Phần 17
Buổi chiều hôm ấy, quyết định về nhân sự lập tức được đưa ra. Người mừng nhất có lẽ là Ánh Tuyết. Bởi vì khi Mai Ngọc thôi làm thư ký cho chủ tịch thì người thay thế lại chính là Ánh Tuyết. Chức vụ thì đương nhiên là hơn làm lễ tân rồi, lương cũng được tăng lên gấp rưỡi, nhưng còn có một chuyện mà Ánh Tuyết mừng nhất, đó chính là ở vị trí thư ký chủ tịch thì thường xuyên được gần anh Thìn, bàn làm việc của thư ký nằm đối diện với “bàn ngồi chơi” của anh Thìn. Được thường xuyên nhìn thấy cục u ở háng anh Thìn làm bướm Ánh Tuyết thường xuyên ở tình trạng ẩm ướt.
Nói Mai Ngọc có vui không? Cô rất vui là đằng khác, ai nói mình đi làm không màng đến được thăng quan tiến chức là nói dối. Mai Ngọc cống hiến hết mình cho công ty, lại có nghiệp vụ chuyên môn vững vàng, lại hiểu từng chân tơ kẽ tóc ở công ty này, lại được chủ tịch âm thầm chỉ bảo từ những việc nhỏ đến việc lớn, lại theo chân chủ tịch bao nhiêu năm nay ít nhiều cũng học hỏi được những kinh nghiệm thực tế qua cách làm việc và điều hành công ty. Cô được giữ trọng trách quan trọng số 2 trong công ty cũng là hợp tình, hợp lý, hợp luật. Ơn chủ tịch nâng đỡ, tin tưởng, Mai Ngọc nguyện cống hiến hết mình để đáp trả và cũng là không phụ lòng tin của chủ tịch.
Nhưng Mai Ngọc cũng có chút buồn trong lòng, bao năm cô dành hết thời gian cho công việc, cũng chính vì công việc mà cô đã không giữ được tình yêu với anh người yêu cũ, lòng nguội lạnh 2 năm rồi giờ mới bắt đầu được hâm nóng trở lại kể từ lúc gặp anh Thìn, như có một tia sét ái tình nhè nhẹ đánh vào lòng, khuôn mặt ấy, tạng người ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy như làn gió nhẹ làm rung động mặt hồ đang yên ả. Ấy vậy mà giờ lại phải chuyển đổi chỗ làm việc, không được thường xuyên ở gần anh. Mai Ngọc có chút buồn là vì lẽ ấy.
Người vui không kém Ánh Tuyết chính là chủ tịch Thụy Kha. Cô đã tìm được người thay thế vị trí Tổng Giám đốc của mình, lại được sự ủng hộ tuyệt đối của Hội đồng quản trị, tránh những dị nghị không mong muốn trong nội bộ công ty. Giờ đây cô sẽ toàn tâm toàn ý vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, tập trung vào những vấn đề chiến lược, hoạch định chính sách vĩ mô cho sự phát triển bền vững, lâu dài của công ty. Và còn có một lý do sâu xa hơn nữa, cô muốn có thời gian để rong chơi, để khám phá và tìm kiếm những điều mới mẻ ở đất nước Việt Nam, để thỏa mãn những sở thích của bản thân. Giờ đây có lẽ cô đã bắt đầu có được điều đó.
Bằng chứng chính là kể từ cái vụ ăn no kễnh bụng tối hôm qua, cô đã quyết tâm đi tập GYM trở lại.
4 giờ chiều, Thụy Kha đã ra khỏi phòng làm việc, không cần nói gì, chỉ cần nhìn thôi là Thìn đã làm bám đít Thụy Kha rời khỏi công ty. Địa điểm 2 người thẳng tiến chính là phòng tập GYM, thư ký Ánh Tuyết vừa mới đăng ký và đặt lịch tập cho chủ tịch chiều nay.
Phòng tập cũng rất gần nhà Thụy Kha, đây là một hệ thống GYM and Fitness quốc tế rất chuyên nghiệp với đầy đủ trang thiết bị, huấn luyện viên và hệ thống cơ sở vật chất chất lượng 5*. Bằng chứng là vừa nhìn thấy Thìn và Thụy Kha bước vào là nhận được cái cúi chào gập người của một nữ lễ tân trong bộ đồ cầu thủ bóng đá màu xanh, trên ngực có in hình một chú gà trống, trên chú gà trống có hình 2 ngôi sao nhỏ, hình như đây là trang phục thi đấu của đội tuyển Croatia thì phải, Thìn cũng không chắc lắm vì cậu không xem bóng đá bao giờ, trước nay cậu chỉ thích môn bóng bầu dục.
