Phần 72
Thụy Kha trần truồng trong phòng tắm của mình, cô vẫn hậm hực vì cái vụ đỏ mặt vừa nãy, dòng nước ấm từ cái vòi hòa sen bắn mạnh vào đôi vú, Thụy Kha đưa tay lên kỳ thật mạnh:
– Đáng ghét, cái đồ đáng ghét.
Rồi cứ thế, hết vú lại đến đôi mông đít trắng tinh cong vút bị hành hạ bởi những bực tức trong người của Thụy Kha. Cuối cùng cái bướm cũng chịu chung số phận, cho một ngón tay vào trong lỗ để rửa cho sạch, Thụy Kha nói lẩm bẩm như cầu nguyện:
– Không biết hôm nay mày được ăn tươi không nhỉ? Hihihihihi. Chàng khỏe lại rồi.
Tắm xong, Thụy Kha mặc một bộ quần áo nỉ, dù sao cũng đang là mùa chính đông, không đi ngủ ngay vì còn phải sang nói chuyện với chàng một chút xíu, không nhớ chết đi được. Thụy Kha bước ra khỏi phòng mình, sang phòng Thìn. Cô gõ cửa: “Cộc cộc cộc” nhưng không thấy có động tĩnh gì bên trong.
Thụy Kha lo lắng mở cửa ngó vào nhưng không thấy anh, đèn nhà vệ sinh đã tắt làm Thụy Kha kết luận là anh không có ở trong phòng. Đoán là anh lại đi tập nên Thụy Kha đi xuống tầng 1, tìm khắp từng ngóc ngách dưới tầng 1 nhưng không thấy anh đâu. Thụy Kha bặm môi nghĩ, “chắc là không đi ra ngoài đâu”, vì đi chắc chắn sẽ báo cho cô biết.
Nghĩ một lúc, Thụy Kha phát hiện ra một nơi mà cô chưa tìm. Đó chính là gác thượng.
…
Thìn tắm xong mặc một chiếc quần gió, trong có mặc sịp, cậu không quên gắn đồng xu SOS vào đáy quần sịp, cậu chưa khỏe lại nhưng đã bắt đầu công việc bảo vệ quen thuộc của mình như một thói quen. Miếng rung này cậu đã lấy lại của Thụy Kha từ hôm ở trong viện cơ. Trên người Thìn mặc một chiếc áo len mỏng dài tới tận cổ tay. Thìn cầm đàn ghi ta đi lên sân thượng.
Trời tối đen như than, sắp đến 30 tết rồi chứ có phải ngày rằm đâu. Gió thổi vi vu từ hướng bắc về. Giữa trời đất, Thìn nhìn về phương Nam nơi có gia đình cậu đang ở đó, không biết giờ này mọi người thế nào, đang làm gì, Tết nhất có chuẩn bị được gì nhiều không? Thìn nhớ nhà lắm, nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ anh, nhớ chị, nhớ biển, nhớ muối.
Rồi Thìn ngồi xuống chiếc ghế dài, tay cậu vẫn chưa thực sự khéo léo giống như xưa nhưng tiếng đàn vẫn ngọt ngào ra diết như nói lên nỗi nhớ quê hương da diết của mình. Tết đã về khắp mọi con phố, từng gốc cây con đường đều đã bóng hình của Tết càng làm anh nhớ nhà hơn. Vài bài hát về quê hương Quảng Bình, về người miền Trung hào sảng tảo tần được cậu hát lên.
Rồi Thìn lại nghĩ về Thụy Kha, những ngày qua cậu không tận mắt chứng kiến nhưng được nghe mọi người kể lại, Thìn thực sự rất cảm động, cậu cảm nhận rất rõ tình yêu mà Thụy Kha dành cho mình.
Tình yêu đó là chân thành, là chân thật và sâu sắc biết nhường nào.
Trong cơn hôn mê Thìn vẫn còn cảm nhận văng vẳng tiếng nói dịu dàng, da diết của cô ấy nói thì thầm bên tai mình.
