Phần 66
Hôm sau, vào buổi trưa, Thụy Kha gọi Mai Ngọc đến bệnh viện để nghe báo cáo tình hình về công ty, cũng là để cô nhờ Mai Ngọc trông Thìn giúp cô trong lúc về Mỹ.
Sau khi đứng cạnh giường bệnh của anh Thìn một lúc, Mai Ngọc vẫn có nhiều ưu tư, cô cũng xót và thương anh nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài một chút nào, bông hoa này đã có chủ, người chủ đó lại là cấp trên của cô, cô tuyệt đối không thể phản bội chính bản thân mình được. Sang bên phòng khách, Thụy Kha ngồi xuống đối diện với Mai Ngọc, cô nói:
– Em báo cáo tình hình công ty mấy ngày qua cho chị.
Trở lại công việc, Mai Ngọc nghiêm nghị hẳn:
– Báo cáo chủ tịch, mọi thứ ở công ty vẫn diễn ra bình thường. Em đã quán triệt mọi bộ phận, mọi chi nhánh trong cả nước của công ty phải nghiêm túc trở lại làm việc, tránh để không khí Tết làm ảnh hưởng.
Thụy Kha gật đầu, thực ra thông tin về công ty cô không chỉ có một nguồn là Mai Ngọc báo cáo:
– Tốt.
Mai Ngọc tiếp lời:
– Có một sự việc cũng hơi bất thường một chút như thế này, đó là giá cổ phiếu của công ty ta trên thị trường chứng khoán kể từ sau Tết không tăng đều giống thời điểm trước Tết, có hiện tượng lên xuống không nắm được quy luật. Em đang cho bộ phận nghiên cứu chứng khoán của chúng ta nghiên cứu kỹ để tìm hiểu gốc rễ vấn đề.
Chuyện này, qua máy tính bảng Thụy Kha cũng nắm được, cô trấn an:
– Chị nghĩ không vấn đề gì nghiêm trọng đâu, thời gian sau Tết thị trường chứng khoán không ổn định khi các nhà đầu tư vẫn chưa thực sự làm việc nên chuyện cung tăng cầu giảm dẫn đến giá cả xuống là chuyện hoàn toàn bình thường. Mặt khác, đó cũng là điều tốt, em cần nhìn nhận vấn đề cốt lõi là, giá trị chứng khoán phản ánh giá trị doanh nghiệp, đến thời điểm nào đó hai giá trị này tương đương thì giá sẽ vào thế ổn định. Chúng ta không thể kỳ vọng giá cứ mãi tăng, tăng nhanh hơn giá trị doanh nghiệp được. Nhất là đối với những ngành nghề chủ lực của chúng ta, bất động sản là ngành nghề phụ thuộc rất nhiều vào các chính sách điều chỉnh thị trường của nhà nước.
– Vâng thưa chủ tịch.
– Chị lưu ý em một vấn đề, đó chính là phải chú trọng vào việc nghiên cứu thị trường chứng khoán để từ đó phát hiện ra những sự việc bất thường, chúng ta biết sớm thì sẽ dễ dàng đối phó. Giờ chúng ta đã chính thức trở thành một công ty đại chúng, trong mọi việc quyết định, mọi phương án làm việc, mọi dự án phải hết sức cẩn trọng, tuyệt đối tuân thủ pháp luật, hài hòa lợi ích doanh nghiệp, đối tác và người dân. Một việc làm sai có thể trở thành thảm họa.
– Vâng thưa chủ tịch.
– À, thế còn công ty may thế nào? Tỷ lệ công nhân quay trở lại nhà máy là bao nhiêu?
Nói đến nhà máy may Hưng Yên, Mai Ngọc mỉm cười rất tươi:
– Báo cáo chủ tịch, tỉ lệ công nhân quay lại là hơn 100% ạ. Không những họ quay lại mà còn giới thiệu thêm người cùng quê lên xin vào làm việc tại nhà máy nữa. Đây là tỉ lệ mà chắc chưa có trong lịch sử các ngành sản xuất của Việt Nam.
