Phần 27
Thuận Minh bước đến bên nàng. Anh thoáng ngạc nhiên thấy Nguyệt Vy có gì đó bất thường.
– Em sao vậy? – Anh hỏi nhỏ.
– Em… Em không sao… – Nàng cúi đầu né tránh ánh mắt anh.
– Ahh… Xin chào… Minh! Không giới thiệu vợ cậu với tớ ah?
Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng Thuận Minh, vai anh khẽ run lên. Anh quay lại, chần chừ một giây rồi xoay vai để Nguyệt Vy lộ diện đối mặt với người đó.
– Đây là Nguyệt Vy, vợ tôi. Còn đây là Nhất Huy, bạn… bạn của anh bên Nhật. – Giọng anh khàn đục.
Nguyệt Vy nhìn nụ hôn của hắn chạm nhẹ lên mu bàn tay nàng. Mái tóc bồng bềnh phủ phục trước mặt nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng thoáng rùng mình.
– Rất hân hạnh được gặp em… Em rất đẹp…
Giọng nói hắn trầm thấp, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Tim Nguyệt Vy run lên mãnh liệt.
Đột nhiên, vòng eo thon gọn của nàng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc của anh. Nàng như được tiếp thêm sức mạnh, bừng tỉnh, rút tay khỏi tay hắn, mặt đỏ bừng lên.
– Cho phép tớ được mời nàng nhảy một bài nhé… – Nhất Huy mỉm cười, tay đưa ra sẵn sàng mời mọc.
Nguyệt Vy sững người, khẽ quay qua anh như hỏi ý. Thuận Minh cố cười gượng gạo, khẽ gật đầu.
Nàng líu ríu đi theo Nhất Huy ra giữa gian sảnh. Bên dưới chùm đèn lồng pha lê lung linh, chỉ có ông Hiraishin và Ngọc Hân đang nhảy một bài mở màn cho buổi tối, thường chỉ dành cho chủ nhà. Nhất Huy có chức vụ trong công ty ngang với ông, cũng không có gì lạ khi anh tham gia, tuy nhiên tất cả mọi người đang chú ý là Nguyệt Vy, vì nhan sắc của nàng và cả vị trí của nàng bên cạnh Thuận Minh.
Nguyệt Vy hơi cúi đầu né tránh ánh mắt rực lửa của Nhất Huy. Bàn tay anh nóng hừng hực như muốn làm tan chảy cả tay nàng và truyền qua lớp vải mỏng manh tại bờ eo thon gọn của nàng. Nguyệt Vy nghe tim mình đập thật nhanh, gần như lúc nàng gặp Thuận Minh lần đầu tiên. Nhưng nàng phát hiện trong cảm xúc của mình xuất hiện thêm một điều khác, không tên, chỉ biết nó ray rứt, thấp thỏm, chờ mong.
Nàng cố tập trung tinh thần mình vào bài hát. Nàng không biết nhảy, nhưng bài hát này dường như dành cho tất cả mọi người, không cần bắt nhịp, chỉ nhè nhẹ di chuyển thật chậm. Bài hát Nhật rí rách tiếng đàn, giọng hát thật thanh cao nhẹ nhàng. Nguyệt Vy thấy mình như quay lại vườn đào nở rộ trên đảo Hokkaido, mùi hoa đào thơm ngát, những cánh hoa hồng nhạt phất phơ rơi rụng trong gió. Nguyệt Vy nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên. Nàng đón lấy một cánh hoa rơi nhẹ lên đầu mũi mình, nàng mỉm cười.
– Em rất đẹp…
Đột nhiên, một hơi thở ấm áp, thoang thoảng mùi rượu vang áp sát nàng. Nguyệt Vy bừng tỉnh, đôi mắt sáng như hai ánh sao của Nhất Huy sát bên mặt nàng. Mặt anh ta càng gần hơn, đôi môi hé mở mời gọi. Nàng hoảng hốt cúi đầu né tránh.
– Bốp bốp bốp…
Bài hát vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng hồ hởi tiếng cười. Nguyệt Vy vội vã, rút tay lại, khẽ cúi đầu cảm ơn, quay lại chỗ mình vừa đứng. Nhưng anh đã không còn ở đó. Nàng nhìn quanh quất. Cả gian phòng toàn những nụ cười xa lạ, những gương mặt không quen biết. Giờ phút này, tim nàng đang thổn thức mãnh liệt, nàng cần anh.
John bước tới, tay cầm hai ly rượu. Ông ta cố mỉm cười thân thiện. Nguyệt Vy thoáng chần chừ, vẫn nhận ly rượu ông ta đưa tới.
– Xin lỗi em… Lẽ ra anh phải biết điểm dừng của mình… Để em không phải khó xử như vậy… – John nói khẽ, chỉ đủ cho Nguyệt Vy nghe.
