Phần 11
Vài tuần sau, cả lớp ngạc nhiên bàn tán khi biết là Thầy Sang xin nghỉ dạy lập tức. Nghe đâu Thầy viện cớ là có chuyện gia đình cấp tốc phải về quê. Chỉ có tôi là biết là Thầy nghỉ là do tôi. Chắc là Thầy sợ nếu chuyện đổ bể ra thì Thầy sẽ gặp khó khăn?
Thầy bỏ đi để lại cho tôi mối thất vọng đầu tiên trong cuộc đời tình ái của tôi.
Sau này tôi có nghe biết là Thầy Sang lập gia đình và đã có vợ con đề huề…
Hôm nay nghe hung tinh, tôi không khỏi đau lòng cho Thầy, cho mối tình đầu trong trắng của tôi. Lẻ dĩ nhiên chuyện đó đã xa xưa… 14, 15 năm đã trôi qua… nhưng được nghe tin về Thầy làm tôi như được bay bổng về cái thước niên thiếu đó. Tôi cầu nguyện ơn trên cho Thầy được tai qua nạn khỏi.
Đến bệnh viện, tôi được biết là tai nạn xảy ra tối hôm qua. Thầy Sang chở vợ và con trai trên chiếc xe máy. Họ bị một xe tải tông: Vợ Thầy bị chết tại chỗ, còn Thầy thì bị gãy cả hai chân cùng nhiều vết thương khác.
Tôi tìm đến phòng của Thầy thì bác sĩ cho biết là Thầy hôn mê từ lúc bị tai nạn, bệnh tình phức tạp không biết sẽ biến chuyển ra sao! Nhìn Thầy tiều tụy, băng bó cùng mình mà tôi không khỏi ứa nước mắt.
Tôi báo cho anh Hiếu, Trung và Mẹ Linh biết chuyện và tôi nói là tôi muốn được ở lại trực cho người thầy xưa vì có vẽ như là Thầy không có thân nhân gần nào đến chăm sóc cho Thầy.
Sáng hôm sau, tôi lên phòng hành chính của bệnh viện đề làm việc và nhờ đó tôi được biết là thằng Cường, con trai của Thầy cũng được nhập viện tại đây.
Tôi sững sờ chạy qua bên khoa Nhi tìm gặp thằng bé. Tôi mừng rỡ khi biết là nó chỉ bị xây xước xoàng. Tôi dẫn nó đến bên giường Ba nó, thằng bé sợ quá, khóc rấm rứt làm tôi phải dỗ dành nó một hồi thì nó mới nín.
Tôi điện thoại kêu cứu Mẹ Linh thì Bà đến ngay. Bà nhanh chóng xử lý mọi việc vì tôi rối trí quá, không biết phải làm gì.
Mẹ Linh hỏi ra thi biết là gia đình của Thầy Sang không có thân nhân gần. Mẹ Linh đề nghị dẫn thằng Cường về nhà của nó. Sau đó Mẹ Linh điện thoại báo cho tôi hay là Bà sẽ ở lại với thằng bé để trông coi cho nó trong lúc nó bị chấn động như vầy. Mỗi ngày Bà sẽ dẫn nó vào thăm Ba nó.
Thầy Sang vẫn hôn mê nên tôi bàn với Mẹ Linh phải lo đám tang cho vợ Thầy.
Trong suốt một tuần, hễ có chút thời gian là tôi vào bệnh viện để thăm chừng Thầy Sang.
Sáng hôm đó, bác sĩ báo cho tôi là Thầy đã hồi tỉnh làm tôi mừng rỡ.
Thầy nhận ra tôi ngay và sau khi được biết hết thông tin Thầy thều thào cảm ơn tôi đã lo chu đáo cho thằng Cường và vợ của Thầy.
Khi Thầy lấy lại được phần nào sức lực rồi thì tôi đề nghị Thầy nên về nhà Mẹ Linh để dưỡng sức vì có Mẹ Linh chăm lo cho Thầy và cho thằng Cường. Thầy áy náy nhưng khi thấy tôi và Mẹ Linh thật tình thì Thầy đành chấp nhận.
Tôi và Mẹ Linh chỉ biết dùng tình cảm chân thật để chăm sóc cho hai cha con nên từ từ Thầy Sang cũng vượt qua khỏi được những khó khăn, nhưng tôi vẫn không an tâm vì tôi biết Thầy vẫn còn trong tình trạng trầm cảm. Thằng Cường thì nhanh chóng thích nghi với không gian mới, nó đeo theo tôi và Mẹ Linh một cách thật dễ thương.
