Phần 10
Trần Đại bị áp đảo hoàn toàn về quân số nên cố gắng thu hẹp bất lợi xuống ít nhất có thể bằng cách di chuyển liên tục để tránh bị dồn vào góc chết hoặc bị bao vây đánh tứ phía. Đại cố đấm hạ từng tên một rồi di chuyển sang góc khác tấn công vào kẽ hở, vừa đánh Đại vừa tận dụng đồ vật xung quanh làm vật cản. Trần Đại cứ thoăn thoắt, hết lộn qua giường rồi lại nhảy lên bàn, ném ghế. Trần Đại đưa đám đông bọn sát thủ vào thế phải đánh riêng lẻ trong các chỗ hẹp của tiệm massage. Từng cú đấm của Đại như trời giáng vào lũ áo đen, thân thủ lại nhanh nhẹn khó bắt kịp, lợi thế tay chân dài cùng với sức mạnh vượt trội bẩm sinh Trần Đại như con quái vật trong các cuộc so găng. Kỳ lạ là dù đã đấm rất mạnh vào yếu điểm nhưng đám sát thủ này cứ như thây ma, vừa gục lại đứng dậy, tay Trần Đại đấm đến toạc cả da nhưng vẫn không thể hạ bọn chúng.
“Khà khà khà… mỏi tay chưa nhóc Đại? Mày đúng là lực thiệt đó.”
“Nhưng mà đâu phải đơn giản mà chỉ có vài thằng lèo tèo mà tao dám đem đi chơi cả băng đảng người ta đâu. Phải có chiêu hết.”
“Thời thế ngày càng thay đổi, càng hiện đại thì có thêm nhiều đồ chơi mới. Ngày xưa đời cha chú hút thuốc phiện là xưa rồi, bây giờ Tây nó chuộng cái gọi là “đá” hay là “amphetamine”. Tao cho tụi nó chơi mỗi ngày, trước khi đánh lộn thì chơi thêm nhiều chút là cứng như thép liền. Khà khà khà…”
“Đấm đá nhiêu đó đủ rồi, lấy hàng ra chơi nó đi! Tụi mày chê ba chỉ vàng của tao hả!?” Phong hét lên ra lệnh.
“Dù mày võ nghệ cao cường cỡ nào, gặp đối thủ không biết đau cũng không biết mệt cũng chết thôi con.”
Nếu là bình thường đấm nhau trên đường phố thì cả đám này đã bị Đại hạ nhanh chóng nhưng đánh nãy giờ mà chỉ có vài thằng nằm gục. Sau hiệu lệnh của Phong Lân thì cả đám đồng loạt rút dao lá lúa ra xông tới đâm Đại. Dao lá lúa có đặc điểm nhanh nhẹ và lưỡi dao khi di chuyển rất linh hoạt, biến đổi khôn lường nên được đám sát thủ lẫn lưu manh ưa chuộng hơn so với mã tấu nặng nề. Mã tấu chưa kịp chém xuống thì dao lá lúa đã đâm vào ngực mày ba nhát rồi. Đại cố tránh giao chiến nhiều mất sức mà vừa né tránh vừa tranh thủ phản đòn khi có sơ hở, làm tụi áo đen cũng dè chừng không dám lao lên. Một nhát dao đâm tới làm Đại phải xoay người khổ sở né nhát dao, suýt thì găm vào xương sườn anh. Vừa né bên phải thì sau lưng đâm tới làm Đại choáng váng xoay người tung cú Mai Hoa Cước Pháp vào giữa sọ tên áo đen làm máu mũi hắn trào ra như suối rồi gục xuống bất tỉnh.
“Quá dữ, lâu rồi tao mới lại thấy chiêu này. Đúng là nhất cước tất sát!? Hảo chiêu.”
