Phần 14
Thuận Minh chồm lên che miệng Nguyệt Vy lại. Khi nàng yên lặng, anh vuốt nhẹ xuống ngực nàng, thoáng ngạc nhiên vì hai bầu vú nàng ướt đẫm nước. Nhưng anh không để ý nhiều, rút tay về, bóp nghiến lấy mông nàng, gồng người thúc nhanh hơn.
– Ưm…
Tiếng kêu của Nguyệt Vy tắt nghẽn. Một bàn tay khác che miệng nàng. Tay Liêu Đông chia hai đường, một che miệng, một day mép trên âm hộ Nguyệt Vy. Miệng anh há to, đón hai bầu vú nàng tự động đưa vào miệng.
– Ahm…
Nguyệt Vy rũ rượi, âm hộ nàng co thắt mãnh liệt, âm dịch nức nở tuôn trào. Thuận Minh cũng nghiến răng ken két, xuất tinh trong người nàng. Anh thở hổn hển rút dương vật nhòe nhoẹt của mình ra, tinh trùng và âm dịch từ trong âm hộ của Nguyệt Vy rơi vãi xuống người Liêu Đông. Anh ta nín thở nằm yên như ngủ say không biết gì.
Hai cánh tay Nguyệt Vy run lên, cơ thể nàng như nặng lên gấp đôi. Cánh tay mạnh khỏe của Thuận Minh đỡ lấy vòng eo nàng. Anh bế nàng lên trên hai cánh tay, để nàng thiếp đi trong ngực. Cả hai đi về phòng.
– Thuận Minh ah… Thuận Minh… Mày tổ chức tân hôn trên người tao… Xong rồi bỏ đi… hại tao khổ sở muốn điên đây này… – Liêu Đông lầm bầm, tuột cái quần ướt sũng của mình, ném sang một bên.
Anh ngồi bật dậy nhìn sang cặp chân dài, váy tốc cao, chiếc quần lót đỏ lấp ló của Thúy. Anh lao đến.
– Ưm… Ai vậy?
– Cho anh chút đi…
– Ở đây không được…
– Ngủ hết rồi…
– Xoẹt… – Mảnh vải đỏ rơi xuống sàn.
– Ah… Anh hư quá… Làm gì gấp… Ưm… Ôi…
– Ưm… Ư… Ưmmmm…
Thúy rên la vang cả phòng. Ba gã khác lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt. Thuận Vinh còn e ngại, nhìn Liêu Đông hì hục trên người Thúy. Nhưng Tuấn không chờ một khắc nào, dương vật hắn cứng ngắc, hắn vừa mơ một giấc mơ hoang dại đến cùng cực.
– Oh… Cái anh này… Đừng mà… Anh…
– Không sao… Bạn thân… anh mà… Cứ nhắm mắt lại… Coi như là… anh đi…
– Oh… Ưmmm… kỳ quá đi… Em chưa… hai người một lúc bao giờ mà…
– Vậy hả… Vượt cấp… luôn đi… Hôm nay… Em tiếp… bốn người… Ha ha…
Thuận Vinh bốn mắt sáng rỡ. Cởi phăng quần ném sang một bên, lao vào.
– Ứ… Không chịu… không chịu đâu… Nhột quá… Ôi… Ưm… Em chết mất… Anh ơi…
…
– Ưm…
Nguyệt Vy cựa mình, mở mắt lên. Nàng đón nhận ánh mắt yêu thương của anh đang nhìn mình. Nàng mỉm cười, chợt nhớ đến hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm vợ anh. Thuận Minh cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.
– Em đẹp lắm. Anh thấy mình như sống trong mơ. Em tuyệt vời lắm… – Anh vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại của nàng.
– Ư… Anh định nói đến chuyện gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt nhớ đến chuyện hôm qua.
– Ha ha…
– Anh còn cười em… – Nàng bĩu môi giận dỗi, đánh lên ngực anh. – Toàn do anh thôi… Anh đang tập hư em đó, anh biết không?
– Anh rất thích em hư… Khi nhìn thấy em hư… Anh thật sự muốn điên lên… – Thuận Minh thì thầm vào tai nàng, tay anh mân mê bầu vú căng tròn của nàng.
– Ưm… Anh… Anh không ghen sao? Nếu anh không ghen… vậy anh không yêu em…
– Không phải… Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời… Anh cũng rất ghen đấy… Nhưng anh có cách chuyển sự ghen tuông thành sức mạnh…
– Sức mạnh gì? – Nguyệt Vy nhíu mày.
