Phần 9
Trần Đại cởi trần nằm trên ghế úp mặt xuống giường. Cô nhân viên xinh xắn đang thoa dầu lên con rồng trên lưng Trần Đại rồi dùng ấn vào lớp vảy rồng, xoa bóp từ đầu xuống thân con rồng ngay thắt lưng.
“Ở đây hút thuốc được không em” Trần Đại hỏi.
“Dạ anh thông cảm, ở đây hút bị ám mùi bà chủ la em” cô nhân viên nhỏ nhẹ nói…
Trần Đại nhìn vào mắt cô rồi cười.
“Một điếu thôi được hông em, anh thèm quá à, năn nỉ.”
Bị thu hút bởi nét nam tính và những đường nét mạnh mẽ trên thân thể tên du đãng điển trai, cô gái xiêu lòng.
“Dạ, dạ vậy anh hút nhanh nhanh lên nha”
“Em là số một, lát anh boa thêm nha.” Trần Đại vừa nói vừa ngậm điếu thuốc trên môi.
“Công việc dạo này anh thấy tiến triển tốt lắm Ngọc, anh không có chú mày là coi như đi ăn mày… haha”
“Cũng không nhờ anh thì ngày xưa thằng Lý Ngọc này bị chém chết trong chợ Bình Điền rồi.”
“Nhanh thiệt, mới đó gần 10 năm, anh em mình cũng già hết rồi, nhớ ngày nào cũng long bong kiếm ăn.”
“Cũng tới tuổi rồi đó anh, lấy vợ rồi làm một đứa đi chứ” Hùng “Boxing” nằm tận hưởng trong góc nói vọng ra.
“Chú mày lo cho mình đi kìa, gần 25 rồi mà bạn gái còn không có, suốt ngày đi chơi với đực rựa.” Trần Đại rít một hơi thuốc rồi nói làm cô nhân viên nghe xong tủm tỉm cười.
“Đợi thằng Hùng có bạn gái chắc con em cũng lấy vợ rồi đại ca ơi.” Tâm “mắt lộ” nói.
“Lúc đó chắc tao cũng làm sui rồi.” Lý Ngọc thêm vào.
“Em giúp thằng em anh được không, tội nghiệp nó. 25 tuổi rồi mà trái tim chưa đau lần nào. Nó được tính lắm, bị cái hơi nhát gái. Nha? Em làm phước cứu nó nha?” Trần Đại quay qua hỏi cô nhân viên.
Cô bé nhân viên len lén liếc mắt qua nhìn Hùng “Boxing”, tóc dài búi lên với hàm râu dê lởm chởm ngay cằm cộng thêm thân hình có phần cơ bắp, xăm kín hai tay và ngực. Hùng nở nụ cười thân thiện nhưng gượng gạo làm cô giật mình quay đi. Khẽ lắc đầu cô gái trả lời.
“Dạ không được anh ơi, em có chồng 3 đứa con rồi. Xin lỗi anh.”
Cả đám cố nhịn cười khi nghe câu trả lời, mấy chiếc giường massage rung rung theo từng nhịp cười. Bên ngoài cũng có tiếng động làm rung chuyển, một anh nhân viên bị đạp bay vào tường nghe tiếng rầm lớn. Đạt “thợ mộc” lúc này đang ở ngoài hút thuốc đợi mấy đại ca thư giãn. Thấy tên to con mặc đồ đen đi tới, trùm kín mặt chỉ lộ hai con mắt, nó biết là có thằng tới kiếm mối. Định bụng sẽ tự tay xử thằng này xong rồi mới báo mấy đại ca để tránh làm phiền khi mấy anh lớn đang thư giãn sẵn tiện cũng lấy số má. Đạt bẻ cổ rơm rốp rồi lấy đà tiến lại tên thích khách to con, nó luôn tự tin về sức mạnh thiên bẩm của mình. Sinh ra lớn lên trong gia đình có truyền thống làm nghề gỗ, từ nhỏ nó đã cùng cha vác gỗ từ trên núi xuống nhà nó ở khu vực An Giang. Sau nhiều năm lao động thì cơ bắp cũng phát triển, người nó cơ bắp khô khốc, tuy không đồ sợ nhưng về sức thì trước giờ đánh lộn nó không ngại thằng nào, đấm của nó luôn nặng khi chạm vào da thịt đối phương làm bọn nó phải nằm lăn ra đất ôm bụng kêu la.