Thầy thở dài mà nói:
– Trải qua một sự cố kinh khủng như vầy, làm sao mà tôi không bị khủng hoảng đến cực độ? Phượng cứ tưởng tượng xem, chỉ trong một tích tắc đồng hồ mà cuộc đời của tôi bị xoay chiều 180 độ: Vợ mình thì mất mà chính mình lại bị thương tật. Theo lời bác sĩ thì tôi sẽ bị khuyết tật ở chân, đi đứng khập khiễng suốt đời, Nhưng cái làm tôi buồn nhất là nhìn thằng con trai tự nhiên bị mồ côi mẹ, tôi thương cho nó lắm.
Thầy Sang gục đầu vào vai tôi mà khóc làm tôi cũng khóc theo.
Nhưng rồi với thời gian thì mọi chuyện đều lắng xuống. Thầy Sang dần dần tìm lại được nghị lực để sống. Thầy do dự chưa dám về lại nhà mình ở Long An vì Thầy không quen chuyện nội trợ, nuôi con. Ở đây, cả ngày có Mẹ Linh chăm lo mọi thứ từ chuyện cho thằng Cường đi học đến chuyện cơm nước cho Thầy nên Thầy rất cảm kích.
Thầy nói với Bà:
– Nếu không có cô Linh thì không biết cha con tôi sẽ ra sao?
Mẹ Linh cười xòa:
– Cậu nói quá, chứ chuyện tôi làm là chuyện thường tình mà thôi. Câu như là bạn của con Phượng, mà nó căn dặn tôi phải hết lòng chăm sóc cho hai cha con cậu thì tôi chỉ nghe theo lời nó mà thôi.
Thầy Sang tò mò hỏi:
– Nghe Phượng với cô xưng hô Mẹ – Con với nhau. Vậy xin đường đột hỏi hai người có mối liên hệ gia đình gì với nhau?
Mẹ Linh đỏ hồng hai má, cười ngượng ngùng:
– Mang danh là Mẹ – Con chứ thật ra nó là vợ của thằng Trung con nuôi của tôi mà thôi. Thật ra thì… tôi xem nó như một người bạn. Một người bạn gái thân thích nhất.
Nhìn phản ứng của Mẹ Linh, thầy Sang cũng đã đoán ra được một phần nào những quan hệ phức tạp trong gia đình này. Tối hôm trước, đến khuya, không ngủ được nên Thầy ra sân sau mà ngồi hút thuốc. Và Thầy đã trộm nghe nhiều âm thanh từ phòng ngủ của Mẹ Linh làm Thầy nổi da gà: Âm thanh của một người phụ nữ đang rên rỉ vì sướng khoái trong tình dục. Thầy nhận ra tiếng của cô Linh, người chủ nhà. Hồi nẩy Thầy vào phòng nghỉ sớm nhưng Thầy nghe tiếng rù rì ngoài phòng khách thì biết là Phượng có đến nhà. Phượng và cô Linh có thói quen ngủ chung phòng. Vậy thì… có lẽ nào Phượng và cô Linh đang làm tình với nhau?
Thầy rất thoáng trong lĩnh vực tình dục, tình ái nhưng Thầy không khỏi ngạc nhiên: Không ngờ Phượng là một người đàn bà khác thường đến mức độ không thể tưởng được!
Qua một tháng ở đây Thầy cũng đã suy ra là Phượng có hai gia đình khác nhau và Thầy cũng đã có dịp gặp gỡ hai người đàn ông của nàng. Anh chàng Hiếu, người chồng chính thức của Phượng có lên đây một lần với đứa con gái. Còn anh chàng Trung, hình như là em trai của anh chàng Hiếu, thì lên đây thường xuyên hơn. Anh ta cũng có một đứa con với Phượng.
Và bây giờ thì Thầy cũng phát hiện là Phượng có quan hệ đồng tính với cô Linh.
Thầy miên man nhớ đến cô học trò thời xa xưa, người đã làm Thầy suýt sa ngã… Khi Thầy đến nhận nhiệm vụ thì Phượng đã là một hoa khôi trong trường. Nhưng không phải sắc đẹp của cô học trò làm Thầy chú ý mà là một phong cách đặc biệt của cô ta, một cái gì đó khác thường làm Thầy từng nghỉ là cô gái này sau này chắc phải có một cuộc sống khác hơn người bình thường.
Thầy bị cuốn hút bởi cái phong cách đó… và mặc dù Thầy rất cảnh giác nhưng rồi Thầy cũng đã không cầm lòng được khi ôm đứa con gái lên từ rạch nước. Thầy đã xoa bóp vú của cô ta một cách sung sướng. May là Thầy thức tỉnh đúng lúc để đứng lên mà bỏ chạy chứ nếu không thì không biết cái gì sẽ xảy ra!
Thầy còn xin đổi trường nhanh chóng để tránh khỏi sự thu hút đầy ma lực của cô gái.
Rồi sau đó Thầy lập gia đình… Thầy cho là như vậy Thầy đã vĩnh viễn chôn vùi được kỷ niệm đầy kích động của thời gian đó.