Rồi nhớ lại giây phút mà cậu lao về phía Thụy Kha đẩy phát đạn ấy, trong giờ phút sinh tử cậu biết chắc chắn rằng mình sẽ chết nếu làm như vậy, nhưng không một giây đắn đo, cậu chỉ biết bằng mọi giá mà cứu được Thụy Kha mà thôi.
Nghĩ đi thì vậy, nghĩ lại thì sao? Một câu hỏi to tướng trong đầu Thìn lúc này chính là mình có xứng đáng với Thụy Kha không? Chênh lệch quá lớn giai cấp, địa vị xã hội giữa cậu và Thụy Kha là cản trở lớn nhất trong lòng mình. Câu hỏi ấy vẫn chưa có lời giải nào thỏa đáng. Thìn lại ôm đàn, cậu hát một bài hát mà cậu rất thích và rất hợp với nỗi lòng của mình lúc này.
…
Thụy Kha bước lên gần đến cửa tum thang thì ngồi xuống, tiếng đàn dạo trên tầng thượng vọng vào tai cô.
…
“Em đã biết bao ngày bên em.
Là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em.
Nhưng em vẫn ngây thơ không biết tình anh.
Thầm yêu em nên tim đau rã rời.
Anh đã thấy bao người yêu em.
Tim anh đã nhức nhối thinh lặng bên em.
Nhìn em yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi.
Vì tim em đã trót trao ai rồi.
Tình yêu sâu kín cho em đã bao ngày thầm lặng.
Nhìn em không nói nên câu nói chi đây.
Lòng xót xa đi bên đời em và thấy em chịu nhiều đắng cay.
Mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời.
Vì em đã trót yêu ai em mãi vô tình không nhận ra.
Tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay.
Một trái tim bên lề rất đau vì biết em chẳng hề biết đâu.
Tình yêu anh đã trao em rồi”
Bài hát “Trái tim bên lề” với những thanh âm cao vút được Thìn thể hiện một cách hoàn hảo. Bài hát nói về một chàng trai yêu thầm một cô gái nhưng không dám nói ra vì cô sợ rằng trái tim cô gái ấy đã thuộc về một người khác. Chàng trai chọn cho mình một cuộc sống thầm lặng đi bên cuộc đời cô ấy, trái tim ấy cũng đau lắm nhưng cũng không kém phần hạnh phúc.
Đoạn nhạc kết thúc là lúc Thụy Kha đẩy cửa bước vào. Thìn nhìn thấy Thụy Kha lên thì như thầm reo vui, chính anh cũng nhớ cô mặc dù hai người vừa mới gặp nhau đấy thôi. Thìn nhìn vào Thụy Kha:
– Thụy Kha!
Thụy Kha vẫn từ từ tiến lại gần Thìn, vừa đi cô vừa nói:
– Trước khi gặp Thìn, trái tim Thụy Kha chưa từng trao cho ai cả. Bây giờ cũng thế và mãi về sau cũng vậy.
Mỗi bước đi là mỗi lời đối đáp của đôi bên, không đầu, không cuối và chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng cả hai đều hiểu:
– Thụy Kha là một chủ tịch giàu có còn tôi chỉ là một anh chàng vệ sĩ?
– Nhưng tôi cũng chỉ là một phụ nữ như bao người khác mà thôi.
– Có phải vì tôi đỡ viên đạn đó cho Thụy Kha? Đó chỉ là nhiệm vụ của tôi thôi.
– Trong giây phút đó, Thìn có nghĩ là mình đang làm nhiệm vụ không?
– Tôi xuất thân từ nông thôn lên đây mưu sinh lập nghiệp.
– Nông thôn thì sao? Nông dân thì sao? Ai ai cũng chỉ là con người, khí chất bên trong mới là thứ quyết định người đó như thế nào, chứ không phải áo mặc bên ngoài và người ta sinh ra ở đâu.
– Thụy Kha là người thích tự do.
