Phần 39
Ngọc Hân mỉm cười áp sát người vào Nguyệt Vy, tay vuốt ve nhẹ nhàng vùng bụng thon gọn của nàng. Nguyệt Vy nghiến môi, nghĩ đến câu chuyện của Ngọc Hân. Chỉ vài ba câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ dựng lên một quan cảnh đen tối, hoang đàng đến cực độ.
– Những chiếc lưỡi vội vàng, lúng túng, những cái miệng há lớn thèm khát, nước miếng chảy dài day ra cả bầu ngực của em…
Tiếng Ngọc Hân vang lên đều đều, tay cô lướt nhẹ trên bầu ngực phập phồng, ép căng dưới cánh tay che chắn trước ngực Nguyệt Vy. Cơ thể nàng nóng bừng lên. Cảm giác nhộn nhạo làm nàng thổn thức.
– Những cái dương vật hồng hào, tươi trẻ, cứng như thép nguội… hồi phục nhanh kinh khủng… những dòng tinh trùng thật nhiều, thật nóng… ồ ạt như muốn nhấn chìm em…
Ngọc Hân nhẹ nhàng gỡ cánh tay Nguyệt Vy xuống, tay cô áp lên xoa nắn hai bầu vú trần trụi của nàng. Tay còn lại của Ngọc Hân dưới mặt nước vuốt ve giữa hai chân nàng, day nhè nhẹ lên hai mép thịt mềm mại, nóng hừng hực của nàng. Nguyệt Vy mím môi, run rẩy. Chợt hơi thở nặng nề dồn dập áp sát vào người, đám thanh niên chen chúc nhau bao kín cả hai người bên trong. Nguyệt Vy bừng tỉnh, hoảng hốt toan phản kháng. Nhưng Ngọc Hân lại ngăn nàng lại.
– Không sao… Em cũng muốn mà…
“Thử một chút đi… Không ai biết hết…” Giọng nói của Ngọc Hân vang lên trong đầu Nguyệt Vy, từng chút một biến đổi như giọng nói của chính nàng. Nguyệt Vy thở hổn hển, tim nàng đập thật nhanh. Mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Bầu vú nàng căng tròn, lập lờ trên mặt nước. Hai núm vú đỏ hồng nhấp nhô theo nhịp thở. Những cơ thể rắn chắn nóng hừng hực áp sát cơ thể trần truồng của nàng, những vật cứng ngắc cọ vào hạ thể nàng. Không khí như bị rút mất, Nguyệt Vy thở dốc, hớp hớp mất hơi.
– Em thử tưởng tượng đi… Những khuôn mặt non trẻ này… rất quen thuộc… rất quen thuộc…
Nguyệt Vy khẽ nhìn lên. Những khuôn mặt đỏ bừng phấn khích này dường như rất quen. Càng nhìn nàng càng thấy chúng biến đổi. Ánh mắt, nụ cười, hàng lông mày đó… Từng chút một rõ ràng hơn trong mắt nàng. Hùng – đứa bên trái đang mím môi thèm khát nhìn bầu vú của nàng là Hùng. Đứa bên phải nuốt nước miếng ừng ực là Hải. Nàng ngẩng đầu nhìn ra sau.
Hai đứa áp sát, cọ cọ hai khối cứng như thép nguội vào mông nàng là Đức và Minh. Bốn đứa học sinh lớp 12A3 nàng làm chủ nhiệm. Bốn đứa lì lợm, nghịch ngợm nhất. Bốn đứa không biết bao nhiêu lần nàng phạt đứng ngoài trước cửa. Bốn đứa hay túm tụm bàn tán, mắt lén nhìn nàng trên bục giảng, xuýt xoa. Mặt nàng nóng bừng lên, tim đập nhanh điên loạn.
– Ưm…
Ngọc Hân bật rên nhỏ. Hai bầu vú cô nằm gọn trong hai bàn tay ấm áp của Hiếu, áp sát người. Cậu ta bị chính cô cởi mất quần, dương vật cương cứng ngắc đang chèn vào kẽ mông căng tròn của cô. Cô khẽ rên rỉ, mông uốn éo lắc lư cho vật đó cọ xát sâu vào trong. Nhưng mắt cô hoàn toàn tỉnh táo, như thể thân thể này không phải của mình, tiếp tục theo dõi phản ứng của Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy cúi đầu, mặt đỏ bừng thở hổn hển. Vai nàng trùng lại, cố né tránh hai bàn tay lạ đang nhẹ nhàng mân mê hai vú mình. Nguyệt Vy thổn thức, hạ thể nóng bừng lên. Một bàn tay luồn xuống giữa hai chân nàng, úp lên vùng mu mềm mại hừng hực của nàng, xoa nắn tham lam.
