Phần 32
Bãi biển Phú Quốc thật đẹp. Bãi cát trắng mịn, nước trong veo, sóng vỗ ì oạp lười nhác. Hàng dừa cao lêu nghêu nghiêng ngả như muốn chồm mình ra biển, nắng chiều óng ả nhuộm vàng những cụm mây trắng rải rác trên bầu trời.
Hiền sung sướng lâng lâng như đang mơ. Anh ngắm nhìn Nguyệt Vy đùa giỡn với những con sóng nhỏ. Một tay nàng túm váy, đôi chân thon dài sáng lóa dưới ánh nắng mặt trời. Hiền vui vẻ đi theo, tay anh đung đưa đôi giày của nàng như đang hòa theo tiếng lòng reo vang.
– Mấy anh chị ở bên kia kìa…
Chợt Hiền lên tiếng. Nguyệt Vy đưa tay lên che mắt nhìn theo tay anh. Nàng thấy xa xa có một nhóm người đang reo hò đùa giỡn với nhau.
– Hay là… Qua kia đi… – Chợt Nguyệt Vy nói nhỏ, tay nàng lại chỉ sang hướng khác.
Linh tính chợt báo với nàng là phía bên kia có gì đó nàng mong muốn.
– Ừ… Qua đó… – Hiền không suy nghĩ nhiều đồng ý ngay.
Hướng Nguyệt Vy chỉ là một mỏm đá, chạy thẳng từ đỉnh núi xuống biển, như một làn ranh giới chia đôi bãi cát.
– Bây giờ làm sao? Leo lên? – Hiền ngơ ngác hỏi.
Mỏm đá trước mặt họ, nhìn xa xa khá thấp, nhưng đến sát bên nó cao hơn hai mét, trơn nhẵn, không điểm bấu víu.
– Không… – Nguyệt Vy mỉm cười. – Chúng ta bơi vòng qua…
– Hả? Em…
Hiền bối rối nhìn Nguyệt Vy. Nàng cười tủm tỉm, tay kéo khóa váy. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc váy qua đầu. Hiền cứng đờ cả người, hai mắt trợn tròn lên.
– Anh nhìn gì kỹ vậy? – Nguyệt Vy đỏ mặt, nhắc khéo.
– Ah… Em đẹp lắm… Màu vàng… rất hợp với làn da của em… – Hiền ấp úng đỏ mặt.
– Thật sao?
Nguyệt Vy vui vẻ xoay một vòng. Bộ bikini màu vàng, ba mảnh vải nhỏ ôm sát cơ thể nàng, phô bày từng đường cong uốn lượn, làn da mịn màng trắng hồng, hoàn mỹ đến từng centimet. Nàng rất thích bộ bikini này, nhưng chưa có dịp mặc cho Thuận Minh.
– Em… Em không dám mặc bộ đồ này… trước mặt mấy anh chị kia đâu… Nên… – Nguyệt Vy lí nhí nói nhỏ.
– Vậy… Vậy anh thì sao? – Hiền sung sướng.
– Anh… Anh khác…
Nguyệt Vy cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta, nàng xoay mình chạy xuống biển. Hiền lâng lâng nhìn theo nàng, câu nói ngắn ngủn của nàng làm anh bay lên chín tầng mây.
– Chờ anh với… – Hiền hô lên, cởi phăng chiếc áo thun trên người, ném xuống cát.
Hai người men theo vách đá, trầm mình xuống biển. Làn nước thật ấm áp như được hấp thụ đủ ánh nắng của cả một ngày dài. Nước mỗi lúc một sâu hơn, chân hai người đã không chạm tới đáy, trong khi điểm cuối của mỏm đá còn một đoạn.
Chợt một cánh tay ấm áp vòng qua eo Nguyệt Vy siết chặt, nàng nín lặng để Hiền dìu mình tiến tới. Cơ thể anh thật rắn chắc, nóng hổi, hơi thở anh ấm áp dồn dập phà vào má nàng. Nguyệt Vy im lặng, nghe tim mình đập thật nhanh. Cuối cùng cả hai cũng đến được đoạn cuối của mỏm đá.
– Ahhh… Ha ha…
– Hi hi…
Cả hai người bật cười vui vẻ, thở hổn hển nhìn nhau. Họ tìm được một chỗ lõm bằng phẳng dưới nước, đủ để hai người ngồi. Hiền kéo Nguyệt Vy ngồi bên mình, vòng tay anh ta vẫn ôm gọn vòng eo nàng.
