Phần 82
Để giải quyết một cuộc ly hôn không hề đơn giản, nhất là đối với những vụ ly hôn mà có tranh chấp xảy ra.
Vừa bước ra khỏi phòng hòa giải, Trâm Anh đi thẳng, đến đây ngày hôm nay cũng là theo thủ tục của tòa án thôi, chứ bản thân Trâm Anh biết trước là mình sẽ không thay đổi quyết định. Đang định bước đi về thì Trâm Anh nghe tiếng Kim gọi:
– Trâm Anh, anh có chuyện muốn nói với em.
Trâm Anh đứng lại mà không quay lại, cái cô lạ trong phiên hòa giải ngày hôm nay đấy chính là thái độ của Kim, hắn không có thái độ coi thường cô như những ngày sống chung mà có thái độ ôn hòa, nhỏ nhẹ. Tuy hắn không nói ra miệng chuyện không muốn ly hôn, nhưng thái độ trả lời cán bộ tòa án thể hiện hắn không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.
Thấy Trâm Anh đứng lại, Kim đứng đằng sau lưng:
– Có cần anh giúp gì không?
Ý Kim nói về vấn đề tiền nong, hắn cũng biết Trâm Anh đang đi xin việc làm ở một công ty nước ngoài theo đúng khả năng chuyên môn của mình, chẳng gì Trâm Anh cũng tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành kinh tế, sau đó còn học hàm thụ nâng cao thêm mấy năm nữa mới ra trường.
Nhưng cái khó của Trâm Anh trong vấn đề xin việc làm ấy chính là vấn đề kinh nghiệm, mới học xong được ít thời gian là về làm tại tập đoàn Kim Ngân, sau lấy chồng thì nghỉ việc luôn đến bây giờ. Hai mươi chín tuổi, Trâm Anh mới thực sự đi tìm việc làm.
Trâm Anh có chút bỡ ngỡ vì sự quan tâm đó:
– Tôi không cần, tôi có đủ khả năng để nuôi sống bản thân mình. Cái tôi cần chính là quyền được nuôi con. Cái này anh không đáp ứng được đâu.
Đó là vấn đề lớn nhất liên quan đến tranh chấp của cuộc ly hôn này, Trâm Anh không đòi hỏi bất cứ thứ gì, yêu cầu duy nhất của cô chính là được nuôi con. Lợi thế lớn nhất của Trâm Anh chỉ là thằng Cu vẫn còn dưới 36 tháng tuổi, theo quy định sẽ được tòa ưu tiên giải quyết sống với mẹ, nhưng lợi thế không nhỏ của gia tộc nhà Kim lại chính là điều kiện sống. Họ đã thuê những luật sư giỏi nhất để quyết giữ thằng Cu lại với gia đình, nó là đứa cháu đích tôn.
Nói đến vấn đề này, Kim cũng không còn cách nào khác, hắn bài ngửa với Trâm Anh luôn:
– Chuyện này anh khuyên thật em, đừng cố làm gì chỉ tốn công tốn sức tốn tiền. Em không đủ khả năng đâu. Anh chỉ có thể tạo điều kiện để em được thăm con thôi.
Chuyện này Trâm Anh chẳng lạ, cô hiểu hoàn cảnh của mình đang ở thế yếu, cũng hiểu ở trong gia tộc nhà chồng, tiếng nói của ông Hoàn là tối thượng, Kim chưa đủ tuổi và bản lĩnh để làm chủ. Thế nên cô không đôi co với hắn:
– Ngay cả đứa con đẻ của anh anh còn không quyết định được! Tôi không còn gì để nói. Hẹn gặp anh ở Tòa.
Nói xong Trâm Anh đi thẳng, từ nãy đến giờ, cô chưa ngoảnh lại để nhìn Kim một lần nào.
Kim định ú ớ nói gì đó với Trâm Anh nhưng điện thoại hắn có tín hiệu, đành thôi. Nhấc máy lên hắn nói:
– Chú Sang, tôi nghe đây!
