Phần 11
Hôm nay trời mưa tầm tả cả buổi tối không dứt nước, người làm ăn chân chính thì rầu thúi ruột vì trời mưa khách đâu ra mà bán hàng. Nhưng đối với bè lũ trộm cắp, đêm hôm mưa gió lại là cơ hội vàng để chúng phát tài. Huy “lé” xách theo cây xà beng mới toanh nó mua trong chợ sắt ban sáng đi theo Kha “ghẻ” – thổ địa trong khu hẻm, vì hôm nọ đi bán báo nó vô tình nghe được bà chủ nhà vựa gạo vàng đeo đỏ tay Tám Lài sắp dắt con đi du lịch Đà Lạt qua tuần sau mới về, nó đi liền theo bả về tận nhà để nắm được ổ vàng ở đâu để tới ngày nó đi đào. Đã nắm được nhà và thời gian gia chủ đi vắng nó chỉ về kéo đồng bọn đi hái lộc.
“Thôi tao không đi đâu, ăn cắp hèn lắm, bị bắt là ở tù không có ngày ra.” Thái Sơn nói.
“Chứ mày đi chém lộn không đi tù hả? Đi đi mà có gì đâu mà sợ” Kha ghẻ nói.
“Chém lộn đi tù kiểu khác mày, ăn cắp nó cứ kỳ kỳ sao đâu. Tao không đi đâu.” Thái Sơn dứt khoát nói.
“Nghe cũng hấp dẫn đó… nhoàm nhoàm, nhà bả… giàu lắm hả.” Ba Thẹo vừa gặm ổ bánh mì pate vừa nói.
“Giàu lắm anh, bả là chủ vựa gạo quê ở dưới Tiền Giang á, bả lên đây làm ăn kiếm tiền thêm, chứ vựa gạo bả dưới quê cũng gọi là khủng khiếp lắm, lần nào ra chợ bả cũng cầm cả xấp tiền, hôm trước đi một mình bị tụi giang hồ hẻm nó chặn lại bóp vú mấy cái rồi chôm luôn cọc tiền đâm ra bả nhát gan, đỡ đeo vàng hơn xưa. Mỗi lần bà bán là cả chục tấn gạo, giàu lắm.” Kha “ghẻ” nói.
Kha “ghẻ” nó là thằng đạo chích từ trong máu, là con của một tên trộm vặt chuyên lấy đồ trong xóm để lấy tiền uống rượu, rồi bị đâm chết trong một cuộc nhậu khi nó mới vừa lên 8. Má nó phải bươn trải mưu sinh đủ nghề từ bán hàng rong cho tới cả nghề bốc vác vốn dành cho đám đàn ông rồi cuối cùng lao lực vì bệnh mà chết khi nó tròn 13 tuổi. Từ đó nó thành bụi đời, từ ăn cắp, đánh giày, bán báo, bán kẹo, tới tay chân trong sòng bài, nó làm đủ nghề hết. Từ khi ra bụi đời nó đã làm không biết bao nhiêu phi vụ, từ móc túi, giật đồ cho tới leo vào nhà người ta mà rinh đồ làm cho nó lúc nào trong túi cũng rủng rỉnh tiền nhưng do còn nhỏ nên bị tụi anh lớn thu đồ ăn cắp của nó với giá rẻ mạt, có khi còn khuyến mãi thêm vài đòn nên nó đâm ra tức tối lắm. Hôm nay nó quyết định rủ anh em đi làm riêng một phi vụ rồi tự nó sẽ đem đi tiêu thụ.
“Cũng được đó, bả giàu quá thì chia bớt tụi nhà nghèo đi, tao theo. Tao biết cạy cửa, để tao mở cửa cho mày dô” Huy “lé” nói.
“Được vậy thì ngon rồi! Vậy tối mai mình đi phát tài nào?”
“Với điều kiện là tao cần một cây xà beng cứng cáp!” Huy ra điều kiện.
“Dễ ẹc, mai tao đi mua cho mày!”
“Tụi bây đi đi, tao xin kiếu.” Thái Sơn giơ tay đầu hàng rồi lăn ra định ngủ.
“Đi đi, một lần cho biết, cảm giác kích thích lắm nhe cu!”
“Cặp mắt mày lé vậy rồi cạy cửa thấy đường không đó ba?” Sơn nói.
“Cạy quần má mày tao còn thấy, cái thằng chó này!” Huy làm bộ như sắp đánh Thái Sơn.
“Chửi nó sao mày nhìn tao” Kha “ghẻ” la lên.