Nguyệt Vy khẽ cúi mặt, hai má đỏ lên, tránh ánh mắt say mê của anh ta. Nàng không hiểu sao tim nàng đập thật nhanh. Hiền trông khá điển trai, ngoại trừ đôi mắt đeo kính lâu ngày nhìn hơi ngơ ngơ dại dại. Hơi thở anh ta mỗi lúc một gần nàng, Nguyệt Vy lúng túng, mặt cúi gằm như giấu vào giữa ngực.
– Mới nảy… Em nói anh khác… là khác thế nào? – Hiền vừa thở vừa hồi hộp hỏi.
– Thì… Thì… – Nguyệt Vy lí nhí. – Anh thấy… hết rồi…
– Ha ha… – Hiền bật cười nhỏ. – Anh thấy gì đâu… Lúc đó anh đâu có đeo kính…
– Thật không? – Nguyệt Vy ngẩng đầu nhìn anh ngạc nhiên.
– Ừ… Nhưng gần như thế này anh lại thấy rất rõ… Em đẹp lắm Vy ơi… – Tay Hiền chợt đưa lên, vuốt nhẹ gò má mịn màng của nàng.
– Anh… Ưm…
Nguyệt Vy vừa định ngăn anh ta lại, thì Hiền đã vội vã đặt lên môi nàng một nụ hôn. Đôi môi của anh ta thật ấm áp, nó run rẩy chân thành. Nàng khẽ mở miệng. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau đến mê luyến. Nàng ngã người, một bên vú ép lên ngực anh.
Bàn tay Hiền khẽ vuốt dọc tấm lưng láng mịn của nàng, rồi chậm rãi chuyển ra phía trước.
– Ưm… đừng anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt giữ bàn tay Hiền đang đặt trên ngực nàng.
Đôi môi Hiền thật ấm áp, hơi thở anh ta nhàn nhạt mùi thuốc lá thơm lạ lẫm. Nguyệt thấy cơ thể nàng rạo rực hừng hực. Nàng không giữ bàn tay Hiền nữa, để cho mặc cho anh bóp nhè nhẹ bầu vú mình. Hiền run rẩy sung sướng, ôm ghì lấy vòng eo nhỏ gọn của Nguyệt Vy. Anh hôn khắp cổ nàng, xuống đến khe ngực sâu thẳm của nàng. Hiền úp mặt mình vào đó, hít một hơi thật sâu.
– Anh yêu em… Nguyệt Vy ơi… – Hiền đê mê bật thốt lên.
Anh thấy mình như đang mơ, dù chỉ là giấc mơ, anh cũng muốn mình không bao giờ tỉnh lại.
– Thôi anh…
Nguyệt Vy nhíu mày đẩy nhẹ Hiền ra, má nàng đỏ bừng, nhưng mắt đã lấy lại được sự tỉnh táo. Câu nói cuối cùng của Hiền đã cảnh tỉnh nàng. Đây không phải là điều nàng muốn, sau vách đá này phải có gì khác, không phải là tình yêu của Hiền.
– Em sao vậy? Anh xin lỗi… Anh có quá vội vàng không? – Hiền bối rối.
– Không phải lỗi anh…
Nguyệt Vy nhoài người bơi qua phía bên kia mỏm đá, bỏ lại Hiền chết trân tại chỗ. Một lúc sau anh mới bừng tỉnh lao theo nàng. Nhưng cơn sóng nhẹ nhàng đưa cơ thể hai người vào bờ, khác hẳn cảnh chật vật ban đầu khi bơi ra.
…
Nguyệt Vy nhẹ nhàng đi dọc bãi biển. Bãi biển này thật yên bình, không một bóng người. Xa xa sau rặng dừa là một tòa nhà trắng sang trọng. Tâm trạng của nàng cũng giống như những bọt nước trên bãi biển, hội rồi tan chỉ trong khoảnh khắc.
– Này… Tôi… Tôi…
– Ai cho anh chụp hả? Đưa máy đây…
Tiếng tranh cãi chợt vang lên phía sau. Nguyệt Vy sững người, âm thanh ấp úng của người đàn ông đó làm tim nàng chợt đứng lại, đôi vai run lên dữ dội. Nàng quay lại. Hiền đang túm cổ áo một gã đàn ông cao lớn, tóc tai bù xù, hàm râu quai nón rậm rạp.
