Phần 9: Đỗ Cơ Đường
Tiết trời hôm nay đã ấm áp hơn mặc dù là đang vào giữa mùa Đông, các đệ tử Nguyên Sơn Môn phần lớn khổ tu tại động phủ hoặc án binh tu luyện tại địa bàn của mình, tuy vậy những đệ tử đang làm nhiệm vụ cũng chiếm số lượng không ít một chút nào, kẻ ra người vào tấp nập đông đúc từ các tòa lâu và các phân đường.
Trên đường đến phân đường của mình, La Phong còn đi ngang qua mấy cái phân đường lớn, nhìn từ xa xa đã thấy thấp thoáng Đại môn bề thế của các phân đường này, bình thường đều có đệ tử cảnh vệ đứng gác hoặc các đệ tử chấp sự ra ra vào vào làm nhiệm vụ.
Với ngọc bội trên tay thì mọi đệ tử Nguyên Sơn Môn có thể tự do ra vào tại Đại môn của mỗi phân đường, nếu gặp sự tra hỏi thì chỉ cần thành thật với mục đích viếng thăm của mình thì cũng không có ai làm phiền ngươi cả, đa số đệ tử Nguyên Sơn Môn đều mang nhiệm vụ trên mình nên rất ít người để ý đến sự có mặt của một đệ tử nào đó, miễn cho ngươi không tiến vào sâu bên trong khu vực quản lý của các vị Trưởng lão hoặc Hộ Pháp đứng đầu, chưa nói đến cho dù ngươi có đủ bản lĩnh đi vào hay không nhưng điều này một phần cũng là thể hiện sự tôn trọng đối với trưởng bối.
Phần thưởng cho các nhiệm vụ nhẹ nhất cũng vài viên hạ phẩm linh thạch, đủ chống đỡ cho một đệ tử tu luyện trong nữa năm, cho thấy Nguyên Sơn Môn rất ưu ái các đệ tử của mình. Nhưng nếu ngươi phạm phải Môn quy hoặc không hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao thì hình phạt của Nguyên Sơn Môn cũng không kém phần hà khắc để tỏ rõ sự tôn nghiêm.
Theo La Phong được biết vị Hộ pháp đứng đầu phân đường Đông Nam mười bảy là Tống An, mới ngoài ba mươi nhưng tu vi đã bước vào giai đoạn hậu kỳ Trúc Cơ cảnh, nổi tiếng là kẻ nghiêm minh với thực lực mạnh mẽ và một thân tu vi thâm hậu, với bộ công pháp sở trường là Hình La kiếm pháp, hắn đã lập không ít chiến công vang dội, vì vậy được đích thân Chưởng Môn nhân chỉ định làm kẻ đứng đầu phân đường Đông Nam mười bảy.
Giao ngọc bội trình báo cho các đệ tử canh gác, La Phong bước vào Đại môn liền tìm tới vị chấp sự quản lý tại nơi đây, một vị chấp sự trung niên với bộ ria mép nổi bật, hắn đang ngồi ghi chép tại sảnh đường của tòa lâu khách của phân đường, xung quanh hắn còn có mấy đệ tử khác cũng đang mải làm việc của mình ngồi rải rác các góc bên trong sảnh, không ai để ý đến sự có mặt của La Phong cả.
“Ra mắt Nguyên sư thúc… đệ tử là La Phong được Lưu Tân Đường phân phó đến”
Lúc này vị chấp sự kia mới ngước mắt nhìn lên, cẩn thận thả bút xuống rồi gật đầu đáp lễ cười, hắn tên là Nguyên Bình.
“Ừm… là tân đệ tử ở đợt khảo hạch vừa rồi ư… thế nào ngươi lại chọn gia nhập vào phân đường Đông Nam mười bảy này như vậy nhỉ?”
“Bẩm sư thúc… đệ tử vì ngưỡng mộ uy danh của các vị Hộ Pháp nơi này mà đến, hơn nữa cũng từng có tiền bối đi trước chỉ điểm nên rất muốn được học hỏi và cống hiến chút sức mọn của mình cho phân đường”
Nói đoạn La Phong giao phong thư của Bộc thúc ra, bên trong còn có vài lời tâm huyết của Bộc đại gia dành cho cố Môn nên nhanh chóng được vị chấp sự này hiểu rõ.
“Ừm… hóa ra là thân nhân của Bộc huynh ư, ta còn tưởng hắn chỉ có mỗi một nữ nhi cơ đấy…”
“Ta cũng chỉ là người cùng thôn với Bốc thúc mà thôi…”
“Vậy ư… ừm… ta và Bộc huynh là gia nhập vào Nguyên Sơn Môn cùng một lần đấy, cho nên không cần phải khách sáo, có gì khó khăn ngươi cứ đến tìm, ta liền giúp ngươi phân giải”
“Đa tạ Nguyên sư thúc…”
“Được rồi… ngươi đến phía sau rừng trúc tìm Khuông Đông ở Mạc Chi đường, hắn là sư huynh của ngươi, sẽ giúp ngươi an bài chỗ ở… nói rằng là Nguyên sư thúc phân phó đến, ngươi cứ sắp xếp ổn thỏa với hắn rồi chiều nay ghé lại đây tiếp nhận nhiệm vụ, về việc Tống An sư thúc của ngươi đang bận rộn thì ta sẽ báo lại cho hắn sau vậy”.
