Phần 87
Trở lại thời điểm mà 4 người từ phòng chủ tịch xuống tầng 3 họp. Thìn đi sau cùng, lúc mà Thụy Kha, Mai Ngọc và Ánh Tuyết bước vào thì Thìn quay lưng đi mất. Anh phải đi theo như tin nhắn của Kim. Đêm hôm qua, Thụy Kha đã tâm sự với anh rất nhiều về kế hoạch ngày hôm nay của Hưng Thịnh, cô tin tưởng chắc chắn kế hoạch sẽ thành công, nhưng sẽ chỉ là thành công một cách tạm thời. Cô vẫn có thể giữ được Hưng Thịnh, vẫn có thể giữ được ghế chủ tịch và tạm thời vẫn điều hành được công ty. Nhưng thực tế mà nói, về lâu dài, mối nguy cơ bị thôn tính vẫn còn lơ lửng trên đầu khi số cổ phần mà Kim Ngân nắm giữ đến 43%, Để giảm lượng cổ phần kia thì chắc chẳng còn cách nào khác ngoài một cuộc đối đầu trực tiếp, một cuộc đối đầu sinh tử mà phần thắng của Hưng Thịnh chỉ có một vài %.
Thìn tin vào chiến thắng của kế hoạch Thụy Kha ngày hôm nay, nhưng anh vẫn quyết định đến gặp Kim là muốn mặt đối mặt với một kẻ có mưu đồ thôn tính Hưng Thịnh và muốn chiếm hữu Thụy Kha, người anh yêu. Đối mặt với kẻ thù, đúng rồi, phải đối mặt mới có hy vọng tìm ra được sơ hở, lôi kẻ thù ra ngoài ánh sáng. Biết đâu đấy, anh sẽ làm được cái gì đó giúp Thụy Kha, giúp Hưng Thịnh. Một lẽ khác nữa khiến Thìn quyết định đi chuyến này, đó là may mắn về mặt thời gian, hai sự việc không hiểu sao cùng diễn ra lúc 14h chiều ngày thứ 5. Cuộc gặp mặt Kim nếu không có tác dụng lâu dài gì thì ít ra cũng có tác dụng nhất thời, Thìn sẽ là quân xanh để thu hút sự chú ý của Kim, trong thời gian đó, Thụy Kha sẽ yên tâm thực hiện kế hoạch mà không bị cản trở gì từ phía Kim Ngân.
Sau khi “thoát” được khỏi tầm nhìn của Thụy Kha, Thìn lập tức theo cầu thang bộ xuống tầng 1, vẫy 1 chiếc taxi anh đến thẳng địa điểm ghi trong tin nhắn điện thoại. Đến nơi cũng là 14h15 phút. Địa điểm mà Kim hẹn gặp là một căn nhà duy nhất được hoàn thiện trước trong một khu đô thị đang xây dựng dở dang, nó nằm tít tận góc trong cùng của khu đô thị ấy. Nơi đây thường là nơi tụ tập chơi bời trác táng của Kim.
Thìn lấy máy điện thoại ra gọi cho Kim, đầu dây bên kia có tiếng thưa:
– Muộn 15″.
Thìn cũng không vòng vèo, không giải thích và không trình bày lý do đến muộn, anh biết Kim nói như vậy chỉ là cho có, ra vẻ giọng hình sự thôi:
– Tiếp theo thế nào?
– Chờ đấy!
Một lúc sau có 4 thằng mặt mũi nhìn khá bặm trợn mặc áo cộc để lộ hình xăm vằn vện kín mít từ trên vai xuống tận cổ tay đi xuống mở cánh cổng sắt. Nhìn thấy Thìn chúng cũng có chút e dè vì đã được nghe danh Thìn từ lâu, một mình dám bem lại cả chục thằng, và 10 thằng ấy giờ vẫn còn đang ăn cơm nhà nước nuôi. Theo kế hoạch đã được thống nhất từ trước, chúng hất hàm từ xa:
– Anh Kim bảo là phải trói mày lại.
Thìn biết trước là sẽ như vậy, đã vào đây là anh không ngán trường hợp này. Giơ hai tay ra đằng trước chụm vào nhau:
– Sợ hả, trói đi.
Nhưng chúng cũng không phải là tay mơ, chúng ra điều kiện:
– Trói tay sau lưng, trói đằng trước để mày bật à?
– “Ha ha ha, mấy người anh em có nghề đấy”, nói xong Thìn cho hai tay ra sau rồi quay lưng lại.
Bọn chúng dùng 2 dây rút nhựa loại to trói tay Thìn lại:
– Rồi, đi theo bọn tao.