– Chính Thìn đã dạy cho tôi biết, thế nào là tự do. Tự do là được làm những gì mình thích. Và tôi thích được ở bên cạnh người tôi yêu, được chăm sóc cho người ấy, được làm vợ, được làm mẹ con của người ấy như hàng tỉ người phụ nữ khác trên đời này.
Nói đến đây thì Thụy Kha đã tiến gần đến sát bên Thìn rồi. Thìn buông đàn đặt sang một bên rồi đứng dậy, hai người đã đứng gần sát bên nhau. Thìn từ từ cầm lấy hai bàn tay đang lạnh vì trời đông của cô. Gió hình như ngừng thổi một chút nhường lại cho lời tỏ tình của Thìn:
– Thụy Kha, Anh yêu Em!
Thụy Kha cảm động lắm, cô ngân ngấn nước mắt trong niềm hạnh phúc, tiến sát người mình lại người Thìn, cô áp bộ ngực của mình vào ngực anh, đâu cô đặt trên vai rồi cô vòng tay mình lại ra đằng sau lưng anh. Gió rắt chẳng còn rét nữa, chỉ còn hơi ấm mà thôi. Thụy Kha dịu dàng đằm thắm trong niềm hạnh phúc:
– Em chờ câu này lâu lắm rồi. Em cũng yêu Anh.
Nói xong Thụy Kha dụi đầu vào vai Thìn như tìm điểm tựa, như tìm kiếm thêm hơi ấm, như tìm kiếm thêm sức mạnh.
Thìn cũng vòng tay mình lại ôm thật chặt người Thụy Kha để vú cô áp mạnh thêm chút nữa vào ngực anh, anh nghĩ rằng: “Vú to thế” nhưng lại nói ra miệng:
– Vì sao em yêu anh?
Thụy Kha tiến thêm một bước nước để thân dưới cô chạm hẳn vào người anh, cô cảm nhận thấy một điểm nổi cộm ở háng Thìn đang ấm nóng tì vào bụng dưới của mình, cô nghĩ rằng “cứng rồi à” nhưng lại nói ra miệng:
– Em chẳng biết vì cái gì nữa. Có lẽ là vì tất cả. Mình mãi mãi yêu nhau nhé anh?
Thìn rời Thụy Kha ra một chút, anh gật gật đầu như để trả lời cho câu hỏi của Thụy Kha. Rồi sau đó Thìn từ từ ghé đôi môi mình chạm xuống mặt Thụy Kha. Hai đôi môi nóng bỏng chạm nhau. Họ hôn nhau, nụ hôn của tình yêu, nụ hôn của hạnh phúc và viên mãn. Thụy Kha và Thìn chính thức trở thành người yêu của nhau.
– Ưm ưm ưm.
– Chụt chụt chụt.
– “Gì mà như hổ đói thế”, Thụy Kha nũng nịu khi thấy Thìn đang ngấu nghiến chiếc lưỡi mình.
– Tại em đẹp.
Thụy Kha lại dịt người mình vào lồng ngực anh, cô như một thiếu nữ vừa mới chập chững vào đời:
– Mình xuống nhà đi anh. Em lạnh.
Mặc kệ cây đàn ở trên này, Thìn vẫn ôm lấy Thụy Kha để tránh cho cơn gió lạnh nào đó vô tình đập vào. Hai người rịt lấy nhau bước xuống tầng 2. Đến hết cầu thang, có 2 lối rẽ đi về phía phòng Thìn và phòng Thụy Kha, cả hai dừng lại một chút phân vân không biết rẽ lối nào. Thìn hỏi:
– Trái hay phải?
Thụy Kha tủm tỉm cười tình:
– Phòng em đi anh.
Và Thìn ôm chặt Thụy Kha bước vào phòng, cánh cửa đóng “kịch” một cái, đóng lại cái thế giới bên ngoài, thế giới giờ đã thu nhỏ lại chỉ còn là không gian trong căn phòng ngủ của Thụy Kha mà thôi.
Ánh điện sáng trưng.
La là lá la, la là lá la.