Phần 42
Mặc kệ lão Đức với mấy đứa con gái, tôi với thằng Huy cũng khoác vai nhau đi ra bên ngoài ngay sau lưng hai đứa kia. Con nhỏ Hương và thằng đó leo lên một chiếc Yamaha phân khối lớn rồi phóng thẳng. Theo ngay sau chúng nó là cái xe đen nhám của tôi lầm lũi bám sát.
Đi khoảng được 10 phút thì thấy hai đứa nó phi vào một cái nhà nghỉ. Đến đây thì tôi và thằng Huy dừng xe lại ở hướng đối diện chứ không đi theo nữa.
– Có mang gì không?
Thằng Huy quay sang phía tôi hỏi, mắt long lên sòng sọc như muốn giết người đến nơi. Cái thằng ngu này, lúc nào cũng để cảm xúc điều khiển lý trí, sồn sồn như chó phải bả thế này thì làm được việc gì. Tôi không trả lời nó mà chỉ bình thản rút một điếu thuốc ra châm lửa.
– Giờ này mà ông còn nhàn nhã hút thuốc à? Hay rén rồi để tôi vào một mình.
– Đồ thì không phải không có. Nhưng bây giờ chưa phải lúc. Hiểu không?
– Đéo hiểu. Giờ không vào thì để chúng nó xổng à.
Tiên sư cái thằng ngu này nữa chứ. Tôi vừa gõ gõ lên đầu mình vừa nhìn nó chửi.
– Đm, não mày toàn cứt à? Phải dùng cái đầu.
– Nhưng mà…
– Câm mồm để ông mày nghĩ.
Điên tiết hết cỡ, tôi quát nó rồi thở ra một hơi thuốc. Thằng Huy thấy tôi gắt vậy nên cũng đành im lặng. Hai thằng ngồi trong xe lặng lẽ hút thuốc chờ đợi.
Nhưng cũng chỉ được một lúc, thằng bạn tôi có vẻ bắt đầu hết kiên nhẫn thực sự. Chẳng nói chẳng rằng, nó mở cửa xe đi xuống chạy ra phía sau mò mẫm trong cái cốp. Haiz, thiệt tình, mệt với thằng đần này hết cỡ. Tôi thò cổ ra bên ngoài gọi nó.
– Có để đấy đéo đâu mà tìm. Ông cứ làm như đồ chơi con nít không bằng.
– Dm thế mày để đâu? Đưa đây tao vào một mình.
– Lên đây.
Rút dưới gầm ghế lái ra một cái baton và một con dao bấm, tôi vừa nói vừa thảy ra trước mặt thằng bạn.
– Cầm lấy rồi đi vào cho chúng nó lột da mày nhé. Đm, mày nghĩ mình mày biết mang đồ à? Mấy thằng phịch thủ này có thằng nào không có đồ tự vệ?
– Thì sợ đéo gì. Chả nhẽ tao với mày không ăn được nó chắc?
Thằng Huy gân cổ lên cãi lại tôi, suy nghĩ đơn giản như nó thì có ngày được nằm dưới ba tấc đất mất rồi.
– Ừ ăn được đấy. Ăn được chúng nó xong mày nghĩ mày còn lành lặn không? Mày tưởng chỉ có một mình thằng đó thôi à? Bọn phịch thủ này lúc nào cũng di chuyển theo bầy. Đéo biết như nào mà cứ thế xông vào phòng nó là mày được khuyến mại một vé vào bệnh viện luôn đấy.
Thằng bạn nghệt mặt ra vì bị tôi chửi té tát. Có lẽ bây giờ cái đầu toàn mỡ của nó mới thực sự hiểu ra được vấn đề không đơn giản. Thằng Huy cũng hơi toát mồ hôi, nó vuốt mặt rồi cố gắng dùng cái giọng bình tĩnh để hỏi tôi.
– Thế hóa ra mày đang đợi viện trợ à?
– Ừ. Còn cả thằng An nữa. Tao nhờ người đưa nó lên đây rồi.
– Ờ ờ. Thế gọi thử xem tụi nó đến đâu rồi.
Tôi không trả lời nó mà chỉ khẽ nhìn đồng hồ ở trên tay. Rút một điếu thuốc nữa ra, tôi ném bao thuốc cho nó rồi ra hiệu chờ đợi. Lần này thì nó ngoan ngoãn ngồi đốt thuốc im lặng như tôi. Không hợp trong giọng văn deep như này nhưng nhớ lại cái mặt tròn xoe đầy thịt của nó trầm tư mà tôi vẫn buồn cười.
Lại nói khi nãy tôi đã nhắn tin cho lão P vào số riêng dành cho gia đình. Chưa đầy 5 phút sau đã thấy lão rep lại một từ ok kèm theo một dãy số điện thoại khác. Tôi nhìn vào số điện thoại kia mà hơi lạnh người. Lão anh tôi phái một thằng đúng chất đầu trâu mặt ngựa làm tài xế.