Thụy Kha gật gù ngầm ý khen thưởng cho Mai Ngọc:
– Em để tâm nhiều đến công ty May một chút, ở đó có hơn 2 nghìn công nhân, là hơn 2 nghìn gia đình. Họ đều sống rất vất vả kiếm cơm ăn áo mặc hàng ngày, chúng ta làm ăn kinh doanh kiếm lợi nhuận nhưng cũng đừng bao giờ đặt lợi nhuận là trên hết, có những thứ khác còn có giá trị hơn. Đẩy nhanh tiến độ dự án chung cư cho công nhân, chị muốn họ sớm ổn định chỗ ở, an cư mới lạc nghiệp được.
– Vâng thưa chủ tịch, nếu không có gì thay đổi thì đầu tháng 2 âm lịch là khởi công rồi ạ. Trong tháng 2 cũng dự kiến làm lễ cất nóc dự án tòa nhà văn phòng, tiến độ thi công đang rất tốt ạ.
Thụy Kha nhấp một ngụm nước lọc cho đỡ khô miệng, Mai Ngọc quả là đúng như cô kỳ vọng, điều hành công ty rất tốt. Tất nhiên, một mình Mai Ngọc chỉ có hai tay, hai chân, một bướm không phải là siêu nhân, dưới Mai Ngọc là một hệ thống các phòng ban, bộ phận hỗ trợ đã được Thụy Kha xây dựng từ ngày cô còn là Tổng Giám đốc. Hay nói đúng hơn, cái bộ máy đã được hình thành một cách rất chuyên nghiệp, hiện đại, vận hành rất hiệu quả, Mai Ngọc chỉ là người đứng đầu bấm nút để bộ máy ấy chạy. Hết việc chính sự, Thụy Kha chuyển sang chuyện phụ sự:
– Mai Ngọc này, chị nhờ em một việc riêng được không?
Mai Ngọc luôn luôn sẵn lòng:
– Vâng thưa chủ tịch, có gì chủ tịch cứ nói:
– Ngày mai chị về Mỹ 1 tuần để mời giáo sư thần kinh học sang Việt Nam điều trị cho anh Thìn. Trong khoảng thời gian này, chị muốn nhờ em mỗi buổi tối ở trong này trông anh Thìn cho chị được không?
Nghe đến đây, Mai Ngọc có chút phấn chấn trong lòng, chuyện này đúng là cô có mơ cũng chả được nữa là. Được gần bên anh đã làm cô thấy lòng mình ấm áp lắm rồi. Cô quả quyết:
– Được ạ, thưa chủ tịch. Em sẵn sàng.
– Cảm ơn em. Ban ngày thì không cần đâu, nhưng ban đêm, bác sĩ và điều dưỡng cũng ít đến hơn, mà anh Thìn thì luôn luôn cần theo dõi 24/24 những tình huống bất ngờ xảy ra. Em phải cố gắng.
– Vâng, xin chủ tịch cứ tin ở em.
Thế rồi Thụy Kha dẫn Mai Ngọc sang bên phòng Thìn, cô hướng dẫn Mai Ngọc cách chăm sóc anh, tỉ mỉ từ cách đổi tư thế, thời gian đổi tư thế nằm, đến cách bóp chân, bóp tay cho anh. Nhưng cô tất nhiên là không hướng dẫn Mai Ngọc cách thủ dâm rồi, cô dự tính anh vừa mới xuất tinh đêm hôm qua thì trong 1 tuần tiếp theo chắc không có nhu cầu đâu, thế nên cô mới yên tâm.
Mãi đến đầu giờ chiều mới hướng dẫn xong, rất nhiều việc nhưng Mai Ngọc tinh ý nên lĩnh hội được hết. Cô trở lại công ty làm việc với sự hấp hởi vui vui trong lòng. Chỉ ngày mai thôi là cô được thỏa thuê mà ngắm anh rồi. “Kệ, em chỉ ngắm anh thôi chứ có làm gì đâu”
…
Đêm hôm nay, Mai Ngọc đã ở trong bệnh viện cùng với anh Thìn, chủ tịch đã ra sân bay về Mỹ từ sáng rồi.