Trái đất đúng là tròn. Nàng đến điểm tận cùng của đất nước, vẫn có thể gặp lại anh ta. Linh tính nàng hoàn toàn chính xác. Mặt nàng chợt đỏ lên, nhớ lại chuyện đã xảy ra bên bờ kênh đào ngoài Hoàng cung Tokyo. Nguyệt Vy lắc đầu mỉm cười.
– Anh bỏ anh ta ra đi… – Nguyệt Vy lên tiếng.
– Nhưng hắn…
– Henry là bạn em… – Nguyệt Vy mỉm cười bước tới, tay nàng tự nhiên đón chiếc máy ảnh trong tay anh ta.
Hiền tròn mắt nhìn nàng, rồi quay sang nhìn gã đàn ông lông lá trước mặt.
– Ha ha… Sao lần nào anh chụp hình em cũng suýt bị đánh vậy nhỉ? – Henry gãi gãi mái tóc bù xù của mình.
– Hi Hi… Ai biểu anh chụp lén… – Nguyệt Vy vừa nói vừa thích thú nhìn mấy tấm hình của mình trong máy Henry.
– Trời ơi… Không phải chụp lén… Chụp như vậy thần thái mẫu mới tự nhiên chứ… Em thấy đúng không? – Henry đắc ý nhìn mái tóc Nguyệt Vy gật gù như tán đồng ý kiến của anh.
– Em làm gì ở đây? Anh Minh đâu? – Henry liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt hậm hực của Hiền.
– Em đi với trường. Anh Minh bận nên không đi… Đây là anh Hiền, giáo viên chung trường. – Nàng trả lời ngắn gọn.
– Chào anh… – Henry không quan tâm đến việc Hiền có chào mình lại hay không.
– Với trường? – Henry nhìn sang, bắt gặp ánh mắt dò xét của Hiền. – Em… Em là giáo viên sao?
– Ưm… Nhìn em không giống sao? – Nguyệt Vy nghiêng đầu, nheo mắt hỏi.
– Giống… Giống chứ… Em dạy trường nào?
– Trường… Không nói cho anh nghe đâu… Anh biết làm gì chứ? – Nàng bĩu môi.
– Ha ha… Rồi… Rồi… Không cần biết… Em đang ở đâu? Lát nữa anh qua đưa em đi ăn tối nhé… – Henry chẳng mảy may quan tâm tới câu giới thiệu của nàng.
Hiền muốn nhảy dựng lên, tay bóp chặt lại kêu răng rắc.
– Em ở khách sạn kế bên… Hướng kia… Còn chuyện ăn tối thì thôi đi… Em ăn chung với mấy anh chị cho vui… – Nguyệt Vy mỉm cười.
Henry thất vọng, trong khi Hiền lại thở phào nhẹ nhõm.
– Anh đang đi nghỉ ở đây à? – Nguyệt Vy nhìn về phía sau lưng anh.
– Ah… Chụp bìa tạp chí thôi mà… Em… Em muốn chụp không? Anh sẽ đưa em lên bìa tạp chí… Anh nói thật đó… – Henry vui vẻ.
– Hi hi… Không… Em chỉ muốn xem thôi… được không? – Nàng hỏi.
– Được… Được… Welcome… Đi… Lại đây…
Trước mặt họ, một nhóm đàn ông đang loay hoay với các đạo cụ, vây quanh hai cô người mẫu bikini. Họ tập trung bên hồ bơi thật lớn của khu resort sang trọng. Những ánh mắt nhìn Henry chợt chết sững với bóng hồng bên cạnh anh.
Dáng người tuyệt đẹp của nàng, làn da trắng hồng như lóa sáng trong bộ bikini vàng rực rỡ. Nguyệt Vy ngay lập tức trở thành tâm điểm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Hiền mím môi nhìn đôi mắt long lanh của Nguyệt Vy. Nàng có vẻ rất thích thú quan sát Henry làm việc. Anh biết có lẽ Nguyệt Vy không thích thái độ ghen tuông của anh, nhưng anh không ngăn được sự ray rứt khó chịu trong lòng. Anh rất khó chịu với ánh mắt say mê của Henry nhìn nàng. Anh càng điên tiết hơn khi mấy gã phụ tá của Henry cứ nhìn chăm chăm vào những khoảng da trắng mịn trống trải trên cơ thể nàng.
