Phần 80
Bé Cún thật đáng yêu phải không các bạn? Chúng ta đến căn hộ của Mai Ngọc để chơi với bé một chút nhé.
– “A, Cún lật giỏi quá”, Nụ đang ngồi phệt xuống đất, đặt cằm lên giường để quan sát bé Cún tập lật. Bé lật được mấy lần rồi nhưng chưa thạo cho lắm, trước phải có sự trợ giúp của người thân bé mới lật thành công, nhưng lần này là tự bé làm hết.
Lật xong, bé Cún úp bụng xuống đệm mà nhìn dì Nụ đang vỗ tay cổ vũ, bé cười, một nụ cười chúm chím làm cái má phính ra nhìn phát ghét đi được.
Nụ đã ở trên Hà Nội được 1 tháng, cái màu nước da ngăm đen của dân biển như được xóa bằng photoshop, thay vào đó là nước da đã trắng lên rất nhiều, chắc chỉ ít bữa nữa thôi là chẳng kém chị Thụy Kha và chị Mai Ngọc đâu. Tóc Nụ đã mượt mà như gái Hà Nội rồi, trên này nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, lại được gội đầu bằng những loại dầu đắt tiền nữa nên tóc Nụ đã không còn vẻ khô, chẻ lọn, xùi xùi giống hồi còn ở quê nữa.
Thêm một điều cũng phải kể cho chi tiết, Nụ 19 tuổi, cái tuổi hết kỳ trổ mã, cái tuổi đẹp nhất của thì con gái và bước vào kỳ thành thục. Dáng người cao lớn từ trước, lại là dân lao động vùng biển nên Nụ cũng khác gái thành thị đôi ba phần. Bụng Nụ săn lắm, đùi Nụ chắc lắm. Đôi vú Nụ to nhưng cao vút như sừng trâu chọi, đầu vú có một xíu nhú ra khỏi bầu và có màu hồng nhạt. Đít Nụ thì rộng, to bè sang hai bên nhưng không một chút mỡ, lại không bị xệ xuống một phân nào.
Mai Ngọc vừa tắm xong thì bước vào cửa phòng, nhìn thấy Nụ đang chơi với bé Cún cô mỉm cười hài lòng.
Có Nụ ở đây, cô thấy mình thật là có phước.
Nụ làm việc nhà gọn gàng, ngăn nắp lại rất khoa học.
Nụ nấu ăn thì ngon đừng hỏi, những món gì ở quê thì không nói làm gì, những món mới chỉ cần bảo qua là Nụ nấu được và chỉ cần đến lần thứ 2 làm lại thì ngon không kém đầu bếp nhà hàng.
Còn nữa, Nụ trông bé Cún rất mát tay, chẳng thế mà bé lên cân rất đều, khỏe mạnh chửa mất viên thuốc nào, lại còn vào nếp ăn nếp ngủ rất đúng giờ giấc, chẳng mấy khi khóc lóc mè nheo gì.
Có Nụ ở cùng, Mai Ngọc đúng là toàn tâm toàn ý vào công việc ở công ty, chuyện chăm bé Cún cô chỉ là người hỗ trợ và cho bé ậm ti mà thôi, nhưng cũng sắp cai sữa rồi, giờ bé chỉ bú cữ đêm còn ngoài ra thì toàn dùng sữa Mỹ của mẹ Kha mang đến.
Sáng đi làm là đã có sẵn đồ ăn sáng trên bàn, chiều tối muộn về đến nhà thì cơm nóng canh ngọt đã bày sẵn ra, chỉ việc tắm táp, gội đầu trải lông một tẹo là ngồi vào bàn ăn rồi. Mai Ngọc quá hài lòng, cô càng cảm kích chủ tịch hơn.
Nói về Mai Ngọc một chút, cả năm nay không nói gì về cô ấy rồi.
Sau cái lần “hư” với anh Thìn tại bệnh viện mà kết quả là bé Cún, Mai Ngọc thấy sinh lý của mình thay đổi rõ rệt, cô không còn quá ham muốn với tình dục nữa, có lẽ trong người có một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần, lại trải qua sự hối lỗi kèm hoảng sợ trong thời gian vừa mới mang thai, chỉ đến khi được chủ tịch Thụy Kha chấp nhận và tha thứ cô mới thoải mái tinh thần và bình tâm trở lại.
