Phần 6
Nam thanh nữ tú tóc hai ba màu ôm nhau uốn éo theo điệu nhạc xập xình trong một vũ trường mở không giấy phép trong hẻm khu vực chợ Cầu Muối. Tiếng cụng ly, uống ừng ực, hôn hít, hú hét lấp đầy căn phòng ngột ngạt. Trên bàn từ bia, rượu Tây cho tới thuốc lắc, hàng trắng đều được các dân chơi sử dụng thoải mái. Dùng cái “carte de visite”, cô thiếu nữ mới lớn, ngực phổng phao kẻ một đường dài trên bàn rồi dùng ống hút hít hết trong một lần trước sự trầm trồ của đám bạn quậy phá.
Đầu óc như đang tận trên chín tầng mây, cô thiếu nữ ngồi gục xuống ghế mắt nhìn lên trần, tay chân không ngừng run rẩy theo từng nhịp. Lợi dụng cơ hội, vài tên trong đám bạn ngồi gần lại sờ mó, hôn hít cô, càng làm cô thêm kích thích. Đám ma cô vác cô lên đem lên tầng trên, quẳng cô lên giường sõng xoài. Ba thằng nhìn cô, nuốt khan, chúng thèm được xả hết vào người cô nhưng đành quay đầu đi ra. Thì ra con nhỏ này là hàng của anh Cường “mụn” thèm khát lâu nay. Là sếp sòng khu vũ trường, massage ở xóm này, đàn em thân thiết của Tám Sọ. Với làn da ngăm đen, mắt hí tiểu nhân cùng đôi gò má cao đầy mụn bọc, thân hình cơ bắp cuồn cuộn, hình xăm phủ kín hai tay và ngực hắn đan xen các vết tích chiến trận. Đi theo Tám Sọ đã lâu hắn cũng học theo thói trăng hoa bay bướm của đàn anh, tuy có khuôn mặt xấu ma chê quỷ hờn nhưng hắn đã ăn qua không biết bao nhiêu mỹ nữ, từ trung niên tới mới lớn nhờ phương pháp “đánh thuốc” của hắn. Một tên khốn nạn có tiếng trong giới, chỉ sau đàn anh Tám Sọ và đại ca Hiếu “nhỏ” của hắn.
Cường “mụn” sà vào người thiếu nữ, năm nay nàng mới được 17 tuổi, cặp vú mới mơn mởn làm sao. Hắn hít hà hơi thiếu nữ, mút lấy đầu ti ửng hồng của cô, chụt chụt. Càng mút hắn càng khoái chí, dương vật căng cứng trong quần. Hắn cởi phăng cái quần jeans đang mặc, còn độc mỗi chiếc quần lót trên người, hắn bò trường trên người cô gái như bộ đội đặc công đang huấn luyện. Nước dãi hắn vương khắp nơi trên người cô, cô chỉ biết nằm bất động dưới sự tấn công mạnh mẽ của lưỡi Cường “mụn”. Mút chán chê, hắn thọc tay vào quần lót cô, mân mê cái hạt đậu nhỏ, ướt đẫm. Ngón tay hắn ra vào nơi sâu thẳm của cô, cái lồn 17 tuổi nhưng cũng đã có mấy cây hàng ra vào nơi này rồi. Cường “trọc” chép miệng, tiếc là không lấy được trinh con nhỏ này. Qua khúc dạo đầu, hắn cởi luôn quần lót của mình rồi đút vào khe nước trong của cô thiếu nữ ăn chơi. Đâm đến đâu lồn co bóp đến đấy làm hắn sướng điên người, máu chảy trong thành mạch hắn mạnh mẽ, huyết áp tăng dần, hắn sướng rơn người dập điên cuồng.
Đang trong cơn sướng, có tiếng đập cửa dữ dội, giọng hớt hải:
“Đại ca ơi, có thằng quậy quán mình, nó chọi mắm tôm mắm ruốc thúi ình, khách bỏ chạy hết rồi!”