“Vâng… vậy đệ tử xin cáo lui”
Chắp tay chào Nguyên Bình sư thúc, La Phong đi ngang qua sảnh đường tiến về phía sau hậu viện, bắt đầu xuất hiện một vài lối đi có lát đá gọn gàng sạch sẽ, tìm một lối đi thẳng đến rừng trúc phía xa, rồi nhanh chóng gặp được Khuông Đông tại Mạc Chi đường.
Khuông Đông là một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, là Hộ Pháp tại Mạc Chi đường, một cái phân đường nhỏ tại đây, vậy mà quản lý gần ba mươi đệ tử cho nên có phần làm không hết việc.
Thấy La Phong đến Khuông Đông cũng là vui vẻ chào đón, hơn nữa có chỉ dẫn của Bình sư thúc nên liền được Khuông Đông nhiệt tình hỏi thăm, nhanh chóng vậy mà như đã thân mật với nhau từ lâu, cười nói không ngớt, thêm vào bản sự của Khuông Đông quả thật cũng là người nhiều chuyện nên hắn cứ luôn miệng khiến cho La Phong chỉ biết ngồi dỏng tai lên nghe.
Biết được sư đệ mới đến chỉ là phàm nhân chưa biết gì nhiều thì Khuông Đông lại càng như lên đồng, nói một hơi làm cho La Phong choáng váng mặt mày, nhưng cũng nhờ vậy mà hắn bắt đầu hình dung được đầy đủ về Luyện Khí Kỳ tu sĩ, việc tinh luyện và hấp thụ linh khí của đất trời vào cơ thể để chuyển hóa thành sức mạnh nội tại không phải tự nhiên là có thể làm được, mà cần phải có phương pháp vận hành, cách thức bài bản để mỗi một tu sĩ dần dần luyện tập, đến một mức độ nào đó khi thuần thục được công pháp thì việc hấp thu và chuyển biến linh lực mới có thể trôi chảy được.
Ở Nguyên Sơn Môn có đến hàng ngàn các loại công pháp thoải mái cho đệ tử lựa chọn, nhưng việc để chọn được cho mình một bộ công pháp phù hợp với bản mệnh linh căn cũng không hề đơn giản, đa phần các đệ tử mới đến đều được các tiền bối chỉ điểm nếu không sẽ như lạc vào mê cung, không tránh được lầm đường lạc lối trong tiến trình tu luyện.
Ngoài những công pháp căn bản điển hình, trong đó cũng không thiếu ít nhiều các công pháp cực kỳ lợi hại đã giúp cho Nguyên Sơn Môn vang danh ở Đế quốc, nhưng những thứ đó đối với La Phong mà nói thì vẫn còn cực kỳ xa vời.
Điều hắn cần làm hiện tại là phải biết cách thuần thục khống chế linh lực, chỉ có như vậy mới thực hiện được mấy cái pháp thuật cơ bản trong tu chân giới chẳng hạn như sử dụng túi Giới tử để có thể cất chứa tư trang cá nhân, nghe Khuông Đông khai giảng hắn mới biết được hóa ra là còn có mấy cái pháp thuật này, ở Kỳ Sơn Trận La Phong đã từng thấy cô nàng Minh Nguyệt tiểu thư sử dụng qua một lần, lúc đó hắn còn ngoác mồm lên không biết rốt cuộc từ đâu mà nàng bỗng nhiên cầm trên tay chiếc roi da kia đấy, thì ra là sử dụng túi Giới tử dấu đồ.
Túi giới tử cũng chỉ là một món pháp khí được các Đại sư chế tạo với thủ pháp điêu luyện, đem một cái túi vải hoặc da bày đặt cấm chế và thủ pháp khiến cho nó có được một ít không gian chứa đựng đồ vật, không gian này có thể lớn hoặc nhỏ là tùy vào tài nghệ của Đại sư đó, điều tài tình ở chỗ là tuy có thể chứa vào được nhiều đồ vật nhưng bên ngoài túi Giới tử một mực vẫn chỉ là một cái túi nhỏ tiện nghi mà thôi, phải nói là cực kỳ tà dị, biết vậy nhưng La Phong nghĩ mãi cũng không hiểu nổi làm sao người ta có thể làm được những đồ vật như vậy.
Giống túi Giới tử còn có một thứ cũng khá thông dụng đó là Giới nhẫn, cũng có thể chứa đựng được đồ vậy, nhưng nó thuộc dạng pháp khí cao cấp hơn nhiều, và rất khó để chế luyện nên được.