Cái ghế mà Thụy Kha vẫn hay ngồi bóp chân bóp tay cho Thìn giờ Mai Ngọc đang ngồi. Cô đang đắm chìm nhìn vào khuôn mặt giờ đã gầy gầy xương xương của anh. Trông anh ngủ với cái đầu trắng xóa nhưng ở anh vẫn toát nên vẻ quyến rũ đến lạ thường, có lẽ khi người ta yêu thì người ta nhìn mọi thứ sẽ trở nên khác so với bình thường. Vừa bóp các khớp ngón tay cho anh, Mai Ngọc vừa nói to ra miệng:
– Anh Thìn, cho phép em được nói có được không? Anh không nghe được em mới dám nói. Em yêu anh.
Thìn tất nhiên không nghe thấy gì, cậu vẫn như đang trong giấc ngủ ngàn thu.
– Em không biết được tình yêu của em có phải là thực không, bởi vì nó không được trải nghiệm những điều thực tế. Chỉ là em cảm thấy như vậy, em cũng chẳng biết vì sao em lại yêu anh, vài ngày mà không nhìn thấy anh là em thấy rất nhớ. Anh có biết là rất nhiều lần em đã đứng ở xa xa dưới chân nhà của chủ tịch chỉ để nhìn thấy anh lúc anh ra ban công đứng hay không? Nhìn thấy bóng dáng anh là em thỏa mãn lắm rồi.
…
– Chắc em ngu ngốc quá, đi yêu người chắc chắn không thuộc về mình. Em cũng định cởi lòng mình ra tìm một đối tượng khác nhưng em không thể sai bảo con tim mình được, nó cứ hối thúc em phải yêu anh. Em có mù quáng không anh nhỉ, đâm đầu vào một tình yêu mà biết chắc rằng nó chẳng mang lại điều gì. Nhưng em không ích kỷ anh ạ, chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc, anh mỉm cười là em vui rồi, anh hạnh phúc bên chủ tịch, người mà em kính trọng là em cũng hạnh phúc lây theo anh.
…
– Em biết chắc chắn rằng, chủ tịch yêu anh rất nhiều. Những hành động chủ tịch lo lắng cho anh trong suốt những ngày qua em đều tận mắt chứng kiến, hiện giờ đây chủ tịch cũng vì anh mà vượt ngàn dặm xa xôi đi cầu cạnh người ta về chữa bệnh cho anh. Tình yêu của em dành cho anh nếu so với của chủ tịch chỉ là đỉnh núi so với hố sâu thôi. Nhưng điều đó không có quan trọng gì phải không anh. Anh hạnh phúc là em vui rồi.
…
– Anh này, em tiết lộ cho anh một bí mật nhé, Hihihhiiiii. Trên các “đồ chơi” của em ở nhà đều viết tên anh đấy. Em tự cho phép mình làm điều đó mà không hỏi ý kiến anh, vì em chẳng biết hỏi như thế nào nữa. Anh đừng trách em nhé, em chỉ dám làm như vậy những lúc ở một mình cô đơn trống trải thôi. Em hư quá phải không anh?
Giống như Thụy Kha, Mai Ngọc cũng lẩm bẩm nói chuyện với chính bản thân mình, nói ra được nhiều điều cũng làm cô nhẹ nhõm hơn hẳn. Mãi khuya Mai Ngọc mới về phòng ngủ sau khi đổi thế nằm cho anh thêm một lần nữa.
Và ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sau cũng như vậy, cô đều hoàn thành rất tốt những nhiệm vụ chăm sóc Thìn mà Thụy Kha dặn dò. Những đêm ấy Thụy Kha đều gọi video call về kiểm tra và cũng là để nhìn thấy mặt anh Thìn. Thụy Kha đi xa nhưng cô rất nhớ anh, nhớ đến cùng cực quay quắt, chỉ mong sớm xong việc mà trở về bên anh thôi.