Đang sung sướng đành phải rút ra, hắn điên lên tát vào mặt tên đàn em vô tội. Mặc quần áo lao xuống dưới tầng, hắn cầm vội cây mã tấu thân thuộc rồi…
Chạy vội xuống tầng dưới. Từ sảnh tới sàn nhảy bốc mùi thúi rùm, ngoài mắm tôm tụi nó còn thả chuột cống chạy tán loạn làm khách la hét, khách đang chơi gái cũng đứng hết lên ghế che chim, la hét, hỗn loạn khôn cùng. Biết ngay là thằng nào làm, Cường “mụn” lên xe máy đuổi theo bọn quấy rối. Tám chiếc xe máy rầm rú, chở mười sáu thằng găng tơ chạy ra khỏi quán, đảo khắp nơi tìm thằng lạ mặt chạy Cub mặc áo khoác xanh rêu cả gan dám phá hoại địa bàn anh Tám. Đã được khoảng 3 ngày kể từ hôm gặp mặt diễn ra, hai phe phá rối địa bàn lẫn nhau làm công việc làm ăn cả hai hầu như đình trệ, đi xuống trầm trọng. Mọi thủ đoạn từ gián, chuột, mắm tôm, phun sơn cho tới đập phá quán đều được sử dụng. Có sự chuẩn bị kỹ lưỡng nên địa bàn Lý Ngọc chịu ít tổn thất hơn, hắn cho bố trí người xung quanh các góc khuất núp đợi sẵn, thấy thằng nào khả nghi bén mảng lại gần là đập, đập nhầm cũng đập, đập xong lòi ra mắm tôm, chuột cống thì đập tiếp, không thì bù tiền thuốc là qua chuyện. Đám lâu la phía Hiếu “nhỏ” đi quấy rối thằng nào cũng gãy giò gãy tay, truyền miệng nhau làm thằng nào cũng ngán khi bị gọi tên đi quậy bên khu Lý Ngọc.
Dưới tầng hầm của club, hai bóng hình thân thuộc bị trói tay lại vào nhau, thân người bầm dập vết bầm tím. Thái Sơn thở hổn hển, để lộ sự mệt mỏi trong từng nhịp thở. Ba Thẹo cũng chẳng khá hơn khi nó ăn trọn cú đá của Cường “mụn” khi dám phun nước bọt vào mặt hắn khi nhận được câu hỏi “Ai sai mày chém đàn em tao?”. Thằng Bi Nhỏ và thằng Bi Lớn thì phải nằm viện dài ngày để điều trị, Bi Nhỏ bị chém trọng thương, đứt cả gân tay còn thằng anh nó thì chân phải may tận 25 mũi, phải nằm một chỗ trên giường. Mất đi hai thằng đệ thân tín làm Cường “mụn” điên lên, hai thằng này chuyên săn gái tơ cho hắn, Bi Nhỏ nó có “gu” lắm, con nào nó đem về cũng nước nôi lênh láng làm Cường “mụn” phải quần cả đêm.
3 ngày bị giam giữ trong căn phòng tối, tay hai thằng bị trói đau điếng, dần mất cảm giác, bù lại thì bọn nó còn chút nhân tính khi cung cấp đủ nước cho hai thằng, tưới từ đầu xuống mỗi 2 tiếng. Cơm thì cho ăn không khác gì chó, đổ đầy sàn, vương vãi. Mùi đồ ăn để lâu ngày bắt đầu ôi thiu, ẩm thấp làm hai thằng nhợn ói. Chung khu giam giữ không chỉ hai thằng “tù binh chiến tranh” tụi nó mà còn có những cô gái cả tin bị lừa đem bán đang chờ giao hàng, số lượng lên tới hơn mười cô, tất cả hầu hết đều là con gái nhà lành, trinh nữ – một trong những mặt hàng kinh doanh phân khúc cao cấp của băng Tám Sọ. Thằng Cường “mụn” là thằng rất ngăn nắp, hắn cho hai thằng trong phòng riêng, tách biệt với những món hàng mọng nước của mình vì hắn quan niệm “Tù chiến tranh phải ở riêng với đĩ chứ”.
“Còn sống chứ… anh Ba?” Thái Sơn thều thào.
“Sao mà chết được… mậy, chỉ là tao đau muốn chết thôi khà khà.”
