Phần 17
Chơi chán chê một hồi đến tầm khoảng 11h tối thì cả đám đòi về. Tôi mừng rớt nước mắt vì hai cái lỗ tai cuối cùng cũng được giải thoát khỏi mấy con bò rống này. Đã trót tiễn phật rồi thì thôi tiễn cố tới tây thiên, tôi lại giành trả hết hóa đơn dù cho chúng nó đòi góp. Anh mày hết sức hết lòng thế rồi mà tụi bay ở nhà phá quán thì đi quân sự ra tao hỏi tội từng đứa một.
Tưởng chừng như đã quá đủ sự khó chịu cho một buổi tối rồi nhưng không, con nhỏ Yến xỉn quắc cần câu sau khi chơi thêm vài chai bia ở trong quán hát. Nếu như lúc đến nó còn đủ sức nói cười thì bây giờ đã nằm im thin thít không động đậy gì luôn. Lại thêm một vấn đề mới xuất hiện, nó và Vy đi chung một cái xe đạp điện, giờ nó đuột ra như thế thì ngồi làm sao nổi lên cái yên bé xíu kia. Chưa kể là bé Vy cũng đang lơ mơ mặt đỏ bừng vì rượu. Ok dễ thôi có con mẹ gì đâu mà khó nghĩ, bắt cái taxi hai đứa về cho đỡ mệt, xe để ở đây có cho tiền cũng chẳng thằng nào dám lấy.
Nhưng đời thường không đi theo hướng mà bạn nghĩ và luôn tràn ngập những biến số. Mọi chuyện đã sắp êm đẹp khi con nhỏ chịu gọi taxi và tôi sắp sửa được về đi ngủ thì một đứa trong nhóm thở ra vài câu chuyện đầy màu sắc nguy hiểm về mấy vụ taxi đêm cướp của giết người hiếp dâm tào lao trên mạng. Vâng, các bạn cũng biết tôi có một bộ lòng yếu đuối cỡ nào rồi đó. Nhìn gương mặt tái xanh hơi sợ của Vy mà đành thở dài trong lòng, thôi thì lại kêu em lên xe anh đưa hai đứa về vậy.
Con nhỏ mừng húm trước lời đề nghị đó, có vẻ như nỗi lo về một thằng tài xế đồi bại trong đêm của nó đã biến mất thì phải. Nhưng không, em nhầm rồi Vy ạ, thường thì người không nguy hiểm bằng sói và nhất là con sói còn đang có men. Thật ra cái việc đưa hai con nhỏ về chẳng có gì to tát cả, tôi không muốn làm thế bởi vì quan hệ của tôi và chúng nó chưa thân mật tới mức đó. Hơn nữa có rượu vào mà, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi hơn là phải lái xe.
Châm điếu thuốc rồi thả làn khói qua cánh cửa xe, tôi vừa lái vừa nhìn hai con nhỏ gục vào nhau ở hàng ghế sau. Giờ mà mang lên biên giới có khi cũng chả biết đâu, cảm giác cứ như đang chở nửa tỷ trên xe vậy. Tào lao với các bạn một chút thôi chứ lúc đó thật ra tôi chỉ sợ nhỡ con Yến mà beautiful trên xe thì đúng là không để đâu hết nhục. Quả ghế bọc da này mà ngấm mùi bãi nôn chắc ông già giết tôi mất. Vòng vèo một hồi thì cũng đến xóm trọ của tụi nó, cái này là do bé Vy chỉ đường chứ sức mấy mà tôi tự tìm được đường. Khu trọ sinh viên ở trong một cái ngõ bé xíu xiu chỉ có xe máy mới vào được.
Mình là người lạ, hơn nữa chả việc đéo gì phải bồng một con nhỏ không đâu vào tận phòng. Tôi ga lăng thì ga lăng thật đấy nhưng cũng phải tùy người tùy hoàn cảnh, nhỡ đâu có ai nhìn thấy lại rách việc. Để cho bé Vy dìu con Yến vào phòng, tôi xung phong giành quyền đứng ngoài xe trông mấy thứ đồ linh tinh của hai con nhỏ. Khoảng 15 phút sau, điếu thuốc thứ hai cháy được gần phân nửa thì cuối cùng cũng thấy Vy quay trở lại. Dù bề ngoài đang ngầu và bình tĩnh nhưng trong lòng tôi đang chửi thầm, tiên sư nhà nó chứ, đi gì rõ lâu để tao sợ ma chết mẹ. Con nhỏ hơi bẽn lẽn cười đầy hối lỗi với tôi.
– Xin lỗi anh nha. Phiền anh thế này làm em ngại quá.
– Ờ có gì đâu em, đồ của hai đứa này.
– Anh về cẩn thận nghe.