Nàng thoáng rùng mình, quay qua nhìn ông ta. Nàng thoáng ngạc nhiên nhận ra đôi mắt ông ta rất chân thành, không hề có chút đắc ý vì trót lọt chuyện sàm sỡ kia không ai biết.
– Điểm dừng… Khó xử… – Nguyệt Vy mím môi kìm nén cơn tức giận của mình. – Nếu anh muốn xin lỗi… anh phải nói là… anh không nên chạm vào người em, thì đúng hơn.
– Nguyệt Vy… – John nhíu mày khó hiểu. – Anh có hơi lớn tuổi… Nhưng anh cũng là đàn ông mà… Ai có thể từ chối sự gợi ý như thế chứ!
– Cái gì gợi ý… Em gợi ý cho anh lúc nào? – Nguyệt Vy suýt nữa hét lên.
– Em… – John ngơ ngác nhìn nàng.
Từ một góc khác của gian phòng có hai cặp mắt đang theo dõi Nguyệt Vy và John trò chuyện.
– Nàng còn tuyệt vời hơi cả nguyên bản… Tớ ghen tị với cậu đấy… – Nhất Huy nói nhỏ.
Thuận Minh quay sang nhìn anh ta. Đôi mắt anh ta lóe sáng nhìn chằm chằm Nguyệt Vy từ xa. Anh thoáng tức giận, rồi cố gắng kìm nén mình.
– Duyên phận thôi… – Thuận Minh nói nhỏ, trả lời qua loa.
– Ha ha… Đúng đúng… Duyên phận… – Nhất Huy lẩm bẩm một mình.
– Mà thật sự… Tớ phục cậu đấy… Người phụ nữ nào đến với cậu đều được đào tạo tốt… Rất nhạy cảm với đàn ông nha… Ha ha… – Nhất Huy nói thêm.
Thuận Minh nhíu mày khó hiểu nhìn hắn. Bắt gặp vẻ đắc ý trên mặt Nhất Huy, anh phần nào đoán ra ý nghĩa của câu nói đó.
– Cậu hơi quá tự tin đấy… Nguyệt Vy không bao giờ tùy tiện như vậy… – Thuận Minh đanh giọng.
– Ha ha… Cậu có thể kiểm tra mà… Ah thế này… Lâu quá chúng ta không cá cược… – Nhất Huy quay sang nhìn thẳng vào mắt Thuận Minh. – Cá chơi một chút cho vui…
– Cá thế nào? – Thuận Minh cộc lốc.
– Nếu cậu thua… Tối nay… tớ có thể ve vãn, đưa Nguyệt Vy lên giường… cậu không được phản đối… Dĩ nhiên… nàng phải đồng ý… – Nhất Huy đưa tay ngăn lời Thuận Minh muốn phản bác. – Còn nếu tớ thua… ngay ngày mai… tớ sẽ nộp đơn xin miễn nhiệm vị trí Phó Tổng Giám đốc của công ty… Thế nào?
Thuận Minh sững người nhìn Nhất Huy. Hắn dường như rất tự tin vào chuyện gì đó. Ngay cả vấn đề hắn đưa ra cũng rất rõ ràng, không hề miễn cưỡng thừa nhận rằng anh và hắn rất căm thù nhau. Điều Thuận Minh mong muốn nhất hiện giờ là hắn không bao giờ xuất hiện ở công ty với cương vị sếp của anh. Anh hỏi nhỏ, giọng khàn đục:
– Cá gì…
– Ha ha… Có thế chứ… Thuận Minh đúng vẫn là Thuận Minh… – Nhất Huy vui vẻ vỗ vỗ vai anh.
…
Tiếng cười của hắn làm rất nhiều người chú ý, trong đó có cả Nguyệt Vy. Nàng nhíu mày khó hiểu nhìn anh, anh dường như đang rất căng thẳng. Ánh mắt nhìn nàng lo lắng hồi hộp.
Nhất Huy đưa tay lên che miệng, nói thật nhỏ vào tai Thuận Minh:
– Tớ cá là nơi ấy của Nguyệt Vy đang nóng hừng hực, ướt đẫm…
Thuận Minh giật mình quay nhìn hắn. Ánh mắt anh lại chuyển sang nhìn gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Vy.
“Ẩm ướt… chỉ vì một bài nhảy với hắn sao?” Thuận Minh ngẫm nghĩ. Anh không tin. Anh yêu nàng. Là người đàn ông đầu tiên của nàng, anh hiểu nàng, hơn bất cứ ai khác.
– Thế nào? Chấp thuận hay không chấp thuận… – Nhất Huy hỏi.