– Sức mạnh này nè… – Thuận Minh giở chăn lên, chui hẳn vào trong.
– Ái… Đừng mà… Nhột quá… Anh… – Nguyệt Vy kéo chăn lên, lộ ra khuôn mặt hí hửng của anh.
– Anh làm sao họ say hết mà anh còn tỉnh? – Nguyệt Vy tò mò nhìn Thuận Minh.
– Ha ha… Anh tiếp khách nhiều mà phải có tuyệt chiêu phòng thân chứ. – Thuận Minh nhếch mép cười đắc ý.
Nguyệt Vy mỉm cười tủm tỉm, trong đầu nàng có một ý nghĩ mà anh không bao giờ biết. Mặt nàng thoáng đỏ lên.
…
– Wahh… Đẹp quá…
– Anh xem kìa…
– Trời ơi… Anh nhìn kìa…
Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy, nàng như một chú chim nhỏ líu lo liên tục, thấy gì cũng lạ, thấy gì cũng thích. Địa điểm tuần trăng mật của hai người ở Tokyo – Nhật Bản. Nơi đây đối với Nguyệt Vy là đầy rẫy những điều lý thú, nhưng lại rất đỗi quen thuộc với Thuận Minh.
– Wah… – Nguyệt Vy ngẩng đầu, tay che mắt cố nhìn lên đỉnh tòa nhà cao chọc trời.
Thuận Minh liên tục chụp hình cho nàng. Trước đây anh không có thói quen này, mười năm tu nghiệp Nhật Bản, về nước với hơn mười tấm hình có mặt anh, nửa số đó là hình tốt nghiệp.
– Em thấy Tokyo thế nào? – Thuận Minh hỏi.
– Đẹp… Đẹp lắm… Em thích lắm… – Nguyệt Vy ôm choàng lấy cổ anh, tặng anh một nụ hôn.
– Tập trung… tập trung ở đây đi…
Đột nhiên tiếng hô to của anh hướng dẫn viên vang lên. Nguyệt Vy ngay tức khắc níu tay anh kéo về hướng đó. Thuận Minh nhăn nhó đi theo nàng.
Anh không hề thích đi tour. Anh biết rõ thành phố này còn hơn cả công ty du lịch gộp lại. Nhưng Nguyệt Vy tìm hiểu về Nhật Bản trên internet, biết về chi phí đắt đỏ nơi này. Nàng nài nỉ anh đi theo tour để tiết kiệm chi phí, vì thực tế ăn uống, khách sạn và phương tiện đi lại ở Tokyo đắt nhất nhì trên thế giới. Dù hiểu nàng nói đúng, nhưng Thuận Minh vẫn rất khó chịu, nếu bạn anh mà biết chuyện này chắc cười đến rụng răng.
– Cô chú anh chị… Đây là Midtown Tower, cao 248.1m, là tòa nhà cao nhất Tokyo. Không phải quá cao nếu so với các công trình nổi tiếng thế giới. Nhưng nếu nói đến sức chịu đựng động đất 8, 5 độ richter thì những công trình kia chỉ có nước bái phục… Ngày mai chúng ta sẽ đến tham quan Tháp Tokyo, cao 333 mét, cao hơn cả tháp Eiffel của Pháp… Bây giờ chúng ta có 2 giờ đồng hồ để đi shopping… Cô chú anh chị vui lòng nhớ thời gian và địa điểm… Chúng ta sẽ tập trung lại đây lúc 11h30 để đi ăn trưa.
– Đi anh… – Nguyệt Vy kéo tay anh, chạy đi.
Trong đoàn du lịch có vô số ánh mắt nhìn theo hai người. Nguyệt Vy luôn là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Hôm nay nàng thật đẹp trong một chiếc váy thun ngắn ôm sát người. Đôi chân nàng thon dài trắng mịn sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Dáng người nàng chạy với cặp mông tròn căng, nhúng nhảy, thật mê người.
– Em mua đi…
– Thôi… Mắc quá…
Nguyệt Vy nhìn chiếc khăn choàng quấn quanh cổ mình qua tấm gương, rồi tiếc rẻ để xuống.
– Em mua đi… Em thích mà…
– Nhưng… Nó tới… – Nàng nhẩm tính quy đổi từ Yên Nhật sang đô la.