…
Trong phòng làm việc của chủ tịch, Thụy Kha đang ngồi trên lòng Thìn ở chiếc ghế salon hồi tưởng lại những việc “xấu xa” của hai người đêm hôm qua. Bướm Thụy Kha giờ đang đặt ở trên buồi Thìn, tất nhiên là qua vô số lớp vải rồi vì hai người vẫn đang ăn mặc đầy đủ. Cô tựa đầu vào vai anh nũng nịu:
– Hôm qua anh lại bắt nạt em. Cũng may là quen rồi đấy, không thì có mà khệnh khạng không đi nổi.
Thìn xoa xoa vào lưng Thụy Kha qua lớp áo sơ mi:
– Cái này là em không đúng rồi, hôm qua ai đòi “cưỡi ngựa xem hoa”, anh chỉ nằm im thôi, là em làm tất ăn cả mà.
Thụy Kha khúc khích cười một mình làm bướm cô rung rinh di di trên thân buồi Thìn, cái buồi giờ đang cửng tếu lên:
– Em ứ biết, tại anh hết.
Thìn nhớ lại cảnh đêm hôm qua, Thụy Kha bảo anh nằm ngửa rồi cô ấy ngồi lên háng anh mà sàng sẩy, đến khi cực khoái, Thụy Kha bắn tùm lum một đống, phải công nhận Thụy Kha có một đặc điểm kinh hồn là khi cực khoái thì đái:
– Em sáng nay em phơi cái đệm chưa? Cái của phòng anh hôm kia ướt vẫn chưa khô đâu. Hôm qua lại đến cái ở phòng em. Tình trạng này là tối nay xuống đất ngủ đấy.
Nói đến đệm, Thụy Kha đỏ bừng mặt, cô là chuyên gia tưới ướt hết cái đệm này đến cái đệm khác. Thụy Kha xấu hổ dúi mặt vào cổ Thìn.
Bỗng có tiếng gõ cửa, chắc là Mai Ngọc hoặc Ánh Tuyết, chỉ có hai người đó là được làm việc trực tiếp với chủ tịch, những người khác muốn gặp đều phải có lịch hẹn. Thụy Kha đứng thẳng dậy vuốt lại cái quần vải, chỉnh lại áo và tóc:
– Anh, em phải làm việc rồi, chắc là Mai Ngọc đấy.
Nói rồi Thụy Kha nhìn xuống đũng quần Thìn, nó đôi lên một đống ở háng nhìn cực kỳ bắt mắt, cô bụm miệng cười:
– Khiếp, vừa mới tối hôm qua mà giờ đã thế này.
Thìn cũng nhìn xuống háng mình, một tình huống trớ trêu, Mai Ngọc chuẩn bị vào, mà để nó xìu đi không phải muốn là được. Anh chưa biết phải làm gì thì một lần nữa Thụy Kha tỏ vẻ thông minh:
– Anh ra ghế của em ngồi đi, giả vờ làm việc ấy.
Cái ghế chủ tịch còn có cái bàn to tướng trước mặt làm vật che chắn, cho là hợp lý, Thìn vừa đi ra phía đó vừa nói:
– Cứ di di thế thì bố thằng nào chịu được.
Thụy Kha bĩu môi đáng yêu:
– Vào đi!
Mai Ngọc và Ánh Tuyết mở cửa đi vào:
– Chào chủ tịch, chào anh Thìn.
– “Hai đứa ngồi xuống đi”, Thụy Kha ngồi xuống ghế salon đối diện với Mai Ngọc và Ánh Tuyết.