“Má 2 thằng mày! Khốn nạn thiệt, tao vái con tụi mày đẻ ra còn lé hơn tao, cặp mắt như cặp dái luôn.”
Ba Thẹo quàng lấy cổ Sơn, miệng còn ngậm cây tăm ăn cơm từ chiều.
“Thử một lần cho biết mậy, có mất gì đâu mà lo. Đâu có ai ở nhà mà mày lo chi.”
“Thôi không đi đâu, ăn cắp ngại lắm ông nội.”
“Ngại cái gì, lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi.” Kha “ghẻ” nói.
“Đi đi, mày chỉ cần đứng chơi thôi, để tụi tao lấy đồ.” Ba Thẹo vỗ vai Sơn.
Thế là hôm nay bốn thằng nó cùng nhau đứng trước cửa một căn nhà khá khang trang nằm trong hẻm khu Da Heo. Ngoài trời mưa tầm tã làm bọn nó ướt như chuột, bốn thằng đứng nép vào bờ tường chuẩn bị hành động.
“Cổng rào này leo dô cái một, nên bốn thằng mình leo dô rồi mở cổng để lát rinh đồ ra cho dễ” Kha nói.
“Nhà cũng giàu đó, lát xem có gì ngon tao lấy làm của riêng… hắc… hắc… hắc.” Huy “lé” háo hức.
“Tao canh thôi đó, tụi bây tự xử đi nghe.” Sơn nói rồi đứng dựa vào bức tường gần đó.
Sơn vuốt mái tóc ra sau, hai bên được cạo sát trắng cao lên để lộ khuôn mặt điển trai ở tuổi 15. Nó lấy trong túi ra điếu thuốc rồi châm hút, từ ngày quen biết Trần Đại đâm ra tự nhiên nó cũng thèm thuốc rồi tập tành đưa khói thuốc vào trong hai lá phổi.
“Thằng này bụi đời mà bày đặt trong sạch với sĩ diện nữa mậy. Thôi tụi mình đi!” Kha ghẻ ra hiệu.
Thái Sơn xua tay có ý đuổi đi rồi tiếp tục nhâm nhi điếu thuốc dưới trời mưa lạnh.
Nhanh như cắt ba thằng đã leo rào vào trong nhà, Huy cạy cửa chính bằng cây xà beng, chỉ cần nó đập ba cái là cái ổ khóa đã tan tành ngay rồi quăng cái ổ khóa xuống nền gạch mà không sợ tạo ra tiếng động lớn do ông trời hôm nay giúp tụi nó, mưa giông cả tối làm cả khu im lìm trong bóng tối chỉ còn tiếng hạt mưa dữ dội va đập trên các mái tôn. Mở cửa vào trong thì đập vào mắt chúng là bộ bàn ghế gỗ có lẽ đáng giá hàng trăm triệu đồng với chạm khắc rồng phượng nhảy múa trên các đám mây làm cả đám sáng mắt lên, chúng nhào lên đó sờ rồi nằm lăn lộn.
“Trời ơi, bộ này chắc bằng cả gia tài ông bà già tao luôn quá!” Huy “lé” nói.
“Dô mánh rồi dô mánh rồi, chuột sa hũ nếp rồi tụi mày ơi.” Kha “ghẻ” vừa nói vừa nhảy, nước từ bộ đồ của nó làm ướt cả sàn nhà.
“Lẹ đi lấy đồ rồi về nè. Tí người ta còng đầu mày giờ. Ở đó mà còn hưởng thụ.” Ba Thẹo hối thúc.
“Anh này nói xui ta, phun nước miếng nói lại.”
“Phụttttt…” Ba Thẹo phun thẳng vào đầu thằng Kha.
“Má!!! Dơ quá, chơi gì chó quá vậy… AAAAA!”
“Vậy mới vừa với mày, nhanh lên chưa? Tao cho cục đờm dô mặt à!”
“Lẹ thì lẹ, má nó dơ quá.” Kha vừa đi vừa lèm bèm.
“Béo hơn phô mai Tây mà mày chê dơ!”
Cả ba thằng nhanh tay vào khiêng đồ bỏ vào bao đã chuẩn bị sẵn, từ chén bát đắt tiền, bộ ly cho tới mấy bức tranh nhỏ, đồng hồ bạc cho đến vài món trang sức trong phòng ngủ của chủ nhà đều bị lấy sạch.
“Phát tài rồi phát tài rồi!!!” Kha “ghẻ” mừng rỡ hét lớn.
“Lấy nhiều quá có sao không tụi mày?” Huy “lé” lo lắng.