Nhưng đêm ngày thứ bảy, cũng là đêm cuối cùng được ở riêng với Thìn, vì sáng ngày mai là chủ tịch về lại Việt Nam rồi, thì có một sự kiện xảy ra.
…
Vừa livestream cho chủ tịch trước giờ lên máy bay, Mai Ngọc cúp máy và làm công việc quen thuộc của mình là “tâm sự” một mình như một con dở hơi với Thìn và bóp chân bóp tay.
Nhưng, ô kìa, chẳng muốn nhìn đâu nhưng nó cứ đập vào mắt, một cục u to tướng, một cái lều tranh dựng ngược lên ở háng anh Thìn. Mai Ngọc đỏ mặt, cô lớn rồi, kinh nghiệm trong những chuyện này không phải là không có. Cô biết chắc chim anh Thìn đang cương cứng. Một thoáng giật mình kèm theo đó là vô số phản ứng từ trong bản thân. Cả tuần nay ngủ trong này cô không mang theo đồ thủ dâm nên cũng không tự sướng lần nào. Trước này chủ tịch lên đường, mình tắt kinh, nếu tính toán không lầm thì hôm nay chính là ngày mình rụng trứng. Thảo nào nứng là phải rồi. Kẻ lang thang trong sa mạc lâu ngày gặp phải hồ nước trong mát.
Mai Ngọc run run bờ môi mọng nước. Đêm đã về khuya, cũng định là làm xong công việc cô sẽ đi ngủ luôn lên cô đã mặc sẵn bộ quần áo ngủ mỏng manh, không mặc áo lót, chỉ mặc quần lót thôi.
– Ôi, hình như của anh ấy đang cứng thì phải.
Mai Ngọc dừng động tác mát xa tay chân cho anh Thìn, cô đứng khựng lại trong giây phút này vì không biết mình phải làm gì. Thấy tay chân mình ngứa ngáy, đầu ti đang cương cứng đội lên chiếc áo ngủ mỏng manh nhìn rõ thấy nốt hằn của núm. Ở dưới bướm, nước lồn đã rỉ ra ướt đẫm cả đám lông lồn rậm rạp dài thườn thượt vắt tận ra đằng lỗ đít. Mai Ngọc đang thấy ngứa lồn lắm.
Cô hoang mang không biết mình phải làm gì lúc này, cô nhìn chằm chằm vào vùng háng anh, một chút vệt nước rỉ ra làm ướt khoảng quần mà cái đầu cu đội lên.
– Anh ơi, em khó chịu quá.
Mai Ngọc nghĩ như vậy, cô tự động thò một tay vào bầu vú nầng nẫng của mình mà xoa bóp nhẹ nhàng từng chút một để làm giảm cơn hứng phấn đang khởi phát kịch liệt ở dưới bướm truyền lên. Nhưng càng bóp thì sự kích thích càng không giảm đi mà ngược lại, nó càng làm cô đê mê hơn. Không dám vượt quá giới hạn mà bản thân cho phép, cô chỉ dám nhìn từ đằng xa cái cục u mà theo hình dạng bên ngoài phán đoán là nó to khủng khiếp, to nhất so với những trải nghiệm đã có trong đời Mai Ngọc.
– Anh ơi, em xin lỗi, ư ư ư ư ư, em không chịu được nữa đâu. Anh cho phép em hư nhé.
Mai Ngọc vẫn nghĩ đơn giản là mình chỉ thủ dâm thôi, không làm hại đến ai cả. Cô một tay bóp vú mình tợn, đôi vú trắng hồng, to tướng mũm mĩm đang có những hình thù không đâu vào đâu trong bàn tay Mai Ngọc, thỉnh thoảng cô còn siết mạnh hai ngón tay mình vào hai bên đầu ti, những cái bóp ấy làm cô giật nẩy câng câng vì sướng, cảm giác tê tê, rờn rợn truyền từ đầu vú lên tận đỉnh đầu.