Trên khuôn mặt Ánh Tuyết và Mai Ngọc không lộ vẻ hoang mang mất bình tĩnh nhưng cũng ngưng trọng, tình hình công ty hiện nay đúng là đang vô cùng khó khăn, mọi bộ phận đều đang căng như dây đàn. Ánh Tuyết báo cáo trước tiên, cô đặt lên bàn rồi đẩy về phía chủ tịch một tập tài liệu, trên đó in hoa một dòng chữ rất to: “HỒ SƠ TẬP ĐOÀN KIM NGÂN”:
– Báo cáo chủ tịch, qua theo dõi thị trường chứng khoán trong thời gian vừa qua, đúng như chủ tịch dự đoán, có rất nhiều các đơn vị và cá nhân lợi dụng giá cổ phiếu của Hưng Thịnh đi xuống đã âm thầm mua vào. Họ mua ít một nhưng mua liên tục. Qua điều tra xác minh thì tất cả các cá nhân và đơn vị đó điều có một điều chung là liên quan đến tập đoàn Kim Ngân. Đến giờ này, có thể khẳng định kẻ đứng đằng sau chính là tập đoàn Kim Ngân. Em đã tập hợp toàn bộ thông tin về tập đoàn Kim Ngân vào một tập hồ sơ.
Thìn đang ngồi ở bàn, nhưng đầu óc anh lại chú ý về cuộc nói chuyện của 3 người đẹp, anh có chút giật mình vì nghe Ánh Tuyết nói đến hai chữ “Kim Ngân”.
Thụy Kha thở dài một cái, tập đoàn Kim Ngân cô chưa tìm hiểu sâu bao giờ, nhưng trong giới kinh doanh có ít nhiều nghe danh tiếng, chẳng phải cái tên Nguyễn Mạnh Hoàn, chủ tịch tập đoàn Kim Ngân là người giàu nhất trên sàn chứng khoán đó sao. Thực lực của tập đoàn Kim Ngân nếu so với Hưng Thịnh thì đúng là trên không chỉ 1 mà là rất nhiều bậc.
Chưa kể đến khả năng tài chính, khả năng huy động vốn trên thị trường hơn hẳn Hưng Thịnh, cái họ vượt trội đấy chính là thâm niên trong lĩnh vực làm ăn tại thị trường Việt Nam. Một doanh nghiệp thuần Việt đã có mấy chục năm kinh doanh thì các mối quan hệ dây mơ rễ má, thâm căn cố đế đã trở thành một quyền lực vô hình. Còn Hưng Thịnh lại là một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, hoạt động tại Việt Nam mới chỉ hơn 6 năm, chưa nhằm nhò gì.
Sau khi lật nhanh vài trang hồ sơ của Kim Ngân, trong trang về bộ máy nhân sự, một khuôn mặt mang máng trong đầu của Thụy Kha ở vị trí Tổng giám đốc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, là kẻ đã chủ động làm quen với cô tại buổi họp mặt các doanh nhân hồi đầu năm, Nguyễn Mạnh Kim, con trai của chủ tịch hội đồng quản trị Nguyễn Mạnh Hoàn. Thụy Kha nghĩ nhanh trong đầu: “Hắn muốn gì nhỉ?”.
Thụy Kha hỏi Ánh Tuyết:
– Kim Ngân mua được bao nhiêu cổ phiếu tự do rồi?
Thông tin này Ánh Tuyết vừa mới cập nhật từ bộ phận nghiên cứu chứng khoán:
– Thưa chủ tịch, tính đến hết phiên giao dịch hôm qua, Kim Ngân đang sở hữu 14% cổ phần Hưng Thịnh. Thị trường vẫn tiếp tục đỏ, em sợ rằng nếu ta không có phản ứng nhanh e rằng…
Nói đến đây, Ánh Tuyết không dám nhắc đến một kịch bản xấu nhất, đó là Kim Ngân tập hợp ít nhất 35% cổ phần Hưng Thịnh và đủ điều kiện triệu tập họp đại hội đồng cổ đông bất thường. Tại đó, nếu có thể lôi kéo sự ủng hộ của một vài cổ đông chiến lược thì rất có thể chủ tịch Thụy Kha sẽ phải nhường ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Hoặc trong tình huống không lôi kéo được ai thì một ghế phó tịch Hội đồng quản trị chắc chắn cũng nằm trong tay Kim Ngân.