Những thay đổi nội tiết bên trong người, cộng với diễn biến tâm lý phức tạp đã làm cho Mai Ngọc rơi vào một trạng thái mà khoa học vẫn gọi là Sang chấn tâm lý, Hội chứng mang thai gì gì đó.
Kể từ khi mang thai cho đến ngày hôm nay, đã qua quá 1 năm rồi mà Mai Ngọc chưa bao giờ dùng đến “anh Thìn” cả, cái vật bất ly thân và thường xuyên được sử dụng hồi trước.
– “Em đi tắm đi, để chị trông bé Cún cho”, Mai Ngọc nói với Nụ. Mai Ngọc quý Nụ lắm, không phải chỉ vì Nụ giúp đỡ cô trong cuộc sống hằng ngày đâu, là cô quý con người Nụ hiền lành, thật thà, chất phát lại rất ngoan ngoãn lễ phép của Nụ. Chỉ tháng ở cùng nhau thôi nhưng cô coi Nụ như em gái, cô còn bảo Nụ xưng là dì với bé Cún. Theo kế hoạch của chủ tịch, khi nào bé Cún được 2 tuổi đi lớp được sẽ cho Nụ học thêm về kế toán rồi vào công ty Hưng Thịnh làm việc luôn.
Nụ thấy chị Mai Ngọc ở cửa hô mình đi tắm thì vuốt vuốt vào má bé Cún:
– Bé Cún chơi với mẹ Ngọc nhớ, dì đi tắm một lát rồi lại vào chơi với bé.
Nụ đứng dậy rồi về phòng mình lấy quần áo tắm. Căn hộ chung cư này có 2 phòng ngủ, một phòng là của mẹ con Mai Ngọc, phòng còn lại của Nụ. Nhưng thực ra cái phòng ấy hầu như chỉ để đồ đạc là chính thôi, Nụ đa phần là ở phòng của Mai Ngọc, có khi ru bé Cún ngủ xong rồi cũng ngủ luôn trên giường của chị để đêm còn tỉnh giấc thay bỉm và cho bé Cún uống sữa đêm.
Mai Ngọc chơi với con một lúc thì khát nước, cô đi ra phòng bếp để uống. Nhưng có một điều bất ngờ mà lần đầu tiên Mai Ngọc trải nghiệm trong cuộc đời. Chả là muốn đến bếp thì phải đi qua phòng tắm kiêm phòng vệ sinh. Mai Ngọc thấy cửa nhà vệ sinh không được khép hẳn vào mà hở ra một khoảng khá rộng bằng nửa gang tay, chắc là khóa có vấn đề nên không khép hẳn được, Nụ đang mải tắm nên không để ý.
Và điều mà Mai Ngọc không ngờ là cô nhìn thấy Nụ trần truồng đang quay lưng về phía cô, nước từ vòi hoa sen vẫn chảy tồ tồ xuống.
Nước từ trên đỉnh đầu Nụ men theo tấm lưng dài thẳng đuột xuống đôi mông đít căng đét núng nính của Nụ.
Mai Ngọc nhìn thấy vậy có chút khác lạ trong người, định bước đi tiếp vào bếp nhưng có gì đó như vô hình níu giữ bước chân cô, có cái gì đó làm cô tê rần từ xương cụt đến tận đỉnh đầu, cô như bị cuốn hút vào tấm lưng trần đó, vào đôi mông đít đó mới lạ chứ.
Mai Ngọc vỗ vỗ vào trán tự vấn bản thân: “Mình sao thế nhỉ, Nụ là nữ mà, có khác gì mình đâu”, rồi Mai Ngọc đi tiếp vào bếp, một cốc nước thật đầy cô uống ừng ực vào họng như để xua đuổi khỏi đầu những ý nghĩ kỳ lạ của bản thân, như để hạ bớt cái nóng ở bướm. “Ô hay, lồn mình nứng này, cả năm nay mình mới gặp lại cảm giác này, mà tại sao chứ, sao nhìn thấy cái Nụ mình lại nứng lồn, chắc là vô tình trùng lặp thôi. Mình đâu có les liếc gì đâu”.