Giới nhẫn về mặt không gian chứa đựng là rộng lớn hơn rất nhiều so với túi giới tử, có thể to như một biệt viện hoặc rộng lớn đến nỗi có thể chứa cả vài ngọn núi cũng nên, còn có những Giới nhẫn chứa đựng không gian dường như vô tận đủ sức chứa cả Nguyên Sơn Môn vào bên trong, những Giới nhẫn như vậy thì cái giá để sở hữu nó La Phong vẫn chưa mường tượng ra được, sở hữu một cái túi Giới tử nhỏ thôi thì nghe thực tế hơn đối với hắn.
“Phong tiểu đệ… ngươi tạm thời ở lại Đỗ Cơ đường chăm sóc mấy vị tiền bối Xoa Man Tử này đi…”
Khuông Đông chỉ chỉ mấy cái cây thân gỗ lớn nhìn bề ngoài giống như cây xoài rồi ngoắc cổ gọi La Phong lại, nghe nói mấy cái cây cổ thụ này đã lên đến năm trăm năm tuổi thọ, không có kết quả thì không biết là có công dụng gì, La Phong còn tưởng Đỗ Cơ đường là tòa lâu chí ít cũng lớn gần được như Mạc Chi đường nhưng khi nhìn trong góc vườn chỉ thấy một tòa nhà gỗ nhỏ nằm đó thì có chút hơi thất vọng, nhưng mà lại có chút vắng vẻ, rất tốt cho việc tĩnh tu.
“Đa tạ sư huynh… mấy tiền bối Đại thụ này có công dụng gì với môn phái mà cần phải trông nom vậy sư huynh, có thể giúp ta khai sáng cách chăm bón cho chúng được chứ?”
Thấy La Phong vẻ mặt lại bắt đầu ngơ ngác thì Khuông Đông lại cười hề hề quẳng cho hắn một quyển sách, bên trong có các tài liệu hướng dẫn chăm sóc Xoa Man Tử và tất cả các lưu ý liên quan đến Đỗ Cơ đường.
“Haha… tiểu đệ đừng khách sáo… vi huynh đây cũng từng một thời gian tại Đỗ Cơ đường này nên thấy không có gì khó khăn cả, bên trong quyển sách này có hướng dẫn tỉ mỉ mọi thứ, Phong đệ cứ từ từ nghiên cứu, đơn giản là ngươi chỉ cần mỗi ngày hai lần ra phía sau Đỗ Phong ngọn núi này sách nước ở khe suối Đỗ Phù về tưới lên cho chúng là được. Xoa Man Tử cũng không có công dụng gì quan trọng nhưng là một nguyên liệu cần thiết để các đệ tử Nội môn hay dùng đem làm củi nấu nước tắm thôi mà, nghe bảo là công thức pha chế nước tắm này cũng rất là công phu lắm đấy, lại yêu cầu nhất thiết phải là dùng than đốt từ Xoa Man Tử này… haizz… tiểu đệ ngươi đừng vì vậy mà xem nhẹ công việc này nhé, đã từng có một vị Các chủ đích thân đến lựa chọn nguyên liệu đấy, ngoài ra Nguyên sư thúc và Hộ pháp sư thúc Tống An thỉnh thoảng cũng có ghé qua kiểm tra nữa.”
“Tiểu đệ không dám… vậy phiền Khuông sư huynh nhiều rồi”
“Ừm… Phong sư đệ… ngươi cứ từ từ làm quen với Đỗ Cơ đường đi nhé, có việc gì cứ đến Mạc Chi đường tìm ta, vi huynh bỗng nhớ còn chút chuyện quan trọng cần xử lý, ta đi trước một bước”
“Vâng… Khuông sư huynh thong thả”
Khuông Đông quả thật là một kẻ nhiệt tình, mặc dù đôi lúc mải mê nói chuyện nhưng cách làm việc chung quy lại có phần dứt khoát, chỉ mới là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bốn đã đứng đầu một nhánh phân đường nhỏ cho thấy bổn sự cũng có ít nhiều tham vọng.
La Phong nhanh chóng tiến về Đỗ Cơ đường, một căn nhà gỗ nhìn khá là mộc mạc đơn sơ, vật dụng cũng không có được bày trí bao nhiêu, ngoài một gian phòng khách rộng chừng hai trượng ra thì phía sau là một gian phòng ngủ và một gian phụ với bếp núc đầy đủ và không gian vệ sinh tắm rửa nhỏ gọn.
Trên bộ bàn ghế bụi mịn đã phủ lên một lớp chứng tỏ đã lâu rồi chưa có người ở đây, mạng nhện còn giăng đầy trên các góc tường, chỉ có gian phòng ngủ là còn có chút sạch sẽ, xem ra La Phong hắn cũng phải bận rộn một phen để sắp xếp lại mọi thứ.
Mặc dù chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ nhưng ít nhất Đỗ Cơ đường còn hơn nhiều so với cái phòng trọ ở kiếp trước của hắn, nhìn ngắm xung quanh một lượt mà La Phong thở dài hồi tưởng về quá khứ của mình.