Chưa hết đâu, mơ ước và khát khao của con người là không có giới hạn, đầu vú được kích thích kéo theo lồn bên dưới cũng sướng theo. Mai Ngọc hiện giờ còn không dám chạm tay vào lồn của chính mình, cô sợ mình sẽ mất nết mà bỏ qua mọi thứ. Nhưng sự đời ai oán thay, lồn Mai Ngọc như một lò lửa, nó rỉ nước lênh láng làm chùm lông lồn dài thượt dính bết lại với nhau như người ta gội đầu. Nước lồn làm cái quần lót của Mai Ngọc như kiểu bị nhúng vào một chậu nước nóng.
– Chết em rồi, em sao thế này anh ơi. Ngứa ở bên dưới quá… Chết rồi. Hay anh cho em… hư thêm một tí nhé.
Mai Ngọc không kiểm soát được bản thân nữa rồi. Cô chọc tay qua cạp chiếc quần đùi cộc, tay xuyên qua luôn cả cạp quần lót chạm vào đám lông lồn rậm rạp. Như thế vẫn chưa đủ, đám lông lạo xạo trong tay cô càng làm cái lồn thêm ngứa ngáy, nó muốn lắm có một bàn tay chạm vào.
– Em điên mất thôi, sao hôm nay em nứng thế này. Anh ơi, chắc tại bởi được ở gần bên anh, được nhìn thấy anh nên em nứng quá. Mọi hôm anh chỉ ở trong đầu em, nay anh bằng xương bằng thịt trước mặt em thế, em chịu sao nổi anh ơi.
Vừa rủ rỉ với Thìn như vậy, Mai Ngọc bạo tay đưa bàn tay mình xuống sâu hơn một tí. Cái hột le đã lòi ra bên ngoài, được va chạm làm Mai Ngọc tê rần cả tấm thân.
– Iiiiiiiiiiiiiiiiiii, sướng… lồn.
Đã quá quen với cái lồn rậm của mình, Mai Ngọc dùng một ngón tay mà vén đám lông của mình sang một bên, hai lớp quần làm bàn tay cô khó thao tác, cũng đúng với cảm giác “ăn vụng” của cô lúc này. Lông lồn vắt sang một bên để ngón tay chạm vào cửa lồn. Nước lênh láng, ở cửa lồn thôi nhưng Mai Ngọc cảm giác ngón tay mình đang sục vào một bát bánh chay, cảm giác ướt át ở đầu ngón tay rõ ràng hơn bao giờ hết.
Mai Ngọc không biết là buồi anh Thìn đến cữ thì cứng lên theo nguyên tắc của vật lí đầy thì tràn.
– Em không chịu nổi mất rồi. Ôi anh ơi, sao hôm nay em lạ thế này. Anh ơi, em chưa bao giờ bị như thế này cả.
Quả đúng như vậy, Mai Ngọc cảm thấy toàn thân mình đang bồng bềnh không kiểm soát, đầu vú thì căng cứng, lồn thì chảy nước lênh láng, lỗ đít thì nheo nheo nhíu nhíu, nhưng hơn hết là cảm giác muốn làm tình, cảm giác muốn được thỏa mãn âm đạo, cảm giác muốn được cực khoái nó cứ như những đợt sóng vỗ bờ, cảm giác như quả bóng bị bơm căng rồi nhưng vẫn được những luồng hơi thổi vào, lồn cô nhây nhẫy như muốn nổ tung như một quả bom.
Buồi anh Thìn ngay ở kia, nó to nhỏ thế nào cô không được biết, những ngày trước chỉ tưởng tượng là nó rất to thôi. Ở trong không gian này chỉ có cô và anh với những ánh đèn neon sáng quắc:
– Anh Thìn ơi, em sợ. Em đang sợ anh ạ.
Mai Ngọc đang than thở cho chính bản thân mình, chính cô đang cảm giác sợ chính cô. Sợ chính bản thân mình sẽ làm những điều mà khi tỉnh táo cô chỉ dám nghĩ thôi chứ không bao giờ dám làm.
