Phần 8: Ngoại Môn Đệ Tử
Tờ mờ sớm ngày hôm sau đã nghe thấy tiếng kẻng báo triệu tập, các tân đệ tử như La Phong và Khương Tử ngáp ngắn ngáp dài kéo nhau từng đoàn theo hướng dẫn của các chấp sự, tất cả đều có mặt đứng chờ trong Đại sảnh của Lưu Tân Đường.
Ngoại môn Nguyên Sơn gồm hai mươi mốt phân đường, được bố trí như một cái thuẫn vòng lấy phía trước vùng đệm tiến vào khu vực của nội môn.
Như một bức tường thành kiên cố và trùng điệp ngăn cản ngoại địch tiến sâu vào trong nội môn, các đỉnh núi lớn bé nằm rải rác hầu như được các đệ tử ngoại môn phân chia cai quản, nhìn từ trên cao xuống cũng đã phóng không hết được tầm mắt, cho nên mỗi một phân đường cũng là sâu rộng khó đoán.
Lưu Tân Đường cũng là một tòa lâu lớn nằm ở ngoài rìa so với khu vực trung tâm, là nơi mà các tân đệ tử sẽ khắc tên tuổi của mình vào Trục Môn Phả Hệ của môn phái, mỗi người sẽ được hướng dẫn chọn gia nhập vào một phân đường theo sở nguyện của bản thân.
Mặc dù đã đợi chờ từ sớm nhưng các tân đệ tử cũng không mấy ai sốt ruột, khi nắng đã chiếu đầy trên bậc thềm trước sảnh thì từng nhóm năm người lần lượt được các chấp sự gọi vào thư phòng phía sau, tại đây sau khi được hướng dẫn chi tiết về phép tắc và quyền hạn của một ngoại môn đệ tử, nhóm người La Phong mỗi người đều được phát cho hai bộ y phục, một ngọc bội chứng thực thân phận đệ tử Nguyên Sơn Môn và ba viên hạ phẩm linh thạch.
Ngọc bội màu xanh lục có khắc lên tên của từng đệ tử, là một vật cực kỳ quan trọng mà mỗi đệ tử cần phải mang theo bên mình để có thể thông hành và làm nhiệm vụ được phân phó tại khu vực ngoại Nguyên Sơn Môn này.
Y phục trơn nhẵn màu ghi xám nhìn rất sạch sẽ cũng là thứ các tân đệ tử phải vận lên người thường xuyên vậy, ngươi cũng có thể dùng bạc trắng hoặc linh thạch để mua thêm một vài bộ nếu muốn, cái chuyện quản lý đệ tử hẳn rằng Nguyên Sơn Môn rất là nghiêm chỉnh nhưng y phục cũng chỉ là vật ngoài thân, các đệ tử nếu không dùng nó để bôi nhọ hoặc làm xấu đi hình ảnh của Môn phái thì có thể thoải mái mua thêm, hoàn toàn không có cấm cản.
Một thứ tài nguyên quan trọng khác đó là linh thạch cũng được Nguyên Sơn Môn thoáng tay phân phát cho các đệ tử, điều làm cho các nhân sĩ tán tu phải nhìn vào mà thèm muốn, tất nhiên đối với một môn phái lớn như Nguyên Sơn Môn, một chút linh thạch này không có nghĩa lý gì, nhưng nó cũng hàm ý về sự lớn mạnh và gốc rễ căn cơ của một trong các thế lực hàng đầu, nếu không thì người ta đã không tranh nhau danh ngạch đến sứt đầu mẻ trán như vậy.
Linh thạch là thứ tiền tệ thông dụng trong tu chân giới, là vật có thể dùng để trao đổi đồng thời còn có thể hỗ trợ tu sĩ hấp thụ lượng linh lực được đất trời thai nghén bên trong nó, ngoài ra còn có thể làm năng lượng để khởi động trận pháp và rất nhiều công năng khác cực kỳ hữu ích cho các tu sĩ.
Chính vì vậy mà linh thạch cực kỳ quan trọng nếu một tu sĩ muốn nhanh chóng tiến lên trên con đường tu tiên của mình, linh thạch cũng phân theo lực lượng ngũ hành mà nó có thể mang theo tại bên trong, mỗi một loại như vậy dĩ nhiên đều có sắc thái khác nhau rõ rệt, chính là màu sắc tương tự theo như Phong Linh Cầu phóng tác ra khi khảo nghiệm linh căn của các tu sĩ vậy. Hỏa linh thạch có màu đỏ tượng trưng, Thổ linh thạch có màu nâu sậm, Kim linh thạch có màu tựa như một thỏi vàng có điều nó trong suốt và phát quang nhìn rất đẹp đẽ, Mộc linh thạch mang ảnh màu như đá lục bảo, Thủy linh thạch màu thiên thanh.
Tất cả đều có một chút có thể nhìn xuyên qua gần như một viên pha lê vậy, nhưng ánh sáng phát ra từ mỗi viên linh thạch là chập chờn hay là mạnh mẽ là dựa vào phẩm cấp của chúng, lượng linh lực chúng chứa đựng càng lớn thì linh thạch đó càng phát sáng lung linh.