“Thằng chó này đi tìm chết hả? Đấm chết mẹ mày!”
Đạt vừa chửi vừa lao lại định tung cú đấm vào hàm đối thủ kết thúc nhanh trận đấu như bao lần thì tên to con bất ngờ húc tới chợp ngay cổ nó ghì xuống đất làm nó khó thở ho sặc sụa. Đạt dùng hết sức lực đấm đá, đẩy tay đang đè lấy cổ nó ra nhưng tên này đúng thật sự là quá mạnh. Loay hoay một hồi làm nó xém nữa ngất xỉu do thiếu khí, cuối cùng nó tận dụng sức dẻo dai, tung cú đá trúng ngay mũi thằng chó bự người kia làm nó choáng váng lùi lại.
Đạt “thợ mộc” bật dậy thủ thế rồi giữ khoảng cách tìm sơ hở để tấn công. Tên to con đứng ngây người ra một lúc rồi cũng thủ thế, hai tay hắn thủ ngang tầm mắt, nhìn là biết ngay có nghề. Đã lỡ đâm lao dù có thế nào cũng không lùi bước, Đạt thủ thế, thứ võ chợ mà nó học qua thực chiến hơn trăm trận ngoài đường phố. Hai bên đứng im hồi lâu làm Đạt sốt ruột hé tay ra xem thì tên to con tung một đấm móc bên phải. Đạt nhanh chóng đưa trỏ lên che đầu, cú đấm giáng xuống cực mạnh làm cánh tay nó tê rần. Đấm trả lại tên to con thì ngay lập tức bị hắn chụp tay, bồi thêm một cú vào bụng làm nó quỵ xuống. Một tay cầm tay phải của Đạt “thợ mộc” tay còn lại hắn đấm túi bụi vào mặt tên thanh niên mới lớn. Ăn đòn mạnh vào đầu làm Đạt choáng váng sắp ngất.
Lúc này Hùng “boxing” nghe tiếng động liền lao ra xem động tĩnh. Thấy đệ tử ruột đang quỳ trên sàn bị đấm tóe máu đầu thì Hùng hiểu chuyện. Xé tấm màn trắng gần đó ra, Hùng nhanh chóng quấn vào hai tay quyết đánh một trận sống chết. Hùng lao lại thủ thế di chuyển trái phải tìm góc để đấm, thấy sơ hở liền tấn công vào hướng tay tên to con đang giữ Đạt lại làm hắn vô phương chống đỡ. Hứng trọn cú đấm toàn lực bằng tay phải của Hùng “boxing” vào mặt nhưng tên to con không hề hấn gì. Hùng được đà đấm liên tiếp vào mặt hắn thêm mấy cái, máu hắn ứa ra khỏi mặt nạ rơi xuống sàn vài giọt. Đạp văng Đạt “thợ mộc” ra xa đập đầu vào chậu cây vỡ tan tành, máu túa từ tràn chảy ướt cả mặt. Tên to con lao lại đấm Hùng “Boxing” nhưng với tố chất võ sĩ từng thượng đài Hùng dễ dàng né được rồi phản đòn lại. Tên to con tung một cú đấm móc hàm tới, Hùng giơ trỏ lên che đầu nhưng Hùng cảm giác cú đấm không nặng mà khiến anh đau rát, máu ướt cả cánh tay. Thì ra tận dụng điểm mù lúc thủ thế tên to con rút dao lá lúa ra đâm tới để lại trên tay Hùng một vết thương dài hơn gang tay, máu tuôn xối xả.
“Thằng đàn bà này, đấm như đàn ông thử coi!”
“Mày đấm như gãi ngứa tao vậy, ngon tới đâu thằng chó!” Hùng la lên rồi thủ thế giơ hai nắm đấm ngang tầm mắt chờ kẻ địch lao tới.
