Phần 8: Tiễn Biệt
Sáng thức dậy thì Hùng không thấy Lệ Hoa đâu, do lúc này cô ấy đang ở trong phòng vệ sinh để mà đánh răng, còn cậu cũng lật đật ngồi dậy tính vô trong đó chung với Lệ Hoa thì có một cuộc gọi từ nước ngoài. Cậu nghe điện:
– Alo! Mẹ hả?
– Ừm! Mẹ đây con trai. Con đang làm gì vậy?
– Dạ con đang chuẩn bị đánh răng, nhưng mẹ gọi điện cho con có gì không?
– Ba của con bị bệnh, ông ấy muốn gặp mặt con. Mẹ có đặt mua vé máy bay cho con rồi. Có hai chuyến khởi hành: Một chuyến là 09 giờ 00 phút sáng và một chuyến là 21 giờ 00 phút tối. Thế hiện tại thì con đang ở nhà mình hay ở nhà ngoại vậy?
– Dạ, con đang ở khách sạn ạ!
– Trời ạ! Con không ở nhà mà ở trong khách sạn làm gì chứ? Mà khách sạn đó ở chỗ nào?
– Dạ, ở… Ở huyện Nhà Bè ở ngoại ô thành phố ạ!
– Haizz… Vậy thì con đi qua Bắc Âu với ba mẹ chuyến bay 09 giờ oo phút sáng hôm nay đi. Nhớ đi sớm nha con trai. Thôi mẹ tắt máy đây.
Những cuộc hội thoại nói chuyện giữa Hùng với mẹ cậu thì Lệ Hoa nghe hết cả rồi, cô thấy trong lòng tự nhiên sau mà buồn rười rượi không sao tả được. Cô đứng nép sau cánh cửa phòng tắm, rồi giọt nước mắt của cô nó cứ lăn tròn trên đôi gò má mịn màng của cô mỗi lúc một nhiều thêm. Dù cậu ta không phải là chồng cô nhưng tình cảm mà cô dành cho cậu ấy nó hơn hẳn anh Công chồng mình rất nhiều, cô đến bên cậu, rồi nắm lấy đôi bàn tay của cậu đặt trên ngực của cô. Cô thủ thỉ:
– Hùng đi qua bên Bắc Âu bao lâu thì về?
– Dạ, em cũng chưa biết nữa. Nhưng ước chừng khoảng một tháng, khi nào sắp vào khai giảng thì em sẽ về lại nơi đây.
– Thế đi qua bên đó một tháng trời dài đăng đẳng thì không nhớ người ta sao?
– Em nhớ chứ… Nhưng ba em bị bệnh rồi nên em phải đi thôi…
– Ừm, thì người ta có nói gì đâu. Mà nè, khi qua bên đó rồi thì nhớ quay về à nhà! Nếu không Hoa sẽ giận Hùng luôn đó. Hihihi…
Cứ nghĩ mọi việc diễn ra như vậy thì êm đẹp cho hai người nhưng nào ngờ đến giờ phút chót thì xảy ra một việc ngoài ý muốn, thế là Hùng phải ở lại thành phố thêm một thời gian ngắn, lý do là anh Công, chồng Lệ Hoa không hiểu sao nổi gió muốn quay về thành phố để chung vui tiệc cưới của thằng bạn thân từ thuở còn sinh viên. Anh đi xuống đây hồi nào, đã mấy bữa nhưng không cho vợ mình là Lệ Hoa hay biết gì cả. Hùng với Lệ Hoa chuẩn bị ra sân bay thì có cuộc gọi từ anh Công:
– Hùng ơi! Giúp anh với, do anh uống rượu bia say khướt nên đã gây tai nạn và làm cho một chú bảo vệ đi đường nằm bất tỉnh rồi. Hiện tại anh đang ở đoạn đường vắng trong huyện Nhà Bè nè.
– Dạ, được rồi. Em sẽ tới ngay.
