Phần 30
– Anh…
Nàng muốn hét lên, nước mắt chực tràn ra. Đột nhiên một bàn tay quen thuộc ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Anh kéo nàng nhanh chóng chạy vào trong một cánh cửa toang. Nguyệt Vy thở hổn hển, bực tức giậm chân. Nàng ôm chầm lấy vai anh, cắn một cái thật đau. Anh suýt xoa thật nhỏ.
Tiếng cười đùa ồn ào, tiếng bước chân, tiếng xe máy nổ vang ngay bên ngoài cửa. Nguyệt Vy lặng thin, im lặng. Nàng muốn chuyện này qua thật nhanh. Nàng tự hứa với bản thân mình sau này phải cẩn thận với những trò chơi của anh.
Bên ngoài im ắng dần, đến khi không còn tiếng gì khác ngoài tiếng TV xa xa từ phòng bảo vệ của chú Tuấn.
– Em lại đây… – Thuận Minh nắm tay nàng.
– Không… Em muốn về… – Nguyệt Vy kiên quyết.
– Chiều anh chút đi mà… Cả trường bây giờ còn ai đâu…
– Nhưng… – Nguyệt Vy không hiểu sao mình không có khả năng từ chối mong muốn của anh.
Anh dắt tay nàng đi ra giữa phòng, rồi rời tay đi về góc phòng.
– Anh làm gì vậy? – Nguyệt Vy khẽ kêu lên.
– Ahhh…
Đột nhiên, đèn neon trên trần chợt lóe, lần lượt sáng lên. Nguyệt Vy hốt hoảng che cơ thể trần truồng của mình bằng hai cánh tay của mình. Mặt nàng đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Nàng đang trần trụi đứng giữa lớp học với dãy bàn học sinh quen thuộc san sát. Thuận Minh đứng cuối lớp, tay cầm điện thoại run run đưa lên.
– Anh… – Nguyệt Vy gắt lên, che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
– Chiều anh chút đi mà… Đằng nào cũng vào đây rồi… Cho anh chụp em mấy tấm hình rồi mình về… – Anh bước tới, nài nỉ.
Thuận Minh nhẹ nhàng gỡ hai tay nàng xuống, khẽ kéo nàng lùi lại, bước lên bục giảng. Nguyệt Vy nhìn anh u oán. Cơ thể nàng run rẩy, tim đập loạn lên. Đây chính là lớp 12A3, theo thời khóa biểu học kỳ này nàng dạy vào chiều thứ Hai và thứ Sáu. Vậy mà giờ đây nàng đang đứng trên bục giảng, trước lớp không mảnh vải che thân. Nguyệt Vy nín thở, nhắm mắt lại.
– Tách… Tách… Tách…
– Đẹp lắm… Em mở tay ra đi…
Nguyệt Vy mặt đỏ như say rượu, mắt nhắm chặt. Tim nàng đập dồn dập, hơi thở ngắt quãng. Nàng mím môi, chậm chậm buông tay ra hai bên. Toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của nàng phơi bày, loang loáng dưới ánh đèn neon.
Thuận Minh lùi xuống giữa lớp, trên màn hình điện thoại của anh, thân thể Nguyệt Vy trắng như bạch ngọc nổi bật giữa tấm bảng đen. Anh nuốt nước bọt, mặt nóng bừng, chưa bao giờ anh phấn khích như vậy. Anh không cần hỏi cảm giác của nàng, vì chỉ cần quan sát, anh biết cơ thể nàng chịu đựng một áp lực khổng lồ. Rào cản cuối cùng của Nguyệt Vy, đó là định kiến nghề nghiệp của nàng.
Nó kiên cố như một đập nước sừng sững vĩ đại, đang rạn nứt, lung lay vì những trải nghiệm dồn dập liên tục của nàng. Thuận Minh không định đẩy nàng đi xa hơn, nhưng vì chuyện xảy ra hôm nay. Anh biết mình cần chuẩn bị một tâm lý vững vàng cho Nguyệt Vy, hoàn toàn thông suốt không chướng ngại để nàng có thể đối diện với kẻ thù lớn nhất của anh. Nhất Huy.
