Phần 22
Vụ này lạ à nha, tôi ngửi thấy có mùi gì đó không ổn ở đây rồi thì phải. Thằng An huých nhẹ vai tôi khi thấy khuôn mặt đờ đẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra của thằng bạn thân. Tôi giật mình như vừa tỉnh giấc mộng, cuối cùng bộ não đen tối thường ngày cũng đã trở lại với thân thể. Khổ lắm, lần đầu được gái xinh làm quen nên nó hơi ngượng ngùng.
– Kẹo hả? À đây kẹo đây.
Hên sao lúc đó trên bàn lại có thanh kẹo Alpenliebe của thằng An vừa mua lúc nãy xong, tôi vớ lấy luôn rồi đặt vào cái bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Con nhỏ cầm lấy thanh kẹo, cười rúc rích như được quà rồi quay đít chạy về chỗ đám bạn của nó. Cả đám tụi tôi đều im lặng ngơ ngác vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ, đột nhiên thằng Huy đập bàn chửi thề.
– Đụ má tự nhiên ra đòi kẹo thế này trăm phần trăm là chúng nó chim chuột nhau rồi.
Nó vừa gào lên vừa lao vào kẹp cổ tôi, tất nhiên đám bạn xung quanh cũng không hề thiếu phần, mỗi thằng giữ chặt một tay tôi để tra hỏi.
– Nói. Mày có thích lừa anh em không.
– Bố mày… thề là bố mày đéo biết gì cả… Facebook nó tao còn không kết bạn.
– Đến giờ phút này mà vẫn còn ngoan cố xạo lồn à. Anh em đâu xử nó.
Thế là chầu nước tối hôm đó tôi đành phải cắn răng hối lộ chúng nó nếu muốn bảo toàn mạng sống. Lúc đi bộ từ căng tin về phòng, tôi vẫn còn nghe thằng Huy lầm bầm chửi bên cạnh, cái gì mà ông trời bất công, rồi than thân trách phận các thứ các kiểu. Vỗ vỗ vai thằng bạn đầy thông cảm cho cái số phận hẩm hiu của nó, cơ mà tôi bắt đầu cũng thấy hơi quan ngại cho thời gian sắp tới của mình trong doanh trại. Dính dáng đến một con nhỏ hơi đẹp chút ở đây không phải là vấn đề gì hay ho, rõ ràng tôi chỉ muốn yên ổn qua một tháng này thôi mà. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
10h tối, cha nội quản sinh đi lùa tất cả học viên vào phòng ngủ, thằng nào dám cãi chắc hổng muốn sống ở đây nữa luôn. Sân chơi của thầy mà, phải nghe theo luật của thầy thôi. Tất nhiên là tôi cũng không ngoại lệ, vừa đặt lưng lên giường tính làm một giấc cho đỡ mệt thì điện thoại có chuông báo tin nhắn. “Lan Anh Hoàng đang muốn gửi tin nhắn cho bạn”, thông báo chình ình trên cái màn hình điện thoại khiến tôi tỉnh cả giấc ngủ. Con nhỏ này tính dở trò gì nữa đây.
Trái ngược với hotface như Quỳnh hay Linh, facebook tôi chỉ toàn bạn bè thân thiết hoặc người nhà, bình thường cũng rất ít đăng ảnh hay tương tác. Dăm ba cái kiểu bạn xã giao hoặc quen biết vớ vẩn chẳng bao giờ tôi thèm add, nói chung là tôi ít dùng đến facebook lắm, giờ vẫn vậy. Trở lại với lúc đó, tôi vừa mới đăng ký mạng định xem báo linh tinh một tí thì đã thấy con nhỏ nhắn tin, thiêng thật.
– Cảm ơn anh nhé. Kẹo ngon lắm. ^^
Con nhỏ tự động gọi tôi là anh ngay từ đầu mặc dù cả hai đều bằng tuổi nhau, dấu hiệu của thính chăng? Lỡ seen rồi mà không rep thì có vẻ hơi bất lịch sự, hơn nữa tôi cũng muốn xem thử con bé tên Lan Anh này muốn dở trò gì tiếp theo.
– Có gì đâu. Mình có quen nhau không nhỉ.