Cô lễ tân cúi xuống, chiếc áo cầu thủ trùng xuống làm đập vào mắt Thìn đôi vú no tròn của cô ấy, Thìn cũng không cố tình nhìn như vậy đâu, là đàn ông ai làm thế, nhưng nó cứ đập vào mắt ý thành ra cậu cố lắm cũng chỉ nhìn thấy bầu ngực trắng muốt thôi chứ không nhìn thấy núm vú. Cô lễ tân lễ phép:
– Em chào anh chị ạ, lần đầu tiên anh chị đến đây phải không ạ?
Thìn định nói gì đó thì Thụy Kha nói trước:
– Chị là Thụy Kha, chị có đăng ký online tập ở đây lúc chiều nay.
Cô lễ tân nghe xưng danh thì tươi cười:
– À, em nhớ ra rồi, chị Thụy Kha. Từ chiều đến giờ chúng em cứ nhắc đến chị suốt đấy ạ.
Thìn lại định nói với cô lễ tân là: “Em gì gì ơi, em nói thì thẳng người lên mà nói, đã thấp thấp lại còn hơi cúi xuống như thế anh nhìn thấy hết vú bây giờ”, nhưng chưa kịp nói gì thì Thụy Kha lại chen vào hỏi lại cô lễ tân:
– Sao lại nhắc đến chị? Lần đầu tiên chị đến đây cơ mà.
Cô lễ tân trọng thị tiếp vị khách có lẽ là đẳng cấp nhất từ lúc cô làm việc ở đây:
– Thưa chị Thụy Kha, thẻ thành viên của chị là thẻ Kim Cương, chị đã đăng ký ở bên Mĩ và chị được quyền tập trọn đời ở bất cứ trung tâm nào thuộc hệ thống GYM and Fitness của chúng em trên toàn thế giới. Chị được hưởng không giới hạn tất cả các dịch vụ mà trung tâm có.
– “Ồ”, Thụy Kha nhớ lại, thẻ này là cô được bố mẹ mua tặng vào ngày sinh nhật 15 tuổi của mình, ngày cô bắt đầu bước vào tuổi dậy thì trở thành thiếu nữ. Lúc mới mua thì chưa có hạng Kim Cương, chỉ là hạng bình thường thôi, sau đó nâng cấp dần lên mới được như vậy.
Cô lễ tân cũng lịch sự nhìn vào người đi cùng Thụy Kha, cô nói:
– Còn anh đây chắc là…
Vì chưa biết mối quan hệ với chủ nhân của thẻ Kim Cương như thế nào, nên cô lễ tân cũng khéo léo tế nhị mà bỏ lửng câu khẳng định của mình. Thụy Kha chợt tinh nghịch một chút, cô không trả lời mà có ý nhường phần trả lời cho Thìn, để xem cậu ta trả lời như thế nào. Thụy Kha định bụng là nếu cậu ta có trả lời là chồng mình thì cũng mặc kệ.
Thìn thấy chủ tịch không trả lời mà hơi đánh mắt về phía mình, biết phận biết sự, cậu thôi không nhìn vào vú lễ tân mà nhìn vào mặt cô ta, cậu nói:
– Tôi là huấn luyện viên riêng của cô ấy.
Thụy Kha nghe trả lời vậy thì ngạc nhiên nghĩ: “Là vệ sĩ thì nói là vệ sĩ, hoặc muốn sướng mồm thì nói mẹ luôn là chồng cũng ai bảo gì đâu, lại còn bày đặt huấn luyện viên, không biết huấn luyện viên môn gì?”. Nghĩ vậy thôi nhưng Thụy Kha lại quay lưng về phía cô bé lễ tân mà nói với Thìn, môi cô hơi dẩu lên như kiểu vừa bị bắt nạt nói nhỏ với Thìn để người thứ 3 kia không nghe thấy:
– Huấn luyện viên? Môn gì vậy?
Thìn thì bắt chước chủ tịch lúc mình đề cập đến chuyện tăng lương, cậu lại né người sang một bên mà nói với em lễ tân, một mắt nhìn mặt, một mắt nhìn vú, còn cục u ở quần thì hướng thẳng về phía háng của cô ấy:
– Cho anh hỏi vú, à không, cho anh hỏi tí. Có được mang theo huấn luyện viên riêng không?