Vừa uống nước, Mai Ngọc vừa nghĩ như vậy. Trên đường trở lại phòng với bé Cún, Mai Ngọc một lần nữa lại đi qua cái cửa nhà vệ sinh ấy, cô dằn lòng mình phải bước qua thật nhanh không được đánh mắt vào. Ấy thế nhưng có những việc con người ta muốn mà không thực hiện được, tiếng nước chảy, tiếng hát nho nhỏ của Nụ đánh quỵ cái tà ý của Mai Ngọc, cô lại liếc mắt vào trong. Vẫn nhìn thấy lưng và đít của Nụ nhưng giờ có thêm bọt xà bông trắng xóa, những bóng nước li ti đang bám vào lưng và mông Nụ.
Vừa uống nước xong nhưng Mai Ngọc thấy cổ mình khô khốc, cô nuốt nước bọt đánh “ực”. Mai Ngọc không còn biết mình đang làm gì nữa, cô chăm chú nhìn vào bên trong nhà vệ sinh, hay đúng hơn là tập trung tia nhìn vào cái đít nần nẫn của Nụ.
Không phụ lòng Mai Ngọc, Nụ trong động tác kỳ cọ thân người đã cúi xuống, ánh điện nhà vệ sinh sáng rõ đủ để Mai Ngọc nhìn thấy hai mép thịt lồn hồng hồng của Nụ qua khe giữa hai đít.
Hai lá bướm ấy đang khép nép ôm trọn cái miệng lồn trinh nguyên.
Lồn Mai Ngọc co giật nhẹ làm một ít nước lồn từ nãy tích tụ trong lỗ trào ra bên ngoài làm dính vào chùm lông lồng dài thượt đang vắt từ trên mu xuống.
Mai Ngọc khẽ rít lên trong kẽ răng: “Iiiiiiiiii”, sau đó cô vô thức đặt tay lên mu lồn mình qua cái quần ngủ mà nhay nhay một chút.
Tiếng bé Cún “oe oe oe” đánh thức Mai Ngọc khỏi cơn mê, cô rụt tay lại và chạy vội vào trong với con.
…
Đêm hôm qua, Trâm Anh về nhà, mặt mũi sưng húp, mắt đỏ hoe, cô bấm chuông mẹ ra mở cửa. Thấy con gái bà Thùy lo lắng:
– Con, sao về giờ này?
Nhưng Trâm Anh không còn lòng dạ nào mà trả lời bà. Cô ôm mặt rồi chạy một mạch lên lầu.
Sang ngày hôm sau, bà Thùy chờ con xuống dưới nhà, thấy con gái đi xuống, bà gọi:
– Trâm Anh, lại đây mẹ nói chuyện.
Trâm Anh mặt buồn rầu ngồi xuống ghế đối diện với mẹ, không nói gì. Bà Thùy hỏi chuyện:
– Giờ con kể lại cho mẹ, sao con bỏ nhà chồng về?
Trâm Anh có được quyết định đêm hôm qua cũng là giọt nước tràn ly. Là con người chứ không phải sỏi đá, cô chịu quá nhiều ấm ức, quá nhiều tủi nhục và khổ đau rồi đến nỗi không chịu nổi nữa thì vùng dậy. Cô đã phải thay đổi chính bản thân mình, thay đổi đến 180 độ để thích nghi với cuộc sống mới nhưng không nổi, người ta cứ ép cô chịu hết giới hạn này đến giới hạn khác.
– Con không thể làm vợ của Kim nữa. Con đã chịu đựng đủ rồi và đã quyết định rồi.
Chuyện con gái mình không sung sướng và hạnh phúc giống người được gả vào lầu son gác tía bà Thùy đã biết từ cách đây lâu rồi chứ không phải bây giờ:
– Con ơi là con. Con có biết là hàng vạn người mong được như con không? Con làm dâu trong cái gia đình ấy cả đời không phải lo toan vất vả, lo cơm ăn áo mặc như người ta con có biết không?
Trâm Anh cá tính nhưng cô vẫn luôn là một đứa con biết nghe lời, cuộc đời cô đến giờ này cũng là do một tay bà Thùy sắp xếp. Nhưng kết quả là thế này đây, cô cũng không còn đủ tấm lòng mà nhẹ nhàng, ngay cả với mẹ ruột của mình:
– Hàng vạn người? Cơm ăn áo mặc? Mẹ có biết là con sống không bằng một con chó trong ngôi nhà đó không? Con chó béc giê trong ngôi nhà đó cũng có cơm ăn, cũng có chuồng ở, tiền ăn của nó còn nhiều hơn tiền ăn của con. Mẹ có còn coi con là con gái mẹ không? Mẹ có biết con chịu nhiều tủi nhục lắm vì cái gọi là sắp xếp của mẹ không?