2 thằng đi trước, Thìn đi giữa, còn lại 2 thằng đi sau. Chúng được lệnh phải hết sức đề phòng với Thìn. Quả thực chúng tính như vậy là không sai, lượng sức mình Thìn thừa đủ khả năng trong vòng vài phút có thể hạ gục 4 thằng oắt này, kể cả đang bị trói tay phía trước, nhìn dáng đi và bắp tay cũng biết là không phải dân võ chuyên nghiệp rồi.
Vào một phòng trên tầng 2, Thìn đảo mắt một lượt. Có một cái cửa sổ bằng kính không có chắn song sắt, ở cuối phòng kê một cái ghế gỗ có tựa, chắc chúng định trói Thìn vào đây đây. Ở vị trí cửa sau lưng Thìn có một bức tranh nhỏ, đây là điểm đặc biệt trong căn phòng này, chẳng có cái quái gì không ai tự dưng đặt một bức tranh cả. Thìn phán đoán đến 9 phần thì sẽ có camera quay trộm đặt tại vị trí này. Đúng như vậy, đây là camera giấu kín mà trợ lý Đoàn vừa cho lắp đặt sáng nay.
– “Mày ngồi vào đây”, một thằng đẩy Thìn về phía cái ghế gỗ.
Thìn ngồi vào thì chúng trói chân Thìn vào chân ghế cũng bằng dây rút nhựa giống ở tay. Thìn thử cựa quậy nhưng thất vọng vì không có có cơ sở để tự thoát ra khỏi cái ghế này. Đành chấp nhận thôi.
Một lúc sau thì Kim mở cửa bước vào, theo sau hắn là trợ lý Đoàn. Hắn vỗ tay tán dương:
– Độp độp độp, có bản lĩnh lắm, dám đến đây 1 mình. Có biết đến đây được nhưng về không được không?
Nhìn nhìn thẳng vào mặt Kim mà không e dè, cậu không muốn nói nhiều:
– Biết.
Kim tiến lại sát gần Thìn, hắn muốn nhìn thật rõ từng lỗ chân lông kẻ đã khiến hắn uất ức suốt bao nhiêu năm nay:
– Biết sao vẫn đến?
Thìn khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói không hề có một biểu hiện sợ sệt:
– Sợ chết thì không để chúng mày trói tay rồi mới đi vào đây đâu. Có gì nói thẳng ra đi. Điều kiện của mày là gì?
Một tên đàn em mang cho Kim một cái ghế giống của Thìn, Kim ngồi xuống thủng thẳng, hắn nói ra điều kiện của mình, nhưng không phải như Thìn hiểu:
– Không phải điều kiện của tao. Mà chính là tao mang đến cho mày một cơ hội làm giàu, cực giàu nữa là đằng khác.
Thìn có chút bất ngờ, trước khi anh đến đây cũng có phán đoán là hắn yêu cầu mình sẽ phải làm điều gì đó cho hắn, đổi lại hắn sẽ để Hưng Thịnh và Thụy Kha được yên, nhưng xem ra không phải rồi:
– Vòng vo quá, nói thẳng ra xem nào.
Kim nghe thấy vậy thì mừng húm, xem ra Thìn cũng thích cái mà hắn gọi là “cơ hội làm giàu” rồi:
– Ha ha ha ha, đúng là tiền có sức mạnh thật. Mày chỉ cần đưa Thụy Kha đến đây, những việc khác không phải của mày. Đổi lại mày sẽ có 50 tỷ. Đủ để cả đời này mày ăn sung mặc sướng, không phải lẽo đẽo theo đít đàn bà làm vệ sĩ.
Thìn lắc đầu ngán ngẩm:
– Kim này, lần trước anh đưa cho cô Thùy 100 triệu bảo tôi rời xa Trâm Anh. Lần này anh nâng giá lên 50 tỷ để tôi bán Thụy Kha cho anh. Tôi không hiểu trong đầu anh nghĩ cái gì nữa, trong đầu anh chỉ có tiền và tiền thôi à?
Kim đứng dậy khỏi cái ghế, hắn tưởng mọi chuyện sẽ xong chứ. 50 tỷ đối với một tên vệ sĩ ở quê thì có mà ăn ba đời chẳng hết, vậy mà xem ra nó đã từ chối:
– Mày muốn bao nhiêu, tao cần biết con số.
Thìn thong dong, lúc Kim đang ở trong trạng thái kích động này chính là cơ hội phản công của Thìn:
– 100 triệu đối với tôi đã là con số lớn rồi chứ đừng nói đến 50 tỷ. Nhưng anh Kim không hiểu tôi rồi. Anh có cho 500 tỷ hoặc 5.000 tỉ thậm chí cho tôi cả gia sản nhà anh mà bảo tôi tát Thụy Kha một cái tôi cũng không làm chứ đừng nói là mang Thụy Kha đến đây để anh hạ nhục cô ấy.