Thấy Thìn nói nhầm, cô lễ tân cũng hơi hơi đỏ mặt, nhưng nghĩ lại “vú” và “tí” chỉ là hai từ có nghĩa tương đương chỉ một bộ phận cơ thể người phụ nữ, cô nói:
– Mặc dù tại trung tâm có huấn luyện viên cho khách hàng thẻ Vàng trở lên nhưng nếu chị Kha muốn, hoàn toàn có thể mang huấn luyện viên riêng vào ạ. Ở đây, chị Kha được làm tất cả những gì mình muốn. Em mời anh chị theo em vào phòng thay đồ, em đã chuẩn bị đồ tập cho chị Kha, còn của anh em sẽ chuẩn bị ngay.
Thụy Kha thấy mình như là người thừa, là cô nô tì bên cạnh cô chủ cậu chủ, nhưng tặc lưỡi vì đằng nào cái cậu vệ sĩ này cũng chẳng chịu rời mình nửa bước đâu. Ở trong khu tập nam nữ già trẻ đủ loại, cũng nên để cậu ta ở cạnh phòng những chuyện dâm dê bất tiện nào đó đến với mình.
Và thế là Thụy Kha và Thìn hai người theo đít cô lễ tân vào khu vực thay đồ. Tất nhiên, vì ở đây là trung tâm 5* nên chia khu vực thay đồ theo 2 khu nam và nữ. Thìn thì ước là ở đây chỉ có 1* thôi, chia nam nữ làm gì cho tốn kém, chỉ cần quay mặt đi là thay đồ. Dù gì thì gì, có ghét đàn bà thì chỉ là ghét yêu, ghét trao cái tấm thân đàn ông mong manh dễ vỡ này cho một người đàn bà nào đó thôi, chứ nhìn thấy thân thể đàn bà thậm chí là làm những việc abcxyz kia thì là do bản năng nó mách bảo.
10 phút sau.
Thìn trong bộ tập GYM chuyên nghiệp, quần đùi bó sát háng làm nổi rõ ràng cái cục u ở háng lên, cậu cũng không hiểu vì sao cục u ở háng mình lại to thế, còn nhìn thấy mấy chàng vừa qua đây thì cũng nhỏ nhỏ mà. Cậu tự thẩm du tư tưởng mình: “Hay là của mình to gấp đôi gấp ba mấy người kia nhỉ”.
Có những thói quen, cả đời người không bao giờ bỏ được. Che cái mình trần của Thìn là một cái áo ba lỗ đồng màu đen với cái quần. Bộ đồ chuyên dụng này khoe toàn bộ những đường cơ, bắp thịt ở bụng chân, ở bắp đùi, ở mông, ở hai vai, ở khuôn ngực, chỉ không lộ ra cái bụng 6 múi của cậu mà thôi. Nhìn Thìn lúc này, cô lễ tân có chút thổn thức, nếu cái quần cầu thủ bóng đá không rộng thùng thình mà bó sát mu thì người đối diện chắc chắn nhận ra bướm cô hơi giật giật một cái. Thìn đích thị là một huấn luyện viên GYM, cứ nhìn người thì biết.
Thìn ra tạo dáng cho mấy chị nhìn cũng phải 10 phút sau mới thấy Thụy Kha bẽn lẽn ngượng ngùng bước ra.
Oa, chu choa mạ ơi! Giời đất ơi!
Thìn há hốc mồm, vú cậu giật giật vài cái, dương vật Thìn tự động cứ lên mà chính cậu đang cảm nhận được sự to lớn thấy rõ của nó. Thụy Kha mới đứng ở cửa phòng tập thôi mà đa phần đàn ông ở bên trong đều nhìn ra. Cái anh chàng đẩy tạ đang nâng lên cao quên không hạ xuống làm tay mỏi quá xuýt rơi tạ. Cái cậu chàng chắc mới vừa đến tuổi dậy thì đang chạy bộ trên máy quên mất mình phải chạy làm trượt ngã cái oạch văng ra khỏi bàn chạy. Còn cái bác gì có mái tóc hoa râm đang đang nằm sấp chơi bài tập săn cơ mông không dám ngồi dậy vì dương vật đang cương cứng chỉa thẳng xuống mặt sàn.