– Ơ, mà nè! Hùng đi đâu thế? Hoa còn chưa có ngồi lên xe mà? Haizz…
Hùng không trả lời mà lên xe ô tô của Lệ Hoa chạy một mạch tới nơi điểm hẹn với anh Công, trên đường đi thì cậu có ghé mua một vài chai rượu nồng độ cồn rất cao, rồi cậu hối hả chạy tới đó, tới nơi mà anh Công gây tai nạn. Cậu xuống xe và lên xe anh Công ngồi và cậu bị điên hay sao mà mở nắp chai rượu và đổ khắp người cậu, rồi cậu cũng cố gắng uống một chút để cho giống người say rượu. Cậu nói:
– Anh mau chạy khỏi hiện trường bằng chiếc xe ô tô của chị Lệ Hoa đi. Chị ấy đang ở chỗ mà em ghi trên tờ giấy này nè? Tới nơi rồi anh hả gọi cho chị ấy. Mau lên…
– Nhưng mà…
– Không sao đâu. Vì dù sao thì em chưa có đủ tuổi vị thành niên cũng không có gì nguy hiểm, chứ anh là bác sĩ thì mọi việc sẽ ảnh hưởng về tương lai sự nghiệp của anh về sau.
Nói xong thì Hùng chở chú bảo vệ đến bệnh viện đa khoa huyện Nhà Bè, rồi cậu đưa chú ấy vào cấp cứu và cậu cũng không quên gọi đến công an giao thông nói rõ nguyên nhân, nhưng cậu sẽ thay cho anh Công mà nhận tội tất cả. Công an giao thông sau khi nghe tin thì tới hiện trường và chỉ thấy xe gắn máy chứ không thấy xe ô tô nên Hùng cũng giải thích là do còn sớm mà đoạn đường ấy thì vắng nên cậu đã chở nạn nhân đến bệnh viện trước, rồi sau đó mới chịu tội sau.
Cậu đứng trước phòng cấp cứu với đầy mùi rượu trên người, nhưng hơi thở của cậu thì không có bay mùi rượu nên chú công an với kinh nghiệm trong nghề thì biết cậu không phải là người trực tiếp gây tai nạn, nhưng cậu nhất quyết nhận tội và hứa sẽ bồi thường những gì bên phía nạn nhân nêu ra. Anh công an giao thông nói:
– Trước tiên anh sẽ để em ở lại đây chăm sóc nạn nhân, còn mọi việc khiếu nại thế nào thì chuyện đó tính sau nhé? Nếu phía nạn nhân không khiếu kiện thì bên công an chỉ phạt vi phạm hành chính và giáo huấn em, do em chưa có đủ tuổi mà điều khiển xe ô tô trái pháp luật.
– Dạ, dạ được mà! Em sẽ không có trốn tránh đâu. Em sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm và hoàn thành bồi thường.
Hùng với anh công an giao thông đang nói chuyện thì phòng cấp cứu họ mở ra, và họ thông báo một câu làm Hùng mừng rơi nước mắt. Bác sĩ nói:
– Do cậu này đem bệnh nhân tới sớm nếu không sẽ nguy kịch đến tính mạng, nhưng bây giờ đã qua khỏi rồi, và phải nằm điều trị dưỡng thương một tuần lễ là có thể xuất viện. Nhưng mà để đi lại với chạy bộ tập thể dục bình thường thì ít nhất phải hai tháng trở lên.
– Dạ, vậy thì cảm ơn bác sĩ nhiều…
– Thôi cảm ơn cái quái gì? Cậu mau đi thay đồ cho tôi cái, cứ đổ rượu trên người rồi cho rằng ở đây chúng tôi ngu cả sao? Bởi chúng tôi cũng là con men rượu khi hết giờ làm việc cơ mà! Hahaha…
– Ơ… Vậy thì em xin phép được thay đồ ạ…
Nói xong thì Hùng nhờ bên an ninh liên lạc với gia đình của chú ấy, rồi cậu sẽ lo mọi chi phí bệnh viện cho chú bảo vệ này nữa. Đồng chí công an giao thông thấy cậu ta tuy chưa đủ tuổi vị thành niên nên chỉ phạt nhẹ, bởi nạn nhân thì không an nguy đến tính mạng, và cậu ta là người có trách nhiệm cao, không có bỏ chạy khỏi hiện trường, kịp thời thông báo và sẵn sàng bồi thường mọi tổn thất nếu bên nạn nhân yêu cầu. Ngồi chờ cả buổi mà Hùng chưa thấy bên gia đình nạn nhân tới, bởi chú ấy làm nghề bảo vệ cho một xí nghiệp tư nhân ở huyện Nhà Bè, và không có thân nhân ở đây, họ hàng của chú ấy chỉ ở quê thôi. Thấy vậy thì Hùng mới gọi điện cho mẹ của cậu:
– Alo… Mẹ hả?
– Ừm… Con đến sân bay rồi sao?