“Chắc không sao đâu, ai mà biết được mày là ai? Thôi lẹ ra nè!” Ba Thẹo vừa gom đồ vừa thúc giục.
Loay hoay hơn nửa tiếng cũng gom xong đầy bốn bao, cả đám vác đồ ra trước cửa chuẩn bị rút lui. Thái Sơn đang đứng trước cửa dựa vào tường dưới mái hiên hút thuốc. Nó tập tành hút thuốc từ sau hôm được thả ra ở vũ trường, từ đầu là để bắt chước đàn anh, sau là thấy khi hút thuốc nó cảm thấy thư giãn và bình yên, thoải mái nên đâm ra ghiền.
“Xong rồi đó hả? Nhanh về lạnh quá lạnh.” Sơn vừa rít thuốc vừa nói.
Cả ba nấn ná một lúc rồi đi bộ từ từ về địa bàn, bốn thằng xách bốn bao tải đồ bọc tấm cao su để tránh mưa ướt.
“Mày chắc bán được mớ này không ghẻ lở?” Ba Thẹo hỏi.
“Được chứ anh, em bán hết rồi chia tiền cho anh em ăn xài thoải mái.”
“Chắc không? Hay mày lại bị đám đạo chích khác đấm cho nhừ xương nữa.” Thái Sơn nói.
“Lần này khác chứ, mày yên tâm.”
“Để có gì tao đi với mày, đi nguyên đám có gì mình chơi nó luôn.”
“Thằng này máu mậy.” Huy “lé” nói…
“Máu chứ, tiền bạc mà, để tụi nó làm vậy hoài sao coi được.” Ba Thẹo nói.
Đang đi cả bốn thằng bị tiếng nổ lớn làm giật mình thon thót, loáng thoáng nghe như tiếng súng, tiếng người đánh nhau rất lớn, tiếng la xung trận. Cả đám tò mò đi tìm nguồn gốc tiếng động đó, hóa ra chỉ cách con hẻm tụi nó đang đứng khoảng hơn 100 mét. Giữa trời mưa lớn như vậy mà tiếng giao tranh vẫn nghe được tức là có trận đánh lớn giữa các băng đảng. Bốn thằng háo hức chạy đi xem, mong ngóng được thấy các đại bàng đánh chém nhau.
“Đánh lộn! Đánh lộn, chạy lẹ ra coi đi!” Huy “lé” vừa nói vừa chạy đi trước.
“Từ từ coi chừng bị người ta chém luôn bây giờ thằng ngu này.” Kha “ghẻ” chạy với theo.
Tiếng mưa rào rào trong đêm tối, không khí lành lạnh, vang xa có tiếng đánh nhau inh ỏi, tiếng kim loại chạm nhau nghe chói tai pha lẫn vài tiếng như tiếng sấm chớp, nhưng lạ là trời hôm đó chỉ mưa không có chớp. Linh cảm không lành Thái Sơn và Ba Thẹo nhìn nhau rồi chạy vào con hẻm trước mặt. Hai bên đường hẻm khá hẹp, là hẻm sau nên đây như là nơi tập kết rác của nhiều hộ dân trong hẻm, mùi mưa mang theo mùi rác thải làm cả đám khó chịu. Bỗng có lửa cháy lên ở căn nhà ba tầng kia, là quán massage có tiếng trong hẻm có mấy chị mát tay xinh gái mà tụi Huy “ghẻ” ước mơ có ngày được tới hưởng thụ đây mà. Trên ô cửa sổ bóng hình ai mà quen thuộc quá, cả đám người đang quây quanh anh.
“Anh Đại kìa… làm sao đây?” Ba Thẹo nói.
“Cái gì? Trần Đại đó hả?” Huy “ghẻ” thốt lên.
‘Thiệt không? Má đẹp trai quá mậy…
“Từ từ để em suy nghĩ!” Thái Sơn đứng cắn móng tay một lúc rồi hành động.
“Anh em gom hết túi rác lại đây nhanh lên!” Sơn hét lên.
“Chi vậy?”
“Cứ làm theo lời nó nói đi, lẹ lên” Ba Thẹo la.