Lưỡi dao lá lúa trong tay tên to con như đang nhảy múa trước mặt Hùng, tốc độ và đường đi của lưỡi dao lắt léo và khó đoán cứ thế cắt vào da thịt Hùng “boxing”. Đỉnh điểm Hùng bị đâm một nhát vào vai nhưng anh cũng kịp đấm quẹo mũi đối thủ to hơn anh gấp rưỡi. Máu chảy nhiều làm Hùng đôi phần choáng váng, tay run run.
“Làm gì lâu vậy Hùng? Thằng nào quậy hả?” Tiếng Tâm “mắt lộ” vọng ra.
“Ừ… đợi chút tao vô liền… nhanh thôi” Hùng nói.
“Cần hỗ trợ gì không bạn hiền?”
“Khỏi đi… lát tao vô liền…”
Tâm “mắt lộ” không yên tâm nên bước ra. Nhìn thấy bạn mình bị đánh cho be bét máu thì ngay lập tức bị kích động, y quên mang theo cây “bảo đao” mình thường hay chinh chiến nên lao vào dùng nắm đấm tấn công tên khổng lồ trước mắt.
“Cẩn thận!” Hùng la lên.
Tên khổng lồ lách sang bên né cú đấm rồi cầm dao lá lúa định chém Tâm nhưng Tâm né được. Tâm xoay người đá ngược bằng chân phải vào đầu tên áo đen làm hắn lảo đảo lùi về. Được đà, Tâm nhảy lên kẹp cổ hắn giữa hai chân rồi đấm túi bụi, món võ hắn học lén do lúc trước đi bụi đời. Ăn vài chục cú đấm vào đầu, tên đô con vẫn đứng vững, hắn lấy chắc chân trụ rồi ôm Tâm “mắt lộ” đập thẳng xuống nền nhà.
Lưng Tâm đập thẳng xuống sàn kêu lên răng rắc làm Tâm la lên thành tiếng như con thú bị thương. Tên to con lùi ra rồi sút từng cú thật lực vào sườn Tâm làm tên du đãng trẻ phun cả máu ra sàn. Hùng từ phía sau cầm mảnh vụn của chậu cây đâm vào đùi kẻ đang hành hạ huynh đệ mình làm hắn đau điếng la lên.
“Aaa…”
“Chết đi thằng chó” Hùng vừa nói vừa xoay mảnh vỡ trong chân tên to con.
Cú đấm vào mũi ban nãy có lẽ bắt đầu phát huy tác dụng, máu tuôn xối xả ướt đẫm cả cái khăn trùm đầu của tên to con. Bước chân có vẻ hơi lảo đảo, choáng váng. Hắn lấy tay gạt máu khỏi mặt cho dễ thở, chớp thời cơ Hùng lao lại tung cú đấm giả vào bên sườn làm hắn giật mình lấy tay đỡ. Liền tức khắc, Hùng rụt tay lại rồi đấm xoáy vào chỗ mũi đang chảy máu làm hắn ngã ra đất văng cây dao lá lúa ra.
Hùng nhào lên người đấm túi bụi. Tên to con hai tay ôm mặt để hạn chế tối đa sát thương nhận vào từ những cú đấm như trời giáng, vừa ôm mặt hắn vừa xoay qua xoay lại tạo lực để vùng ra. Máu của Hùng “boxing” rơi lả chả, đấm một lúc tay cũng có dấu hiệu chậm dần. Tên to con phản đòn làm Hùng đau điếng, anh cắn răng chịu đựng rồi trong chốc lát Hùng nhìn thấy con dao lá lúa trên sàn cách đó tầm ba bước chân. Tống cho thằng hộ pháp mấy đấm hết lực rồi Hùng nhào lại con dao nhưng hắn đọc được suy nghĩ của Hùng, một tay nó nắm lấy chân Hùng lôi lại rồi hắn đấm thẳng vào sườn làm Hùng đau phát ra thành tiếng. Hắn tiến lại chộp con dao lá lúa lên rồi đâm một nhát vào đùi Hùng làm anh quằn quại máu tuôn đỏ cả sàn. Bỏ lại Hùng nằm đó, tên to con tiến lại đạp cửa phòng của Trần Đại.
“Anh hai, cẩn thận… Thằng này… nó mạnh lắm!!!”