– Dạ, chưa? Chắc khoảng một tuần nữa thì con mới bay qua bên Bắc Âu được. Tại…
– Tại chuyện gì chứ? Haizz… Thôi, được rồi. Với lại ba con thì chỉ bị bệnh cảm thôi. Do ông ấy nhớ con nên mới muốn con qua đây chơi vậy mà… Vậy khi nào lên máy bay thì trước khi đi nhớ gọi điện cho mẹ hay biết nha con trai?
– Dạ, dạ được ạ! Con cảm ơn mẹ yêu nhiều nha! Hihihi…
Khi Hùng thấy chú ấy tỉnh dậy thì cậu ân cần đến hỏi thăm chú, rồi cậu cũng nói sẽ lo lắng cho chú, kêu chú đừng lo lắng mà hãy dưỡng bệnh cho tốt trước đã. Chú ấy cũng nhân hậu và biết Hùng là người tốt nhưng mà chú ấy cứ thắc mắc là Hùng là ai? Sao lại ở đây? Chú ấy nói:
– Ủa? Nhưng mà cháu là ai? Còn người gây tai nạn đâu?
– Dạ, cháu là người gây tai nạn đây ạ…
– Không phải mà… Bởi trước lúc bất tỉnh thì chú có nhìn thấy khuôn mặt của người đó mà…
– Dạ… Nếu vậy thì cháu sẽ nói thật và mong chú bớt giận nha… Cháu sẽ chịu mọi tổn thất cho nên chú hãy bỏ qua chuyện này đi ạ, bởi mọi chuyện đã lỡ làng rồi, nên chú có nói gì thêm nữa thì đâu có quay lại được đâu.
Hùng nói xong thì vắt nước cam cho chú ấy uống, chú ấy thấy Hùng như vậy thì cười và nói thầm: “Chắc thằng bé này nó chịu ân tình của ai rồi, nên nó mới nhận tội thay đây mà…”. Chú ấy nói:
– Thôi cháu về thăm nhà chút đi. Chú ở một mình cũng được. Bởi ở đây có bác sĩ với điều dưỡng họ lo hết mà.
– Nhưng cháu chờ chú xuất viện rồi cháu mới đi được…
– Haizz… Thôi được rồi… Thiệt là…
Quay lại cảnh anh Công với Lệ Hoa, khi anh được Hùng thay thế thì anh chạy xe tới điểm mà Hùng ghi trên địa chỉ, rồi anh cũng làm theo và đã gặp được Lệ Hoa. Do cô ấy thì đang đợi để chở Hùng đến sân bay nhưng mà không thấy, thế là cô ấy muốn đón taxi đến bệnh viện trước ai mà vừa quơ tay vẫy vẫy taxi thì gặp được anh Công nên không có đi taxi:
– Ủa? Sao anh lại chạy xe ô tô của em? Thế còn Hùng đâu?
– Ơ, cậu ấy gây tai nạn nên đang ở bệnh viện rồi.
– Anh nói cái gì cơ? Gây tai nạn sao xe em còn nguyên y chang như vậy được chứ?
– Ờ, thì… Mà thôi để anh đưa em về quận 5 nghe!
– Haizz… Còn cậu ấy nữa, sau không chịu nghe điện thoại gì hết nhỉ?
Vì thời gian không còn nhiều nên Lệ Hoa đành trở về quận 5 để mà họp hành với các đồng nghiệp ở đó, nếu tính theo chức vụ thì anh Công là cấp dưới của Lệ Hoa nên mọi việc đều do cô ấy phân công tác. Anh Công đưa vợ mình tới bệnh viện thì có tinh nhắn của cậu ta gửi với nội dung: “Anh ơi! Không sao rồi. Chú ấy đã bình phục và tỉnh lại nhưng còn theo dõi điều dưỡng thôi. Anh yên tâm nha!”. Đột nhiên đang lái xe thì anh Công cười lớn lên vui mừng làm cho Lệ Hoa phải giật mình:
– HAHAHA… HAHAHA… Người em tốt… Người em tốt…
– Nè, chồng… Anh bị cái gì vậy? Người anh đầy mùi bia rượu à! Anh đừng nghĩ rằng em không biết gì nha? Có thể cậu ấy đã lãnh tội giùm anh đúng không? Anh có đụng ai không?
– Ơ… Sao em biết hay vậy? Đúng là Hùng có nhận tội thay anh… Nhưng để về nhà hả nói đi. Bây giờ em đi vô bệnh viện đi, còn anh về lại nhà ba mẹ vợ nghỉ ngơi nhé!
