Phần 6
Mai Ngọc lễ phép:
– Thưa chủ tịch, người cuối cùng đến rồi ạ.
Đẩy dịch cái ghế sang một bên tránh cái máy tính, Thụy Kha hiện ra trước mắt Thìn, vẫn chưa ngửng mặt lên nhìn người tham gia phỏng vấn, Thụy Kha đang đọc CV của Thìn.
Chưa nhìn thấy mặt nhưng nhìn cái kiểu tóc uốn xoăn bồng bềnh, nhìn bộ đầm bó sát mà chủ tịch đang mặc làm hằn rõ đôi vú lên thế kia, Thìn khẳng định là một phụ nữ không phải bà già.
Mai Ngọc sau khi nói xong thì lùi ra phía bàn tiếp khách, Thụy Kha nghe tiếng thư ký nói vậy nhưng vẫn không ngẩng mặt lên, cô lạnh lùng:
– Ngồi ghế đi.
Thìn ngồi xuống ghế chờ câu hỏi. Nhưng Thụy Kha đọc ra miệng cái CV mà cô đang đọc:
– Nguyễn Văn Thìn, 28 tuổi, quê Quảng Bình, tốt nghiệp Trường Đạo tạo vệ sĩ chuyên nghiệp Pro Cecurity.
Đọc xong Thụy Kha nghĩ thầm trong lòng: “Tên nghe quê chết đi được, ít hơn mình 2 tuổi”.
Thìn thấy Thụy Kha đọc vậy mà không thèm nhìn mặt người đối diện lấy 1 lần, cậu đã thấy ngứa ngứa mắt rồi.
Thụy Kha nói tiếp khi đang nhìn vào cái bằng tốt nghiệp học viện đào tạo vệ sĩ:
– Cậu giới thiệu nhanh về mình, ngắn gọn thôi, tôi đang mệt.
Thìn nghe nói vậy thì đứng dậy, vuốt vuốt cái áo sơ mi đuôi tôm của mình rồi nói:
– Vậy tôi xin phép, chào chủ tịch.
Nói xong Thìn quay mặt bước đi.
Mai Ngọc đứng đó há hốc mồm.
Thụy Kha ngẩng mặt lên thì nhìn thấy tấm lưng vạm vỡ của một người cao đến gần 1, 8m. Cô bất ngờ trước thái độ của người phỏng vấn, cô chưa từng gặp người như vậy mặc dù tính đến nay cô đã trực tiếp phỏng vấn tuyển dụng đến cả nghìn người.
Thìn bước được 3 bước thì Thụy Kha lên tiếng:
– Tôi có bảo anh ra ngoài đâu.
Thìn vẫn không ngoảnh lại, cậu nói lạnh lùng:
– Chủ tịch đang mệt, tôi có nói cũng ích gì?
Thụy Kha phấn chấn hẳn, những lời đối đáp chán ngắt mà cô nghe đến đau cả tai từ sáng tới giờ khác hoàn toàn với lời cô vừa nghe. Cậu ta có suy nghĩ rằng nếu mình đang có tâm trạng không tốt chắc chắn kết quả phỏng vấn không tốt. Vậy nên cậu ta chọn giải pháp về sớm nghỉ cho khỏe.
– Tôi muốn phỏng vấn anh, mời anh quay lại.
Nghe có tính thiện chí, Thìn quay lại. Hai người thoáng nhìn vào mắt nhau.
Hiện ra trong mắt Thìn là một cô gái chừng độ 30 tuổi, mái tóc xoăn bồng bềnh ôm trọn khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt toát lên vẻ sang trọng, quý phái, đài các của vị chủ tịch kia. Nhưng đôi mắt to đen lánh, gò mũi cao và đôi môi cong có nét gì đó làm cho chủ tịch quyến rũ, sexy mê hoặc lòng người. Nếu không vì đã từng yêu sâu đậm cô người yêu xinh đẹp thì Thìn đã bị tiếng sét ái tình đánh chết ngay tại đây rồi. Chủ tịch thật không phải xinh, mà là đẹp. Đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ mà Thìn đã từng tiếp xúc ngoài đời. Nghĩ đi thì như vậy, nhưng đối chiếu với những gì mình nhận được từ phụ nữ đẹp, Thìn chợt ghét chủ tịch kia thế không biết, càng đẹp càng ghét.
Thụy Kha thấy Thìn quay lại thì cái nhìn đầu tiên mà cô dành cho người phỏng vấn chính là ở khuôn mặt, Thìn có khuôn mặt chữ điền nam tính, trông có nét dữ nhưng nhìn kỹ lại là đáng tin, có chút phong trần của dân miền biển, tóc cắt ngắn gọn gàng. Nhìn xuống dưới thấy cậu ta mặc một cái áo sơ mi đuôi tôm bỏ ngoài quần, cái áo vừa vặn với khuôn người làm lộ ra khuôn ngực vồng cao, eo nhỏ. Xuống chút nữa thì cái đầu tiên mà Thụy Kha nhìn chính là cục u nơi háng của Thìn. Một chút gì đó khinh bỉ trong đầu cô vừa hiện lên: “Mẹ kiếp, vừa nhìn thấy gái là tếu lên rồi. Đúng là loại thường!”.
Thìn bước quay trở lại và ngồi ngay ngắn trên bàn:
– Chủ tịch hỏi đi.