Trần Đại bước ra với phong thái có phần bình thản nhưng liền đổi thái độ khi thấy hai phụ tá nằm bê bết máu trên sàn. Trần Đại dập điếu thuốc đang hút dở rồi quay sang Lý Ngọc.
“Chú mày gọi người đưa đám anh em đi cấp cứu nhanh lên, anh thấy mất máu nhiều đó.”
“Dạ, để em đi ngay”
“Đi đi, thằng này đến đây là tìm anh, nó không làm khó chú mày đâu.”
Lý Ngọc nhanh như cắt dắt theo cô bé nhân viên massage lao ra ngoài đỡ hai người anh em thực hiện sơ cứu cầm máu rồi gọi người đưa đi viện.
“Bảo trọng nha anh!”
“Yên tâm, lo cho tụi nó đi!”
Trần Đại mặc áo ba lỗ để lộ thân thể rắn rỏi cùng những vết sẹo chinh chiến dọc khắp lưng, những hình xăm anh xăm khi ở tù lẫn ở bên ngoài giang hồ.
“Đánh bại được hai thằng nó mày cũng khá lắm đó…”
“Ai sai mày t…”
Chưa kịp dứt câu tên khổng lồ điên cuồng lao tới đấm loạn xạ về phía Trần Đại nhưng đều bị Trần Đại né rồi dùng tay hóa giải. Trần Đại đấm thẳng vào mặt tên sát thủ rồi liên tiếp vào ngực trái, vào sườn rồi đấm một phát cực mạnh ngay hàm kêu cái rắc rồi hắn lăn đùng ra đất, máu lênh láng từ mặt nạ chảy ra sàn và khắp người hắn. Lột mặt nạ tên đó ra thì khuôn mặt hắn như bị biến dạng, đầy sẹo bỏng, bóp miệng hắn ra xem thì quả nhiên lưỡi đã bị cắt nên không thể nói chuyện hay khai gì với cảnh sát.
Giật mình xem bàn tay phải của hắn thì quả nhiên ngay ngón trỏ có xăm hình đầu lâu chéo. Từ lâu biểu tượng này nổi tiếng tượng trưng cho bọn bất lương, hải tặc hoặc sơn tặc hoặc bất cứ thứ gì có thể gây nên cái chết. Nhưng ít ai biết ở trong giang hồ có một tổ chức chuyên đào tạo sát thủ giết người không ghê tay ra đời từ thời Pháp thuộc với mục đích đi lùng giết nghĩa quân kháng chiến và Việt Minh ẩn giấu trong làng mạc.
Thời đó các chiến sĩ đều thao nhau một câu “Thà đi Côn Đảo vài năm còn hơn là gặp bọn đầu lâu chéo”. Bọn này ra tay rất tàn độc, chúng sẽ thường vờn con mồi sau đó ra đòn bằng một nhát dao vừa đủ không nông nhưng không sâu trông như vết cắt bình thường nhưng cắt vào động mạch cảnh làm máu bắn ra thành tia, nạn nhân sẽ từ từ chết gục trong vũng máu của mình. Nổi tiếng nhất để ví dụ về tính máu lạnh của tổ chức là những vụ giết người kép, chúng sẽ bắt cả hai sau đó treo ngược đầu cả hai lên cùng nhau. Một người treo cao hơn người còn lại, người ở dưới thấp sẽ bị kê đầu vào một cái thao nhỏ vừa đủ úp mặt vào. Sau đó chúng sẽ cắt cổ người phía trên để máu ào ạt đổ xuống làm người phía dưới từ từ chết đuối trong thao máu đầy. Thủ đoạn tàn nhẫn đó đã làm người ta khiếp sợ chúng suốt một thời gian, nhiều hiện trường cả gia đình hoặc cả tiểu đội đã bị giết theo cách tàn bạo đó đã hình thành nên những truyền thuyết đô thị về những tên máu lạnh này. Đến khi giai đoạn chuyển giao cho Mỹ thì tổ chức bắt đầu thu hẹp quy mô hơn trước, và cách tuyển chọn thành viên cũng tàn khốc hơn. Tổ chức chuyên săn tìm bọn trẻ mồ côi, những đứa bé trai bị người thân ruồng bỏ rồi đem về nuôi nhốt như gia súc, ngày đêm huấn luyện đến khi 16 tuổi thì được ra trận. Chưa hết, để tránh tình cảm nảy sinh làm yếu lòng chúng bị cưỡng ép huỷ dung bằng axit hoặc bằng