Nói gì nữa bây giờ? – Thuận Minh ấp úng. – Ah… Ok. Anh hiện giờ không có bạn gái. Đang yêu đơn phương một người cô giáo trẻ tên là Nguyệt Vy…
– Anh… Không nói chuyện đó… – Nàng chợt bĩu môi hỏi tiếp.
– Hiện giờ không có bạn gái… Tức là trước đây đã có… Có bao nhiêu người?
– Một lúc chỉ có một người… Chưa bao giờ có hai người một lúc… – Thuận Minh mỉm cười.
– Không. Ý em hỏi là… Em là người thứ mấy? – Nàng buột miệng hỏi, chợt nàng thấy có gì không đúng.
Thuận Minh mỉm cười. Mắt ánh sáng lên niềm vui hạnh phúc. Anh nhìn nàng, nói từng chữ thật chậm.
– Em là người thứ mấy không quan trọng. Nhưng anh rất muốn em là người cuối cùng của anh.
– Anh… – Nguyệt Vy im lặng nghe tim mình ngọt ngào sung sướng.
Thuận Minh kéo lấy bàn tay nàng, chậm rãi đưa lên, đặt vào lòng bàn tay mềm mại thơm ngát của nàng một nụ hôn. Nguyệt Vy không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, lòng nàng rạo rực một cảm giác khó tả.
– Anh yêu em… Nguyệt Vy…
Giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp của anh như sưởi ấm lòng bàn tay nàng. Nguyệt Vy im lặng, nhắm mắt nghe lòng mình êm ái như ngã vào một chiếc đệm bông khổng lồ.
– Ôi… Anh xin lỗi…
Nguyệt Vy bừng tỉnh, rút tay về. Nàng nhìn quanh. Chiếc xe đang đỗ trước một căn biệt thự nho nhỏ như rất xinh đẹp. Nàng khó hiểu nhìn qua anh.
– Anh… Anh… mãi nói chuyện… Không biết thế nào anh lại lái xe về nhà…
– Nhà anh? – Nguyệt Vy tròn mắt nhìn ngôi nhà, rồi lại nhìn anh.
– Anh xin lỗi… Đừng hiểu lầm ý anh… Anh không cố ý đâu… Anh đưa em về nhé…
Thuận Minh bối rối đỏ mặt, anh sợ nàng đang nghĩ xấu về mình. Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình phải e ngại cảm giác của nàng như vậy? Đưa bạn gái về nhà, thậm chí ngủ qua đêm ngay từ lần đầu tiên đi chơi đối với anh không ít lần, thậm chí không nhớ nổi. Nhưng đối với Nguyệt Vy lại khác, nàng thánh thiện trong sáng như một thiên thần, anh không muốn hình ảnh mình xấu đi trong mắt nàng.
– Anh muốn đưa em về nhà? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.
– Không… Không có… Anh vô tình thôi… Anh thề đấy… – Thuận Minh bối rối, tay anh đặt lên cần số, lui xe lại để quay đầu.
– Tại sao? Anh thật sự không muốn em đến nhà anh? – Nguyệt Vy nhìn anh, đôi mắt nàng ánh lên sự mâu thuẫn lo lắng.
Thuận Minh ấp úng mấy lần. Anh thở dài quay sang nhìn nàng, tay anh nắm chặt lấy tay nàng.