Trần Đại cố gắng duy trì nhịp thở theo bài thầy đã dạy, Mai Hoa khí công, được truyền cảm hứng từ thiền định Nam Tông, yoga Ấn Độ kết hợp với võ cổ truyền. Cách hít thở đặc biệt của các đệ tử phái Mai Hoa Long giúp khi chiến đấu cơ bắp của họ lâu tê cứng và dẻo dai, linh hoạt hơn, sức bền cũng như sức mạnh được tăng đáng kể. Kể cả nếu có bị thương thì cũng phục hồi nhanh hơn khi cách hít thở điều khí này giúp máu và các chất lưu thông nhanh hơn tăng cường trao đổi chất nhưng không tạo áp lực mạnh lên thành mạch máu. Sau khi lấy lại hơi thở nhờ Mai Hoa khí công, Đại lui dần lên tầng trên để cố thủ, vừa đi vừa đánh làm vài tên gục trên cầu thang té gãy cổ. Đại cũng bị ăn vài nhát dao ở chân và tay, nhưng không quá sâu mà chỉ sượt qua thịt.
Ở bên ngoài hai xe du lịch 16 chỗ ghé lại mở cửa cho đám du đãng cầm mã tấu, gậy sắt tràn ra. Lý Ngọc cầm dù bước xuống xe cùng vài tay chân cộm cán khác của Trần Đại như Tuấn “voi”, Lâm “ba gác”, những tay đấm có tiếng máu mặt trong băng. Cả đám lao vào ứng cứu đại ca đang bị băng nhóm sát thủ hội đồng.
“Anh em, hôm nay đại ca có chuyện. Tất cả cùng lên chém chết mẹ tụi nó. Thằng nào cản đường tiễn nó đi một đoạn… Lên!!!” Tuấn “voi” rống lên.
“Khà khà khà… đông vui quá xá… tụi mày lên tiếp khách đi!!!” Phong Lân cười khoái chí ra hiệu đồ sát.
Đám sát thủ áo đen chia ra làm hai, một đi giết Trần Đại, nhóm còn lại lao ra đánh chém bọn du đãng cứu viện. Hai băng lao vào nhau, tiếng hung khí va chạm vang cả khu, tiếng la hét, mùi mồ hôi, mùi máu tanh, bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng. Đám du đãng nhanh chóng bị đâm, bị chém ngã ra đất kêu la. Những tên áo đen này không như đám tụi nó thường giao chiến. Bọn chúng gặp dao đi tới không né, mắt cứ trừng trừng trước từng cú đấm làm bọn du đãng có phần chùn bước rồi ăn dao của bọn máu lạnh lăn ra đất. Chúng luôn cắt vào mạch đối thủ, như được huấn luyện để giết người từ trong trứng nước.
“Đau quá… ui da…”
“Đám này là cái đéo gì vậy, bọn nó vừa mạnh vừa nhanh lại còn lì đòn… xoẹt… ư ư.”
“Đụ má… chém nó đi!!!”
Tuấn “voi” vật một tên áo đen xuống sàn đo ván làm gãy luôn xương sống do lực đập quá mạnh. Nhặt cây dao của tên vừa bị vật, Tuấn “voi” phi thẳng vào ngực một tên khác trước mặt làm hắn ngã nhào. Tuấn “voi” là tay xếp sòng chuyên bốc vác trong chợ Cầu Muối từng xích mích với Trần Đại nhưng cuối cùng cũng về dưới trướng anh, lãnh nhiệm vụ chuyên bảo kê các tụ điểm làm ăn chính của băng. Thân hình cao lớn, cơ bắp ngồn ngộn của Tuấn “voi” luôn làm các đối thủ phải dè chừng khi áp sát y. Mỗi lần đi chiếm đóng địa bàn Tuấn “voi” luôn được Trần Đại tin tưởng giao đi đầu phát động chiến tranh. Lâm “ba gác” cũng hiếu chiến không kém, lâu rồi Lâm không được ra trận như thế do Trần Đại chỉ chủ trương dĩ hòa vi quý. Cầm trong tay hai thanh dao cạo, Lâm lướt lên rạch vài đường lên đám áo đen làm máu đỏ cả sàn. Món Lâm thích nhất, rạch mặt cảnh cáo đối thủ, làm tên tuổi Lâm khét tiếng trong khu bởi ai từng giao chiến với Lâm đều có sẹo trên người dù thắng hay thua. Nhưng dù mất máu thế nào bọn chúng vẫn đứng lên đánh tiếp…