– Ưm… Không… Đừng…
Nàng hoảng hốt, giật hai mảnh đồ bơi của mình. Nàng mặc vội lên người, rồi đẩy dạt hai cậu bé trước mặt mình. Tất tả chạy lên bờ.
Ngọc Hân thở dài. Cô nhẹ nhàng đẩy các cậu bé đang ôm ghì lấy mình ra. Chúng nuối tiếc không muốn rời, nhưng vừa chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của cô, tất cả đều e ngại lùi lại.
– Lần sau gần phụ nữ đừng hấp tấp như vậy… Biết chưa…
Cả tám đứa ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn theo dáng người lả lướt của Ngọc Hân đi lên bờ. Chúng vô thức lẩm nhẩm lại câu nói của nàng, học thuộc lòng như một câu thần chú.
…
Làn nước ấm áp làm ngọn lửa trong cơ thể Nguyệt Vy được xoa dịu phần nào. Nàng thoa xà bông khắp người, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Càng nghĩ về hành động của mình, lòng nàng càng dằn vặt đau đớn. Nàng xấu hổ vì hành động của mình, nàng đã có cảm xúc với đám thanh niên non trẻ đó. Nhưng điều làm nàng khổ sở hơn nhiều, lại chính là những hình ảnh do chính nàng tưởng tượng ra.
Hùng, Hải, Đức và Minh là bốn đứa học trò cá biệt, nghịch ngợm của nàng. Tại sao lại là chúng mà không phải ai khác? Tại sao không phải là hình ảnh của Thuận Minh, Liêu Đông, Henry, Hiền? Hay dù là bốn gã phụ tá đen nắng kia, đối với nàng có lẽ còn dễ chấp nhận hơn. Giây phút này, nàng còn nhớ rõ cả ánh mắt chúng nhìn mình khao khát, thèm muốn. Nhưng… tất cả những điều đó đều không có thật, đều là sự tưởng tượng của chính nàng. Tại sao nàng lại có những suy nghĩ đó? Mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên, ý nghĩ sinh ra trong đầu nàng như thể đã chất chứa tiềm ẩn từ rất lâu.
Như lần đó, Thuận Minh đã gieo vào đầu nàng mầm mống đầu tiên.
“Không đúng”. Anh đã đưa nàng đến trường, vào lớp học của nàng trong tình trạng không mảnh vải che thân, ân ái với nàng trên chiếc bàn giáo viên, nàng thường ngồi. Nhưng anh chưa hề gợi ý nàng bất cứ điều gì, vậy mà khi cơn sướng khoái gần đạt đỉnh, nàng lại tưởng tượng ra những gương mặt quen thuộc của đám học trò đang đỏ bừng phấn khích chứng kiến chuyện nàng và anh đang làm. Hoàn toàn do chính bản thân nàng suy diễn và tìm xúc cảm trên con đường đi ngược lại luân lý.
“Do chính bản thân mình sao?”
‘Không’ – Nàng cắn nghiến bờ môi mình, đau đớn đến nếm được vị mặn mặn tanh tanh trong miệng.
Cánh cửa phòng tắm hé mở. Ngọc Hân hoàn toàn trần truồng bước vào. Hai mắt cô lóe lên một tia ghen tị, nhìn tòa thiên nhiên thuần khiết mỹ miều của Nguyệt Vy, bằng chứng thiên vị ưu ái của tạo hóa. Nàng vẫn bần thần xoay người vào trong không hay biết gì.
Đột nhiên một cơ thể mát rượi áp sát. Nguyệt Vy giật mình quay lại.
– Hi hi… Đừng căng thẳng như vậy… Vui thôi mà… – Ngọc Hân xoa nhè nhẹ lớp bọt xà bông trên ngực nàng.
Nguyệt Vy im lặng, không nói gì. Nàng khẽ quay đầu đi tránh ánh mắt dò xét của cô ta.
– Em đừng lo lắng như vậy… Chị có thể nói với em, không có một người thầy giáo nào chưa từng xao xuyến trước nữ học trò của mình… Đó là sự hấp dẫn giới tính thông thường… Giống như chuyện cha và con gái, mẹ và con trai thôi…
Nguyệt Vy rùng mình, quay lại nhìn cô ta. Nàng kinh sợ cách ví dụ của Ngọc Hân, nhưng lại sơ ý bỏ qua việc cô ta dường như biết rất rõ nàng đang nghĩ về chuyện gì.