Vy cầm lấy cái túi xách từ tay tôi rồi bất ngờ nhón chân, nhanh như chớp, một nụ hôn phớt nhẹ nhàng lướt qua má phải của tôi. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì con nhỏ đã biến mất vào trong bóng tối của cái ngõ. Mùi son 3ce thoang thoảng bay trong không khí như để xác nhận mọi việc vừa nãy có thật chứ không phải do tôi ngáo rượu. Một vệt phớt hồng bám trên mu bàn tay khi tôi chùi nhẹ bên má phải.
Tôi nở nụ cười khổ trong khi tay đảo liên tục cái vô lăng, nhưng đâu đó trong lòng lại có chút gì đó vui vẻ. Thề với các bạn, ban đầu tôi chỉ có ý định trêu đùa nó một tí thôi, ai ngờ con bé lại tưởng thật rồi cuối cùng lại thành ra thế này mới chết chứ. Định về thẳng nhà nhưng bỗng dưng thấy khát quá, cồn trong rượu làm cơ thể háo nước.
Đành dừng xe lại bên cái máy bán nước tự động, tôi lấy một lon café rồi ngồi ở vệ đường bình tĩnh vừa uống vừa châm điếu thuốc. Đường phố về đêm đã chẳng còn mấy người qua lại, thỉnh thoảng một vài cái nhìn tò mò lại hướng về phía tôi. Nhắm mắt lại để cảm nhận một chút cô đơn, một chút hỗn độn trống vắng trong đầu. Tôi vẫn luôn thích những khoảnh khắc tĩnh lặng đơn giản như vậy.
Chuông điện thoại đổ dồn dập trong túi quần, tôi nhíu mày duỗi thẳng chân để rút con Iphone ra từ túi quần bò. Cuộc gọi về đêm thường báo hiệu những sự việc không mấy vui vẻ. Trên màn hình là số của bé Vy, chắc con nhỏ gọi xem mình về đến nhà chưa ấy mà. Thỉnh thoảng được một vài sự quan tâm nho nhỏ thế này cũng là một niềm vui nhỉ.
– Alo anh nghe.
– Hức hức anh ơi.
Trái ngược hoàn toàn với sự tưởng tượng của tôi, mở đầu cuộc gọi không phải một câu hỏi han mà là tiếng khóc của con nhỏ. Giữa đêm mà lại thế này, chẳng nhẽ con nhỏ bị hiếp thật. Xen lẫn tiếng nức nở là vài tiếng chửi bới lè nhè, là một thằng say rượu chăng.
– Anh ơi anh cứu em với. Hức… hức…
Tôi mới rời khỏi đó chưa được nửa tiếng mà, lại có chuyện quái quỷ gì đến với đêm nay nữa đây. Lao hết tốc lực trên ô tô, tôi biết con nhỏ thực sự đang rất không ổn rồi. Trở lại với cái ngõ tối thui, thay vì cái sự im ắng như lúc trước, tiếng ồn ào chửi bới, tiếng người xôn xao vọng ra từ phía trong. Trước mắt tôi là một thằng say rượu đang đập uỳnh uỳnh vào cánh cửa gỗ.
Cái dãy phòng trọ không lớn lắm, chỉ được độ 4 5 phòng nhỏ thôi. Hình như ở đây toàn con gái thì phải, có cả hai ông bà trung trung tuổi, chắc là chủ của chỗ này đang đứng can ngăn thằng kia. Ánh sáng mờ mờ từ mấy cái bóng đèn khiến tôi phải vào gần mới nhìn thấy rõ, tưởng ai chứ hóa ra lại là người quen cả.
– Con đĩ. Mày đi chơi đi đú với thằng nào đến nửa đêm giờ tao gọi còn không mở cửa à?
Thằng say rượu đang vừa đập cửa vừa chửi bới gọi tên bé Vy kia chính là nhân vật nam chính tóc màu vàng cứt ở công viên. Nghe con nhỏ kể thằng này là người yêu cũ, nhìn bộ dạng khá bẩn thế kia mà chẳng hiểu sao ngày xưa lại tán được Vy nhỉ. Điện thoại lại rung lên báo hiệu cuộc gọi của con nhỏ, chắc con nhỏ đang lo sợ và sốt ruột lắm. Đưa tay ấn nút từ chối, tôi bình tĩnh cởi cái thắt lưng da đang mặc trên người xuống. Với một số thành phần như này, chỉ có bạo lực là cách nói chuyện duy nhất.
– Nó đi với tao đấy.
Sự xuất hiện và xác nhận bất ngờ vang lên thu hút hoàn toàn sự chú ý của tất cả những người đang có mặt ở đó. Trong một khoảnh khắc, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi. Vài cánh cửa phòng cũng hé mở như hóng hớt cơn bão tố sắp ập đến ở bên ngoài. Sau vài giây im lặng, cái đầu vàng cứt rống lên tức giận.