Nguyệt Vy cảm nhận cơ thể mình rần rần như có một cơn lũ tàn phá bên trong. Có một thứ gì đó rất kiên cố đang gãy vỡ trong người nàng. Cơn lũ đó càn quét, phá tan mọi chướng ngại, tràn đến khắp nơi trên cơ thể nàng, rồi lặng xuống yên tĩnh như chưa bao giờ giận dữ.
– Nguyệt Vy… – Thuận Minh hơi lo lắng.
Nàng khẽ mở mắt nhìn anh, mặt đỏ lựng.
– Anh đáng ghét lắm… Anh biết không? – Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi, tay nàng chắp sau mông, hai bầu vú căng ra kiêu hãnh.
– Ha ha… Anh biết chứ… Anh biết chứ… Em xoay người lại… Viết bảng đi… – Thuận Minh gợi ý.
Nàng bĩu môi nhìn vào chiếc điện thoại trên tay anh. Nàng chợt xoay người, cúi xuống nhặt viên phấn trắng lăn lóc dưới bục giảng. Thuận Minh nín thở chụp liên tục. Bờ mông nàng căng tròn, hai mép âm hộ ướt đẫm, nước nhờn óng ánh chảy dài xuống đôi chân thon dài thẳng tắp. Nàng đứng thẳng lên, tay viết mấy chữ lên bảng thật lớn.
“I love the way you spoil me…”
Nàng vẽ một trái tim thật lớn, rồi quay lại tủm tỉm cười. Thuận Minh hơi ngần ngừ đỏ mặt, anh thầm ghi nhớ câu này.
– Em xuống đây đi… Ừ… Đẹp lắm… Tạch… Tạch…
Nàng bước chậm chậm, từng bước, tim càng đập nhanh hơn, dãy bàn học sinh ngay trước mắt. Tay nàng lướt trên mặt bàn láng bóng, cảm giác mát rượi quen thuộc đến lạ kỳ. Nàng chợt mỉm cười nghe tiếng của chính mình giảng bài, tiếng học sinh phát biểu sôi nổi và cả âm thanh chuyện trò cười khúc khích. Nàng nhìn xuống cơ thể lõa lồ của mình. Nó như được sinh ra cho nơi này. Nó đang đỏ bừng lên căng cứng, khao khát, nhưng tâm lý nàng lại thoải mái như được tắm mát trong dòng suối trong.
– Nguyệt Vy… – Thuận Minh kêu khẽ sau lưng.
Nguyệt Vy quay lại. Nàng hơi bất ngờ đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Anh bế xốc nàng lên tay, đi lên trên.
– Anh… – Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn anh.
Lưng nàng mát rượi trên mặt bàn giáo viên láng bóng. Anh cúi xuống nhìn nàng bằng một ánh mắt say mê, tay mở khóa quần vội vã. Nguyệt Vy nín thở nhìn xuống dãy bàn bên dưới, tim đập rộn ràng. Nàng không ngăn cản anh. Đột nhiên, cảm giác của nàng thật rõ ràng, không phải tiếng nói mơ hồ thôi thúc như mọi khi, mà là chính bản thân nàng khao khát mong muốn. Nàng muốn được anh yêu thương ngay tại đây, trên chiếc bàn giáo viên quen thuộc này.
– Ưm… Ôi…
Nguyệt Vy rên nhẹ. Hai chân nàng mở rộng, đón nhận dương vật căng cứng của anh chậm rãi lấp kín hạ thể mình. Cảm giác đê mê tuyệt vời làm nàng muốn hét lên.
– Ưm… Ưm…
Nàng che miệng rên rỉ thật khẽ, thật khẽ. Nhưng anh cứ thôi thúc xúc cảm của nàng sôi lên ùng ục. Nàng không ngăn được tiếng rên của mình càng lớn hơn. Hạ thể anh nhịp nhàng tăng tốc, mặt anh đỏ bừng phấn khích nhìn nàng. Anh lật sấp nàng lại, nửa thân trên úp lên mặt bàn.