“Chỗ thằng mặt mụn đá anh… có sao không, em thấy lúc… đó anh quằn quại lắm… Thằng chó đó công nhận mặt nó… nhìn thấy gớm thiệt, xấu xí mà… còn có nét dâm tặc, bỉ ổi.”
Cười nhạt, Ba Thẹo trả lời:
“Mày không biết… hộc hộc… thằng đó là ai sao? Thằng chó đó là… Cường “mụn” ai cũng sợ nó hết… hộc hộc.”
“Thằng đó dữ dội vậy sao anh? Còn ác hơn… ông Tám hả?”
“Nó lộng quyền… dưới trướng ông Tám thôi, chứ ác nhân thất đức… sao qua được Tám Sọ.”
Đúng thật vậy, Tám Sọ không hữu dũng, cũng chẳng hữu mưu. Hắn cậy quyền là em ruột của Hiếu “nhỏ” nên lộng hành, tà dâm tàn bạo khắp nơi ai cũng biết tiếng. Bất cứ đàn bà nào Tám thích, dù là vợ, mẹ hay bà của người khác hắn đều bắt về chơi…
“Mà anh biết mình đang ở chỗ nào không? Tỉnh dậy thì thấy bị đập ở đây rồi”
“Nhạc lớn vậy chắc đang ở chỗ sàn nhảy của ông Cường quá, Vũ trường “Mi Nhon”. Nếu vậy thì tao với mày đang trong hang cọp đó, chỗ này chuyên tập kết đĩ với gái trinh.”
“Tụi nó làm tới mức này hả? Em tưởng bảo kê, đánh bạc, đĩ điếm là hết rồi chứ”
“Mày ngây thơ quá, chỉ được cái máu liều thôi, mày còn phải học thêm. Từ buôn người, bắt cóc con nít cho tới ma túy cái gì mà tụi nó không làm. Khụ khụ khụ” Dứt lời Ba Thẹo ho dữ dội.
“Ngoài kia chắc còn nhiều thằng còn tệ hơn thằng này. Đã ra giang hồ chắc cũng có ngày mình đụng mặt anh ha? Nếu hôm nay mình sống sót ra khỏi chỗ này, sẽ có ngày em đi tới chỗ thằng khốn nạn như vậy, chơi cho nó thân bại danh liệt. Một đao thanh lọc giang hồ, hahaha.”
“Mày mơ cao quá vậy, lết xác ra chỗ này đã rồi tính con ơi” Ba Thẹo cũng cười theo.
“Mà em nghe ai cũng kêu anh là Ba Thẹo, tên anh là gì? Sao mà đi bụi đời vậy?”
Ba Thẹo trầm ngâm một lúc lâu rồi trả lời từ tốn.
“Tên tao hả? Ngày xưa bà già để tao ra thì đặt tao là Kiệt, không có họ. Bả cũng biết cha tao là thằng nào đâu, đĩ mà. Tao chỉ có cái tên để gọi cho tiện thôi, từ nhỏ tao đã chơi chung với tụi quậy phá trong xóm, ăn cắp, đánh lộn đủ hết. Tới khi tao 11 tuổi thì má tao bị “siđa” chết, bả quằn quại ghê lắm. Hồi trẻ bả đẹp, là con đào nức tiếng trong làng chơi. Bả luôn coi tao là tai nạn nghề nghiệp của bả, tại tao mà cái lồn bả xuống cấp, tại tao mà da bả rạn nứt nhăn nheo, xấu xí rồi khách quen cũng bị giật hết. Má bả chết thì tao được bên hỗ trợ xã hội đưa về cho bà ngoại tao nuôi, tao còn đéo biết bả là ai nữa. Bà ngoại với má tao đã từ mặt nhau từ lâu, đùng cái có thằng cháu ngoại con của thằng cô hồn nào bả cũng đéo biết xuất hiện bắt bả chăm sóc. Nhưng được cái bả cũng thương tao lắm, lo cho tao từng bữa cơm” Nói tới đây mắt Kiệt rưng rưng, giọng có phần hơi trùng xuống.