– Nguyệt Vy… Hai chúng ta gặp nhau quá ngắn… Có thể chưa hiểu nhau hết… Anh phải nói thế nào đây… Anh yêu em… Dĩ nhiên anh muốn em đến nhà anh… Nhưng hôm nay, anh thề có trời đó không phải chủ đích của anh… Một lúc nào đó… Khi em đã xác định được tình cảm của em dành cho anh… Anh sẽ đưa em về nhà…
…
Nguyệt Vy mím môi suy nghĩ. Theo suy nghĩ của nàng, một người con trai thật lòng mới dẫn bạn gái về nhà, ra mắt cha mẹ. Nhưng anh lại bối rối lo lắng như vậy? Anh không chắc về tình cảm của mình sao? Cũng phải thôi, nàng biết anh còn chưa quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Thuận Minh nhìn nàng. Anh lo lắng sợ nàng hiểu nhầm ý mình. Anh ở một mình, rất buồn tẻ. Cha mẹ anh đã xuất cảnh sang Mỹ ở với gia đình chị gái. Làm đàn ông như anh sao lại không muốn người phụ nữ mình yêu về nhà mình chứ? Nhưng anh không muốn những chuyện gần gũi nôn nóng này phá hủy hình ảnh tốt đẹp của mình trong lòng nàng.
– Nguyệt Vy… – Thuận Minh nắm lấy tay nàng.
– Em hiểu mà… Anh cần thời gian để biết em nhiều hơn… Em không buồn anh đâu… – Nàng nói nhỏ, khẽ rút tay lại.
– Em… – Thuận Minh nằm chặt tay mình, anh thấy hụt hẫng khó chịu kinh khủng.
– Hay… Em vào nhà anh uống nước một chút nhé… Dĩ nhiên… Nếu em không tin anh thì… – Thuận Minh ấp úng, anh quả thật không hiểu nàng đang nghĩ gì.
– Anh miễn cưỡng như vậy… Thôi đi… Đưa em về đi… – Nàng cúi đầu, mắt rưng rưng bắt đầu nhỏ giọt.
Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao đối diện với anh mình lại yếu ớt dễ khóc như vậy. Trước đây nàng không như vậy bao giờ.
– Trời ơi! Sao miễn cưỡng chứ! Đi… – Thuận Minh khổ sở nhăn nhó.
Anh lục tìm remote cửa, bấm nút từ trong xe. Hai cánh cổng tự động mở ra. Chiếc xe anh chậm rãi tiến vào.
Nguyệt Vy hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài. Nàng không tưởng tượng được lát nữa nàng phải nói gì trước mặt cha mẹ anh. Nàng biết thật sự rất đường đột khi gặp mặt người lớn khi hai người chưa quen biết nhau bao lâu. Nhưng nàng muốn biết cân lượng của mình trong lòng anh.
Cánh cửa phòng khách bật mở. Bên trong bài trí thật đẹp, nhưng khá bề bộn, không dọn dẹp thường xuyên. Nguyệt Vy nín thở cố bước thật nhẹ, nhưng tiếng gót giày vẫn cứ làm nàng nhăn mặt.
– Em ngồi đi. Anh đi lấy nước nhé.
Thuận Minh hối hả đi vào nhà bếp. Anh nhăn mặt thấy chồng bát đĩa dơ chưa rửa dồn đống qua mấy ngày. Anh vội lấy hai chiếc ly, rửa sạch, để lên khay.
Nguyệt Vy nhìn quanh căn nhà. Trên bức tường giữa phòng khách có một tấm hình lớn chụp bốn người. Cha mẹ anh nhìn thật phúc hậu, anh đứng bên mẹ, một người phụ nữ hao hao giống anh đứng bên cha. Người này chắc là chị gái của anh, nhìn chị ta lớn hơn anh cũng vài tuổi.
– Nguyệt Vy… Em uống nước đi…
Thuận Minh đặt khay nước xuống, trán anh lấm tấm mồ hôi, khó khăn lắm mới tìm được một lon nước nguyên dưới đáy tủ. Ở một mình, anh cũng như mọi người đàn ông khác, không thích mua sắm gì trong nhà.
– Cha mẹ anh phúc hậu quá… – Nguyệt Vy đặt ly nước lên môi.
– Ừm…
– Hai bác đang nghỉ trưa à anh? – Nàng hỏi nhỏ.
– Không. Ba mẹ anh có ở đây đâu? – Thuận Minh điềm nhiên đáp. – Họ ở với chị anh bên Mỹ.
– Hả? – Nguyệt Vy tròn mắt nhìn anh. – Anh… Anh ở một mình?