– “Nhưng…”, bà Thùy định nói gì đó nhưng bị Trâm Anh chẹn họng.
– Con tốt nghiệp loại giỏi trường kinh tế, nhưng mẹ có biết con mấy năm nay không có một nghìn lẻ trong túi, không biết rau người ta bán ở chợ bao nhiêu tiền một mớ? Mẹ có biết đêm qua con phải đi bộ về đây vì không có tiền mà đi xe ôm? Mẹ có biết con phải cam chịu thế nào vì cái sở thích bệnh hoạn của chồng, anh ta sẵn sàng mang con cho người khác làm tình trước mặt? Là mẹ, mẹ có chịu được không?
Trâm Anh uất ức làm bà Thùy ú ớ, chính bà cũng đã bị thằng con rể rê dắt đi hết chuyện hoang đường này đến chuyện trái khoáy khác. Bà chẳng từng bị nó đưa đến cái câu lạc bộ mà con gái bà vừa nhắc cả chục lần rồi sao:
– Nhưng… còn thằng Cu.
Nhắc đến con, Trâm Anh mới dịu đi một chút để lấy dũng khí:
– Có chết con cũng phải đón nó về với con. Giờ con lớn rồi. Chuyện của con để con tự giải quyết. Mẹ muốn nghĩ sao về con thì nghĩ, con sợ lắm rồi.
Bà Thùy và cả Trâm Anh im lặng một lúc khá lâu. Mãi sau bà mới phân trần:
– Dù sao mẹ cũng có trải nghiệm cuộc sống hơn con. Con được vào nhà quyền quý mà không biết hưởng. Thì đành rằng vào nhà đó cũng có thiệt một chút, nhưng thà con khóc trong xe ô tô, lau nước mắt bằng khăn tay hàng hiệu còn hơn là khóc trên chiếc xe máy cà tàng, lấy gấu áo mà lau nước mắt.
Ý bà Thùy có nhắc đến gia cảnh nghèo khổ của Thìn, người yêu cũ của Trâm Anh. Nói đến chuyện này, Trâm Anh như nổi điên, cô đã gác lại quá khứ, chuyện với anh Thìn đã là một nỗi day dứt mà cả đời cô chắc không quên nổi, cô vì tiền mà quên tình. Cô xấu hổ với lương tâm mình đến nỗi giờ chắc chẳng dám gặp anh mà nói lời “xin lỗi”:
– Con xin mẹ, hãy để con yên!
Nói xong Trâm Anh vừa xuống nhà nhưng lại chạy lên phòng luôn.
…
Tại trụ sở tập đoàn đa ngành Kim Ngân, tổng giám đốc Kim đang ở trong phòng chủ tịch hội đồng quản trị, Nguyễn Mạnh Hoàn:
– Bố, tối hôm qua Trâm Anh bỏ đi khỏi nhà rồi, cô ấy về mẹ đẻ.
Ông Hoàn đã biết được việc này từ sáng sớm nay, ông ngậm trong mồm ngụm café sáng, nuốt một cách từ từ để cảm nhận vị đắng:
– Nhà họ Kim không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Tôi cấm anh không được xuống nước mà rước nó về. Đàn ông họ Kim không được lụy đàn bà, hỏng việc lớn. Nghe rõ chưa.
Kim không phản ứng gì, hắn chỉ “vầng” nhẹ một tiếng. Ông Hoàn nói tiếp, ông chính là hoàng thượng trong gia đình:
– Nếu nó không biết nghe lời, bỏ đi lần này thì còn bỏ đi được lần khác. Loại vợ này giữ được trong nhà thì giữ, không giữ được thì bỏ, tìm đứa khác. Không thiếu.
Kim lại “vầng” nhẹ thêm một lần nữa, nhưng cái “vầng” có chút khiên cưỡng hơn so với vô số lần hắn tuân lệnh ông bô từ bé đến giờ.