Bản năng người phụ nữ mách bảo, hay đúng hơn là bản năng của một con cái đang ngày động đực mách bảo cô phải cố gắng vượt qua những trở ngại. Nhảy mông lên một tẹo, Mai Ngọc tụt cái quần đùi cộc kèm theo cái quần lót xuống tới tận đầu gối, đôi mông đít trắng ngần không một vết sẹo, không một vết dãn của cô chạm vào lớp da của của cái ghế tựa, cảm giác lạnh mông là quá nhỏ bé so với sức nóng từ cái lồn cô đang trào ra. Nước lồn cũng được dịp chảy thành dòng xuống ghế.
Mai Ngọc thoải mái hơn, cô vùng vằng hai cái chân để đá văng cái quần đang ở đầu gối sang bên cạnh. Mai Ngọc đang ở truồng, trên người cô vẫn là cái áo cộc mỏng dính đang căng lên vì vú đẩy ra.
Co một chân lên ghế, lồn Mai Ngọc rậm rạp đen xì vì lớp lông phủ kín bên ngoài phơi ra trong căn phòng vắng. Anh Thìn vẫn đều đều thở trong giấc ngủ chưa biết đến bao giờ mới tỉnh lại.
Rồi Mai Ngọc úp hẳn bản tay của mình lên lồn, ôi hai cái va chạm tuy quen thuộc nhưng sao lại có sức nặng, gây kích thích đến như vậy. Chạm một ngón tay vào cửa lồn, không chậm thêm một nhịp nào nữa, Mai Ngọc đưa cả hai ngón tay cùng một lúc vào sâu trong cửa lồn mình.
– Iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, sướng lồn… đã quá. Ọc ọc ọc. Bạch bạch bạch.
Mai Ngọc tự thủ dâm bằng ngón tay của mình, cô đang chọc như vũ bão hai ngón tay vào trong âm đạo, nước lồn như được dịp cứ thế tuôn ra.
Nhưng sự đời đúng phải nói một lần nữa rằng nhiều khi không giống như mình mong muốn, khi nghèo thì thế nào cũng xong, thế nào cũng sướng. Nhưng khi người ta giàu rồi thì phú quý sinh lễ nghĩa, ở ngay bên cạnh một cái buồi đang cứng ngắc thế kia, chỉ thủ dâm chay là không để Mai Ngọc cực khoái.
– Aaaaaa, mình sao thế này? Ôi ôi ôi chết mất thôi. Aaaaaa. Sướng nhưng sao thế này.
Đó chính là do nội tâm cô thèm khát một điều gì đó lớn lao hơn, đột phá hơn, cách mạng hơn. Điều kiện đã cho phép, chỉ là mình có dám hay không mà thôi.
– Anh ơi, em xin lỗi. Cho em nhé, một lần thôi. Chỉ một lần này thôi, chắc em chẳng còn cơ hội nào được gần anh như thế này nữa đâu. Anh nhé.
Và Mai Ngọc làm hành động mà lý trí cô không cho phép nhưng con tim cô đang thắng thế. Mai Ngọc tụt quần Thìn xuống đến tận gót chân. Buồi bật tung như lò xo dựng thẳng lên trời, Mai Ngọc kinh hãi vì so với tưởng tượng của cô thì buồi Thìn còn không được to như thế này, to đúng bằng cái dương vật giả cỡ XXL mà cô mới đặt mua cách đây hơn một tháng, chính cái dương vật giả ấy cô chưa một lần dám đưa vào trong bướm mình bởi cô lo bướm mình sẽ rách ra mất. Nhưng oái ăm thay, cái buồi anh Thìn nào có kém cái vật đó đâu.
– Ối, sao nó to thế này hả trời. Lại còn gân guốc đen bóng thế kia.
Mai Ngọc trùm bàn tay bé nhỏ của mình vào cái buồi ấy, cô theo bản năng mà tuốt lên tuốt xuống, tinh tương rỉ ra lỗ sáo ướt thành một giọt tròn xoe óng ánh.