…
– Ah… Đừng hiểu nhầm ý chị… Chuyện loạn luân chị không dám nghĩ tới đâu ah… – Ngọc Hân toét miệng cười. – Chị chỉ nói về những mối quan hệ ngoài huyết thống thôi…
Ngọc Hân vòng tay ôm nhẹ vòng eo của Nguyệt Vy. Ngực cô ta thật lớn, cọ nhẹ lên hai vú nàng. Mắt cô ta lim dim, môi hé mở thì thầm.
– Em thử nghĩ xem… Mấy đứa trẻ đó… Chẳng qua là học trò của em… Nhưng chúng sẽ lớn lên… Tốt nghiệp… Đi làm… Khi đó thì sao… Em chẳng qua lớn hơn chúng vài tuổi… Nếu có duyên… đến với nhau… Cũng đâu có gì lớn lao…
“Chỉ lớn hơn vài tuổi… Đâu có gì lớn lao…”
Tiếng nói của Ngọc Hân vang nhẹ đều đều rót vào tai Nguyệt Vy. Nàng mơ màng, cảm thấy những điều cô nói rất có lý. Không quan hệ huyết thống, chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, chuyện đó dường như rất bình thường. Bờ môi nàng khô khan chợt ẩm ướt, ấm áp. Hơi thở Ngọc Hân thơm ngát làm mặt nàng nóng bừng lên.
– Ưm… Chị… đừng…
Nguyệt Vy khẽ phản đối. Nhưng môi cô ta cứ dính chặt lấy miệng nàng. Nàng đỏ mặt bối rối. Nàng không hiểu cô ta đang muốn làm gì. Trong quan niệm của nàng, chuyện quan hệ giữa hai người phụ nữ cũng không có gì kinh tởm, chẳng qua là nàng không tin mình sẽ có cảm xúc gì.
Nguyệt Vy cứng đờ, mắt mở to nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng phấn khích của Ngọc Hân áp sát mặt mình. Cảm giác thật lạ lẫm. Làn da mặt Ngọc Hân mát rượi, mịn màng không thô ráp nham nhám râu hàm, đôi môi cô ta thật mềm mại, êm nhu không dầy nóng như những người đàn ông. Lưỡi cô ta nhẹ nhàng len vào kẽ răng nàng, tìm đến lưỡi nàng. Nguyệt Vy thổn thức, hé miệng từng chút một, đón nhận cảm giác kỳ lạ này. Lưỡi cô ta thật nhẹ nhàng cuốn lấy nàng. Mùi vị ngọt lịm, thơm ngát làm nàng dễ chịu, say mê.
Ngọc Hân đặt hai tay lên ngực Nguyệt Vy, bắt đầu mơn trớn thật chậm rãi. Móng tay cô ta vờn nhẹ nhẹ quanh đầu vú của nàng. Ngọc Hân hôn chậm chậm xuống cổ nàng. Nguyệt Vy thổn thức, thì thầm:
– Thôi… chị… Mình… không nên… thế này…
– Không sao… Ngoan nào… – Ngọc Hân thì thầm, hôn nhẹ lên bầu vú căng tròn run rẩy của Nguyệt Vy.
– Ôi… Chị… Đừng mà…
Nguyệt Vy mặt đỏ bừng nhìn xuống ngực mình. Ngọc Hân cúi người ngậm lấy núm vú nàng mút nhè nhẹ. Lưỡi cô đánh lên đầu vú nàng thật nhẹ nhàng. Cảm giác rần rần tê dại chạy khắp toàn thân nàng.
– Ư…
Nguyệt Vy rít khẽ. Tay nàng bấu chặt lấy vai Ngọc Hân, ngực vô thức ưỡn ra. Hai tay Ngọc Hân bóp nhẹ nhẹ hai bầu vú nàng, vun lên, lưỡi cô lướt trên hai đầu vú ray rứt của nàng. Cơ thể nàng nóng bừng lên, hạ thể ẩm ướt.
Ngọc Hân hôn rít lấy đôi môi đỏ hồng khao khát của Nguyệt Vy. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Nàng quên đi mọi thứ khác, để mặc cô ta kéo nàng ra ngoài. Hai thân thể tuyệt đẹp lõa lồ ôm ghì lấy nhau, hổn hển trên giường. Nguyệt Vy thổn thức, vặn vẹo dưới những nụ hôn của Ngọc Hân phủ khắp thân thể nàng. Cô ta hôn dọc cặp đùi thon dài trắng muốt của nàng, khẽ mở nó ra nhìn vào âm hộ ướt đẫm của Nguyệt Vy.