– Còn thằng Cu, nó là con nhà này thì phải giữ bằng mọi giá. Nó chưa đủ 36 tháng lẽ thường được ưu tiên theo mẹ. Nhưng gia đình ta không thiếu cách để giữ nó lại. Hiểu không?
– Vầng!
– Còn chuyện gì nữa không?
Kim bắt đầu vào chuyện chính của ngày hôm nay:
– Có ạ, chuyện tiếp quản ghế chủ tịch của bố.
Chuyện này hai bố con cũng đã tính từ lâu rồi, nay ông Hoàn đã hơn 6 chục tuổi, đến tuổi về hưu, nhưng ông vẫn còn cố gắng là vì thằng con trai ông chưa trưởng thành, vẫn còn bộp chộp xử lý công việc, tuổi thì mới chỉ hơn 30, thành tích chưa có gì. Ông chưa thể danh chính ngôn thuận đường hoàng để ghế chủ tịch cho nó được, trong hội đồng quản trị ngoài ông là có số cổ phẩn nhiều nhất vẫn còn những người khác. Nếu cố có thể chuyển giao được nhưng e là sẽ không bền. Ông thở dài một cái rồi nói:
– Ta là cũng muốn nghỉ rồi, nhưng việc chuyển cho anh ghế chủ tịch này không phải nói được là được ngay. Anh kinh nghiệm còn yếu, lại chưa có thành tích gì, ta lo người khác không phục sẽ phá đám.
Đúng ý Kim rồi, hắn bắt sóng:
– Vậy nếu con lập thành tích thì sao ạ?
Ông Hoàn nhướn mày, bảo thằng con ông trong 3 ngày phải chén bằng được con này thì ông còn tin, còn bảo chuyện kinh doanh thì ông còn hoài nghi lắm:
– Nói đi xem nào.
Kim ngồi xích lại gần bố hơn một chút:
– Con sẽ thôn tính tập đoàn Hưng Thịnh, biến nó trở thành một công ty con của tập đoàn. Điều đó con nghĩ là đủ để gọi là thành tích rồi.
Ông Hoàn không lạ gì công ty Hưng Thịnh, cũng chả lạ gì chủ tịch, trong giới kinh doanh, chuyện một doanh nghiệp nào đó phát triển thần tốc không thể lọt qua mắt được, nhất là Hưng Thịnh lại có một mảng kinh doanh lớn trùng với Kim Ngân, đó là mảng bất động sản. Ông nhấp thêm một ngụm café nữa:
– Hưng Thịnh? Có thể coi là thành tích. Nhưng không đơn giản để thôn tính. Anh dựa vào đâu?
Kim đưa tay lên đập đập vào đầu mình có ý nói con dựa vào cái đầu của mình, nhưng kèm với đó là:
– Với tiềm lực tập đoàn nhà mình, con nghĩ chuyện lấy Hưng Thịnh dễ như trở bàn tay, với lại con nắm khá rõ thông tin về công ty đấy, chủ tịch của nó và thằng vệ sĩ của chủ tịch nữa.
Ông Hoàn ngẩn ngơ nghĩ đến bóng hình của Thụy Kha mà ông ta nhiều lần nhìn thấy trên mặt báo, nếu cách đây độ mươi năm thì ông cũng sẽ xắn tay vào mà chiếm Hưng Thịnh rồi thịt chủ tịch, nhưng nay đã quá tuổi, ông không còn ham hố chuyện đó nữa:
– Thằng vệ sĩ thì liên quan gì ở đây?
Kim nghiến răng:
– Nó là người yêu cũ của Trâm Anh, giờ nó thành bạn trai của chủ tịch Hưng Thịnh. Con biết thông tin của nó từ cách đây mấy năm rồi.
– Đừng nói với tôi là anh muốn mang chủ tịch Hưng Thịnh về làm dâu nhà này thay con vợ mất nết của anh đấy nhé.
Kim đang như ở trên mây khi nghĩ đến viễn cảnh đó:
– Nếu thế thì có sao không ạ?
Nhưng ông Hoàn không trả lời trực tiếp câu hỏi vừa rồi, ông cũng đang trên mây giống thằng con, không ăn được nhưng mắt thì vẫn còn tinh lắm:
– Lập kế hoạch chi tiết cho tôi xem, dồn toàn lực.
– Vâng.
Lần này là câu “vâng” một cách dứt khoát.