Vậy mà định mạng lại cho Thầy gặp lại người đàn bà đặc biệt này. Lúc mở mắt ra và thấy Phượng nhìn mình với ánh mắt đầy âu lo thì Thầy tự biết trong thâm tâm là kỷ niệm thời xa xưa vẫn còn sống động và tràn đầy trong lòng Thầy.
Trở lại phòng ngủ của mình Thầy không thể quên được những tiếng rên rỉ dâm dật của cô Linh. Gần một tháng ở đây, Thầy đã biết cảm mến người đàn bà hơn Thầy 10 tuổi này. Cô Linh vẫn còn đầy phong độ và cô là một người nội trợ rất tốt. Mọi việc trong nhà được chu toàn đầy đủ. Dù phải lo thêm cho hai cha con Thầy, nhưng cô Linh vẫn tỏ ra rất vui vẻ nhiệt tình. Cô lo cho thằng Cường được tiếp tục học ở trường trong khu vực để nó không bị trễ nải trong việc học hành. Đã vậy Cô còn hết lòng chăm sóc cho Thầy trong lúc Thầy còn bị hạn chế trong việc đi đứng. Cô biết nấu cho Thầy những món ăn mà Thầy thích làm Thầy mau chóng phục hồi sức lực và tinh thần.
Thầy nhìn Cô một cách ngưỡng mộ, như một thiên thần… vậy mà tối hôm nay Thầy lại được chứng kiến một khía cạnh thầm kín và trần tục của thiên thần đó: Thầy nghe được tiếng rên rỉ của Cô, những âm thanh cực kỳ kích dâm làm Thầy rùng mình, nổi gai nổi ốc cùng mình… Thầy mường tượng cô Linh nằm trần truồng trên giường trong khi người tình của Cô âu yếm bú lồn của Cô làm Cô run rẩy… Thầy chưa bao giờ được chứng kiến hai người đàn bà làm tình với nhau và Thầy thèm thuồng được nhìn cô Linh và Phượng ôm ấp nhau, bức tranh chắc chắn phải là đẹp vô cùng.
Nhưng cùng lúc Thầy lo lắng vì Thầy vừa khám phá ra là tuy bị kích động như vậy nhưng con cu của Thầy vẫn xụi lơ! Có lẽ nào tai nạn vừa qua đã làm Thầy liệt dương? Nghĩ đến đó Thầy toát mồ hôi hột!
Thầy thò tay xuống mà nắm con cu vo ve nó một lúc… con cu vẫn không phản ứng chút nào, vẫn xụi lơ một cách đáng thương!
Cả đêm Thầy không chớp mắt được… sáng sớm vừa mở cửa phòng ra thì Thầy bắt gặp Phượng và cô Linh trong một tư thế thật hạnh phúc: Cô Linh đang xáo nấu món gì đó trên bếp, trong khi Phượng thì âu yếm ôm cô từ đằng sau, hai tay của Phương luồn ra phía trước mà xoa bóp vú của cô Linh… Cả hai cười khúc khích vui vẻ…
Thầy ngắm nhìn cảnh tượng một cách thèm thuồng mà tự nghỉ: « Phải chi mình được ôm hai người đàn bà này để chia sẻ với họ hạnh phúc giản dị đó thì tuyệt vời biết bao! »
Trong hai người đàn bà thì dĩ nhiên Phượng là người được Thầy quan tâm nhiều nhất do những quan hệ mà họ đã có mười mấy năm trước. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là sau khi được nghe những âm thanh dâm dật của cô Linh trong giây phút riêng tư thì Thầy có một cái nhìn khác lạ đối với Cô: Mỗi lần nhìn Cô, Thầy không khỏi mường tượng đến thân thể trần truồng của Cô đang oằn oại trong biển tình!
Thầy nép sau cửa nhìn lén hai người mà thèm được vào vị trí của Phượng đang nhào nặn vú của cô Linh.
Nhưng rồi Thầy thở dài chán nản khi nhận ra là tuy bị kích thích mạnh mẽ, nhưng Thầy vẫn không nứng cu được chút nào!
Tối hôm sau, Thầy Sang chịu không được nên rón rén ra sân sau với ý định nhìn trộm hai người đàn bà.
Thầy núp bên ngoài cửa sổ rồi liếc mắt nhìn vào trong: Miệng Thầy khô cằn trước cảnh tượng quá ư là đẹp. Cô Linh nằm trần truồng trên giường, đầu của Phượng thì lả lơi đặt lên bụng của Cô. Cô Linh âu yếm vuốt ve mái tóc bồng bềnh của người tình. Hai người nói chuyện gì đó với nhau mà cười khúc khích. Từ chỗ Thầy đứng, Thầy thấy rõ mồn một mu lồn của Cô, một mu lồn nhẵn thín, không một cọng lông, một mu lồn trắng bóc như mu lồn một đứa con gái mới lớn. Thầy bàng hoàng sửng sốt, không ngờ là một người đàn bà lại có thể có mu lồn không lông như vậy! Khác hẳn với mu lồn của Phượng, dày đặc lông đen mướt.