Thụy Kha giật mình:
– “14% Rồi cơ à?”, Cô không ngờ trong thời gian chừng nửa tháng mà Kim Ngân đã gom được 14% cổ phần, đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Chừng đó đủ để Thụy Kha biết chắc chắn được sự quyết tâm của Kim Ngân trong thương vụ này, Kim Ngân là muốn thôn tính chứ không phải là đầu tư vào Hưng Thịnh.
Thụy Kha quay sang hỏi Mai Ngọc:
– Tình hình công ty như thế nào?
Mai Ngọc báo cáo:
– Thưa chủ tịch, theo kế hoạch mà chủ tịch đã chỉ thị, em đã có những biện pháp để tạm thời trấn an tâm lý cho toàn bộ cán bộ công nhân viên. Tuy nhiên, những thông tin bất lợi trên thị trường chứng khoán và các thông tin cá nhân trên truyền thông vẫn không ngừng đổ về. Điều này làm ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của nhân viên. Hiện tại đã lác đác có một số đơn xin nghỉ việc của các cán bộ quản lý cấp Phòng ở các chi nhánh thuộc miền Trung và miền Nam. Qua tìm hiểu thì em được biết, họ được chính những công ty con của Kim Ngân câu nhân sự với mức ưu đãi gấp rưỡi, thậm chí là gấp đôi công ty ta.
Mai Ngọc nói đến đây thì chiếc Iphone đặt trên bàn của Thụy Kha rung báo có tin nhắn. Thụy Kha cầm máy lên đọc tin vì hiện lên màn hình một người đang nắm trong tay số cổ phần rất lớn của công ty: “Chú Sang bạn bố”.
Trượt màn hình, hiện lên nội dung làm Thụy Kha điếng người: “Thụy Kha, cháu rất tốt nhưng chú rất tiếc. Chú không còn cách nào khác”.
Cái mà Thụy Kha lo nhất không phải là trên thị trường chứng khoán, nếu Kim Ngân có gom hết số cổ phần tự do trên thị trường cùng lắm cũng chỉ ở mức ngang số cổ phần của cô đang nắm giữ. Nhưng nay lại thêm chú Sang và từ chú Sang rất có thể kéo thêm một số cổ đông chiến lược khác nữa, từ ngày đầu họ đã theo chú Sang đầu tư vào công ty. Đây có thể là đòn chí mạng.
Đọc xong tin nhắn, Thụy Kha đưa hai tay lên vuốt mặt tỏ rõ vẻ âu lo, điều này Ánh Tuyết và Mai Ngọc chưa từng nhìn thấy ở chủ tịch bao giờ. Mai Ngọc lo lắng:
– Chủ tịch, có chuyện gì phải không ạ?
Nhưng Thụy Kha ngay lập tức lấy lại tinh thần:
– Không, chỉ là tin nhắn quảng cáo thôi. Giờ các em về đi, tiếp tục làm việc theo các kế hoạch đã bàn. Mọi chuyện vẫn nằm trong dự tính của ta.
Mai Ngọc và Ánh Tuyết miễn cưỡng đứng dậy. Thú thực là đối với hai cô, nhất là với Mai Ngọc, vẫn tin là với những thông tin bất lợi vừa rồi thì chủ tịch phải có chỉ thị mới để ứng phó với tình hình. Nhưng tuyệt không thấy chủ tịch bảo gì. Hai cô lo lắng rời khỏi phòng.
Lúc này Thìn mới từ bàn làm việc của Thụy Kha đi ra chỗ cô, anh không phải thánh thần gì nên với những chuyện vừa nghe thì buồi đã xìu đi rồi.
Thìn ngồi xuống bên cạnh Thụy Kha, liếc vào tập hồ sơ mà Ánh Tuyết vừa đặt trên bàn, quàng sang vai bên kia kéo đầu cô tựa vào vai mình:
– Thụy Kha, anh có thể giúp gì em không?
Thụy Kha nhìn lên anh, cô hơi nhoẻn cười:
– Chú Sang cổ đông chiến lược vừa nhắn tin cho em, chú ấy đã hợp tác với Kim Ngân rồi. Tình hình khá là nghiêm trọng anh ạ, rất có thể em sẽ mất ghế chủ tịch ở Hưng Thịnh.