Và sau đây là đoạn đối thoại mà người ta gọi là phỏng vấn của một kẻ hận đàn bà đẹp và một người ghét đàn ông loại thường:
Thụy Kha: Cậu biết võ thuật không?
Thìn: Biết.
Thụy Kha: Biết ở mức nào?
Thìn: Đủ để làm vệ sĩ.
Thụy Kha: Biết lái xe oto không?
Thìn: Biết.
Thụy Kha: Lái giỏi không?
Thìn: Chưa bao giờ dùng đến Airbag.
Thụy Kha: Lái xe phân khối lớn?
Thìn: Biết.
Thụy Kha: Lái giỏi không?
Thìn: Biết Drift.
Hai người hỏi nhanh đáp gọn giống như kiểu người ta đang thi xem ai nói nhanh vậy. Thụy Kha có phần toát mồ hôi vì những lời đáp không hợp với vai vế của hai người ngồi đây. Cô dừng một lúc rồi hỏi những câu hỏi cuối, câu hỏi quan trọng nhất để quyết định có nhận người làm hay không? :
– Tôi trả anh 10 triệu/tháng. Ý anh thế nào?
Đáp lại lời Thụy Kha một cách nhanh chóng, ngắn gọn và xúc tích là lời của Thìn:
– 15 triệu một tháng tôi mới làm.
Lại một lần nữa Thụy Kha ngạc nhiên, đây là dạng gì không biết nữa, tên thì nhà quê một cục ra đấy, nhìn thấy gái thì cửng tếu lên thế kia lại còn bày đặt ra điều kiện. Nhưng có một thứ vô hình mà giờ này chính Thụy Kha cũng chưa thể nhận ra, bởi với cô đàn ông chỉ là con số 0 tròn trĩnh, chỉ là dụng cụ để những người đàn bà tôn thờ chủ nghĩa độc thân như cô thỏa mãn mỗi lần nứng lồn mà thôi, đấy là Thìn có một sức hút vô hình toát ra từ khuôn mặt, từ mái tóc, từ vóc dáng, từ ngữ điệu đến giọng nói. Nếu là người khác đòi mức lưỡng gấp rưỡi chắc chắn cô đuổi ra rồi, nhưng người này khác, trước khi đuổi cô muốn hỏi lý do:
– Tại sao?
– Vì chủ tịch rất đẹp.
Ơ kìa, hai việc tưởng như chẳng liên quan đến nhau, chủ tịch đẹp thì liên quan gì đến chuyện đòi lương gấp rưỡi. Vừa nãy chẳng có vài thanh niên mạnh mồm nói là sẵn sàng làm vệ sĩ không công cho cô cơ mà. Cha này ngược lại à nha, cơ mà lời khen thô kệch không đúng ngữ cảnh này lại làm cho Thụy Kha có chút mừng mừng trong lòng. Cơ bản cô thấy trong giọng nói của hắn ta có một từ “thật lòng”:
– Liên quan gì?
– Đàn bà đẹp thường gặp nhiều nguy hiểm, việc bảo vệ khó khăn hơn. Lương phải hơn bảo vệ người khác.
Thụy Kha đã quyết định cho người này thử việc làm vệ sĩ cá nhân cho mình. Mọi thứ tưởng phức tạp nhưng thực ra rất đơn giản nếu con người ta biết đánh trúng điểm yếu của đối phương.
Thụy Kha thực sự là cần một vệ sĩ bảo vệ cho sự an toàn của cá nhân mình. Từ ngày trở về nước lập nghiệp bằng cách thành lập công ty này cho đến nay cũng được 5 năm rồi, cô thân gái chiến chinh nơi thường trường đầy rẫy cạm bẫy này cũng không ít lần chịu thiệt thòi, chịu tủi hổ vì bị bắt nạt bằng bạo lực. Chiến đấu bằng tiền, bằng cái đầu, bằng kinh doanh đường hoàng chân chính cô đâu có ngán ai, nhưng phụ nữ vẫn mãi là phụ nữ, vẫn cần được bảo vệ trong những hoàn cảnh nhất định.
Bảo vệ cho sự an toàn, đó là mục đích duy nhất. Với đàn ông, hay chính xác hơn là với cái buồi của đàn ông Thụy Kha đâu có coi trọng. Với cô, nó chỉ là thứ làm thỏa mãn bản thân theo cữ đòi hỏi của cơ thể mà thôi.
Thụy Kha đang hướng mặt mình về phía Mai Ngọc đang đứng bên cạnh bàn làm việc chăm chú lắng nghe chủ tịch phóng vấn:
– Mai Ngọc, em chuẩn bị hợp đồng ngay, tôi nhận người này.
Mai Ngọc có phần bất ngờ vì quyết định nhanh chóng của chủ tịch, cô hơi phân vân:
– Nhưng thưa chủ tịch, quy trình…
Chưa nói dứt câu thì Thụy Kha ngắt lời bằng giọng có phần trách móc:
– Quy trình do tôi đặt ra.
Mai Ngọc biết tính vị chủ tịch của mình quá mà, rất quyết đoán, cô lễ phép nói khi đầu hơi cúi xuống:
– Vâng, thưa chủ tịch.
Nói rồi Mai Ngọc ra khỏi phòng đi chuẩn bị hợp đồng.