– Ôi…
Nguyệt Vy oằn người đón dương vật anh đi vào người nàng trọn vẹn. Tay anh ghì chặt lấy hông nàng, hạ thể gồng lên, thúc nhanh như vũ bão. Hai bầu vú nàng ép căng, cọ xát trên mặt bàn làm núm vú ray rứt tê dại. Nguyệt Vy bấu chặt lấy cạnh bàn, mắt nàng đờ đẫn nhìn xuống dưới. Dãy bàn lớp học san sát, bóng loáng dưới ánh đèn. Chợt quan cảnh trước mặt nàng thay đổi. Trước mặt nàng gần năm mươi học sinh, từng gương mặt đều rõ nét. Nữ cúi đầu che mặt đỏ lựng, nam há hốc mở tròn hai mắt nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của nàng và anh đang dính chặt vào nhau.
– Ưmmmm…
Một cảm giác lạ lẫm dâng lên kéo theo cơn sướng khoái dâng lên ào ạt. Nguyệt Vy há hốc, tay bấu chặt lấy cạnh bàn.
– Anh ơi… Em… Em… thích quá… Ôi…
Thuận Minh đè người úp lên nàng. Anh giữ dương vật nguyên vẹn trong người Nguyệt Vy, cảm nhận hai dòng tình yêu hừng hực nóng hòa quyện vào nhau.
…
Ánh đèn đường dường như sáng hơn. Cảnh quan đường phố về đêm dường như rõ ràng hơn. Nguyệt Vy co ro hai chân, cằm gối lên đầu gối. Mắt nàng long lanh nhìn ra cửa xe, miệng chợt mỉm cười.
– Mới nãy em viết gì lên bảng vậy? – Thuận Minh ấp úng, không kềm được hỏi.
Nàng quay qua nhìn anh, mỉm cười.
– I love the way you spoil me…
Mắt nàng nhắm lại, miệng thì thầm lập lại câu tiếng Anh đó, gò má chợt đỏ lên hồng hào xinh đẹp.
…
– Em uống nước không?
Nguyệt Vy quay sang, mỉm cười khẽ lắc đầu từ chối chai nước trong tay Hiền. Anh mím môi, nhét chai nước vào ngăn túi vải phía trước ghế máy bay. Hiền có rất nhiều chuyện muốn nói với Nguyệt Vy, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu. Anh chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn nàng và những tia nắng chiếu qua ô cửa sổ vuông vuông, vuốt ve làn da trắng mịn trên mặt nàng. Anh ghen tị với chúng.
Những đám mây cuộn tròn muôn vàn hình dáng trải rộng như một tấm nệm bông khổng lồ. Bầu trời thật xanh, vắng lặng như một mặt hồ rộng lớn bao phủ kín cả tầm nhìn của Nguyệt Vy. Khung cảnh tuyệt đẹp ngoài ô cửa sổ máy bay không hề rung động được tâm trạng của Nguyệt Vy. Nàng đang lo lắng. Linh tính báo cho nàng biết đang có gì xảy ra với anh.
Đã hai tuần kể từ ngày gặp mặt Nhất Huy tại nhà ông Hiraishin và cuộc phiêu lưu kỳ lạ của anh và nàng trong trường Việt Long. Thuận Minh vẫn đi làm, tối về nhà, chăm sóc yêu thương nàng như mọi khi. Nhưng anh có gì đó khác lạ, dù nàng hỏi anh cũng nói tránh đi. Mấy lần nàng tỉnh giấc giữa đêm, bắt gặp đôi mắt anh vội vã khép lại, giả vờ như đã ngủ.
Chuyến du lịch Phú Quốc dành cho giáo viên trường của Nguyệt Vy. Anh đã hứa tham gia, tiền đóng thêm cho thân nhân đã nộp, vé máy bay cũng đã mua, nhưng phút chót anh lại bận công tác đột xuất. Nguyệt Vy chán nản muốn hủy cả chuyến đi, nhưng anh một mực ép nàng tham gia.
– Nguyệt Vy…
Tiếng gọi nhỏ của Hiền, kéo nàng trở về thực tại.
– Dạ… – Vừa quay sang nhìn anh ta, chợt Nguyệt Vy quay mặt đi.
– Sao vậy? Anh không xứng để em nhìn sao? – Hiền cay đắng hỏi khẽ.
– Anh đừng nói như vậy… Nếu anh nhìn em với ánh mắt bình thường… – Nàng nói nhỏ.
Tuy Hiền không nói, nhưng Nguyệt Vy có thể cảm nhận được tình cảm anh ta dành cho nàng. Rất nhiều lần nàng bắt gặp ánh mắt da diết yêu thương của anh nhìn mình và dường như nó càng lúc càng mãnh liệt hơn.