Mai Ngọc từ hạ miệng của mình xuống, chưa dám chạm hẳn vào đầu buồi, môi cô chạm vào giọt nước kia thì húp “xụp” một cái, giọt nước theo lực hút trôi vào trong miệng Mai Ngọc nhưng không dứt khoát mà tạo thành một sợi chỉ nước nối từ môi Mai Ngọc xuống đầu khấc, nhìn cảnh tượng này thật là dâm đãng, thật là tình tứ biết bao. Mùi dương vật tỏa ra nồng nàn đập vào mũi Mai Ngọc, cô hít hả thưởng thức, quả là giấc mơ biến thành hiện thực.
Liếm láp nốt dây nước dinh dính lòng thòng ngoài miệng, Mai Ngọc đang tưởng như mình uống thứ nước ngon nhất của trời đất. Không dằn được lòng mình, Mai Ngọc cúi xuống mạnh mẽ ngậm vào con cu ấy, rồi cô há miệng hết cỡ mà nhét hết cái đầu buồi vào trong miệng mình, mồm cô há ngoác ra mới vừa. Vào được bên trong hai má cô lòi ra vì không gian trong khoang miệng không vừa đẩy ra hai bên má.
Mai Ngọc giờ này đúng là không biết mình là ai, không biết mình đang ở đâu và mình đang làm gì, cô chỉ còn biết tận hưởng niềm vui sướng mà mới chỉ vài ngày trước chỉ có trong những lúc cô thủ dâm tưởng tượng ra mà thôi. Đầu Mai Ngọc cứ thế gật gù, từ bụng cô trở xuống đang tênh hênh, lồn cô đang nóng hổi, miệng lồn như cửa vào địa ngục, lỗ lồn như một núi lửa đang sùng sục dung nham chuẩn bị phun trào. Bất giác Mai Ngọc lại cho tay xuống lồn, cô muốn vừa bú buồi anh, vừa thủ dâm cho lồn bớt nóng.
Nhưng được voi là đòi Hai Bà Trưng, cái miết lồn, chọc lồn, móc lồn giờ này vẫn không đủ đáp ứng nhu cầu. Mai Ngọc không còn tỉnh táo nữa rồi. Cô đang như một con điên lên cơn động kinh, như một kẻ nghiện lâu ngày nhìn thấy tép thuốc phiện, cô không còn lý trí bình thường nữa.
– Chết em rồi anh Thìn ơi, em khó chịu quá. Em ứ chịu nữa đâu, em chịu thế là đủ rồi, em chỉ là con người thôi. Chỉ là một con đàn bà thôi. Không chịu nữa đâu. Em kệ ngày sau sẽ ra sao. Em chịu hết. Một lần rồi thôi.
Mai Ngọc bước chân lên cái ghế tựa, cô leo lên giường, đưa một chân mình sang bên kia, cô cúi người xuống với tay cầm lấy buồi anh Thìn rồi từ từ ngồi thụp xuống.
Lỗ lồn căng ra, đầu buồi chưa vào được vì cái lỗ lồn của Mai Ngọc rất nhỏ.
– Iiiiiiiiiiii, không vừa lồn em rồi. Buồi anh to quá.
Mai Ngọc bặm môi, cô hơi nâng cao bộ mông đít to vật của mình lên một chút rồi chuẩn bị đà ngồi mạnh xuống:
– Aaaaaaa, vào rồi. Em xin lỗi, chủ tịch ơi, em xin lỗi.
Chính lúc này đây, Mai Ngọc không thấy mình có lỗi với anh Thìn, người cô thấy có lỗi nhất chính là chủ tịch, người đã tin tưởng cô mà giao phó anh Thìn. Nhưng chính cô giờ đây lại phản bội chủ tịch, cướp người yêu của chủ tịch. Đôi giọt nước mắt của hối hận, nhưng cũng là giọt nước mắt của đớn đau nơi cửa lồn như bị xé ra để cho dương vật chui vào, hoặc cũng có thể là giọt nước mắt của hạnh phúc khi cái niềm khát khao cháy bỏng của thân được đáp ứng.