Thái Sơn cũng đồng cảm ghê gớm lắm, mắt nó cũng nhòe đi. Cả hai đều cố giấu cảm xúc của mình đi, bụi đời thì nước mắt không được rơi.
“Bà ngoại cho tao đi học, biết chữ như người ta dù nhà cũng không khá giả gì mấy. Đi học tao bị tụi con nhà khá giả ăn hiếp, tao bị tụi nó sai vặt, đánh hội đồng. Tụi nó đánh tao như gãi thôi, nhưng tao phải nhịn, tao mà đánh lại thì tao không được đi học nữa. Bà ngoại bả muốn tao đi học ghê lắm, nên tao không để bả buồn được. Tao lên 13 thì bà ngoại tao mất, cái nhà bị anh chị của má tao giành giật, đánh nhau để lấy cái miếng đất của ngoại. Tao ở chung với dì tư, từ được ngủ trên giường giờ tao phải trải chiếu nằm kế con chó của nhà bả. Uất ức, buồn tủi. Đi học, tụi nó lại nhắm vào tao, mấy thằng nhà giàu chó đẻ. Tao hẹn tụi nó ra sân sau, một mình tao, bảy thằng khác. Da thịt tụi nó mềm nhũn, nhão như cháo. Tao cho ba thằng nhập viện chỉnh hình mặt, còn bốn thằng thì chạy mất dép. Sau chuyện đó, tao bị đuổi học, tao chưa đủ tuổi hình sự nhưng tụi nó có tiền mà, tao phải đi giáo dưỡng 2 năm, cải tạo tốt nên ra sớm nửa năm. Ra trại rồi cũng lang thang, phải giành giật trên vỉa hè mà sống, tao làm bụi đời cũng 2 năm nay rồi. 17 bẻ gãy sừng trâu mà mậy.”
Thái Sơn im lặng lắng nghe câu chuyện của Kiệt, ai cũng có một câu chuyện đời. Của nó thì cũng không khá hơn là mấy, chỉ khác là nó chưa vào trại vì chuyện nó đã làm thôi.
“Em cũng giống như anh, má em cũng là đĩ, bả đẹp lắm. Toàn dân du đãng số má trong khu chơi bả. Em thì ngày đó cũng còn ngây thơ, cũng bị đánh đập ăn hiếp, coi thường…”
Thái Sơn kể hết diễn biến cuộc đời cho Ba Thẹo nghe, dường như không tin những gì mà thằng thiếu niên vừa bước qua tuổi 15 đang kể, Ba Thẹo hỏi lại…
“Mày đâm chết người rồi bỏ trốn hả, lại còn là đàn em ông Pháo, dữ dội vậy mậy!”
“Không biết giờ bà má bả sống sao, dù gì cũng là mẹ đẻ dù bả không tốt lành gì lắm…” Thái Sơn thở dài.
Đang tâm sự thì tiếng chân người chạy sầm sập khắp nơi trên tầng, rất đông, tiếng la hét như cãi nhau, rồi tiếng những tiếng đập phá lớn dần, rồi là tiếng đánh đấm, có cả tiếng hàng chục thứ vật kim loại va chạm vào nhau nghe keng keng. Bản hòa tấu của sự hỗn loạn.
Mấy thằng canh gác gần đó cũng hô hoán nhau, cầm gậy gộc, mã tấu chạy lên tầng hỗ trợ, mặt cắt không còn giọt máu. Chắc tụi nó chưa từng giao tranh ở địa bàn này, do tiếng của Hiếu “nhỏ” quá ghê gớm, tàn bạo nên gần như không ai dám quấy rối dù cho chỉ là địa bàn của đàn em ổng. Nhưng hôm nay “Du đãng hào hiệp” Trần Đại quyết định dẫn đại quân quét sạch cái động bá dơ của Tám mà hắn đã ngứa mắt từ lâu. Đám Cường “mụn” vừa chạy đi thì khoảng 5 phút sau, ba chiếc xe du lịch 16 chỗ ghé trước cửa vũ trường “Đô Thành”. Hàng chục tên du đãng nhất loạt ào ra, hung khí trên tay, chúng lao vào chém hết những tên không mang buộc vải đỏ trên cánh tay như chúng. Khung cảnh hỗn loạn, tiếng người la hét, chửi thề, đấm đá, tiếng kim loại chạm vào thịt, máu chảy thành dòng. Trần Đại lấy trong túi khoác hộp thuốc ngoại bóng loáng, lấy ra một điếu đặt lên môi. Hùng “Boxing” lấy hột quẹt châm cho đàn anh, bén lửa, rít thuốc, nhả khói. Đại hét lớn lên:
“Thằng nào giết người anh cắt gân chân, tụi nó còn cha mẹ già ở nhà đó.”