Lý Ngọc thấy tình hình không xong, móc trong túi áo vest ra khẩu Rulo chĩa về phía Phong Lân nhắm vào đầu não nhằm kết thúc sớm. Lý Ngọc là một tên giang hồ trí thức, bụng đầy chữ nghĩa, bề ngoài thì thư sinh, da trắng và khuôn mặt đẹp trai đeo kính cận nên từ khi còn học sinh Ngọc đã là mục tiêu bị đám thanh niên trong trường ăn hiếp, đánh đập rồi còn trấn lột tiền. Là con nhà khá giả nên Ngọc cũng có tiền ăn xài, bị đám đại bàng trong trường bắt nộp tiền hằng ngày. Có lần Ngọc dám cả gan chống trả nên chúng ra tay quá đáng, ba thằng lần lượt hội đồng đánh Ngọc chảy máu mũi, gãy cả kính nằm lăn lóc trên đất. Đúng lúc này có mấy tên du đãng trạc tuổi Ngọc đi qua, trong đó một tên đi đầu rất điển trai, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ráo. Tên đi đầu đứng lại nhìn Ngọc đang nằm trên đất ngửa mặt lên trời mà thở, máu đầy mặt, áo sơ mi trắng đã đen nhàu. Thanh niên du đãng trẻ ngồi xổm xuống trước mặt Ngọc, tay cầm chai coca uống dở. Hôm đó trời cũng mưa xối xả như hôm nay.
“Một thân một mình ốm tong teo mà dám đấu lại ba thằng trấn lột? Mày cũng khá lắm!” Tên thanh niên du đãng lấy dù che cho Lý Ngọc đang nằm gục trên đất, mưa cuốn trôi hết nước mắt của cậu, làm phai dòng màu đỏ đang chảy xuống dọc hai bên má…
“Tụi nó lấy hết tiền rồi, không còn đồng nào cho anh đâu…”
“Tao không lấy tiền của mày…” Đại rít một hơi thuốc, khói phà ra giữa trời mưa lạnh.
“Vậy anh muốn gì, cười vô mặt tôi hả? Cuộc đời này chó má thiệt… lúc nào cũng có mấy thằng cậy sức hiếp kẻ yếu.”
Tên thanh niên du đãng ghé sát Lý Ngọc, tay đặt lên vai chàng thiếu niên.
“Nhóc, để tao dạy mày một câu, muốn đòi công bằng với kẻ mạnh, thì phải dữ hơn nó. Muốn nói chuyện với kẻ ác thì mày phải ác hơn nó. Là thằng đàn ông thì phải đứng lên, dù cho có đau đớn, hay bị coi thường…”
“Chỉ cần là mày mạnh hơn nó, đéo cần quan tâm gì nữa…”
Nói xong anh hút một hơi hết sạch nước ngọt trong chai rồi đưa cái chai rỗng cho Lý Ngọc, Đại hất mặt về phía ba thằng lưu manh đứng cách đó không xa đang chia tiền của Lý Ngọc ra tiêu xài. Lý Ngọc bị xúc động mạnh mẽ, nước mắt Ngọc tràn ra hai mắt rồi giật mạnh lấy cái chai thủy tinh, điên cuồng lao lại ba tên khốn nạn. Từ đằng sau Ngọc nện thẳng chai vào đầu một thằng đang hút thuốc trong bộ đồng phục học sinh, hai tên còn lại liền bâu vào đánh Ngọc. Cái chai trong tay Ngọc cứ nện xuống không ngừng hai tên đang khống chế mình.
“Chết đi chó đẻ… đụ má mày!!!”
“Aaaaa… thằng chó này nay mày ăn gan hùm hả”
“Đánh nó!!!”
“Tao đập chết mẹ tụi mày… GRAHHHHH!!!”
Một lát sau thì ba thằng ôm đầu máu nằm gục dưới đất, máu đỏ cả áo đồng phục trắng. Ngọc gục xuống òa lên khóc, như mọi cơn buồn tủi, uất ức trước giờ mà cậu phải chịu đựng đều được xả ra hết. Từ xa, tên thanh niên du đãng ban nãy từ từ tiến lại vỗ vai Lý Ngọc, chìa ra cho cậu điếu thuốc.