– Thằng chó, tao giết mày.
Nó lao về phía tôi với cái nắm đấm xương xẩu và thân hình ốm nhách. Bình thường tôi chấp anh ấy một tay có khi còn được chứ đừng nói là lúc nó đang không tỉnh táo. Một cú đá thẳng về phía ngực nó ngay khi vừa tới gần làm cơ thể chắc chưa nổi 60kg bay ngược lại phía sau. Giờ tôi mới thấy tại sao tụi WWE phải chia chênh lệch hạng cân rồi nha.
– Nhận ra người quen không bạn? Mình là người đánh bạn ở công viên lần trước nè.
Tôi cười châm chọc khi thấy nó lồm cồm bò từ dưới đất lên. Vẫn còn đang ôm ngực ở dốc, ánh mắt anh ấy long lên sòng sọc khi nhận ra người quen cũ. Bà chủ nhà hét lên khi thấy nó rút từ túi quần ra một con dao bấm ngắn rồi lao như điên tới phía trước. Cái áo phông Givenchy của tôi rách một đường ở phía mạn sườn, không cảnh giác nên con dao đã xẹt nhẹ qua da nhưng không sâu lắm.
Đụ má nó chứ, tôi không có thói quen hành hạ động vật nhưng thằng lồn này thì không thể nương tay được nữa. Cái thắt lưng gấp đôi vụt liên tục vào mặt vào người nó trong khi tay trái tôi túm lấy cổ tay cầm dao kia. Hôm nay ông mày lên phường cũng phải cho mày một trận nhớ đời. Tôi chẳng còn nhớ gì nữa cho đến khi thấy Vy ôm lấy ngang lưng. Tỉnh lại sau cơn say máu, thân hình lép kẹp của thằng lìn kia đã thành một mớ giẻ rách nằm dưới đất. Chẳng ai dám ngăn cản khi thấy sự hung hãn quá mức của tôi.
Vy đẩy lưng tôi chạy ra khỏi ngõ, vài người nghe thấy ồn ào cũng đã bắt đầu kéo đến. Mở cánh cửa xe ô tô, tôi nắm tay Vy ra lệnh khi thấy con nhỏ định quay trở lại bên trong.
– Lên xe.
– Em không đi đâu. Em…
– NGAY LẬP TỨC.
Tôi gằn giọng ngắt lời con nhỏ bằng một ánh mắt sắc lạnh và giọng nói trầm thấy ớn. Thỉnh thoảng vào lúc cần ngầu mình cũng ngầu ra phết đấy chứ. Bình thường mặt tôi hơi nhây nhây và hay cười nhưng theo cái gien của gia đình thì vẫn không thoát nổi vẻ ngoài dữ tợn của ông già. Bộ râu quai nón bây giờ là thừa hưởng y nguyên của ông luôn, và chắc các bạn cũng hiểu vì sao thằng anh tôi làm giang hồ rồi đấy.
Con nhỏ ngồi thu lu ở bên ghế phụ. Có lẽ vừa sốc vừa sợ nên nước mắt nước mũi tèm lem trên gương mặt nhỏ nhắn mà Vy chỉ dám cắn răng nín chặt. Rút tờ khăn giấy ở trong ngăn để đồ rồi đưa cho nó, tôi phá vỡ sự im lặng giữa hai đứa bằng một câu hỏi bâng quơ.
– Đói không.
Vy hơi lắc lắc đầu như để trả lời. Không gian trong xe lại tiếp tục rơi vào sự im lặng, à không đúng, thỉnh thoảng có tiếng nấc nhẹ và tiếng lạo xạo của khăn giấy chùi trên da. Một quán ăn đêm còn mở hiện ra trước tầm mắt, không một chút do dự, tôi tấp luôn vào đó. Con nhỏ vẫn ngơ ngác ngồi im trên xe cho đến khi được tôi mở cửa và kéo một tay ra ngoài, cái thứ người gì đâu mà bị động quá trời. Lần này chẳng thèm hỏi ý kiến của nó nữa, kêu hai bát phở rồi đưa cho bé Vy đôi đũa, tôi ra lệnh thẳng thừng.
– Ăn.
– Em không có đói mà.
– Hay là còn đợi phải bón nữa?
Sự cộc cằn của tôi làm con bé luống cuống cầm lấy đôi đũa. Nhìn bàn tay run run và hai hàng nước mắt kia làm tôi thở dài, tao kêu mày ăn chứ có bắt uống thuốc độc đâu mà sợ hãi dữ dội vậy. 2h sáng, đập te tua một thằng khốn và giờ thì đang ngồi ăn phở với người yêu cũ của nó. Có cảm giác cứ như mình vừa trở thành anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có những trải nghiệm như ngày hôm nay, chỉ tiếc cái thắt lưng da bò ưa thích đã rách tơi tả mất rồi.