Kim đang bị kích động, hắn cứ đi vòng vòng qua chiếc ghế, hắn tự thấy bản thân mình đang không bằng Thìn. Trước thì cảm thấy không bằng chỉ ở góc độ tình yêu, chính Thìn đã là người yêu cũ của vợ hắn, nhưng nay hắn còn cảm thấy mình không bằng hắn ở nhiều thứ khác nữa. Chính sự uất ức thua kém người làm cho Kim trở nên mất bình tĩnh như vậy:
– Nếu mày không nhận tiền, không theo điều kiện của tao, thì… thì… Tao sẽ làm cho mày sống không bằng chết.
Nhưng Thìn đáp lại ngay tắp lự bằng cái giọng lên xuống, lúc nhỏ lúc to:
– Anh biết tôi đến đây làm gì không? Tôi đến đây vì nghĩ rằng anh sẽ bắt tôi phải làm một cái gì đó, đổi lại Hưng Thịnh sẽ an toàn, và đặc biệt là sự an toàn của Thụy Kha. Nhưng xem ra anh đã lừa tôi. Không sao. Anh không biết là tôi đã từng chết 1 lần rồi à. Giờ chết thêm 1 lần nữa cũng chẳng vấn đề gì. Thế này đi. Giờ anh muốn là gì tôi thì làm. Thìn tôi kêu lên một tiếng thì không bao giờ dám đứng trước mặt Thụy Kha nữa.
Kim bị ức chế cùng cực, hắn lao vào Thìn dùng hết sức đấm mạnh vào má Thìn một cái:
– “Bốp”.
Kim đấm xong thì hắn đau tay, hẳn vẩy vẩy cái tay vừa đấm cho khỏi đau: “Ái”.
Còn Thìn thì bật máu ra khỏi miệng, nhưng anh không kêu bất kỳ một tiếng nào, chỉ lấy lưỡi dồn máu lại một chỗ rồi nhổ toẹt ra ngoài. Nhổ xong Thìn nói tiếp:
– Anh có giết tôi ngày hôm nay, thì anh cũng không bao giờ cướp được Hưng Thịnh của Thụy Kha đâu, và càng không bao giờ đụng vào được 1 sợi tóc của cô ấy. Anh chẳng hiểu một cái gì về Hưng Thịnh và Thụy Kha cả, thử hỏi làm sao chiếm được.
– “Mày…”, Kim đã bắt đầu dần dần hiểu ra, đầu óc hắn đã bắt đầu dần dần được khai sáng sau nhiều năm u mê, cũng bởi hắn sống trên tiền, tư duy mình là nhất, mình là kẻ sống trên đầu thiên hạ. Chưa lúc nào, Kim cảm thấy mình bất lực như lúc này. Kế hoạch ngày hôm nay đâu có phải là đi giết người, cái bản lĩnh ấy hắn không có, càng không tính đến. Kế hoạch ngày hôm nay chỉ là dùng tiền mua người thôi. Còn cái công ty Hưng Thịnh phục vụ cho việc leo lên ghế chủ tịch thì coi như đã hoàn tất rồi.
Thìn đánh lưỡi vào răng, ô chết mẹ rồi, hình như có một cái bị lung lay sau cú đấm vừa rồi:
– Anh Kim, tôi biết anh yêu Trâm Anh. Nhưng tôi không hiểu nổi, tại sao anh lại làm khổ cô ấy.
Đang ở trong trạng thái bất lực, nghe Thìn nhắc đến Trâm Anh, Kim thấy hắn nói đúng mới tài chứ, thời gian sống ly thân vừa rồi với Trâm Anh hắn đã nghiệm ra nhiều điều, hắn nhớ Trâm Anh lắm, hắn muốn gặp Trâm Anh lắm nhưng bản thân lại không dám vượt qua bức tường vô hình trong lòng mà chạy đi tìm. Quay lưng lại với Thìn, Kim không còn cao giọng nữa mà trầm trầm như đang thương cho chính số phận của mình:
– Yêu Trâm Anh ư? Nhưng người cô ấy yêu không phải là tao. Là mày, chính là mày đấy.
Thấy thái độ Kim có chút thay đổi, Thìn biết đây chính là thời cơ thích hợp nhất để mình phản công, điểm yếu nhất và điểm chí tử của Kim chính là Trâm Anh. Hay nói đúng hơn chính Trâm Anh mới là mấu chốt giải nỗi uất hận và xua đuổi tà ma trong trong tâm hồn Kim:
– Đúng, Trâm Anh yêu tôi, nhưng đó là ngày xưa thôi. Từ ngày cô ấy quyết định chia tay tôi để đến với anh, tôi biết cô ấy đã chôn vùi tình cảm của mình để dành hết cho anh. Từ ngày đó tôi chưa bao giờ gặp lại cô ấy, cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy cả, nhưng tôi biết cô ấy hy sinh tất cả cho anh. Một người năng động, hồn nhiên, vui tươi, cá tính, ưa thích cuộc sống vui vẻ như Trâm Anh mà sẵn sàng ở nhà nội trợ chăm con thì tôi biết cô ấy đã phải cố gắng thay đổi bản thân rất nhiều. Thay đổi đó là vì ai, không vì anh chắc vì tôi à.