Không như mấy thằng giang hồ mõm đeo xích vàng trên mạng đâu. Thằng cha này là đệ cuối theo lão anh tôi sau khi ra tù, cầm phóng lợn chém người như chém rau luôn. Thuộc dạng anh em trong nhà theo ngôn ngữ của dân giang hồ với thằng anh tôi. Thật ra tôi với lão này cũng nhẵn mặt nhau ở mấy bữa nhậu rồi. Nhưng mà thằng cha này làm ở mảng thu hồi nợ chứ không phải ăn chơi nên tôi ít gặp.
Nãy tôi cũng gọi điện dặn lão mấy câu rồi nên khá yên tâm. Dù sao nửa đêm nhờ vả người ta thì mình cũng phải lịch sự lễ phép tí chứ. Mấy thằng cha này chỉ nể người có bản lĩnh, mình cũng chỉ là người quen nhờ vả thôi chứ lên mặt làm gì. Hơn nữa, đám này ưa dịu dàng mềm mỏng, khéo mồm tí là nắm được đầu ngay.
Hết bao Marl trắng của tôi thì điện thoại trong túi đổ chuông. Giọng một thằng nhóc đi bên kia lễ phép hỏi địa chỉ cụ thể. Cuối cùng, sau khoảng hơn hai chục phút nữa thì thấy con Vios đen xì trượt tới phía sau.
Tôi bước xuống đón thì thấy một thằng cha mặc áo thun đen to như con trâu bước từ bên ghế lái xuống. Vừa thấy tôi thì lão đã cười chào.
– Em đợi lâu chưa? Đường thành phố tắc quá làm anh không đi nhanh được.
– À có gì đâu anh. Cảm ơn anh đã không ngại đường xá đêm hôm đến giúp thằng em này.
Tôi cũng vừa cười vừa đưa tay ra nắm lấy tay lão một cách lịch sự. Mới nói xong thì thấy cửa sau bật mở, một thằng nhóc với cánh tay dính đầy hình rồng phượng đang túm cổ thằng bạn tôi xuống. Lôi nó đến trước mặt tôi, thằng nhóc hớn hở đòi lập công.
– Anh, anh nói em nghe thằng này làm gì anh. Để em đánh chết con đĩ mẹ nó luôn.
– Ờm, bạn thân tao đó mày.
Tôi tính bơ trả lời mặc cho thằng bé toát mồ hôi hột. Lão Khánh đầu trâu mặt ngựa cũng cười cầu tài giải oan cho đàn em.
– Ơ thế mà anh cứ tưởng thằng này bố láo mất dạy gì với chú thì nửa đêm với vác nó lên đây chứ.
– À có chút việc của thằng này mà cần nhờ sức mấy anh em chút.
Nói rồi tôi quay sang ngoắc ngoắc thằng An ra một góc. Sờ vào túi quần định rút cho nó một điếu thuốc thì chợt nhận ra đã hết từ lúc nãy. Tôi khoác lấy vai no, vừa thở dài vừa nói.
– Mày có tin tao không?
– Hả.
– Mày phải thật bình tĩnh để nghe điều tao sắp nói đây.
– Cái gì cơ.
Nó vẫn ngơ ngác không hiểu. Tôi vỗ vai thằng bạn rồi thở hắt ra một hơi.
– Tao gặp người yêu mày lên bar với một thằng.
– Cái gì? Mày đang nói thật à?
– Chúng nó hiện tại đang ở cái nhà nghỉ kia. Vào là biết đúng hay sai ngay.
Mặc cho thằng bạn đang hoang mang gọi điện thoại từ đằng sau, tôi quay nói sơ qua với lão Khánh vài câu. Dặn một thằng đệ ở lại trông xe, còn đâu tất cả đi vào hết. Có tôi, hai thằng bạn, lão Khánh đầu trâu để phòng hờ và một thằng đệ nữa.
Thấy cả đám đi vào, thằng lễ tân đang ngủ gà ngủ gật tỉnh luôn. Trông tôi có vẻ là đang cầm đầu cái đám này, nó e dè lên tiếng dò hỏi.
– Dạ. Tụi anh cần chi ạ?
Móc từ cái ví của thằng Huy ra hai tờ 500 mới cóng, tôi đút vào túi áo thằng lễ tân rồi nói.
– Muốn cho chú mày với mấy cái cam này đơ một lúc được không.
– Dạ dạ. Có gì anh cứ kêu em ạ.
Từ cảnh giác chuyển sang nịnh bợ trong chớp mắt, thằng này đúng là đỉnh cao. Tôi lại móc thêm ra mấy tờ polime nữa rồi giơ lên dụ dỗ.