– Thôi chị… Em… – Nguyệt Vy đỏ mặt khép chân lại.
– Em có biết là… Không người đàn ông nào hiểu cảm xúc của phụ nữ bằng chính phụ nữ không? – Ngọc Hân tách nhẹ đôi chân Nguyệt Vy ra, ánh mắt lim dim nhìn nàng.
Cô ta đưa lưỡi mình ra thật dài, liếm thật chậm một đường dọc bắp đùi non của Nguyệt Vy, tiến thẳng đến âm hộ nàng.
– Ưmmm…
Nguyệt Vy cắn môi, bật rên lớn. Ngọc Hân mang đến cho nàng cảm giác chưa từng có. Thật nhẹ nhàng, mềm mại, không hấp tấp, không vồ vập, nhưng từng điểm đầu lưỡi cô ta chạm đến đều làm Nguyệt Vy giật bắn người run rẩy. Hai tay Ngọc Hân đưa lên xoa nắn hai vú Nguyệt Vy, ngón tay se se, kéo nhẹ đầu vú săn cứng của nàng. Nàng nhắm nghiền hai mắt, tay bấu chặt lấy nệm giường.
Nguyệt Vy không hề biết khuất sau bức rèm cửa sổ, một đôi mắt đỏ bừng phấn khích đang quan sát vẻ mặt tê dại của nàng. Bức rèm khẽ chuyển động, thật nhẹ nhàng, Nhất Huy bước ra từ vị trí ẩn núp của mình. Cơ thể anh trần truồng, dương vật cứng đờ như khúc củi, từng bước đến bên giường. Tay anh xoa nhẹ nhẹ bờ mông căng bóng, miết dọc hai mép âm hộ ẩm ướt của Ngọc Hân.
Ngọc Hân lim dim hai mắt, miệng vẫn hôn âm hộ Nguyệt Vy, cơ thể uốn éo nhẹ nhàng. Anh nhẹ nhàng vỗ vai Ngọc Hân. Cô hiểu ý, rời miệng ra khỏi hai chân mở rộng của Nguyệt Vy, chậm rãi chống tay trườn lên người nàng. Lưỡi cô len vào đôi môi đỏ hồng hé mở của Nguyệt Vy. Hai người ôm ghì lấy nhau lâng lâng sung sướng. Nhất Huy quỳ xuống sàn nhà, cổ họng khô khốc nhìn hai bờ mông nõn nà trắng muốt úp ngược nhau, hai cái âm hộ đỏ mọng ẩm ướt ngay trước mặt.
– Ưmmm…
Nguyệt Vy bật rên lớn. Cảm giác sung sướng tê dại từ hạ thể nàng truyền đến làm nàng muốn điên lên. Một vật nóng ẩm trơn nhẵn như một con lươn chui rút vào âm hộ nàng. Nàng ôm ghì lấy Ngọc Hân, lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê luyến. Nguyệt Vy chợt mở bừng hai mắt nhìn gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Ngọc Hân. Cô ta đang hôn nàng, vậy ai đang…
– Ư… Không… đừng… ai vậy…
Nguyệt Vy toan đẩy Ngọc Hân ra, nhưng cô ta tiếp tục ôm ghì lấy nàng. Mái tóc đen dài của cô phủ kín mặt Nguyệt Vy.
– Ai cũng được mà… Hôn ngực chị đi… – Ngọc Hân thì thầm, ưỡn người dí hai bầu vú vào miệng Nguyệt Vy.
– Ưm… Đừng… ôi…
Vật trơn tuột đó tiếp tục xâm chiếm âm hộ nàng. Nó đục khoét bức tường lý trí mỏng manh của nàng, sụp đổ từng mảng một. Hai chân nàng tê dại, mở rộng sang hai bên, miệng hé mở ngậm lấy núm vú săn cứng của Ngọc Hân mút nhẹ.