Vì vậy chúng được phân chia ra từ hạ phẩm, trung phẩm đến thượng phẩm, những loại linh thạch cực phẩm hàm chứa sức mạnh lớn lao là loại linh thạch rất hiếm để gặp được, chưa nói đến có thể chạm vào và sở hữu.
Hạ phẩm linh thạch là thứ được lưu hành thông dụng nhất tại tu chân giới, gọi hạ phẩm linh thạch bởi vì lực lượng bên trong nó là ít ỏi mà đôi khi bên trong còn hỗn chứa nhiều loại tạp chất khác nữa, cũng có thể hoặc là chứa bên trong nhiều loại linh lực khác nhau trộn lẫn, độ tinh thuần tất nhiên không thể nào bì được với trung phẩm hoặc thượng phẩm linh thạch. Theo số lượng thì một viên trung phẩm linh thạch lại có thể đổi lấy ngàn viên hạ phẩm linh thạch, mà bởi vì cái nồng độ tinh thuần này của trung phẩm linh thạch cho nên rất ít tu sĩ nào dại dột đem trung phẩm linh thạch ra đổi cả. Cứ theo đó mà nhân lên thì thì thấy thượng phẩm linh thạch cũng đã quý giá đến mức độ nào, đến các tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không dễ dàng gì để sở hữu được chúng.
Đợi cho đến một canh giờ sau thì La Phong mới cùng bốn đệ tử khác tạo thành một nhóm tiến vào báo danh, phía sau Đại Sảnh là một hành lang dẫn đến một cái thư phòng nhỏ vừa đủ chứa khoảng hơn chục người. Giữa thư phòng bày năm cái bàn triện đã có năm vị chấp sự ngồi đợi sẵn, bọn hắn sẽ là người khắc tên lên ngọc bảo, phân phó tài nguyên và phân bổ phẩm đường cho các tân đệ tử. Bọn người La Phong chắp tay một lượt rồi mỗi người tiến đến ngồi vào Bồ Đoàn đối diện với các chấp sự rồi thành thật khai báo.
Đi cùng La Phong hắn trong nhóm này vậy mà có cả tiểu yêu tinh bạch y một cước giúp hắn thượng Kỳ Sơn Đài kia, nàng tên là Kim Ỷ Thiên, là một trong các thí sinh mang biến dị linh căn Lôi thuộc tính, cái tên trang bức như vậy hóa ra chính là con cưng của thiên địa mãnh lực. Ỷ Thiên vẫn một mực không thèm nhìn La Phong đến một cái, khuôn mặt xinh xắn còn chút ngây thơ lại chẳng hợp chút nào với dáng vẻ phong phạm cao nhân mà nàng đang bày ra trước mắt, mặc dù đứng trước nàng càng là các vị tiền bối Trúc Cơ cảnh, xem ra tính khí ương ngạnh vẫn còn đó, hay tay còn khoanh trước ngực, đôi mắt to tròn đen láy nhíu lấy hai đầu lông mày ra chiều nghiêm nghị, cái miệng nhỏ đôi lúc dè bỉu đôi lúc lại bặm trợn mím môi có phần dễ thương hết sức.
Ngồi cạnh La Phong còn có một thanh niên trạc tuổi hắn với vẻ ngoài bình thường không có gì nổi bật nhưng cách nói chuyện lại chín chắn cực kỳ, dụng ý như mây trôi nước chảy, hắn lời vừa ra đã khiến các vị chấp sự cũng bất giác gật đầu liên tục như đang nghe thuyết giảng vậy, điều này cũng khiến La Phong thầm lấy làm kinh ngạc, đoán già đoán non hẳn là hắn được sinh ra trong nhất lưu gia giáo thế gia, thế nào một hồi lại xưng danh là Trương Tiểu Bì.
Ngoài ra còn có một thiếu nữ khác khoảng chừng mười chín tuổi, tuy không xinh xắn được như Ỷ Thiên nhưng một thân thành thục lễ phép, y phục gọn gàng lộ ra đồi núi trập trùng làm cho Ỷ Thiên cũng phải câm nín ngoảnh mặt làm ngơ. Phía xa xa một chút là một thanh niên mặt trắng khác trên miệng thường trực một nụ cười môi mỏng, có chút lãng tử với mái tóc xoăn buộc đuôi gà lưng lửng, cách nói chuyện lại thường xuyên vung tay khua chân một cách nhiệt tình khiến cho vị chấp sự ngồi đối diện hắn phải không ngừng ra hiệu tiết chế.
“La Phong… trường hợp của ngươi…”, một vị chấp sự nhìn La Phong gãi gãi cái đầu.
“Biến dị… thiên linh căn… quả thật là thiên phú rộng lớn… nhưng nếu không thể xác định được linh căn một cách rõ ràng ngươi rất khó để chọn được một công pháp phù hợp để tu luyện… cũng là một ưu thế khá là đau đầu đấy”.