Lại còn có cái chị phốp pháp đang đạp xe đạp kia, nhìn thấy Thụy Kha thì một chút hờn ghen đàn bà nổi lên, chị đạp lấy đạp để với hy vọng những vòng quay bánh xe sẽ mang đi một chút mỡ thừa ở bụng, một ít mỡ thừa ở đùi, một tẹo mỡ thừa ở cuống vú, làm ngót lại bộ mông chảy xệ, làm săn lại bộ vú hình quả mướp của mình.
Một cơn bão nhỏ cỡ Katrina vừa đổ bộ vào phòng tập này. Từ mai biết đâu ở đây sẽ đông hơn bội phần.
Thìn nhìn thấy chủ tịch thì hơi dạng dạng cái chân ra cho cục u đỡ nổi lên, cậu bạch bạch tiến về phía Thụy Kha, cô đang mặc bộ đồ tập màu hồng ôm vừa sát cơ thể, nếu ai khéo tưởng tượng có thể nhìn vào cô lúc này để tưởng tượng cô đang trần truồng. Thân hình thon gọn cao 1, 65m của cô được che bởi bộ đồ tập áo liền quần. Phần quần chỉ dài qua háng khoảng 10 cm như làm dài thêm đôi chân trắng muốt vốn đã dài của cô, đôi mông đít được quần bó sát dạng hình tròn nổi cộm ra đằng sau. Nếu Thụy Kha hỡi ưỡn người ra đằng sau thì làm hiện rõ khe bướm to bằng cái đũa, mu bướm nổi vồng lên bằng vốc tay người lớn.
Kéo ánh mắt lên một chút thì vùng eo, tuy bị cái áo liền quần che khuất nhưng không khó để tưởng tượng nó gọn biết chừng nào, mạnh dạn mà lên mắt một chút nữa là đôi vú căng đầy, có cảm giác như chiếc áo này hơi nhỏ thì phải, eo thì vừa nhưng vú như bị căng ra, làm ẩn hiện hai cục nhỏ là hai đầu vú nổi bật ở phần ngực áo. Cũng may là áo kín tới cổ nên mọi người chỉ có thể tưởng tượng được vú của chủ tịch thôi chứ không nhìn thấy chi hết. Nhưng cái chết tiệt ở bộ đồ tập này chính là phần mà tên thiết kế dâm dê gọi là “điểm nhấn”, hắn khoét những lỗ giống hình lá dăm ở hai bên mạng sườn. Thụy Kha mặc vào làm ẩn hiện phần thịt người chỗ mạng sườn, nó trắng, nó mịn, nó màng. Đấy là chỉ nhìn thôi thì cảm thấy thế, chứ sờ vào, hôn vào, liếm vào thì còn có những cảm giác gì nữa đây.
Đến cách Thụy Kha chừng nửa mét, Thìn nói:
– Chị gì ơi, chị có nhìn thấy cái cô gì mặc bộ vest đen vừa vào trong đó thay đồ không? Em đợi lâu quá rồi mà không thấy ra.
Thụy Kha nhìn thấy Thìn trong bộ dạng như vậy thì không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. Hôm qua ở nhà bếp nhìn thấy hắn mặc áo ba lỗ rồi, nhưng cũng hơi chút rìn rịn khi loáng mắt về phía cục u ở háng tên vệ sĩ, cô chợt nghĩ: “Khiếp, người đâu mà nhìn thấy gái là… là… gì ấy nhỉ”. Thấy vệ sĩ có ý trêu mình, Thụy Kha cũng chẳng phải đậu vừa rang:
– À, có thấy, đang ở trong kia nói chuyện với cấp dưới tìm vệ sĩ khác kia kìa.
Thìn tiu nghỉu xị mặt ra vì bị đốp chát lại.
Thụy Kha nói dăm ba câu với Thìn thì nhìn vào bên trong phòng tập, cô chợt thấy mình như một con nai rừng bị hàng chục bác thợ săn đang giương súng chĩa vào. Thấy vậy, Thụy Kha thôi không đùa nữa, cô nói nhanh với Thìn:
– Vào thôi, nhìn kìa.
Thìn nhìn theo ánh mắt của chủ tịch thì ngay lập tức đứng che trước mặt Thụy Kha rồi từ từ tiến bước vào trong, Thụy Kha chụm hai đùi lại lũn cũn đi theo lưng Thìn. Có cảm giác cô đang cùng vệ sĩ của mình vào một hang ổ toàn những tên tội phạm có tiền án hiếp dâm.