– Hừm… Anh hay quá nghen… Còn cậu ta nữa. Tối về thì biết tay em…
– Thôi, thôi đừng có nóng. Mau vô bệnh viện đi em nhé!
Trở lại bệnh viện huyện Nhà Bè nơi Hùng và chú bảo vệ nhân hậu ấy, cậu ta đã liên lạc được người thân và họ đã lên và chăm sóc cho chú ấy và nói rằng: “Cậu ấy có thể về nhà, bởi họ không có thưa kiện gì cả…”. Nhưng Hùng biết ơn và có để lại một số tiền khá lớn và nhờ người thân của chú lo lắng cho chú trong những ngày dưỡng bệnh, cậu cũng đến ký biên bản vi phạm theo đúng với luật định và chuẩn bị ra sân bay Tân Sơn Nhất để về Bắc Âu thăm ba mẹ của cậu trong chuyến khởi hành 21 giờ 00 phút đêm. Lúc này bầu trời đêm thành phố có một cơn mưa rào của mùa hè, cơn mưa lao xao bất chợt quá nên khiến Hùng như cô đơn. Cậu nhìn đồng hồ thì đã 20 giờ 00 phút rồi, có nghĩa là một tiếng đồng hồ nữa là máy bay sẽ cất cánh và đưa cậu về Bắc Âu hội tụ với gia đình bên đó, rồi cậu cũng phải rời xa mái nhà kỷ niệm của cậu với hình bóng người phụ nữ trong một tháng cách xa trong nay mai. Cậu nữa muốn gọi điện cho Lệ Hoa nhưng nữa lại thì không? Bởi cậu không muốn quấy rầy tình cảm giữa Lệ Hoa với anh Công, nhưng khi cậu định bước chân đi thì nghe thông báo: “Chuyến bay *** sẽ khởi hành vào lúc 21 giờ 00 phút, xin quý khách vui lòng lên máy bay”. Và cả tiếng Lệ Hoa gọi cậu ta nữa:
– Hùng, sao đi mà không nói cho Hoa hay dù một lời từ giã vậy? Hùng không xem Hoa là người thân sao?
– Ơ, chị… Tại em… Ưm ưm…
Hùng chưa kịp trả lời thì Lệ Hoa đến bên cậu, rồi ôm hôn cậu ngấu nghiến như chưa từng hôn nhau vậy. Cô ấy rơi hai dòng lệ ngọc lăn dài trên đôi gò má của cô, rồi cô vòng tay qua cổ cậu. Sau đó Hùng chủ động dứt môi ra để nói lời thầm thì cho đủ hai người tình nghe mà thôi:
– Em biết chị thương yêu em và em cũng rất yêu thương chị, nhưng trong tình yêu thì không có lòng ích kỷ nhỏ nhen. Chúng ta đã lừa dối anh Công mà ân ái với nhau rất nhiều lần, nên nếu có yêu mến nhau thì hãy để trong lòng mình mà thôi, xin đừng bày tỏ ra ngoài sẽ không hay. Em nhận tội thay cho anh ấy không phải vì tỏ ra mình là người tốt, mà em chỉ trả ơn anh ấy và mong sao sự hy sinh của em sẽ mang lại hạnh phúc của anh ấy với vợ mình…
– Thế còn giọt máu đang hình thành trong bụng của Hoa thì sao?
– Thì chị vẫn là mẹ, còn anh Công thì vẫn là cha, còn em thì người đứng bên lề hạnh phúc mà thôi…
– Hùng… Nhưng Hùng nhớ quay lại nha… Ư ưm…
Nói xong thì hai người lại tiếp tục ôm hôn nhau thắm thiết, nụ hôn lãng mạn pha chút truyện ngôn tình làm cho các hành khách ngồi chờ trong chuyến bay đêm đó cùng với cậu vỗ tay rần rần. Bởi họ không biết hai người tình này là ai? Hay là diễn viên, nhưng sao họ không thấy chiếc máy quay nào cả. Thế là họ tưởng ra rằng đây có thể là một cặp tình nhân nào đó đang quyến luyến kẻ ở lại người thì đi xa nên ôm hôn nhau như vậy. Hùng với Lệ Hoa hôn nhau lâu ơi là lâu luôn, lâu đến nổi cơn mưa lao xao nó hất tung những trang sách trắng với tiêu đề “NGƯỜI TÌNH” bay tung tóe khắp mọi nơi, trong trang sách “NGƯỜI TÌNH” ấy có cả tên của cậu và Lệ Hoa…
…
Còn tiếp…