– Chỗ này sẽ là của chú em nếu như mày cho anh mượn chìa khóa phụ phòng của hai đứa đi con Yamaha kia.
Chưa đầy 2 giây sau tôi đã nắm được cái thẻ từ trong tay. Thằng phục vụ đang trong cơn sung sướng cũng phải gọi với theo.
– Các anh nhẹ tay chút nha. Để công an xuống phiền lắm.
Chỉ có một tiếng chửi thề của thằng đệ trong nhóm đáp lại. Có đám này nữa là tôi yên tâm rồi, ít ra còn hơn mỗi tôi với hai thằng bạn. Mình thì có thể bảo vệ được bản thân thôi, sức đâu đỡ cho tụi nó được nữa. Có số phòng, có chìa khóa đây rồi, cứ mở cửa xông vào chiếm thế thượng phong thôi. Tôi gọi vào số điện thoại của thằng bồ con Hương, nghe trong phòng vang lên tiếng chuông đã biết đúng phòng rồi. Khẽ gật đầu với lão Khánh ra hiệu, cánh cửa phòng bị đạp tung ra ngay lập tức.
Tiếng đàn bà kêu ré lên vì sợ hãi, tiếng đàn ông rên rỉ đau đớn và tiếng chửi thề của mấy thằng em tạo thành một khung cảnh hỗn loạn. Trước mặt chúng tôi là hai con đàn bà đang trần truồng, cố gắng dùng cái chăn mỏng che đi cơ thể của mình. Thằng bạn tôi sững sờ nhìn thấy con người yêu nó đầu tóc rũ rượi đang thác loạn cùng với hai thằng đàn ông khác.
– Các… các anh làm gì vậy?
Thanh niên nông dân nãy còn vỗ vai thân thiết với tôi giờ đang run như cầy sấy ở góc phòng. Ngoài nó và con Hương ra thì trong này còn một đôi nam nữ nữa, và đương nhiên là cũng trong tình trạng lõa lồ.
– Đụ má lũ chó này.
Thằng Huy giờ mới lao vào ăn hôi, nó đá liên hồi vào mồm thanh niên nông dân còn lại. Khổ thân, vừa mới ăn vài cái baton của mấy thằng cu em thì giờ lại bị cái chân voi của thằng Huy sút vào mồm. Máu mũi máu mồm tuôn ra từ mấy ngón tay đang che mồm của gã. Một thằng em trong nhóm phải ôm nó lại chứ không chắc hôm nay có đứa ăn cháo.
Tôi quay lưng lại nhìn thằng An, nhìn khuôn mặt đang sững sờ đến chết lặng của nó. Bây giờ thì con Hương mới nhận ra sự tồn tại của thằng người yêu nó. Hai đứa nhìn nhau, im lặng trong sự khủng khiếp. Lát sau, thằng bạn tôi mới vuốt mặt, đau đớn nhìn con nhỏ người yêu đang lõa lồ trên giường của nó.
– Tại sao?
Con bé không trả lời, mắt không còn dám nhìn thẳng vào thằng An nữa. Có vẻ như cơn tức giận đang được kìm nén của thằng bạn tôi bùng nổ. Nó bước vội vài bước, rồi gào lên vào mặt con bé.
– Tại sao em làm thế với anh? Em lại còn làm cái trò bệnh hoạn gì thế này hả Hương?
Bàn tay nó túm chặt lấy hai vai của con Hương, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau đớn. Con bé chỉ cười nhạt, giãy khỏi tay thằng bạn tôi rồi nói trong sự mỉa mai.
– Tại sao hả? Tôi chán cái phòng trọ lụp xụp của anh lắm rồi. Tôi chán cái cảnh hai đứa ngồi ăn bánh xèo vỉa hè lắm rồi anh hiểu không? Tuổi xuân của tôi không thể chịu khổ cực như thế được. Anh hiểu không?
Cảm giác như lúc đó có một thau nước lạnh dội thẳng vào mặt thằng bạn tôi vậy. Nó loạng choạng run rẩy vài bước lùi về phía sau. Lại vẫn là một nụ cười đầy đau đớn xuất hiện.
– Hóa ra anh cố gắng nhiều đến như thế vẫn là không đủ à?
– Cố gắng hả? Đến bao giờ anh mới thành công hả? Mười năm hay hai mươi năm nữa? Đến lúc đó thì tôi đã thành bà già rồi anh hiểu không?
Con bé dừng lại lấy hơi, ngón tay chĩa về phía tôi và thằng Huy rồi nói tiếp.
– Anh thử nhìn bạn anh xem. Người thì đi ô tô, người thì đi SH, còn anh thì có gì ngoài cái xe wave ghẻ hay dở chứng? Thậm chí anh cũng chỉ là thằng làm thuê cho chúng nó thôi. Anh có cái gì để tôi tiếc chứ?