“Hộc… hộc… cảm ơn anh… tôi không biết hút…” Ngọc vội vàng chùi nước mắt trên hai mắt.
“Khóc có gì đâu mà ngại. Cứ khóc ra hết đi rồi cất hết yếu đuối vô trong mày…”
“Nè hút một điếu đi!” Chàng thanh niên du đãng đưa điếu thuốc đã châm xong.
“Cảm ơn anh.”
“À, mà quên nữa, anh tên gì?”
“Tao tên Trần Đại!”
Từ ngày hôm đó, cậu nhóc nhút nhát Lý Ngọc đã bị giết chết để sinh ra một người đàn ông mạnh mẽ bên trong để sau này trỗi dậy một thế lực cực mạnh chiếm lấy giang hồ Sài Gòn.
“Đứng im, không tao bắn nát sọ mày đó thằng chó già. Kêu đám tay chân của mày dừng lại, thả anh Đại ra.”
Phong Lân giơ hai tay lên một cách chế giễu, hắn vừa giơ tay lên trời vừa lắc ra lắc lại khiêu khích, miệng vẫn ngậm tẩu thuốc. Tức tối, Lý Ngọc bắn chỉ thiên cái đùng làm cả đám giật mình rồi chĩa thẳng súng về phía Phong Lân.
“Mày đừng có mà khích tao thằng chó!”
“Nhanh không tao bắn nát sọ mày!”
“Thằng nhóc mặt búng ra sữa như mày mà đòi hù ông nội mày hả.”
ĐOÀNGGGG!!!
Một tiếng súng vang lên, đùi của Lý Ngọc ứa máu khuỵu xuống nhăn mặt đau đớn. Thì ra Phong Lân đã nhanh chóng rút súng sau lưng bắn thẳng vào đùi Ngọc, sự già dơ, máu lạnh của Phong quả thực bỏ xa bọn giang hồ hậu bối.
“Cây súng cổ lỗ sỉ của mày mà đòi hù tao hả con chó???” Phong Lân hét văng cả nước miếng ra tứ tung.
Phong Lân súng bắn thêm vài phát nhưng Lý Ngọc nhanh chóng nhào đi né đạn làm đạn lạc dính vài tên tay chân ngã xuống đau đớn. Phong Lân nhắm thẳng bắn loạn xạ bằng cây súng lục hàng Mỹ hắn luôn mang bên mình trong các phi vụ lớn. Colt M1911, được quân đội Mỹ sản xuất từ năm 1911 và được sử dụng ở hầu hết các chiến trường mà Mỹ tham gia, trong đó có Việt Nam. Phong mua được giá hời từ bọn chợ đen, rồi từ đó xem như “bảo đao” bên mình. Lý Ngọc từ chỗ nấp cũng bắn đạn chống trả, làm Phong Lân cũng giật mình chạy đi tìm chỗ nấp. Ngọc xé áo của một tên đàn em gục gần đó rồi băng chân cầm máu, tay vẫn bắn về phía đám người Phong Lân, trúng vài tên áo đen máu chảy ròng ròng. Lý Ngọc bắn hết 6 viên trong ổ xoay rồi nạp đạn bắn tiếp làm đám áo đen không dám di chuyển.
Trên tầng Trần Đại bị đám sát thủ dồn vào phòng trong góc tường, thân thể đầy vết chém mệt mỏi. Đại lấy cái bàn lớn chắn ngang cửa, khóa lại rồi ngồi nghỉ, hai bàn tay run rẩy khi châm điếu thuốc. Đại dựa lưng vào tường ngồi nhìn ra cửa sổ, trời vẫn đang mưa tầm tã, chắc hôm nay có lẽ là ngày cuối của mình Đại thầm nghĩ. Nghe tiếng súng, Đại biết là Lý Ngọc và đám anh em đã tới.
“Thằng này tới làm chi không biết… rít… không biết hai thằng kia bị thương sao rồi?”
Đám áo đen đập cửa rầm rầm cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Đại, tụi nó dùng gậy đập phá, mã tấu chém vào cửa với ý nguyện mong xông vào lấy “ba chỉ vàng” đang bị thương bên trong. Bên dưới giao tranh cũng ác liệt, súng bắn liên tục làm vang cả khu phố nhưng bị át đi phần nào bởi tiếng mưa như trút nước trong một đêm mưa giông.