– Chấp thuận. – Thuận Minh nghiến răng, nói nhỏ.
Nguyệt Vy đang trò chuyện với John. Chuyện hiểu lầm vừa rồi đã nói thông. Nàng thông cảm chấp nhận lời xin lỗi chân thành của ông ta. Bản thân nàng cũng dè chừng xung quanh, dường như trong những gương mặt tươi cười này, có kẻ nào đó đang muốn trêu chọc nàng.
– Anh… – Nguyệt Vy vui vẻ bước tới, ôm ngang eo Thuận Minh.
Anh sóng vai cùng Nhất Huy. Nàng cảm nhận cơ thể anh lạnh lẽo không nóng ấm như mọi khi. John cười cười chưa hết ngượng ngùng, ông tránh mặt đi.
Thuận Minh dìu Nguyệt Vy đi vào sát góc tường, Nhất Huy mỉm cười lẽo đẽo theo sau. Nguyệt Vy đang ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì, thì Thuận Minh đã cúi xuống trám kín môi nàng bằng một nụ hôn.
– Ưm…
Nguyệt Vy đỏ mặt, bối rối. Nhưng nàng vẫn hé môi đón nhận nụ hôn của anh. Tim nàng đập thật nhanh, máu nóng dồn lên mặt. Khi Nguyệt Vy còn đang đê mê, ôm ghì lấy anh, thì tay anh nhẹ nhàng luồn vào đường xẻ trước váy nàng.
– Ưm… Anh… Đừng…
Nguyệt Vy thì thào thật nhỏ. Chợt nàng thấy môi anh lạnh lại, nàng mở mắt ra. Anh nhìn nàng với vẻ mặt buồn bã khó hiểu. Nguyệt Vy đỏ mặt cúi đầu. Nàng biết anh vừa chạm vào vùng da thịt giữa hai chân mình và phát hiện nó đang hừng hực ẩm ướt. Nàng chưa kịp giải thích với anh chuyện hiểu nhầm của John. Nhưng đối với cá tính của Thuận Minh, nàng không cần phải báo, dù sao anh cũng không ghen vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Thuận Minh bóp chặt nắm tay mình, anh nghe được khớp xương mình kêu răng rắc. Mặt anh tái nhợt, mắt đỏ hoe vô thần.
Nhất Huy đắc ý nhếch mép cười. Hắn bước sang bên cạnh Nguyệt Vy, tay đưa ra mời:
– Anh sẽ rất vui nếu được nhảy với em thêm một bài nữa.
Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn hắn. Nàng quay sang nhìn Thuận Minh như hỏi ý. Anh khẽ gật đầu, miệng cười cứng đờ. Nàng hơi chần chừ vì biểu hiện bất thường của Thuận Minh. Nhưng Nhất Huy đã dắt tay, dìu nàng ra giữa gian sảnh.
Bao quanh Nguyệt Vy và Nhất Huy có rất nhiều cặp đôi. Bài hát lần này lại còn chậm hơi cả bài trước. Nhất Huy khẽ đặt hai tay nàng lên vai anh ta. Nguyệt Vy ngượng ngùng, đỏ mặt. Hai bàn tay anh ta nóng hừng hực như lửa, hờ hững trên bờ eo nàng. Chúng sột soạt qua lớp vải mỏng theo từng bước chân của hai người, truyền đến một tư vị khó tả. Nguyệt Vy thầm nghĩ sao anh ta không siết chặt hai tay mình hơn một chút.
Bước chân hai người chậm rãi, từng chút một len lỏi qua đám đông. Nguyệt Vy mãi đeo đuổi ý nghĩ của mình, nàng cũng không ý thức được rằng mình đang di chuyển ra khỏi gian sảnh.
Thuận Minh thở dài, ngồi trên ghế salon. Mắt anh dõi theo mái tóc đen bóng của Nguyệt Vy đang lùi dần tách xa mình. Tim anh thắt lại lo lắng.
– Sao ngồi chán nản vậy? – Ngọc Hân ngồi xuống, cặp đùi thon dài mát rượi cố tình cọ lên tay Thuận Minh.
– Ah… Đâu có gì… Tại tôi hơi mệt thôi. – Thuận Minh nói khẽ.
Ngọc Hân mỉm cười, mắt lúng liếng. Cô ngoắc tay gọi người phục vụ, nhận lấy hai chiếc ly và một chai rượu Tây.
– Uống rượu đi…
Cô đưa ly rượu sang cho Thuận Minh. Anh nhận lấy, đưa ngay lên miệng.
– Khoan đã… – Ngọc Hân ngăn anh lại, cụng ly. – Uống cho điều gì?
– Uống cho cái gì sao? Cho… sự hội ngộ…
Thuận Minh nốc cạn ly rượu.