Thụy Kha không dám chia sẻ thông tin này cho Mai Ngọc và Ánh Tuyết trong thời điểm này, cô sợ cả hai thêm dao động trong tình hình căng thẳng hiện nay. Chú Sang là cổ đông chiến lược, số cổ phần đang nắm giữ là cổ phần sáng lập, muốn bán phải thông qua hội đồng quản trị. Nhưng có một cách khác để lách cái luật này là làm ủy quyền định đoạt có thời hạn. Chỉ không rõ là chú ấy ủy quyền bao nhiêu phần %? Hay là toàn bộ, trong tin nhắn cũng chưa có nói rõ. Thông tin này cần phải hỏi rõ thêm. Cô lấy máy điện thoại ra nhắn tin cho chú Sang trước mặt Thìn: “Chú ủy quyền bao nhiêu % ạ?”
Nhắn tin xong, Thụy Kha tựa hẳn đầu vào vai Thìn:
– Chuyện em làm chủ tịch hay không? Với em không quan trọng. Em chỉ lo chủ tịch mới thay đổi toàn bộ ý tưởng ban đầu khi em thành lập công ty này. Em chỉ lo vậy thôi.
Thìn đặt một tay lên má Thụy Kha:
– Thụy Kha, có chuyện này anh phải nói với em?
Trên đời này chắc chẳng có ai hiểu Thìn hơn Thụy Kha, kể từ lúc công ty gặp sóng gió đến nay, cô biết nhiều đêm anh mất ngủ vì lo nghĩ cho cô. Cô cũng biết và hiểu được cái cảm giác của một người đàn ông nhìn người đàn bà của mình phải lao tâm khổ tứ mà mình không giúp gì được. Và cô biết lúc này trong đầu anh đang nghĩ cái gì, đang nghĩ về ai? Thụy Kha thấy mình cần phải chủ động nói trước để anh khỏi ngại:
– Có phải chuyện liên quan đến tên Kim và Trâm Anh không anh?
Thìn gật đầu, vừa rồi nhìn hồ sơ tập đoàn Kim Ngân, anh cũng đưa ra nhận định của mình:
– “Anh nghĩ tên Kim vì động cơ cá nhân mà làm chuyện này. Có thể vì lý do trước đây anh và Trâm Anh đã từng…”, chuyện Thìn và Trâm thì Thụy Kha đã được nghe Thìn kể rồi, từ hôm hai người ăn lẩu ếch chén chú chén anh cơ.
Thụy Kha đưa tay lên bịt miệng Thìn:
– “Và cũng có thể là em nữa”, Trâm Anh không để Thìn nói ra câu cuối. Là đàn bà mà, chẳng thích nghe chuyện cũ làm gì cho thêm mệt, chuyện qua rồi.
Buông tay bịt miệng ra vì vừa bị Thìn thò lưỡi ra liếm, Thụy Kha nói tiếp:
– Anh còn nhớ hôm hai đứa mình gặp hắn ta ở buổi tiệc không? Em linh cảm rất không tốt về tên này.
Là Thụy Kha cố tình nói tránh ra cái suy nghĩ của cô, hôm đó, ánh mắt đó, là đàn bà Thụy Kha linh cảm hắn nhìn mình với ánh mắt của một con đực muốn chiếm hữu con cái.
Thìn cầm tay Thụy Kha mà bóp nhẹ:
– Mọi thứ em phải hết sức cẩn thận, đối thủ chủ động muốn tấn công ta tức là đã nghiên cứu điểm mạnh điểm yếu của ta rồi mới đưa ra phương cách tấn công. Còn mình bị động, thông tin về đối phương nắm rất ít.
Thìn vừa rồi là liên tưởng đến vấn đề võ thuật áp dụng cho cuộc sống, Thụy Kha gật gù, chuyện anh nói hoàn toàn đúng:
– Vâng ạ, nếu em đoán không lầm. Tên Kim còn làm thêm một số chuyện nữa để em mất khả năng quản trị và điều hành công ty. Nếu vì động cơ cá nhân, lúc đó hắn sẽ ra mặt để đưa ra điều kiện gì đó.