Phong Lân đã hết đạn, và bên kia cũng im tiếng súng. Phong lấy cây tẩu thuốc cùng mặt nạ một tên sát thủ nằm chết giơ lên giả như đầu người nhô ra nhử. Thấy Lý Ngọc không bắn, hẳn là hắn đã hết đạn. Biết ngay lợi thế tới, Phong Lân đứng lên chĩa súng về phía Lý Ngọc hòng uy hiếp và giả vờ như y còn đạn trong băng. Lý Ngọc cũng đứng lên chĩa súng vào Phong Lân.
“Bỏ súng xuống đi, còn đạn đâu mà bắn con trai… khà khà…”
“Mày cho người mày dừng lại, biến khỏi đây thì tao tha mạng già cho mày, dù gì mày cũng chỉ là thằng giết thuê.”
“Mày có quyền nói chuyện ở đây sao?”
ĐOÀNGGGGG!!!
Viên đạn bay xuyên qua vai phải của Phong Lân, làm hắn ngã người ra sau ôm lấy cái vai bị thương. Lý Ngọc chọi cây súng vào đầu Phong làm chân mày hắn tóe máu.
“Thằng ngu, mày tưởng tao dễ bị mày bắt bài hả? Anh em xông lên đánh chết mẹ tụi nó!!!”
Đám du đãng nghe lệnh Lý Ngọc cầm hàng xông lên, hăng máu chém cụt tay vài tên áo đen nhưng bị thương cũng rất nhiều. Phong Lân vừa đánh vừa rút lên lầu, tiệm massage lúc này đã tanh bành, nhân viên cũng trốn một góc ôm đầu khóc. Nhìn thấy cửa phòng bị khóa chặt, Phong Lân đạp mạnh nhưng không xi nhê. Liếc thấy can xăng trong góc, Phong nở nụ cười ma mãnh.
“Tụi mày lấy can xăng châm đốt cho tao, nó không ra cũng thành thịt quay… khà khà khà.”
Can xăng được đám sát thủ tưới vào cửa rồi châm lửa đốt cháy ngùn ngụt, cái cửa chẳng chốc mà mềm nhũn ra. Đại thấy không ổn, liền chạy lại gần cửa sổ để thấy không khí thở, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Vì cả cánh cửa làm bằng gỗ nên nó bén lửa nhanh lan ra cả tường, khói mịt mù làm cả đám ho sù sụ. Một tên to con đạp văng cánh cửa ra, cả đám liền lao vào. Phong Lân tay ôm vai phải đang ứa máu không ngừng, máu từ chân máu chảy dọc xuống má trông hắn rất kinh dị.
“Giết nó rồi lãnh tiền đi lũ chó đẻ!!!” Phong Lân hét lên.
“Tụi mày tới đây mà tìm chết” Đại lao lên đấm.
Đám áo đen có lẽ cũng thấm đòn và tác dụng của đá cũng vơi đi làm tụi nó hơi choáng váng, đứng có phần không vững, động tác cũng chậm đi nhiều. Nhưng vẫn còn khá đông đám bọn chúng còn sức chiến đấu làm Đại khá vất vả với đống vết thương trên người. Phong Lân xé áo ra quấn lấy cái vai đang rỉ máu, may mắn là viên đạn đã đi xuyên qua nên cũng không ảnh hưởng gì mấy, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi. Đám cố thủ cầu thang cũng bị băng Lý Ngọc quét bay và chạy lên đánh tiếp trên lầu.
“Tụi mày nhanh chân lên cứu đại ca… Chém chết thằng nào cản đường.” Lý Ngọc ra lệnh.
Bọn áo đen dùng mọi đồ vật có thể ném xuống đám thanh niên du đãng làm vài tên bể đầu và làm chùn bước vài tên lâu la. Lý Ngọc tiến tới đạp mấy tên nhát gan.
“Mẹ mày, gan không có mà đòi ra giang hồ, cút một bên.”