– Như thế nào là bình thường…
– Như một người bạn, một người anh, một đồng nghiệp…
– Nếu anh không làm được? – Hiền nhăn nhó. – Em sẽ không nói chuyện với anh sao?
Nguyệt Vy khẽ lắc đầu, đôi mắt nàng trong veo nhìn anh.
– Em sẽ vẫn nói chuyện với anh… Nhưng chỉ dừng ở giới hạn công việc… – Nàng nói nhỏ.
Hiền gãi đầu khổ sở. Trong giới hạn công việc, anh và nàng dạy hai bộ môn khác nhau, chủ nhiệm những lớp khác nhau, vậy chẳng khác nào không nói gì với nhau nữa.
– Em sống hạnh phúc chứ? – Hiền hít sâu một hơi, hỏi nhỏ.
– Ưm… – Nguyệt Vy khẽ gật đầu.
– Sáng giờ em hơi buồn… Vì không có anh Minh đi cùng sao?
Nguyệt Vy lại nghĩ đến anh. Nàng chợt ước gì có bờ vai rắn chắc của anh giây phút này. Nàng nhìn sang bờ vai của Hiền, nếu anh ngồi đây, thì chiều cao của nó cũng gần tương đương như vậy.
– Anh không quen nhìn em buồn như vậy! – Hiền thở dài.
Đột nhiên, Nguyệt Vy ngã đầu lên vai Hiền, mắt nàng mệt mỏi nhắm lại. Mái tóc nàng thơm ngát khẽ chạm vào má anh. Cả người Hiền cứng đờ, tim anh nhảy loạn lên.
– Nếu… Nếu em… em không chê… Anh sẽ thay thế anh ấy trong mấy ngày này, được không? – Hiền nói nhỏ.
Nguyệt Vy im lặng.
– Ý anh là… thay… thay thế anh ấy chăm sóc em thôi. – Anh nói nhanh, đính chính lại lời nói của mình.
– Được mà… Anh muốn sao cũng được mà…
Nguyệt Vy thì thào nhỏ, nàng ngủ thiếp đi trên vai Hiền, để lại anh ta lâng lâng vui sướng một mình.
…
– Wah… Gì vậy trời…
– Suỵt… Suỵt…
Tiếng ồn ào làm Nguyệt Vy bừng tỉnh, nàng mở mắt ra. Nàng hoảng hốt nhận ra mấy anh chị giáo viên trong trường anh đứng ngồi chật cứng phía trước nhìn hai nàng ngủ ngon lành trên vai Hiền.
– Wah… Tiêu rồi… Tiêu rồi… Phải méc anh Minh thôi…
– Tình tứ như vậy là chuyện gì?
– Máy bay đáp rồi mà không biết luôn…
Nguyệt Vy lúng túng, mặt mũi đỏ bừng lên. Hiền hơi đỏ mặt, nhưng mắt anh ta lại long lanh sung sướng.
– Không có gì hết mà… Em buồn ngủ quá… Nên… – Nàng phân bua yếu ớt.
– Đâu phải cứ buồn ngủ là mượn chỗ ngủ như vậy? Tối mà buồn ngủ thì chui vào giường sao? – Thùy luôn là cây miệng lưỡi táo bạo nhất của phòng.
– Ahhh… Trời ơi… Chị này nói chuyện kỳ quá đi… – Nguyệt Vy che mặt. – Tại sao cứ tập trung vào em chứ? Mới nãy em thấy chị Thùy ngủ trên vai anh Quang… còn… còn nhểu nước miếng lên áo ảnh… Em có nói gì đâu?
– Hả… Há há…
– Ha ha…
– Làm gì có… Con nhỏ này… – Thùy đỏ mặt, tay vô thức đưa lên chùi mép.
– Quang đâu? Quang đâu rồi… Á… có vết ướt nè… Ha ha ha… – Chị Hằng hét to giữa khoang máy bay.
– Thùy ơi! Em nỡ lòng nào làm nhơ nhuốc tấm thân anh thế này… Hu hu… – Quang giả vờ mếu máo.
– Trời ơi… Im ngay… Im ngay… – Thùy lao về chỗ mình, trùm kín chăn qua đầu.
– Ha ha ha… Hi hi hi…