– Hì hì. Mới quen hồi tối rồi đó.
Đụ má, bạo dạn dữ dội vậy, tôi hơi ngạc nhiên rồi đó nha. Im im hồi lâu chưa biết rep gì thì con nhỏ đã tiếp.
– Ơ kìa. Sao anh im lặng thế.
– À à. Tại từ bé đến giờ mới được con gái làm quen lần đầu nên hơi xấu hổ tí xíu đó mà: D.
– Em chẳng tin đâu. Anh có khi phải lần thứ mấy chục rồi ấy.
– Ô thật mà. Nhìn thế thôi nhưng người ta hay xấu hổ lắm.
Thỉnh thoảng giả ngây giả ngô tí cũng được, chẳng ảnh hưởng đến bữa sáng của thằng nào cả. Con bé thích kiểu gì tôi chơi kiểu đó, cùng lắm là bị nó thịt thôi chứ có vẹo gì đâu. ‘Tinh’ một cái, chuông tin nhắn lại tiếp tục vang lên.
– Điêu. Nhìn anh thế này ai mà lại bảo nhát gái.
Cảm giác của tôi lúc đó cứ như là một con nhỏ cave nhưng lại được người ta tưởng còn trinh vậy. Cơ mà phải công nhận một điều, con nhỏ này nói chuyện dễ nghe và tán trai có nghề một cây. Đàn bà ít khi chủ động nhưng mà một khi họ đã ra tay thì hiếm người đỡ nổi. Nhưng con bé này sai rồi, tôi lại thuộc số ít mới chết chứ, đến mức một người quyến rũ và nhiều kinh nghiệm như Quỳnh còn phải mất bao nhiêu ngày tháng mà chưa ăn thua thì con nhỏ này tuổi gì.
Vài ngày sau đó, con nhỏ liên tục nhắn tin cho tôi với kiểu định tấn công dồn dập, đánh nhanh thắng nhanh. Nhiều lúc tôi thấy hình như tôi và nó đang đổi giới tính cho nhau thì phải, à tất nhiên không nói vụ kia, ý tôi là trong chuyện trai gái tán tỉnh nhau ấy. Ngày đó công nhận mình cũng kiêu thật, nó nhắn tin hay gọi thì tôi trả lời, chẳng có tí nào chủ động với con bé cả. Nhưng hình như làm thế càng khiến con bé thích hơn thì phải, các ông có hiểu cảm giác được một đứa con gái xinh đẹp mua nước mua đồ ăn mang đến tận cửa phòng nó hay đến mức nào không?
Đám bạn tôi đương nhiên là không hài lòng gì với biểu hiện thờ ơ của thằng bạn rồi. Cơ mà chỉ có vài thằng mới biết rằng tôi có quyền làm vậy. Nói về đẹp và kỹ năng trên giường, chị thừa sức ăn đứt con nhỏ tên Lan Anh này, còn nếu ngoan hiền dễ thương thì tôi thích kiểu như Vy hơn. Hơn nữa ở trong này thì làm được gì chứ, cầm tay, ôm nhau, cùng lắm kiếm chỗ vắng đá lưỡi phát là hết phim. Nếu doanh trại thiết kế nhà nghỉ thì chắc tôi cũng miễn cưỡng gật đầu để giải tỏa thằng em đang bí bách rồi.
Chuyện một con nhỏ đẹp nhất khóa tán tôi dường như không được các bạn trẻ mang giống đực ưa thích lắm. Bản năng con người mà, ghen ăn tức ở là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng gặp vài ánh mắt hằn học thì tôi cũng lấy làm thông cảm mà trợn mắt nhìn lại. Ngon vào đây cắn đít bố này, ở ngoài tôi đã không sợ rồi thì trong này càng không sợ, thích chơi bạo lực thì tôi… gọi quản sinh. Đánh nhau ở đây thuộc dạng hạ sách, bạn táng người ta một cái thì xác định đi chùi toa lét, hít đất với dọn vệ sinh sấp mặt. Đã có vài tấm gương bên khoa cầu đường rồi, hai thằng bụp nhau sau đó bị ông thầy túm được, từ lúc ấy nhà vệ sinh cả doanh trại sạch hẳn.