lửa và còn bị cắt cả lưỡi để tránh chúng bị ép khai hoặc trò chuyện lẫn nhau. Lúc đầu có tới hơn trăm sát thủ nhí nhưng tới chặng cuối của cuộc huấn luyện chỉ còn khoảng 30. Sau đó chúng được đưa vào hoạt động, được Mỹ cử đi săn lùng Việt cộng rồi sau giải phóng trở thành tổ chức giết thuê nhưng đã bị băng của “Sư Vương” Minh Vũ quét sạch sau khi một nhóm sát thủ của băng đầu lâu này chặn đường chém ông ta. Tàn dư của băng sát thủ phân tán đi khắp nơi và âm thầm phát triển trong bóng tối. Phong “Lân” cũng tranh thủ thu thập vài tên về dưới trướng để kiếm tiền cho hắn. Chỉ cần cung cấp đồ ăn thức uống, gái gú để thỏa mãn sinh lý cho bọn chúng và hắn còn cẩn thận dùng thêm ma tuý để sai khiến đám sát thủ như chó săn.
Trong lúc đưa đám anh em đi viện thì nhìn từ xa Lý Ngọc trông thấy một chiếc xe du lịch 16 chỗ tông thẳng vào cửa quán massage gây ra một tiếng động kinh hoàng. Biết chuyến này tụi nó muốn giết cho được đại ca, Lý Ngọc gọi ngay người đến ứng cứu.
Trần Đại vừa bước ra khỏi phòng massage trên tầng hai thì một đám áo đen gồm 6 tên đeo mặt nạ khác xuất hiện. Đi sau bọn chúng là người Trần Đại khá quen mặt và là người từ lâu Đại cũng muốn tiêu diệt, Phong Lân.
Phong Lân trong tiếng Tàu là “con sư tử điên”, biệt danh mà anh em đồng môn cũng như kẻ thù đặt cho Nguyễn Chí Phong – một thanh niên lớn lên ở khu vực Mả Lạng từ nhỏ đã làm quen với bạo lực, lớn lên thì học đòi cầm đao ra giang hồ lấy số, trên người không biết bao nhiêu là vết sẹo khi lên 16 tuổi. Cơ duyên đưa đẩy Phong gặp mặt một trong ba huyền thoại “Tam đa quyền” Long Thánh khi dám liều mình đỡ cho ông một nhát đao khi giao chiến giành địa bàn. Từ từ nhờ độ liều mạng và sức mạnh bẩm sinh nên Phong leo lên được chức đệ tử chân truyền của Mai Hoa Long Quyền, được sư phụ cho đi theo giao đấu khắp các võ đài ở Đông Dương. Có lần còn theo ông sang Pháp đánh quyền anh nhưng thất bại bởi do thể hình thua kém đối phương và do bị trọng tài xứ dân chủ xử ép. Dù là du đãng bị xã hội ghẻ lạnh nhưng hắn rất yêu nước. Nhiều đêm sau khi tập võ xong hắn lén theo dõi những tên Tây vô lại và Việt gian rồi đánh gãy cổ trong những con hẻm vắng làm chúng sợ tái mặt phải đi thành tốp khi về đêm. Về sau Phong bị bắt đi Khám Lớn sau khi đánh bị thương một sĩ quan Mỹ trong hộp đêm, hắn bị tra tấn dã man trước khi tống vào tù. Ra tù Phong trở nên khác hẳn, từ một thanh niên luôn giàu sức sống và nghĩa khí hắn biến chất thành tên giang hồ máu lạnh luôn làm mọi thứ vì tiền. Trở về võ đường Mai Hoa Long sau khi mãn hạn tù Phong được Long Thánh lo cho chỗ ăn ở và việc làm ổn định trong bang nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn. Phong lẻn cấu kết với các băng phái đối địch của sư phụ lén tuồn ma tuý vào các địa bàn bang hội quản lý, thậm chí còn bán cho anh em trong bang làm cả đám nghiện ngập. Mọi chuyện bại lộ Phong Lân bị Long Thánh giáo huấn một trận không thương tiếc để lại trên mặt hắn một vết sẹo dài rồi đuổi khỏi bang. Từ đó Phong Lân lao vào giang hồ làm kẻ ác luôn chực chờ chém giết để lấy lợi thế cho bản thân.