Cả đám bốn thằng chạy dọc hẻm lấy các túi nilon đựng rác xếp chồng lại, tụi nó cứ bới móc tìm bọc nilon, kiểm tra kỹ bên trong có chứa đồ nhọn hay cứng không rồi chất thành đống ngay bờ tường. Phía trên Trần Đại vẫn còn đang đánh quyết liệt, máu chảy khá nhiều, thoáng anh có liếc xuống phía dưới. Khi chồng rác đã được chuẩn bị xong, Thái Sơn leo lên bờ tường phía sau giơ hai tay ra hiệu cho Đại, nhưng mãi anh vẫn không nhìn qua, Sơn thấy anh bị tên tóc dài đâm ngay người, nó sốt ruột hét lên nhưng tiếng nó bị át bởi tiếng mưa nên hầu như không chạm được tới phía trên. Sơn vừa hét vừa lấy hột quẹt tạo lửa rồi lấy tay che ngang mặt để le lói tí ánh sáng cho Trần Đại nhận ra người quen, gió cứ thổi tắt lửa thằng nhóc.
“Anh Đại!!!”
“Em Thái Sơn nè!!!”
“Nhảy xuống đi anh!!!”
Trần Đại lúc này đang choáng váng vì mất máu do lãnh vài cú đâm của đám người Phong Lân, anh ôm bụng thở hồng hộc, mắt nhìn ra cửa sổ. Lúc này mắt Trần Đại đã chạm mắt Thái Sơn, hiểu ý anh tiến lại gần cửa sổ rồi nhảy xuống con hẻm tối như mực trước ánh mắt ngỡ ngàng của Phong Lân.
“Bịch”
Tiếng con người rơi xuống mặt đất, Phong Lân đút đầu ra ngoài cửa tìm nhưng chỉ thấy con hẻm tối đen như mực. Tiếng xe cảnh sát lại réo sát ngay bên ngoài Phong Lân đành bất lực bỏ đi.
“Đụ má nó chứ, thằng chó đẻ này mạng lớn…”
Phía dưới Thái Sơn và đám anh em đã đỡ được Trần Đại ngồi dậy, máu anh chảy ướt cả tay nó.
“Anh Đại, có sao không anh, chết rồi, máu nhiều quá…” Sơn quỳ một chân bên cạnh Trần Đại, xé áo băng tay cho anh.
“Hộc… hộc… nhóc Sơn…”
“Đưa anh lại chỗ Lãng tiên sinh đi, cũng gần đây nên tiện đường. Anh chỉ chỗ cho!”
“Lên đi em cõng” Sơn quay lưng ra hiệu cho Đại leo lên người nó.
“Thôi anh mày còn đi được… hộc… hộc” Đại nói xong đứng lên loạng choạng đi vài bước rồi lại ngã ra đất.
“Đụ má nó, chém vậy mà đau ghê… hộc… hộc…”
“Lên đây em cõng cho, anh đi sao nổi” Ba Thẹo nói.
“Vậy làm phiền chú mày chút nhé… hộc… hộc…”
“Bây giờ đi ra khỏi hẻm rác này đi rồi quẹo phải, cách hai con hẻm nữa là tới chỗ ổng…”
Sau câu chửi Phong Lân im lặng nhìn theo con hẻm đang òm đó, lửa trên nhà cũng bắt đầu cháy len lỏi khắp nơi, khói mịt mù, ánh lửa làm con hẻm sáng lên. Phong thấy bóng dáng vài người đang chạy cõng theo một tên khác trên lưng. Lý Ngọc cũng chạy tới ập cửa xông vào.
“Thằng chó, đại ca tao đâu…”
Phong Lân quẹt liền bay người qua cửa sổ rồi hạ lên đống rác, vài tên áo đen cũng nhảy theo, đám còn lại bị đám Lý Ngọc khống chế. Tiếng xe cảnh sát cũng dần tới gần, cả đám Lý Ngọc đành dắt theo đám tù binh tìm đường thoát thân. Nhìn ra con hẻm Lý Ngọc trầm tư một lúc rồi ra hiệu rút quân, cả đội quân liền chia nhau lên xe, có toán thì chạy bộ thoát thân.
“Trần Đại con chó mày đứng lại!!!” Phong Lân vừa cầm dao vừa đuổi theo bóng người trong đường hẻm tối mịt.
Nghe tiếng hét biết ngay là hung thần đang đuổi theo sau, cả đám liền tăng tốc, thở hồng hộc. Trần Đại được Ba Thẹo cõng trên lưng ướt nhẹp nước mưa, áo ba lỗ trắng của Đại giờ đã thành màu đỏ nhạt.
“Đứng lại tụi chó đẻ!!! Tao chém chết mẹ tụi mày!!!” Phong Lân đuổi theo ngay sau lưng cùng hai tên áo đen lúc này đã vơi đi tác dụng của thuốc, thể lực cũng đi xuống dần.