Kim đang nuốt lời Thìn, hắn nói đâu có sai. Một Trâm Anh năng động, hồn nhiên, vui tươi, cá tính, ưa thích cuộc sống vui vẻ chẳng phải là cô gái mà hắn đã chết đứ đừ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đấy sao. Nhưng đúng là từ ngày về làm vợ mình, mình không nhớ là cô ấy đã cười lần nào chưa, đúng, chẳng thấy Trâm Anh cười bao giờ. Nhớ lại cái đêm hôm cô ấy bỏ đi, thái độ của cô ấy sao mình chẳng thấy tức giận gì cả thế nhỉ? Cô ấy còn bảo cái gì ấy nhỉ, “tôi đã làm được, còn anh thì không?”
– “Mày nói tiếp đi!”, Không hiểu sao Kim lại muốn nghe Thìn nói tiếp. Sự đời thật là lạ. Kim còn không nhớ được kẻ đang bị trói là mình hay là Thìn nữa.
Thìn nói tiếp:
– Anh có biết yêu một người là như thế nào không? Là phải làm mọi điều để người đó hạnh phúc. Ngày Trâm Anh chủ động rời xa tôi, tôi cũng buồn lắm. Nhưng tôi nghĩ mình nghèo, mình không đủ khả năng cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Vì vậy tôi chấp nhận tất cả mà không níu kéo gì, tôi chỉ chúc cô ấy hạnh phúc, mong cô ấy gặp được người chồng xứng đáng thôi. Nhưng xem ra cô ấy không may mắn rồi. Giờ người tôi yêu là Thụy Kha, tôi cũng sẵn hy sinh tất cả, miễn là cô ấy được hạnh phúc.
Kim sụp đổ. Không chính xác hơn là Kim đã tỉnh. Hắn ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt cúi gập người xuống đất. Người hắn muốn gặp lúc này nhất chính là ông bố đẻ của mình. Thấy Kim không có phản ứng gì thì lúc này trợ lý Đoàn mới lên tiếng, nãy giờ vẫn khoanh tay đứng đằng sau Kim, hắn cho tay vào lưng quần rút ra một khẩu súng đen lòm, Kim không nhìn thấy vì đang cúi đầu, Đoàn nói:
– Cậu Kim, nói nhiều với thằng này làm gì. Để tôi.
Nói xong hắn dí sát họng súng vào trán Thìn, miệng hét to:
– Thìn, mày có chấp nhận điều kiện của Kim không? Nếu không tao bắn vỡ sọ.
Nhưng Thìn nhìn thẳng mắt Đoàn, kẻ đang định bóp cò:
– Gạt chốt an toàn xuống đã, nếu tôi mà chớp mắt thì không còn là Thìn nữa. Bắn đi.
Lúc này Kim mới sực tỉnh vì nghe tiếng nói của Thìn, hắn mới ngỡ ngàng vì chuyện súng ống là không có trong kế hoạch. Kim hét to:
– Không.
Nhưng không còn kịp nữa, Đoàn dùng ngón cái gạt chốt anh toàn, ngón trỏ hắn bóp mạnh vào cò súng:
– “Tạch”.
Súng không có đạn. Sau cái bóp cò Kim mớ kịp phản ứng lao mạnh về phía trợ lý Đoàn đẩy hắn ra xa. Cả hai ngã nhào ra bên cạnh Thìn.
Thìn suýt chút nữa thì són đái, anh không chớp mắt thật nhưng cũng sợ chứ. Giây phút tên Đoàn bóp cò Thìn nhìn thấy rõ khuôn mặt Thụy Kha đang hiện lên trước mắt mình.
Nhưng súng không có đạn. Xem ra bọn chúng chỉ dọa thôi.
Kim thấy không có tiếng súng nào thì lò dò đứng dậy, hắn quát:
– Anh Đoàn, ai cho anh mang súng đến đây.
Đoàn đứng dậy theo, anh ta bình tĩnh như không:
– Quân tử phòng thân, với lại tôi cũng chỉ dọa nó thôi.
Kim điên tiết:
– Phòng thân cái con cặc, phòng thân mà không lắp đạn thì phòng cái gì. Tất cả về.
Đoàn nhìn Thìn:
– Thế còn thằng Thìn.
Kim đã bước ra đến cửa:
– Cứ để nó đấy, cởi trói cho nó để nó đánh mình à.
Nói xong, Kim rút máy điện thoại ra, hắn nhắn tin cho Thụy Kha.