Ông chủ quán thấy không khí kỳ lạ giữa tôi và con nhỏ thì cười trêu chọc nói.
– Dịu dàng với người yêu một chút đi chứ cậu trai.
Tôi nở một nụ cười nhếch mép hài hước, còn nhớ cái đêm 29 tết năm đó, một ông già cũng đã nói với tôi như vậy khi thấy tôi quát em. Nhưng hôm nay thì khác, ‘ngồi trước mặt tôi bây giờ không phải là em, hơn nữa tôi và Vy cũng không phải là người yêu. Mọi thứ đã quá đủ mệt mỏi, tôi chẳng thèm phản bác mà chấp nhận mình là một thằng chẳng ra gì trong mắt người khác. Con nhỏ mới ăn được nửa bát phở mà tôi đã tráng miệng xong hết điếu thuốc. Phải rất cố gắng tôi mới có thể kiên nhẫn ngồi nhìn cái tướng ăn như mèo chậm rề rà của nó.
– Sao… sao anh nhìn em hoài vậy.
Vy lắp bắp ngại ngùng khi ngó thấy cái vẻ mặt nhìn chằm chằm của tôi. Chả nhẽ lại gào lên với nó là mày ăn nhanh lên để chớ tao buồn ngủ lắm rồi đó. Nhưng nhìn cái vẻ mặt sũng nước và đáng thương như một con mèo nhỏ thế kia làm tôi cầm lòng không có được. Trước khi thanh toán tiền cho ông chủ tôi còn nhón thêm một túi sữa đậu nành nóng rồi ấn vào tay Vy.
– Uống đi cho béo. Con gái con đứa gì mà người phẳng lỳ.
Có vẻ như câu nói của tôi là một sự động chạm không hề nhẹ. Con nhỏ nhảy dựng lên cứ như là bị dẫm phải đuôi, Nhìn cái bộ ngực tròn căng hơi ưỡn về phía trước kia làm cổ họng tôi bỗng dưng khô khốc. Vy chống nạnh xù lông lên phản pháo.
– Em hông có gầy nha.
Nếu bạn khen con gái đẹp, họ sẽ e thẹn che miệng cười khiêm tốn kêu rằng ui em xấu lắm, còn khi bạn buông ra bất cứ một lời chê bai nào thì họ lại tìm mọi cách chứng minh rằng bạn là một thằng mù. Ngồi lại lên trên xe, hai tay con nhỏ khoanh trước ngực như đang cố đẩy cao bộ ngực của mình lên hơn nữa. Đùa chứ tôi thấy luật hiếp dâm thiếu mấy điều khoản à nha, đây là công khai dụ dỗ người khác phạm tội rồi chứ còn con mẹ gì nữa. Cố gắng rời mắt khỏi hai quả cam đầy đặn kia, tôi bâng quơ hỏi con nhỏ.
– Giờ về kia cũng rách việc. Kiếm chỗ nào ngủ trước đã nhé.
Tiếng dạ bé xíu xiu phát ra từ khuôn mặt đỏ bừng cho thấy rằng con nhỏ đã đồng ý. Tấp vào một cái hotel 3 sao, con nhỏ cúi mặt líu ríu bám lấy tay tôi vào thang máy. Thằng tiếp tân đã quá quen với việc các đôi nam nữ dẫn nhau thuê phòng lúc nửa đêm rồi. Chẳng cần hỏi khách muốn gì, nó cầm lấy chứng minh thư của tôi rồi vứt trở lại một cái thẻ từ.
Vô phòng, mở đèn mở tivi các thứ các kiểu. Hình như sự tồn tại của tôi ở đây hơi thừa thãi thì phải. Nếu là một ngày đẹp trời khác có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà làm thịt con nhỏ, cơ mà hôm nay đủ thứ mệt mỏi rồi. Tôi thèm một giấc ngủ sâu trên cái giường quen thuộc ở nhà hơn là làm tình với con nhỏ mới gặp chưa đầy nửa tháng này. Xoay người mở cái cửa gỗ, tôi quay lại liếc Vy.
– Ở đây ngủ đi nhé. Anh đi về nhà.
– Đừng. Anh… anh ở lại đi. Em sợ.
Một cánh tay con nhỏ vội túm lấy vạt áo của tôi. Thiệt tình chớ thằng nào mà từ chối được cái lời mời gọi đó giữa đêm chắc hổng phải đàn ông. Nói vui với các bạn vậy thôi chứ thật ra tôi ở lại là vì con nhỏ kêu đó nha chứ hông có chút ham muốn gì đâu. À ừ thì cũng có tí chút nhưng không nhiều lắm, dù sao thì mỡ dâng đến mồm mà. Làm ra vẻ bất đắc dĩ đóng lại cánh cửa, tự nhiên trong lòng tôi lại thấy có chút hí hửng.