Tuấn “voi” tay ôm cái bàn che lên mở đường. Lý Ngọc chạy tới, theo sau là Lâm “ba gác” cũng phi theo, vừa đi vừa múa dao chém bất cứ thằng nào cản đường.
“Mẹ nó chứ, nó đốt cái phòng anh hai đang thủ… Lẹ lên tụi mày.” Tuấn “voi” nói.
Thân hình hộ pháp của Tuấn “voi” húc đám sát thủ áo đen ngã như rạ nhưng cuối cùng bị chặn bởi một tên áo đen cầm mã tấu thân hình còn to hơn cả Tuấn “voi”. Thấy tình thế dần bất lợi Phong muốn nhanh chóng kết liễu Đại để hoàn thành nhiệm vụ rồi về đòi thêm tiền chỗ thằng chó Tám Sọ, chuyến này làm hắn lỗ vốn rồi. Lén lén sau lưng bọn áo đen đang giao chiến với Đại, Phong lao tới đâm Đại một nhát ngay bụng. Đại đã phản xạ kịp thời thủ thế chặn ngay cổ tay Phong Lân, lưỡi dao cách bụng Đại chỉ 2 cen – ti – mét.
“Chết đi thằng chó đẻ… Grahhhhh!”
“Mày cỡ nào mà giết tao… Aaaaa”
Cả hai giằng co nhau một lúc, phía sau một tên áo đen lao lại từ phía sau làm Đại bị đẩy tới lãnh trọn con dao vào bụng, máu ướt đẫm áo. Đại đạp Phong Lân bay ra rồi lùi về, hai tay giữ con dao trong tay rồi từ từ rút ra, máu tuôn xối xả xuống nền nhà. Mặt Đại đầy mồ hôi lạnh dù lửa đang cháy ngùn ngụt trước mặt. Phong lao lại định đâm tiếp nhưng Đại né được, phản xạ có hơi chậm hơn, né được dao nhưng cú đấm tay trái tiếp theo của Phong thì Đại ăn trọn, đấm ngay vào chỗ đâm làm Đại nhói lên, cắn chặt răng chịu đựng. Một tên áo đen khác cũng nhào tới phía sau, Đại liền xoay người đá một cú ngay quai hàm làm hắn bất động nằm im. Phong Lân liếm lưỡi dao cười khà khà, rồi lao tới muốn một dao giết người, nhưng bị Đại chụp ngay cổ tay bằng hai tay lực lưỡng của y làm Phong không nhúc nhích được. Phong nở nụ cười ma mãnh rồi thả dao bằng tay phải xong chụp lại bằng tay trái rồi đâm về phía trước nhưng chỉ gây được một vết xước trên bắp tay Đại. Mất máu làm mặt Đại tái nhợt, không giữ được thăng bằng, loạng choạng. Thấy vậy, Phong lao vào chém, bị chém nhiều nhát vào tay, những hình xăm của Đại bị xé toạc, những con rồng trên da Đại bây giờ như đang uống máu của anh.
“Thằng hèn như mày, không bao giờ giết được tao đâu… hoộc… hộc”
“… dù là trong mơ của mày… hộc… hộc”
Đại ôm vết thương, cúi người thở hồng hộc…
Phong Lân cười lớn, đắc thắng…
“Vậy sao nhóc Đại… để xem hôm nay mạng mày lớn cỡ nào… ông trời liệu có dang tay che chở thằng du đãng như mày không…”
“Ăn dao của tao nè con chó… hây da…”
Phong cầm chắc con dao bén ngót trong tay nhuốm đầy máu Trần Đại. Lao thẳng về phía trước, Phong nghĩ hắn nắm chắc cái mạng Trần Đại trong tay. Sau khi xong việc, tên tuổi hắn sẽ trở lại giang hồ, đường đường chính chính lấy số khi đã hạ được tên giang hồ đang nổi như cồn như Trần Đại.
Đại biết mình không còn cơ hội đánh tiếp nên liền nhảy qua cửa sổ tầng 2 cao vút xuống con hẻm bên cạnh. Con hẻm tối om, Phong Lân chỉ kịp nghe rơi các bịch xen giữa tiếng mưa đang xối xả trên mái. Bên ngoài tiếng còi cảnh sát cũng rú lên inh ỏi…