– Ưm… Ưm…
Tiếng rên rỉ của hai người phụ nữ như hòa vào nhau, không khí trong căn phòng đặc quánh âm thanh hoang lạc sung sướng. Ngọc Hân ôm ghì lấy Nguyệt Vy, lăn tròn trên giường, để nàng nằm lên trên. Cặp mông đỏ bừng căng tròn của nàng ngay lập tức bị bóp nghiến lấy, kéo rộng sang hai bên. Nhất Huy say mê hì hục, liếm dọc hai cái âm hộ đỏ hồng rỉ nước xếp chồng lên nhau. Đến khi hai thân thể trước mặt đỏ ửng, thổn thức, đến khi hai cái âm hộ hé mở mời gọi, anh mới thỏa mãn lau miệng mình.
– Ôi…
…
Nguyệt Vy há hốc, hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận vật nóng hừng hực đó từng phân đi vào trong người mình. Cảm giác tê dại sung sướng không thể diễn tả bằng lời. Nó như có rất nhiều vòng khấc, thô ráp, sần sùi, từng chút ép căng mép thành âm hộ nàng ra. Nàng thấy như mình đang được ân ái lần thứ hai trong đời, khi mà sự đau đớn được thay thế bằng cảm giác sung sướng mới lạ lần đầu. Nó từng phân, từng phân xâm nhập nàng, không vội vã, không nôn nóng, để mặc nàng chờ mong nhưng nó đi thật chậm, thật lâu vẫn chưa đến đích.
– Cho em nữa mà… anh Huy…
Ngọc Hân rên rỉ thật khẽ, hạ thể cô trống rỗng cồn cào. Bầu vú cô ửng đỏ, săn cứng, ướt đẫm nước miếng của Nguyệt Vy. Nhưng tiếng thì thầm thật nhỏ của Ngọc Hân lại như tiếng sấm nổ trong đầu Nguyệt Vy. Nàng bừng tỉnh quay phắt lại. Đón ánh mắt nàng là nụ cười kiêu ngạo đó. Hai tay anh ta vẫn đặt trên bờ mông nàng, đẩy dương vật mình vào trong nàng từng chút một.
– Không… Không… thể… nào…
Nguyệt Vy thì thào yếu ớt. Nàng nhắm chặt hai mắt, cơ thể run lẩy bẩy. Hai tay trắng bệch bóp chặt tấm ra giường. Nàng ao ước mình đã không nghe được tiếng rên rỉ của Ngọc Hân. Nàng không muốn cảm giác tuyệt vời này biến mất. Tại sao không phải là ai khác… bất cứ ai… tại sao phải là Nhất Huy… Nàng hét lên giận dữ:
– Không… Buông em ra…
Nguyệt Vy chồm người lên. Dứt khoát đoạn tuyệt với cảm giác sung sướng đang làm nàng mê muội. Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà, cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta và Ngọc Hân. Đôi vai trần mảnh mai của nàng run lên, nước mắt chảy dài trên mặt.
– Ôi… Tuyệt quá… Em yêu anh…
Chiếc giường lại run lên bần bật. Tiếng rên rỉ ỉ ôi của Ngọc Hân như xát muối vào lòng Nguyệt Vy. Cơ thể nàng trống rỗng, cồn cào khó chịu. Nàng che tai mình lại, cố xua đuổi ý nghĩ đang vang vọng trong đầu. “Chỉ một lần với anh ta thôi… Có ai biết đâu… Chỉ một lần…”. Nguyệt Vy ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng nhìn quan cảnh ngay trước mặt.
– Ưm… Ưm…
Ngọc Hân ngồi trên người Nhất Huy, mắt cô ta nhắm nghiền, miệng há hốc. Cơ thể cô tuyệt đẹp uốn cong ra phía sau, hạ thể nẩy lên liên tục. Dương vật anh ta sần sùi, đen bóng, kích thước lớn kinh khủng, như muốn xé toạc hai mép âm hộ ửng đỏ của cô ta. Nhất Huy nhìn gương mặt đỏ bừng của Nguyệt Vy, miệng anh ta hé mở, chiếc lưỡi đỏ dài lè ra huơ huơ về phía nàng. Nguyệt Vy thấy cơ thể mình muốn nhũng ra, hai chân vô thức khép lại. Ngọn lửa ham muốn trong nàng bốc cháy dữ dội, nàng muốn lao lên giường, ngồi ngay lên mặt anh ta, để vật đó trám kín âm hộ trống trải của nàng.
– Không… ai cũng được… nhưng không phải là anh…
Nhất Huy thở dài nhìn dáng người lảo đảo vội vã của Nguyệt Vy. Nàng chỉ kịp lấy chiếc váy treo trên ghế, chồng lên người, lao ra khỏi phòng không dám quay đầu lại lần nào.