– Anh ta là bạn em? – Hiền không nhịn được hỏi.
– Ưm…
– Anh ta từng chụp hình cho em?
– Ưm… – Nguyệt Vy khẽ gật đầu, gò má chợt đỏ lên.
– Hình cưới sao? – Hiền thăm dò.
– Không… – Nguyệt Vy chợt quay lại nhìn anh ta.
Nguyệt Vy thấy Hiền có vẻ ngày càng lún sâu vào chuyện tình cảm với nàng. Nàng cũng như bao phụ nữ khác, dù đã lập gia đình, nhưng vẫn thích khi có người đàn ông khác đeo đuổi. Cảm giác đó như nhắc nhở giá trị nhan sắc của mình. Nhưng đó chỉ là chiều chuộng cảm xúc của bản thân, nếu hơn nữa chỉ là chuyện thể xác, không có nghĩa là nàng muốn có tình cảm với anh ta. Nàng chỉ cần tình yêu của Thuận Minh. Đã đến lúc nàng để Hiền biết rõ hơn về mình.
– Anh ta… chụp hình… khỏa thân… cho em… – Mặt nàng thoáng đỏ lên.
– Hả… Ha ha… – Hiền há hốc, rồi bật cười nghiêng ngả.
– Anh không tin?
– Không… Ha ha…
Nguyệt Vy mỉm cười, tiếp tục quan sát ê – kíp chụp hình của Henry. Trong nhóm có vài gã liên tục để ý tới nàng, cố ra vẻ tháo vát hô hào liên tục. Henry rất chuyên nghiệp, anh ta không hề phân tâm, lúc nào cũng tập trung cao độ.
– Em… Em nói thật sao? – Nhìn vẻ điềm nhiên của Nguyệt Vy, Hiền nhấp nhổm không yên.
– Thật mà… – Nguyệt Vy gật đầu.
– Nhưng…
Hiền ấp úng, mặt đỏ bừng lên. Anh không thể tưởng tượng ra được người phụ nữ trong sáng như nàng lại dám khỏa thân cho một gã đàn ông chụp hình. Tưởng tượng Nguyệt Vy trút bỏ hết quần áo trên người trước mặt gã râu quai nón kia làm đầu Hiền muốn bốc khói.
– Có rất nhiều chuyện anh không biết về em… – Nguyệt Vy nói. – Khi anh biết… có lẽ… anh sẽ chán ghét em…
– Anh không…
– Thật không? Thật là anh muốn biết? – Nguyệt Vy nheo mắt.
– Ừ… – Hiền tự tin hít sâu một hơi.
– … Em từng làm chuyện đó với Henry… ngay trong tuần trăng mật của mình… – Nàng nhìn sâu vào mắt Hiền.
Lời nói nhỏ của Nguyệt Vy như tiếng sét ngang tai Hiền, anh ta choáng váng, cơ thể cứng đờ.
– Em… Em ngoại tình sao? – Giọng anh run lên.
– Không…
– Anh Minh… biết sao? – Hiền thấy miệng mình đắng nghét.
– Anh ấy ở đấy… – Nguyệt Vy nói nhỏ.
– Anh không hiểu? – Hiền nhấp nhổm như ngồi trên đống than.
– Henry chụp hình khỏa thân cho em… bên bờ kênh đào ngoài Hoàng cung Tokyo… Anh Minh đứng xem… Sau đó… Em… ân ái… với cả hai người… cùng một lúc… – Giọng nàng run rẩy, mắt vô thức nhìn về hướng Henry.
– Em…
Hiền bấu chặt tay vào thành ghế, mắt anh cố tìm kiếm trên mặt Nguyệt Vy biểu hiện của sự giả dối. Anh hy vọng rằng nàng đang trêu chọc mình.
– Henry chỉ là một… còn rất nhiều người khác… – Nàng nói nhỏ. – Em… rất thích chuyện đó… Em không ngoan như anh nghĩ đâu…
Nguyệt Vy khẽ quay đi, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ. Ngay cả với anh, nàng cũng chưa mở miệng nói như vậy. Dù đó là sự thật đi chăng nữa, thì bản thân nàng chỉ dám thừa nhận rằng mình thích làm chuyện đó với anh thôi. Nhưng đã trót, nàng muốn hình ảnh của mình trong tim Hiền thật sự sụp đổ, tan nát.