– Ừ… Có sao đâu? Anh học bên Nhật 10 năm, cũng vậy… – Thuận Minh nhún vai.
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng vỡ lẽ tại sao anh nói nếu nàng tin anh thì vào nhà. Nàng hiểu ra tại sao anh nói khi nàng xác định được tình cảm với anh thì về nhà anh. Vậy mà nàng cứ ngây ngô suy nghĩ đến việc anh không muốn nàng gặp mặt ba mẹ anh. Nguyệt Vy ngượng ngùng, xấu hổ đến đỏ mặt.
– Em sao vậy? – Thuận Minh nhíu mày suy nghĩ.
– Ah… Hay là… Em muốn… gặp mặt… – Minh há hốc buột miệng.
– Ahhh… Không cho anh nói… Không cho anh nói… – Nguyệt Vy xấu hổ che miệng anh lại.
– Ha ha… Anh hiểu rồi… Trời ơi… Vậy mà anh khổ sở suy đoán tứ tung… Ha ha…
– Không được cười… Không được cười em mà… – Nguyệt Vy che mặt, xấu hổ đến muốn khóc.
Thuận Minh im lặng cố nén cười. Đôi mắt anh long lanh nhìn nàng, nàng đáng yêu đến lạ kỳ. Nếu không gặp nàng, anh sẽ không bao giờ tin trên đời còn một người con gái ơ tuổi nàng mà trong sáng ngây thơ nhường ấy.
– Nguyệt Vy…
Thuận Minh nhích lại sát bên nàng, tay anh nâng mặt nàng lên, gỡ nhẹ hai bàn tay nàng ra. Nguyệt Vy mở mắt. Nàng hoảng hốt nhắm chặt lại. Gương mặt anh thật gần. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, càng gần hơn. Môi nàng run rẩy chờ đợi.
Thuận Minh đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn thật chậm rãi. Anh cảm nhận được hơi thở thơm ngát của nàng gấp gáp dồn dập. Lưỡi anh chạm nhẹ lên môi nàng, lách qua nó. Đôi môi nàng run rẩy, hé mở đón nhận anh.
Nguyệt Vy thổn thức sợ hãi. Nụ hôn đầu đời đúng nghĩa của nàng đến thật bất ngờ. Lưỡi anh chạm nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Vị ngọt ngào đê mê làm nàng tê dại. Lưỡi anh thật điêu luyện cuống lấy nàng. Một dòng điện chạy khắp thân thể. Nàng mềm nhũn người, ngã hẳn vào trong cánh tay anh. Bầu ngực căng tròn của nàng ép lên bộ ngực rắn chắc của anh.
– Anh yêu em Vy ơi!
– Em yêu anh…
Nguyệt Vy giờ đây đã xác định được lòng mình. Đây là cảm xúc thiêng liêng tuyệt diệu mà nàng tìm kiếm bao lâu. Nụ hôn của anh thật tuyệt vời, nàng quên bẵng đi chính mình, chỉ muốn hòa nhập vào anh. Anh ôm ghì lấy thân thể nàng. Nhưng không hề táy máy, dù quả thật trong giây phút này, anh có làm gì nàng cũng không phản đối.
Hai người ôm ghì lấy nhau, môi dính chặt lấy môi. Anh ngã người nằm dài xuống ghế sofa, nàng nằm gọn trong vòng tay anh. Nàng quên bẵng đi không gian và thời gian. Đôi môi nàng khao khát được anh hôn, hôn đến mềm nhũn ra vẫn không đủ. Nguyệt Vy thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, áp mặt lên ngực anh. Tim anh cũng đập nhanh như tim nàng vậy. Nàng lại ngẩng đầu lên tìm đến môi anh.
Cứ thế, cả hai người tiếp tục cuốn lấy nhau. Chỉ hôn môi, nhưng thật sự không còn khoảng cách, cảm giác gần gũi như đã trao cho nhau tất cả.