Phần 31
Mọi người về chỗ ngồi theo yêu cầu của hướng dẫn viên, tiếng cười vẫn hắc hắc từ phía sau. Nguyệt Vy che miệng cười đến đỏ mặt. Hiền mỉm cười nhìn nàng. Sau khi tiếng cười lắng xuống, Nguyệt Vy nhận ra bàn tay thon nhỏ của nàng đang nằm trọn trong tay anh. Nàng thoáng chần chừ định rút tay lại, nhưng rồi để yên cho anh nắm.
– Anh nên… – Nàng nói nhỏ.
– Em không cần giải thích gì hết… Anh biết mà… Anh sẽ không hiểu nhầm đâu… – Hiền nói.
Nguyệt Vy quay mặt ra cửa sổ. Máy bay đang lăn bánh chậm chậm trên đường băng, tiến vào khu vực đỗ. Nàng mỉm cười một mình.
…
Nguyệt Vy nhìn căn phòng trống trải của mình. Một chiếc giường đôi trải drap trắng tinh, đủ chỗ cho nàng một bên, anh một bên ái ân vui vẻ. Nàng còn cố tình nhờ chị Hằng đặt căn phòng riêng biệt tách xa mọi người. Vậy mà… Đoàn đi gần hai mươi người, chỉ có Nguyệt Vy là ngủ riêng một phòng.
“Tin… Tin… Tin”.
Nguyệt Vy giật mình, rút điện thoại ra khỏi túi. Hình avatar khuôn mặt anh cười thật tươi nhấp nháy trên màn hình, làm lòng nàng chợt ấm lại.
– Anh…
– Em đến nơi không bị mệt chứ?
– Không… Hi hi… Em mượn được một bờ vai ấm áp… ngủ một giấc rất ngon…
– Ha ha… Vậy sao? Có ấm bằng vai anh không?
– Không… Nhưng dùng đỡ thôi… Ai biểu anh không đi với em…
– Ha… Ha… Muốn chọc anh ghen sao? – Thuận Minh bật cười – … Nếu tối em thấy nhớ anh… em có thể… với anh ta. Anh cho phép đấy.
– Anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt, gắt lên. – Anh làm như em thiếu… một ngày không được vậy!
– Ah hem… – Thuận Minh giả vờ đằng hắng. – Lần này tới năm ngày lận đó… Haizz… Anh cũng phải tìm người sưởi ấm thôi…
– Hi hi… Em không tin em nhịn không được… Đáng ghét…
– Anh… Ngày mai anh về Sài Gòn, đúng không? Hay… Anh bay thẳng ra đây với em đi! – Nguyệt Vy chợt nảy ra sáng kiến.
– Haizz… Cuộc họp bị hoãn. Ngày mai anh mới đi…
– Sao kỳ vậy? – Nguyệt Vy nhăn nhó, nàng cứ tưởng anh đã ở Đà Nẵng, mai về.
– Ừ… Anh cũng thấy hơi lạ… Trước nay công ty không thay đổi đột xuất như vậy…
– Em cứ chơi với trường đi… Vui vẻ lên… – Thuận Minh nói.
– … Chuyện mới nảy… Anh thật là… định tìm người thay thế em sao? – Nàng thấy mặt mình hơi nóng lên.
– Ha ha… Không phải là thay thế… Mà là dùng đỡ thôi… Ai biểu em không ở nhà với anh… – Thuận Minh nhại lại giọng nói nũng nịu của nàng.
– Anh ép em đi mà… Anh… Đáng ghét…
Nguyệt Vy mỉm cười nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, sự ấm áp của nó như thể nàng đang được nắm tay anh. Nàng chợt cười tủm tỉm một mình.
…
Nguyệt Vy không đi ăn trưa cùng mọi người, nàng thấy hơi nhức đầu sau chuyến bay. Nàng nằm nhắm mắt trên giường. Căn phòng im lặng lạ thường, nàng có thể nghe cả tiếng tắc lưỡi, khẹt khẹt của đám thạch sùng trên tường. Nguyệt Vy chợt thấy mình lẻ loi, không có anh bên cạnh thật khó chịu. Nếu bây giờ… nàng chìm vào giấc mơ có anh bên cạnh, với nụ cười nhàn nhạt trên môi.
“Cộc cộc cộc”.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa phòng đánh thức nàng. Nguyệt Vy vuốt lại mái tóc, ra mở cửa.
– Em ngủ chưa dậy sao? Xin lỗi… Anh không biết… – Hiền lúng túng trước cửa.
– Không sao… Em dậy rồi mà… – Nguyệt Vy mỉm cười xoay người đi vào trong.
– Em đói bụng không? Anh gọi họ mang thức ăn đến cho em nhé! – Hiền bước vào phòng đến bên chiếc điện thoại cạnh giường.