Thầy nhớ lại kỷ niệm xưa khi Thầy được bóp vú đứa học trò bên bờ đê! Con Phượng nhắm mắt nằm bất động như chờ đợi… lúc đó nếu Thầy có can đảm mà làm tới thì chắc đứa con gái cũng không phản kháng… Thầy Sang hồi hộp thầm nghỉ: « Lúc đó nếu mình làm càng thì chắc mình đã đụ được con Phượng… rồi sau đó biết đâu nó và mình sẽ kết nghĩa vợ chồng với nhau? Cuộc đời thật oái oăm! »
Thầy tự biết là trong thâm tâm, Phượng đã chiếm một vị trí cực kỳ to lớn trong lòng Thầy. Thầy đã cố chạy xa để né tránh nhưng đó chỉ là ngụy biện mà thôi! Thầy đã lấy vợ như một phương án để tự trị bệnh nhưng Thầy đã sai hoàn toàn. Bây giờ gặp lại người phụ nữ đó thì quá trễ rồi, Phượng đã có chồng, có con đề huề. Còn Thầy thì đang là gà trống nuôi con, mà còn là một phế nhân, tật nguyền, đã vậy Thầy còn đeo thêm cái bệnh liệt dương thì làm sao mà dám mơ tưởng gì nữa!
Thầy thèm thuồng nhìn hai người đàn bà tình tứ hôn nhau, hai đôi môi khóa chặt một cách thật hạnh phúc.
Thầy lủi thủi về lại phòng mình.
Mẹ Linh thầm thì:
– Phượng nè, con nghỉ sao về thầy Sang?
– Mẹ có ý gì mà hỏi con như vậy?
– Mẹ thấy thầy Sang có vẽ như có tình cảm với con nhiều lắm đó.
Tôi thở dài:
– Thầy là mối tình đầu của con mà! Dù ít hay nhiều thì vẫn còn vương vấn kỷ niệm xa xưa. Nhưng Thầy đang trải qua một cuộc khủng hoảng nên tâm Thầy bất định. Con muốn giúp Thầy và thằng con trai của Thầy nhưng không biết phải làm sao!
Mẹ Linh cười nhỏ:
– Thì con cứ lấy Thầy làm chồng tuốt là xong!
Tôi bật cười:
– Mẹ cứ nói giỡn! Con có hai ông chồng là đủ mệt ứ hơi rồi.
– Có hai rồi thì thêm một cũng dễ thôi. Nếu con lấy thầy Sang thì con sẽ được trọn vẹn với người tình xưa của con. Mẹ hiểu được là Thầy Sang không bao giờ quên con đâu. Lúc trước Thầy không dám tỏ tình với con vì vị thế của Thầy không cho phép… nhưng bây giờ con với Thầy đâu còn là thầy – trò với nhau nữa?
– Biết là vậy nhưng sao con thấy không ổn chút nào…
– Con trả lời thành thật cho Mẹ nghe: Con có tình cảm với người đàn ông này hay không?
Tôi do dự một lúc rồi nói:
– Tính của con Mẹ hiểu hơn ai khác: Tuy con không biết chung thuỷ là gì nhưng con thương ai thì thương suốt đời…
– Vậy thì con hãy mau mau lấy quyết định đi vì thầy Sang đã ướm lời muốn trở về nhà ở Long An, Thầy không muốn ở lại đây lâu nữa đâu.
– Con khó nghĩ quá vì con tự biết sức mình, hiện tại con đã có hai chồng, lại còn thêm Mẹ nữa… Ba gia đình cực kỳ quan trọng trong đời con… con làm sao mà có thời gian để đèo bồng thêm một gia đình nữa? Con muốn hoàn tất trách nhiệm của mình với ba gia đình đang có của mình.
Mẹ Linh thở dài:
– Mẹ hiểu con… nhưng Mẹ thấy tội nghiệp cho Thầy quá! Thầy là người đàn ông có tài, có phong cách đàng hoàng… mới hơn 40 tuổi đã gặp đại nạn! Nếu không có người đàn bà kế bên để hỗ trợ thì Mẹ nghỉ, Thầy sẽ lao đao nhiều…
– Con biết vậy, do đó con cứ rối tung, không biết phải làm gì bây giờ!
Mẹ Linh kéo tôi vào lòng:
– Thôi thì để cho Ông Trời xếp đặt… con đừng quẫn trí nữa. Bây giờ để Mẹ làm cho con sướng, chịu không?
Tôi gật đầu cười hì hì.