Thìn nói tiếp:
– Trong chuyện kinh doanh không có hiểu nhiều lắm, cũng chẳng giúp gì được em. Em có buồn không?
Nhân chuyện anh vừa nói, lại nhớ đến những đêm anh trằn trọc mất ngủ vì lo nghĩ cho mình, Thụy Kha muốn nói rõ suy nghĩ của mình, cô và anh sống với nhau còn lâu dài, việc mới chạm vào cần phải được giải quyết triệt để ngay và luôn, tránh để tích tụ góp gió thành bão:
– Anh này, mỗi người chúng ta đều có một điểm mạnh, điểm yếu khác nhau. Mỗi người có một chuyên môn khác nhau. Trên đời này không ai là giỏi hết, biết hết mọi thứ cả. Anh đừng suy nghĩ như thế mà làm tự mình buồn, rồi làm em buồn theo. Em yêu anh ở con người hiện tại của anh cũng như anh yêu em không phải vì em là chủ tịch hay cái gì cả. Phải không anh?
Thìn vẫn biết là như thế, đã nghĩ là như thế, nhưng đàn ông mà, luôn luôn muốn là chỗ dựa cho người đàn bà của mình, nhất là những lúc phong ba bão táp như thế này:
– Thì anh cũng biết là như thế, nhưng dù sao thì anh cũng muốn làm chuyện gì đó giúp em. Anh cũng nghĩ rồi em ạ, sau chuyện này anh sẽ đi học thêm về kinh doanh, trước là để quản lý tốt cái trường đào tạo vệ sĩ, sau cũng là giúp được em cái gì thì giúp.
Thụy Kha khúc khích, cô biết chắc với tố chất của anh, nếu anh học về kinh doanh sẽ có khả năng phát triển, có khi còn hơn cả cô:
– Vâng, chỉ cần anh có hứng thú thì việc gì em cũng đồng ý hết, em chiều chồng nhất thế gian mà. Hi hi hi hi. Nhưng anh đừng đi học chỉ vì em nhé, em không thích như vậy.
Cả hai đã đả thông tư tưởng, chuyện hai người đến với nhau còn gặp nhiều dị nghị trong xã hội lắm, Thụy Kha thì không vấn đề gì, tư tưởng của cô là tư tưởng phương Tây nam nữ bình đẳng. Còn Thìn có thế nào cũng là một chàng trai thuần Việt, tư tưởng trọng nam khinh nữ không còn quá như hồi xưa nữa nhưng vẫn chưa mất đi hoàn toàn. Chuyện Thìn sau này học thêm kinh doanh rồi hỗ trợ Thụy Kha có khi cũng là một cách hay, để Thìn đỡ áy náy và quan trọng hơn cả là để xã hội bớt nhìn vào với ánh mắt dị nghị. Như chuyện vừa rồi xảy ra đấy thôi, truyền thông cũng xoáy vào chuyện chênh lệch giữa Thìn và Thụy Kha để hạ thấp uy tín và đâm đặt mọi chuyện mà.
Đúng lúc này, thì Thụy Kha nhận lại được tin nhắn trả lời của ông Sang, tin nhắn rất dài, đọc xong, Thụy Kha đặt lại điện thoại lên bàn rồi buông lỏng thân người tựa hẳn xuống ghế bành, cô sắp phải đối mặt với một thử thách lớn nhất kể từ ngày thành lập công ty đến giờ. Tin nhắn viết:
“Thụy Kha, chú đã ủy quyền định đoạt toàn bộ cổ phần của mình cho Kim Ngân. Chú biết chuyện này có thể làm cháu gặp khó khăn nhưng chú không còn cách nào khác. Ngoài ra còn một số cổ đông nhỏ khác cũng gặp tình cảnh tương tự như chú. Cháu hãy cẩn thận”