Ở đây không phải nuôi nhốt khép kín toàn bộ sinh viên, cuối tuần bạn vẫn có thể xin giấy ra ngoài trong một ngày. Tôi đã kể với các bạn tôi lại có một ông chú ở trong này chưa nhỉ. Không trực tiếp phụ trách đám sinh viên mà ổng kiểu đại ca to nhất nhì doanh trại ấy. Hôm trước vừa gọi tôi xuống dặn dò các thứ các kiểu xong, nghĩ cũng thấy may là mình chưa làm gì quậy phá quá mức. Dính đến người quen sợ lắm, cơ mà nhiều cái thì lại dễ dàng, giống như vụ sáng tôi xuống xin cái giấy phát là được cho về luôn.
Cái vụ này để dành cho đứa nào quên đồ hoặc thiếu thốn gì đó thì có thể xin nghỉ để về lấy. Tôi thì tất nhiên là không quên rồi nhưng cũng có chút thiếu thốn, nguyên tuần không được xả khiến cả thằng lớn lẫn thằng nhỏ đều bí bách. Thôi nói thế các bạn lại nghĩ tôi là thằng cuồng dâm thì chết, thực ra ở trong đó tôi cứ nóng ruột với cái quán café. Thỉnh thoảng cũng gọi điện hỏi han các thứ nhưng tóm lại là vẫn không yên tâm bằng nhìn tận mắt được.
– Lau dãi đi anh êiiii.
Tôi nói với thằng gác cổng khi thấy nó sững sờ nhìn Quỳnh không chớp mắt. Hôm trước tôi có nói với chị là hôm nay về nghỉ một ngày nên kêu chị đến đón. Vẫn chu đáo như thường ngày, vừa ra đến cổng doanh trại thì đã thấy Quỳnh đứng đợi sẵn bên con Mẹc của mình. Chị là người thứ hai sau Linh có chìa khóa nhà và được quyền thoải mái sử dụng đồ của tôi, nói chung sự tin tưởng tôi dành cho Quỳnh là rất lớn. Tình cảm mà chị còn có thể cho tôi vô điều kiện thì dăm ba mấy cái vật ngoài thân này không đáng nói đến.
– Hello anh yêu.
Quỳnh nở nụ cười tình rồi bước lại gần ôm lấy cánh tay tôi, với đôi sneaker và quần sooc năng động thế này, chẳng ai ngờ được đó là một cô gái hơn tôi vài tuổi. Nhận lấy cái hôn chủ động của chị, tôi chẳng còn nhớ được con nhỏ Lan Anh lan ủng gì đó ở trong nữa. Thoải mái ôm lấy tấm thân ngọc ngà trong tay, hai đôi môi quấn lấy nhau bất chấp việc đang có vài cặp mắt khó chịu và ganh tỵ nhìn mình.
– Về nhà chị ăn trưa nhé.
– Được thế thì còn gì bằng. Em đang thèm thịt lắm đây.
Tôi vừa nói vừa véo nhẹ vào phần đùi trắng mịn của chị ở bên ghế phụ, tất nhiên sau đó được khuyến mãi thêm một cái lườm yêu từ đôi mắt được chải mascara cong vút kia. Có lẽ sự nhớ nhung của chị được tích tụ hơi nhiều thì phải, mỗi lần dừng đèn đỏ là Quỳnh lại quay sang ghì lấy cổ tôi mà hôn ngấu nghiến. Nhìn gương mặt dính đầy son của mình qua gương chiếu hậu, tôi cười cười nói với chị.
– Hình như chị còn thèm thịt hơn em ấy nhỉ.
– Xì. Người ta chỉ mút thôi chứ có ăn đâuuu.
Quỳnh trề môi khi bị tôi trêu chọc rồi rút cái gương nhỏ ra thản nhiên tô lại son. Chị biết lúc nào cần đáng yêu và lúc nào cần nghiêm túc, có những khi tôi cảm thấy hình như mình mới là người già hơn thì phải. Một tuần ở trong quân sự đã quá đủ để tôi phát ngán những bữa cơm dở tệ trong đó, không phải là người quá kén chọn nhưng các bạn biết đấy, ai cũng thích được ăn ngon mà.