– Đm con phò này.
Thằng Huy gầm lên, dợm người định lao vô thì bị tôi ôm ghì lấy hai vai. Mẹ cái thằng mập này khỏe như con trâu vậy, tốn bao nhiêu sức tôi mới khiến nó bình tĩnh lại. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
– Vậy hóa ra mấy lần em đi với câu lạc bộ tình nguyện là có lý do nhỉ?
Thằng An liếc nhìn thanh niên nông dân trong góc phòng kia rồi cười đau đớn. Con Hương cũng cười, cười nhếch mép mỉa mai rồi nói.
– Đúng vậy. Anh ấy có xe đẹp, chịu dẫn tôi đi ăn đi chơi chứ không phải hơn anh. Biến đi, tránh xa cuộc đời của tôi ra, đem cái sự nghèo hèn của anh biến đi.
Tất cả sự chú ý đổ dồn vào phía góc phòng chỗ thanh niên kia đang rúm ró. Hóa ra thằng này cũng học cùng trường với tụi tôi, nhìn nó chắc phải hơn mình vài tuổi. Đm, lại cái trò chăn rau của mấy thằng tình nguyện chứ đéo gì.
– Được. Hóa ra em cũng chỉ là loại đàn bà như thế.
Trái với sự suy đoán của tôi, bây giờ thằng An lại bình tĩnh và lạnh lùng đến kỳ lạ. Nó quay đầu lại nhìn thằng Huy vẫn còn đang cau có trong tay tôi mà lắc đầu.
– Bỏ đi. Không còn đáng nữa rồi.
– Ừ thôi. Đủ rồi.
Tôi khoác lấy vai thằng bạn, khẽ liếc mắt ra hiệu với lão Khánh. Có lẽ kết thúc chuyện này ở đây là được rồi. Tụi tôi để lại sau lưng vài tiếng kêu đau đớn của đàn ông. Vừa bước xuống cầu thang đã thấy khuôn mặt lo lắng của thằng lễ tân. Thấy tôi đi xuống, nó xun xoe định nói gì đó thì bị tôi nắm lấy đầu đập thẳng xuống cái bàn check in với một tốc độ bất ngờ. Gằn từng tiếng, cái mặt vốn đã dữ dằn của tôi lại càng thêm dọa người.
– Ăn no rồi thì biết phải im mồm. Đừng để tao phải gặp lại mày lần nữa.
Một cái răng còn dính đầy máu tươi được thằng cu trong nhóm ném lên trước mặt thằng lễ tân. Với mấy thằng thảo mai như này thì cứ phải vừa đấm vừa xoa mới được. Quay lại thì thấy thằng bạn tôi đứng trân người nhìn vào cái xe Exciter trong góc. Nó vẫn chưa thể tin được rằng mình đã bị phản bội.
Ra khỏi cái nhà nghỉ, tôi bảo hai thằng bạn ra xe trước rồi rút bao thuốc trong túi ra mời lão Khánh. Nhờ vả đến lão mấy vụ thế này chẳng khác gì dùng dao mổ trâu giết gà. Mỗi thằng ăn của lão vài đòn là đã ôm ngực ngồi nôn rồi. Vừa đưa tay ra nắm lấy tay lão tôi vừa cười cảm ơn.
– May có mấy anh em đêm hôm không ngại đường xá xa xôi đến giúp đỡ em.
– Có gì đâu. Mấy khi em út nhờ vả.
– Vâng, em cảm ơn anh. Mấy anh em ở lại đây chơi mấy hôm nhé, em mời.
– Thôi, có lẽ để dịp khác em ạ. Anh phải về luôn vì mai ở Sài Gòn có tí việc quan trọng.
Lão tiếc rẻ từ chối lời mời của tôi. May quá, tưởng mai phải dẫn đám này đi bay thì vỡ hết alo. Khẽ vẫy vẫy một thằng đàn em vào, tôi nhét nốt chỗ tiền còn lại trong ví vào túi áo nó. Chắc cỡ khoảng 6 7 triệu gì đó.
– Anh cho mấy chú vài đồng mai uống nước nhé. Chỗ anh với anh Khánh thì toàn là tình cảm rồi nên thôi coi như anh cho mấy thằng cu em.
Thôi thì cũng là đêm hôm người ta giúp đỡ mình, tôi đưa cho lão Khánh thì có khi còn ăn đập ấy chứ. Lão kia nghe chừng cũng thấy hợp ý với cách tôi xử lý. Khoác vai bá cổ mãi, hẹn nhau một bữa nhậu ở nhà thằng anh trai tôi xong thì hai anh em mới bắt tay nhau lần cuối trước khi lên xe. Mọi chuyện kết thúc một cách chóng vánh và theo tôi nghĩ là ổn thỏa nhất rồi.
Đàn bà, đúng thật là những niềm đau mà…