Đám du đãng đánh nhau kinh động một góc phố, dân trong khu vực đã quá quen với chuyện này, họ sống giữa tệ nạn rồi cũng dần tha hóa theo tệ nạn, những đứa trẻ từ nhỏ chứng kiến tệ nạn, lớn lên thì thực hành tệ nạn, cứ thế những thế hệ tồi tệ lại tiếp nối nhau. Đám bảo kê vũ trường thiếu đi chủ tướng như rắn mất đầu trước binh đoàn tinh nhuệ của Trần Đại, chúng chống cự yếu ớt rồi rút dần vào trong sảnh. Khách khứa khép nép run sợ, bẽn lẽn trốn chạy ra ngoài. Những chai bia, rượu bể nát, vương vãi khắp nơi. Những tên râu ria bên phe Tám Sọ bị chém nằm la liệt, ôm lấy vết thương mà rên la, máu ướt đẫm sàn. Đi từ sảnh chính vào, Trần Đại vẫn lăm lăm điếu thuốc trên tay, ngắm nhìn xung quanh. Hùng “boxing” đi bên cạnh, tranh thủ đập vài thằng còn tỉnh lao tới khô máu.
“Tụi này cũng biết làm ăn quá ha chú Hùng? Từ gạch tới tường đều sang trọng.”
“Thằng Tám tâm huyết với cái bar này lắm mà anh”
Xuống dưới tầng hầm, Trần Đại không khỏi phẫn nộ, từ trẻ con, thiếu nữ đủ độ tuổi đều bị bọn nó tống vào các phòng như phòng giam. Mở cửa từng phòng ra, các cô gái trong phòng thấy có đàn ông vào phòng liền sợ hãi thu mình lại. Trần Đại thấp người xuống một cô gái đang sợ sệt, anh đưa tay định vuốt tóc cô, cô liền thụt người lại, sợ hãi, năn nỉ anh đừng đánh cô.
“Em sai rồi, anh đừng làm em đau. Em xin lỗi mà… huhu”
Khẽ rụt tay lại, Đại nở nụ cười nhạt rồi xoa đầu cô gái.
“Mấy đứa đừng sợ, anh không có ý gì đâu. Anh tìm gia đình cho mấy đứa nhé”
Dưới sự căn dặn của Đại, đám đàn em dù chảy nước miếng nhưng cũng không dám động chạm gì đám hàng hóa ngọt nước này. Tất cả được dắt ra ngoài tắm rửa ăn uống sạch sẽ. Thái Sơn và Ba Thẹo cũng được thả ra rồi đem tới trước mặt Đại.
“Em tìm thấy hai thằng này bị đánh bầm dập trong phòng tối.”
Rít một hơi thuốc rồi chầm chậm thả ra đường miệng, Đại hít lại làn khói vào đường mũi rồi thả chầm chậm ra.
“Thằng này trông quen quen, anh gặp mày ở đâu rồi hả?”
Đứng trước Trần Đại, tim thằng Sơn đập loạn xạ, nó hồi hộp, nhưng cũng đang giận. Ái mộ Đại từ lâu, có lần nó còn quỳ xuống xin gia nhập kia mà, cớ sao Đại không nhớ nó chứ.
“Em… em là Thái Sơn… rất hân hạnh được gặp anh” nói rồi nó chìa tay ra bắt.
Bầu không khí im lặng khoảng 2 giây, Trần Đại ngưng hút thuốc, nhìn chằm chằm Thái Sơn rồi phì cười, làm Ba Thẹo lẫn mấy tên đàn em xung quanh cũng cười theo nắc nẻ, chảy cả nước mắt.