Tôi ôm lấy vòng eo săn chắc của chị từ phía sau khi thấy Quỳnh đang lúi húi làm bếp. Hương thơm đặc trưng từ mái tóc và những xúc cảm mềm mại của cơ thể trong lòng làm một kẻ dù đã quá quen thuộc vẫn phải ngất ngây. Chị chưa bao giờ từ chối những hành động thân mật của tôi, thậm chí còn có chút mong đợi và vui sướng đón nhận. Phụ nữ thường thích những thứ lãng mạn và quan tâm nhỏ nhặt, chị cũng giống như vậy.
– Ăn nhiều vào. Cậu mới đi có một tuần mà nhìn đã hốc hác rồi đấy.
Gắp cho tôi đầy nhóc một bát đồ ăn, sự ân cần và chu đáo của chị vẫn luôn là điều mà tôi thích nhất. Có những lúc tôi đã từng nghĩ sẽ mở lòng với chị, không để thứ tình cảm này đến từ một phía nữa nhưng vẫn luôn có một cái gì đó làm tôi chần chừ. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, thôi thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, có duyên có phận kiểu gì cũng sẽ đến với nhau thôi.
Tôi rời đi để đến quán café sau khi đã để lấp đầy dạ dày của mình bằng đống đồ ăn và dạ dày của chị bằng số tinh trùng được tích tụ suốt cả tuần vừa rồi. Tâm trạng yêu đời tràn ngập cơ thể khi cả thằng anh lẫn thằng em đều được thỏa mãn. Quỳnh đòi đi cùng nhưng tôi thấy có vẻ chị hơi mệt nên nhất quyết bắt ở lại trên giường. Thời gian tôi được tại ngoại không nhiều lắm, phải tranh thủ giải quyết công việc để còn yên tâm đi cải tạo tiếp.
Vy và Yến có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện bất thình lình của ông chủ, cả hai con nhỏ đều đang tất bật với một buổi chiều chủ nhật khá đông khách. Ăn lên làm ra phết đấy chứ, nhiều người đến quán với mong muốn tìm một không gian yên tĩnh nhưng cũng có những kẻ đến vì hai con bé nhân viên dễ thương này. Đợi cho đến khi Yến mang đồ ra cho khách, tôi xáp lại gần phía sau lưng Vy, một bàn tay đặt lên mông con nhỏ đang chế đồ mà nắn nhẹ.
– Nhớ anh hông.
Quầy bar khá cao nên chẳng ai nhìn thấy hành vi đồi bại của tên chủ quán khốn nạn với bé nhân viên tội nghiệp cả. Cơ mà con nhỏ nhân viên hình như hơi khoái, Vy hơi đỏ mặt nhưng cũng không ngăn cản tôi, con bé lí nhí trả lời như sợ ai đó nghe thấy.
– Em có.
– Cố gắng làm cho tốt, bao giờ về anh thưởng.
– Dạ.
Hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của Vy, tôi véo nhẹ vào bờ mông tròn lẳn đó một cái rồi luyến tiếc bỏ tay ra khi ngó thấy con nhỏ Yến đã quay lại. Với một kẻ nghiện café như tôi, một tuần chưa được giọt nào vào bụng giống như con nghiện đói thuốc vậy. Tự tay pha cho mình một ly Cappuccino rồi yên vị tại chỗ ngồi quen thuộc trên lầu hai mà thoải mái thưởng thức. Vị đắng của café hòa với khói thuốc lá khiến não bộ chậm lại, tôi khẽ ngả người trên cái ghế đơn mà lim dim mắt mơ màng trong cảm giác dễ chịu.
Quán dù đông khách nhưng vẫn giữ được một chút gì đó tĩnh lặng, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng guốc lộp cộp vang lên rồi tiếng một cái mông đít đặt nhẹ nhàng vào cái ghế đối diện. Ủa đối diện mình ấy hả, giật mình tỉnh lại trong cơn phê pha của thuốc lá và café, một gương mặt nửa quen nửa lạ xuất hiện ngay trước tầm mắt của tôi.
– Chào anh. Mình có duyên ghê ha.
Đoán xem…