– Một trăm bốn mươi đô… Không… Mắc quá… Ở Việt Nam…
– Trời ơi… Em đừng so sánh giá Việt Nam nữa được không? Cứ như thế… Một chai nước suối em cũng không dám mua đâu…
Thuận Minh nắm tay nàng kéo lại, nhìn sâu vào mắt nàng. Đôi khi anh cũng không hiểu mình đã làm gì kiếp trước, để kiếp này có thể cưới nàng làm vợ. Điểm nổi bật nhất của Nguyệt Vy ai cũng nhìn thấy là sắc đẹp hoàn mỹ của nàng, nhưng đối với anh, tính tình của nàng mới là điểm anh yêu nhất.
– Thuận Minh quay sang nói một câu tiếng Nhật với cô gái bán hàng, cô ta cúi đầu, lấy chiếc khăn từ trên kệ.
– Anh… Hay là thôi đi… – Nguyệt Vy e ngại.
– Đã nói là không sao mà… Chồng em không mua nổi cái khăn choàng cho vợ sao? – Thuận Minh nựng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng.
Cô gái quay lại, chiếc khăn gói lại thật cẩn thận, đưa tới trước mặt Nguyệt Vy bằng cả hai tay. Nàng mỉm cười nhận lấy.
– Cảm ơn anh.
– Em xé gói ra khoác lên đi. Chiếc váy em đang mặc rất hợp với nó đấy… – Thuận Minh nói.
Cả hai người vui vẻ cặp tay nhau đi khắp nơi. Nhưng Nguyệt Vy cố tình tránh đi những hàng thời trang, nàng sợ không cưỡng lại được mình, khiến anh lại tốn tiền. Vòng qua vòng lại toàn những cửa hàng thời trang, những thứ khác cũng đắt đỏ đến lạ kỳ. Giờ hẹn đoàn vẫn còn gần một tiếng rưỡi.
– Vô đây đi.
Thuận Minh kéo nàng vào một cửa hàng kem lớn, trang trí ba viên kem khổng lồ trông y như thật. Cửa hàng kem chật kín khách bên trong, còn trống duy nhất một bàn phía trước.
– Em ngồi đây… Để anh đi mua nhé… – Thuận Minh nựng nhẹ lên má nàng, rồi đi vào trong.
Nguyệt Vy chống cằm mỉm cười một mình. Nàng rất hạnh phúc. Đã trở thành vợ anh ba ngày, nhưng nàng vẫn thấy như trong mơ. Anh là người đàn ông lý tưởng về mọi mặt. Ngoại hình điển trai, kinh tế ổn định, thấu hiểu tâm lý phụ nữ, chu đáo và cả chuyện đó nữa. Nguyệt Vy áp tay lên mặt che đi gò má đỏ bừng của nàng. Anh luôn làm nàng bất ngờ, điên cuồng vì những trò chơi mới lạ của anh. Đôi lúc, suy nghĩ lại, Nguyệt Vy thấy xấu hổ vì những hành động hoang dại của mình. Nhưng miễn là tất cả những việc đó là vì anh, với anh, nàng sẽ chấp nhận.
Nguyệt Vy chợt cảm thấy cơ thể mình nhộn nhạo khó chịu. Nàng nhìn quanh, bắt gặp một ánh mắt đang nhìn về hướng mình, đúng hơn là nhìn vào giữa hai chân nàng. Ánh mắt đó đến từ gã thanh niên ngồi đối diện cách nàng một lối đi trước cửa quán kem. Hắn nhuộm tóc vàng chóe, dựng ngược như bờm ngựa, tai xỏ rất nhiều khoen, ăn mặc dị hợm. Kiểu thời trang quái dị đặc trưng của các thanh niên Nhật mà nàng thấy khắp nơi. Hắn không hề né tránh ánh mắt nàng, vẫn tiếp tục dò dẫm ánh mắt vào giữa hai chân hờ hững của nàng.
Nguyệt Vy nheo mắt nhìn hắn. Nàng ngạc nhiên vì vẻ mặt trơ tráo của hắn. Hắn như thách thức, như khiêu khích nàng với ánh mắt đó. Chiếc váy thun của nàng ở tư thế ngồi bị kéo lên cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài mơn mởn của nàng. Nàng biết từ vị trí hắn ngồi có thể thấy được chiếc quần lót ren nhỏ của nàng. Đột nhiên, hắn mở miệng, le lưỡi dài ra đá đá về phía nàng. Nguyệt Vy rùng mình, máu nóng dồn lên mặt. Không hiểu sao nàng vẫn tiếp tục nhìn hắn, nhìn cái đầu lưỡi đỏ nhám liếm liếm trong không khí thật nhanh, thật điêu luyện. Nguyệt Vy vô thức hơi mở chân ra như đón nhận nó. Hạ thể nàng bắt đầu ẩm ướt, nhột nhạt khó chịu.