Phong Lân tiến lên trước đám đầu lâu chéo mặc đồ đen, ngậm tẩu thuốc đang bốc khói trên miệng hắn. Trong cái áo sơ mi hoa hòe phanh ngực, khuôn mặt toát lên sát khí áp đảo đối thủ.
“Nhóc Đại, lâu rồi không gặp mày khỏe không?”
Tên áo đen kéo ghế lại cho Phong Lân ngồi, vắt chéo chân trên ghế hắn hít một hơi thuốc sâu vào phổi rồi phà ra miệng rồi dùng mũi hít hết vào trong.
“Phong Lân, không ngờ có ngày ông cũng dám thò mặt ra giang hồ sao? Cái mạng ông ngoài đó treo cũng đáng giá lắm đó.”
Trần Đại lấy ra điếu thuốc đặt lên miệng, Phong Lân cho người châm thuốc cho Đại. Trần Đại hít điếu thuốc ngay khi lửa vừa bén làm đầu thuốc cháy đỏ lên.
“Mạng già này của tao ai mà thèm lấy…”
“Nhưng mà mạng của mày có thằng trả giá cao lắm…”
“Nên hôm nay mới có duyên gặp lại mày nè, nhóc con.”
Trần Đại trầm ngâm, hút thêm một hơi rồi vuốt tóc ra sau. Anh nhìn thẳng mặt Phong Lân, tên cáo già đang nở nụ cười xảo trá, nhướng mày, lưỡi lè ra liếm vành môi.
“Ra là vậy, được đại đệ tử của sư phụ đến lấy mạng cũng là vinh hạnh của thằng Đại này. Tới đây lấy nè.”
“Đại đệ tử gì chứ, mày nói quá. Tao chỉ là thằng bị trục xuất khỏi võ đường thôi, mày mới là đệ tử chân truyền chứ đúng hông, khà khà?”
“Thằng sát thủ đang nằm trên sàn kia là một trong những thắng chiến nhất trong đám mà mày xử gọn ơ, đúng là võ của ông thầy xịn quá xá… há há.”
“Ông chính là nỗi nhục của môn phái mà cả đời thầy luôn trăn trở, thôi thì để hôm nay tôi thay mặt thầy diệt trừ mối nhục cho thầy…”…
“Thằng sát thủ đang nằm trên sàn kia là một trong những thắng chiến nhất trong đám mà mày xử gọn ơ, đúng là võ của ông thầy xịn quá xá… há há.”
“Nhưng mà tao khác ổng, võ của ổng chỉ để thượng đài cho vui thôi, còn của tao là để… giết” Phong Lân đưa bàn tay lên rồi gạch ngang cổ.
Vừa dứt lời Trần Đại liền lao vào tấn công, một quyền cực mạnh bằng tay phải đấm ra về hướng Phong Lân nhưng hắn nhẹ nhàng ngã ghế ra sau lộn nhào né đòn rồi ra hiệu cả đám áo đen lao vào tấn công Trần Đại.
Đại thủ thế rồi giữ khoảng cách phòng thủ trước đám sát thủ máu lạnh đang lao tới. Rất ít kẻ hở để Trần Đại khai thác, nhưng anh vẫn tận dụng và đấm choáng váng vài tên. Lần lượt một tốp bị hạ thì tốp khác lại lao lên ứng chiến, Trần Đại cũng bắt đầu thở nặng hơn. Ở ngoài Phong Lân cười khoái trá, hắn quyết hôm nay sẽ làm thịt đệ tử yêu thương nhất của Long Thánh để trả thù vết sẹo năm xưa Long Thánh gây ra.
“Thằng nào lấy mạng được nó tao cho ba chỉ vàng. Giết nó!!!” Phong Lân gào lên…