– AAAAAAA, em chết mất, chặt quá, to quá anh ơi. Chủ tịch ơi, em xin lỗi. Em không chịu nổi.
Mai Ngọc chịn hẳn mông mình xuống tận gốc dương vật, cô cảm giác rất rõ đầu buồi Thìn đang tác động mạnh vào cửa tử cung của cô, cô phải hơi nhấc lên một chút vì sợ đầu buồi len vào hẳn dạ con. Cảm giác chướng bụng, cảm giác đầy tràn, căng ních làm Mai Ngọc thấy tê tê lồn. Bụng cô u lên một cục giống như có một cái chày giã cua đang ở trong khoang bụng.
Mai Ngọc từ từ nhấc mông lên rồi lại hạ xuống hết sức chậm rãi, cô đang tận hưởng cảm giác thần thánh mà không một cây dương vật giả nào có thể mang lại được.
– Em sướng, em sướng… chết em… Sướng lồn quá, buồi anh to quá, em địt anh đây. Em địt anh Thìn đây. Kệ. Em kệ tất cả. Địt địt địt địt…
Mai Ngọc đã dần quen với kích thước dương vật, cảm giác chật chội, thốn đến phát đái đã nhường chỗ cho những cảm giác kích thích sung sướng của làm tình. Cô chưa bao giờ có cảm giác này trong cuộc đời mình, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới với cô.
– Pạch pạch pạch.
Những tiếng dậm mông chan chát vang vọng khắp căn phòng, Mai Ngọc không kiêng dè, không dền dứ, cô dứt khoát ùn ẩy đôi mông đít mình để buồi anh Thìn được ngoáy loạn xạ trong ống âm đạo của cô. Nước lồn len lỏi qua khe hở như tờ giấy giữa niêm mạc âm đạo và da buồi thoát ra ngoài thành những bọt nước trắng xóa.
– Sướng lồn… iiiiiiiiiiiiiiiiii sướng lồn. Địt sướng quá, địt sướng quá.
Mai Ngọc rên ư ử trong cổ họng, cô đặt hai tay lên ngực Thìn để lấy điểm tựa cho cái dậm mông thêm phần chắc, thêm phần sung.
Cứ thế độ mười phút sau thì Mai Ngọc cảm thấy như có một sự khác lạ ở trong lỗ lồn, đó là cảm giác chật hơn một chút, cảm giác giật giật của buồi.
– Ôi chết, anh xuất tinh à, chờ em tí, em sắp ra rồi.
Mai Ngọc tăng tốc địt phành phạch vào háng Thìn, cô cố dập thật mạnh vì cảm giác mình cũng sắp đạt cức khoái.
– Aaaaaaaaaaa, anh ơi, em sắp rồi. Xuất đi anh… aaaaaa. Em ra rồi, ra đi anh, xuất vào lồn em đi anh. Lồn em muốn có tinh trùng của anh.
Và rồi buồi Thìn giật giật xuất những dòng tinh trùng nóng hổi đặc sệt vào sâu tận trong cùng lồn Mai Ngọc. Mai Ngọc hẩy mông rồi cũng đạt cực khoái. Cô đổ vật xuống nằm xuôi theo người Thìn, cái lồn vẫn trọn vẹn ôm lấy cái buồi.
Năm phút sau, Mai Ngọc từ từ nhấc lồn ra khỏi buồi, chỉ còn vài giọt tinh trùng tràn ra khỏi cửa lồn cô rơi xuống đám lông mọc ở gốc dương vật Thìn, còn lại hình như đã chui thẳng vào dạ con cô rồi. Hôm nay Mai Ngọc rụng trứng, cái điều mà giờ này cô còn chưa nghĩ đến, cơn nứng cực độ làm cô quên hết mình là ai, mình đang làm gì và hậu quả sẽ ra sao?