“Lẹ lên anh ơi, thằng khùng nào sau lưng kìa sợ quá!!!” Kha “ghẻ” vừa chạy vừa la.
“Nhanh lên tới khúc trước mặt quẹo phải!” Huy “lé” nói.
Phong Lân chạy nhanh hết mức cuối cùng cũng bắt kịp, hắn tung người đạp thẳng vào Ba Thẹo đang cõng Trần Đại làm cả hai ngã nhào ra. Trần Đại lồm cồm ngồi dậy thủ thế đánh. Ba Thẹo cũng lấy con dao thủ sẵn trong người ra, nhưng tay nó đang run cầm cập, người đứng trước mặt nó không giống những thằng nó từng đối mặt trước đây, không chạc tuổi nó mà là một con thú dữ đích thực. Phong Lân cầm con dao bằng tay phải dù vai hắn đang bị thương nặng, lao lại một cách hùng hổ chém Trần Đại. Huy “lét” thấy vậy lấy cây xà beng đập tới làm trúng đầu hắn ứa máu.
“Đụ má! Thằng chó đẻ nào vậy?” Phong Lân xoa đầu rồi quay qua chém Huy “lé”.
Huy “lé” đánh xong mặt cắt không còn giọt máu, tái xanh, đứng im chịu trận. Bỗng Trần Đại xông tới đạp nó sang bên nó nhát dao đi tới của Phong Lân. Hai tên áo đen cũng bắt đầu hành động, chúng xông vào áp sát Ba Thẹo và Kha “ghẻ” bằng tay không. Ba Thẹo và Kha “ghẻ” rõ ràng không phải đối thủ của hai tên máu lạnh đó, liền bị ép như nước mía, hai thằng chỉ biết ôm đầu chịu đòn. Trần Đại bên này cũng đang đuối sức nhưng ráng chút sức lực bảo vệ đám em út. Đại tiến lên đấm thẳng vào mặt Phong Lân nhưng hắn né được, vung dao chém ngay sườn, Đại lách người né rồi do nước mưa trơn trượt Đại té xuống đất. Phong lao tới, tay phải hắn cầm ngược con dao định đâm xuống kết liễu Trần Đại.
“Chết đi thằng chó đẻ… Graaaaa!!!”
“Ư… ư… ư… con mẹ nó… đau quá…”
Máu ướt đẫm áo, con dao ghim thẳng vào giữa lưng Phong Lân. Thái Sơn trong lúc trốn chạy nhận thấy tình hình thế nào cũng sẽ bị đám Phong Lân bắt kịp nên đã trốn vào một góc tối gần đống rác chờ cơ hội. Khi thấy sơ hở nó liền nhảy ra đâm một nhát vào ngay giữa lưng Phong Lân làm hắn ngã xuống đau đớn. Máu ướt cả vũng nước mưa dưới thân hắn, Phong giãy giụa một lúc rồi nằm im. Những hạt mưa vẫn rào rào, rơi lả chả trên mặt hắn. Hai tên áo đen thấy chủ lăn ra bất động cũng bỏ chạy giữ mạng. Trần Đại thở hồng hộc dưới đất nắm lấy tay Thái Sơn ngồi dậy.
“Mạng anh hôm nay do một tay chú mày cứu! Sau này nhất định anh sẽ báo đáp.”
“Anh đừng nói nữa, đi mau không thôi anh chết bây giờ.”
“Ông đó ổng chết rồi hả? Ghê quá” Huy “lé” nói.
“Chạy lẹ công an bắt bây giờ! Nhanh lên!” Kha “ghẻ” nói…
Thái Sơn bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong nó hiện tại đang có một cuộc chiến nội tâm dữ dội, những ký ức khi nó đâm chết Năm Gà hiện về sống động, nhưng lần này nó thấy phấn khích hơn là sợ giống như lần đó. Giết người… một lần nữa nó lại giết người rồi sao…
“Đừng suy nghĩ nữa, nó không chết thì mày chết!” Ba Thẹo nói.
“Ừ” Thái Sơn đáp lại, nó quay qua nhìn Phong Lân nằm đó, tóc tai hắn hòa vào vũng máu dưới đất, mắt mở trao tráo nhìn nó, con dao nắm hờ trong lòng bàn tay.
“Đi thôi Sơn, nhanh lên” Ba Thẹo vỗ vai nó.
Rồi cả đám người lao đi trong hẻm tối dưới cơn mưa như thác đổ giữa lòng Sài Gòn, trong lòng ai cũng đầy những suy nghĩ ngổn ngang…