Sau khi nhận được ngọc bội lưu danh và linh thạch, La Phong nghe vị chấp sự hướng dẫn mình lựa chọn phân đường bắt đầu nói đến vấn đề của mình cũng bất đắc dĩ không biết phải như thế nào mới hợp lý.
“Tiền bối… trường hợp của ta… nghe các vị trưởng lão nói hẳn là có thể tìm kiếm căn nguyên, nếu vậy có thể để ta đến một phân đường nào đó có nhiệm vụ liên quan đến thư viện được chứ, ta nghĩ cũng sẽ nhanh chóng hơn trong việc tìm kiếm một công pháp cho mình vậy”
“Thư viện… thư viện nào chứ… ở Ngoại môn Nguyên Sơn này cũng chỉ có Vạn Thư Các là nơi cất giữ các loại kiến thức đầy đủ và công pháp tu luyện của Nguyên Sơn Môn nếu ngươi muốn tìm kiếm, nhưng chưa nói Vạn Thư Các rộng lớn như nào, ngươi nghĩ mình có thể dễ dàng vào được đó như vậy ư?”
Mỗi một đệ tử sau khi được bố trí vào một phân đường nào đó thường sẽ được một vị chấp sự ở phân đường đó giao các loại nhiệm vụ phù hợp với đặc thù của phân đường đó. Nhiệm vụ này thường là chiếm trọn phần lớn khoảng thời gian của chúng đệ tử, nhưng đổi lại ngươi sẽ được nhận được tài nguyên để tu luyện nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
Bởi vậy mà các đệ tử có tư chất kém như ngũ hoặc tứ linh căn thì tốc độ tu luyện đã chậm lại càng bị ảnh hưởng nhiều hơn, nếu như không phải ngươi được phân phát linh thạch miễn phí thì thời gian còn lại để tu luyện là chẳng còn được bao nhiêu, ước chừng phải vất vả hơn người khác gấp nhiều lần nếu không muốn mình bị tuột lại phía sau.
Nghe vị chấp sự này hướng dẫn sơ qua, La Phong hắn hiểu đại khái trong hai mươi mốt phân đường Ngoại Nguyên Sơn thì các phân đường lớn chủ chốt là gánh vác một sở luyện chính quan trọng đối với Môn phái được chính vị trưởng lão chủ tu vận hành.
Đại trưởng lão Hồng Phi tinh thông trận pháp là người điều hành phân đường Nhất Tây Trận, Nhị trưởng lão Đào Phương lại tinh thông về mặt luyện đan dược nên là người đứng đầu phân đường Nhị Đông Đan, Tam trưởng lão Nghiêm Chính Ân tạo nghệ cao cường trên mặt rèn đúc pháp khí nên đứng đầu phân đường Đông Nam Tam Khí, Tứ trưởng lão Ngô Thụy đứng đầu phân đường Tây Nam Tứ Diện Phù chuyên chế luyện các loại phù chú.
Ngũ trưởng lão Phàn Trí và lục trưởng lão Đầu Vạn Đa là hai trưởng lão quản lý phân đường Đông Nam Ngũ Diệu và Tây Hà Lục Bảo, những phân đường này lại có sở luyện chăm sóc và tu dưỡng linh thảo cực kỳ tinh vi là nơi cung cấp tài bảo quan trọng tại Nguyên Sơn Môn.
Thất trưởng lão Vương thiên lại thuần thục trong chế tạo Khôi Lỗi thuật nên đứng đầu phân đường Tây Nam Thất Quảng Điện.
Các phân đường còn lại đa số là được chủ tu một hoặc hai loại công pháp đặc thù của Nguyên Sơn Môn nên được điều hành bởi các vị trưởng lão có tạo nghệ đứng đầu ở môn công pháp ấy, cho đến Thập Ngũ trưởng lão thì các phân đường còn lại được điều hành bởi các vị Hộ Pháp, các vị Hộ Pháp này hẳn nhiên là tu vi còn chưa tiến vào Kim Đan.
Nói như vậy để hiểu rằng, mỗi một môn phái lại có thể tạo ra một vị Kim Đan thượng nhân cũng phải hao tâm tổn sức đến mức nào, chính là lực lượng cốt lõi tạo nên rễ mạch kiên cố để môn phái đó tồn tại lâu dài.
Trong mỗi một phân đường rộng lớn này bên trong lại là còn chia ra nhiều phân nhánh nhỏ phụ thuộc chứng tỏ bộ máy quản lý của Nguyên Sơn Môn hết sức chặt chẽ và xâu xa.
La Phong nghe Bộc thúc nói hắn từng làm Hộ Pháp thì với tu vi Luyện Khí Kỳ chắc hẳn chỉ là một Hộ Pháp của một phân nhánh nào đó mà thôi, không nghĩ nhiều nữa, La Phong liền đăng ký với vị chấp sự đầu nhập vào phân đường Đông Nam mười bảy.
Nhận lấy y phục và linh thạch, hắn theo sự chỉ dẫn của các vị chấp sự rồi rời khỏi Lưu Tân Đường.