“Hahaha, chú mày chắc coi phim Tàu nhiều lắm hả.”
“Dạ… dạ… không có”
“Dạ thưa anh, tụi em là bụi đời dưới chân Ông Lãnh. Em là thủ lĩnh, Ba Thẹo thưa anh”
“À, ra là đám chú mày, lần trước đánh lộn cừ lắm. Tụi kia to con hơn mà tụi chú mày vẫn đánh rất hăng. Rồi cớ làm sao mà bị đánh rồi nhốt ở đây?”
“Dạ, do 3 hôm trước em với thằng Sơn đây đi chém hai anh em Bi Lớn Bi Nhỏ nên bị người tụi Cường “mụn” bắt nhốt ở đây”
“Nếu không nhờ hôm nay có anh, tụi em chắc chết gục xác rồi…” Thái Sơn tiếp lời.
“Hai thằng kia bị mấy chú chém có làm sao không?”
“Dạ thưa anh, một thằng đứt gân tay, một thằng thì nằm viện dài tháng.” Thái Sơn đáp.
“Khá lắm, đã ra chơi thì phải chơi như vậy. Mấy chú mà nhịn hoài tụi nó lờn mặt”
“Nhìn hai chú anh lại nhớ tới ngày xưa… Thôi tắm rửa đi, rồi về với đám anh em, để tụi nó lo. Thằng mặt mụn đó nổi tiếng gian ác chắc bị đánh cũng bầm người hả? Về đi về đi.”
Vẫn mím điếu thuốc trên môi, Trần Đại rút bóp lấy tờ 20,000 xanh dương mới cáu cho hai thằng. Với tờ này hai thằng có thể ăn no nê, không chỉ một bữa mà có thể ăn no nê trong mấy ngày.
“Cầm đi mua thuốc rồi kiếm cái gì ngon ngon cho đám anh em ăn, cần gì cứ qua kiếm anh.”
Chần chừ không dám nhận, Thái Sơn và Ba Thẹo cứ chần chừ suy nghĩ, hai bàn tay liên tục cử động rồi lại run run lên. Câu nói của Trần Đại làm hai thằng lâng lâng như trên mây, “Du đãng hào hiệp” đang đứng trước mặt nó, cho tiền nó rồi còn nói sẽ lo liệu cho nó nếu có chuyện. Hai thằng cứ run run xúc động một lúc.
“Nhận đi! Anh không có cho không chú mày đâu, anh trả công cho việc tụi chú mày chém bị thương lính thằng Tám.”
“Cầm nhanh lên, không anh Đại nóng lên đánh què giò bây giờ!” Hùng “boxing” nói nửa đùa nửa thật.
“Dạ… em cảm ơn anh.”
“Sau này có bị kiếm chuyện thì cứ nói là em anh Đại, tụi nó sẽ chùn bước tí. Nếu nó không sợ nữa thì nói là em anh Hùng “quyền anh” tụi nó sẽ quýnh mày nhiều hơn hề hề” Hùng “boxing” nói.
“Dạ hề hề, cảm ơn 2 anh nhiều nha.”
Trần Đại vỗ vai hai thằng rồi quay lưng đi, anh lấy trong túi hộp thuốc rồi châm thêm một điếu khác. Trong lòng anh có vẻ nhiều suy tư.
“Thời xưa anh cũng như tụi mày vậy, ráng giữ mạng trong cái giang hồ này. Anh nói tụi mày cái này, tiền có thể quan trọng thiệt đó, nhưng đừng bao giờ bán rẻ anh em, người thân để lấy tiền. Hai đứa mày nhớ luôn sát cánh với nhau nha?” Hùng “boxing” đặt tay lên vai hai thằng.
“Cảm ơn anh, tụi em sẽ ghi nhớ” Thái Sơn bắt lấy tay Hùng “boxing”.
Bên ngoài vọng tới tiếng đánh nhau, chửi nhau om sòm. Băng Cường “mụn biết mình bị dính bài “điệu hổ lý sơn” của Trần Đại liền quay về…