– Em muốn ăn gì?
– Gì cũng được… Em đói sắp xỉu rồi đây…
Tiếng Nguyệt Vy nói vọng ra từ buồng tắm, tiếng nước vòi sen xối xả làm âm thanh của nàng mơ hồ.
– Cho một tô phở… Phòng B703… Nhanh nhé… – Hiền gác máy.
Hiền quay lại. Hai mắt anh ta chợt cứng đờ.
Qua cánh cửa phòng tắm bằng kính mờ, bóng dáng cơ thể trần truồng, màu da bóng loáng của Nguyệt Vy mờ ảo. Hiền ngơ ngẩn, mặt đỏ bừng lên.
Mười phút sau, Nguyệt Vy quấn chiếc khăn tắm quanh người, bước ra ngoài. Mái tóc búi cao phô bày trọn vẹn bầu ngực trắng hồng, khuôn mặt nàng sáng bừng, đôi gò má đỏ hây hây tuyệt đẹp. Được tắm như là nhu cầu thiết yếu của tất cả phụ nữ, Nguyệt Vy cũng vậy. Nàng thấy dễ chịu thoải mái hơn nhiều. Nàng nhìn Hiền nhoẻn miệng cười.
– Anh… ra ngoài chút đi… – Nguyệt Vy đỏ mặt nói nhỏ.
– Ah… Anh xin lỗi… Anh đi ngay… – Hiền đỏ mặt lúng túng đứng lên.
“Tin… Tin”.
Đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang. Nguyệt Vy xoay người, vặn tay nắm cửa.
– Dạ, phòng chị gọi… một tô phở…
Gã phục vụ ấp úng đến mặt mũi đỏ bừng lên, mắt láo liên lướt khắp người Nguyệt Vy. Nàng không thấy ánh mắt hắn, mùi tô phở thơm ngát trên tay làm nước miếng nàng cứ ứa ra liên tục.
– Cảm ơn…
Nguyệt Vy xoay lưng, hai tay bưng tô phở nghi ngút khói, chân nàng đá khẽ lên cánh cửa đóng lại. Chân nàng vừa dợm bước, bất thình lình góc chiếc khăn dính kẹt vào cánh cửa kéo căng ra, rơi xuống chân.
– Áh… Trời ơi…
Nguyệt Vy hét lên, tay chân luống cuống, tô phở chòng chành, nước sánh ra ngoài. Hiền sững sờ cứng đờ người. Hai mắt anh ta không chớp một khắc, thu toàn bộ hình ảnh lõa lồ của nàng vào trí nhớ. Cơ thể nàng hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ, làn da mịn màng, hai vú căng tròn, hai núm vú đỏ hồng, vùng bụng dưới phẳng lì, vùng lông tơ e ấp bị khép chặt giữa cặp đùi thon dài tuyệt đẹp.
– Anh… nhìn đủ chưa… Đáng ghét… – Nguyệt Vy mím môi, má đỏ lên như mận chín, mắt nhìn anh ta ai oán.
– Anh…
Hiền lúng túng chạy qua đỡ tô phở trên tay nàng, tô phở nặng trĩu lạ thường khiến tay anh run lên. Anh ta cẩn thận đặt lên cái bàn duy nhất trong phòng.
– Anh đứng yên… Không được xoay lại… – Nguyệt Vy nói phía sau.
Tiếng sột soạt phía sau, dường như còn nhỏ tiếng tim đập dồn dập của Hiền. Một phút sau, một cơn gió thơm ngát lướt qua người anh. Nguyệt Vy lặng lẽ không nói lời nào, ngồi xuống chiếc bàn. Nàng đã khoác lên mình một chiếc váy dài chấm gót. Nàng vén tóc qua vành tai, má đỏ bừng còn lấm tấm vài giọt nước trong veo, cúi đầu ăn cặm cụi.
Từng muỗng bánh phở vào bụng xoa dịu đi cơn đói của nàng, nhưng tâm trạng vẫn dậy sóng. Hiền dĩ nhiên không phải là người đàn ông đầu tiên thấy nàng không mảnh vải che thân. Nhưng cảm giác thật khác lạ. Ánh mắt anh ta lướt trên thân thể nàng làm nàng ray rứt khó tả. Nàng tự ngẫm mình không có cảm tình đặc biệt gì với Hiền, có chăng là tình đồng nghiệp, không hơn mối quan hệ với anh Quang, anh Lộc và cả chú Tuấn. Vậy phải chăng… nếu… Nguyệt Vy chợt buông đũa che mặt.
– Em… Em… – Hiền ấp úng hỏi nhỏ. – Em có muốn đi tắm biển không?
– Ưm… – Nguyệt Vy trả lời qua kẽ hở bàn tay.