Phần 16
Vào ngày 21 tháng 10, mẹ tôi ngồi trước ban ân xá. Tôi ngồi trong chỗ dự khán với một vài thành viên khác trong gia đình của tù nhân, một phóng viên đang ngủ gật và bà Tisha. Họ hỏi mẹ tôi một số câu hỏi ngớ ngẩn về việc được phục hồi và lắng nghe nhân viên trừng giới Latisha Wilkins báo cáo về hành vi tốt của mẹ và rằng mẹ đã sẵn sàng có sự hỗ trợ từ gia đình và chờ đợi được ân xá. Hội đồng quản trị năm người xáo trộn một số giấy tờ xung quanh và sau đó là chủ tịch, một người phụ nữ trung niên nói:
“Cảm ơn ông, Miz Howard. Đề nghị của Hội đồng quản trị sẽ được đưa ra trong một vài tuần tới”
Một người đàn ông có mái tóc màu xám trong bộ đồ vải sọc nhăn nhàu nhĩ đưa tay ra và đặt tay lên cổ tay của người phụ nữ và nói:
“Thưa bà Chủ tịch, tôi nghĩ rằng Hội đồng đã sẵn sàng để bỏ phiếu bây giờ”
Ông đưa cho bà một cái nhìn hiểu biết và bà ta chậm rãi gật đầu và ông nói thêm:
“Bà Chủ tịch, tôi yêu cầu một cuộc bỏ phiếu để tha bổng Carleen Howard”
Năm phút sau, mẹ được cấp đơn ân xá – sự tự do của mẹ sẽ có trong vòng hai ngày làm giấy tờ để nộp và xử lý. Mẹ và tôi được phép ôm nhau một lúc, cả hai chúng tôi khóc và thậm chí bà Tisha cũng nhòe cả mắt.
Hai ngày tiếp theo là dài nhất kể từ lần đầu tiên tôi đến gặp mẹ tôi. Trí tưởng tượng của tôi đã được lấp đầy với tất cả các loại tình huống xấu nhất mà ông nội của tôi có thể gây ra cho chúng tôi, nhưng vào ngày 24 tháng 10, tôi ngồi ở bãi đậu xe ở phía trước của nhà tù nữ, đôi mắt của tôi nhìn qua một lần nữa đến Ngôi Nhà Đỏ nằm bên ngoài hàng rào, suy nghĩ về những túp lều xiêu vẹo cũ kỹ đã đem lại nhiều kỷ niệm cho chúng tôi.
Tôi có thể thấy hoạt động xung quanh mấy Ngôi Nhà Đỏ, các tù nhân được dẫn dắt bởi vệ sĩ nữ. Tôi không thể nhớ mặt, ngoài một nữ tù nhân tóc dài vàng hoe. Trước khi bà ấy đến nơi, bà quay lại và nhìn theo cách của tôi thông qua hàng rào kim loại và dây thép gai và vẫy tay. Có lẽ đó là bà Ettie, có lẽ không phải. Tôi không bao giờ chắc chắn. Tôi không bao giờ gặp lại bà ta. Dù sao tôi cũng mong muốn bà ấy và cậu bé nhỏ con của bà ta được khỏe.
Một tiếng kèn vang lên và các cửa trước của nhà tù mở toang. Bà Tisha bước ra, một tay nắm lấy tay mẹ. Đã qua rồi áo đầm kaki của tù nhân. Thay vào đó mẹ đã được mặc những chiếc váy mùa hè đẹp tôi đã đưa mẹ lần đầu tiên chúng tôi đã dành những ngày cuối tuần tại Nhà Đỏ. Dây áo đàn hồi kéo xuống để rời khỏi vai trần và có thể thấy phần trên vú mẹ – thịt vú mẹ nảy lắc khi được tự do và không ràng buộc giống như mẹ hiện giờ. Mẹ chạy tới ngay khi nhìn thấy tôi, một chút vụng về và không cân bằng trên đôi giày cao gót ngắn tôi đã gửi cùng với chiếc váy hồi sáng sớm. Cặp đùi trắng, không tì vết lộ lên cao một cách nguy hiểm khi chúng tôi chạy đến với nhau.
Mẹ tôi nhảy bổ vào trong vòng tay tôi và tôi nghiền nát mẹ trong vòng tay như không bao giờ muốn để mẹ đi. Tôi nâng mẹ lên và xoay vòng quanh trước khi hạ mẹ xuống rồi hôn lên mặt mẹ. Mẹ trông thật đẹp qua đôi mắt mờ đi vì nước mắt – cả hai khóc và nói nhiều lời yêu nhau giữa những nụ hôn nồng nàn ướt át.
Cuối cùng, cả hai mẹ con nhớ ra là bà Tisha đang đứng đó, nhìn chúng tôi, thấy rõ nước mắt trên khuôn mặt bà ta. Tôi kéo bà ta lại và nói:
“Cảm ơn bà rất nhiều, bà Tisha – tôi nợ bà mọi thứ để làm cho mẹ tôi được tự do”
Tôi hôn má bà và rồi lên miệng bà. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi bắt gặp mùi hương quế của bà ta.
Mẹ đến gần bà ta và hai người ôm chặt và hôn nhau trước khi miễn cưỡng rời đi. Mẹ sà trở lại vào vòng tay tôi.
“Tôi – cảm ơn, Tisha” Mẹ thổ lộ.
“Tôi nghĩ tôi nợ cô sự tự do của tôi cũng nhiều như tôi có được với John”
Bà Tisha lau má rồi nhìn hai chúng tôi, một nụ cười buồn hiện ra trên khuôn mặt. Lần đầu tiên tôi nhận ra bà ta trông có chút mệt mỏi, như thể không được khỏe. Tôi không nhìn thấy bà ta từ khi lần cuối viếng thăm mẹ trong nhà đỏ. Chúng tôi nói chuyện trên điện thoại vài lần, nhưng bà ta đã vượt qua được những gợi ý tinh tế để đến với nhau.
“Bà khỏe chứ, Tisha? ”
Người đàn bà da đen gật đầu đáp:
“Tôi khỏe, cậu bé”
Bà cúi đầu một lát rồi ngẩng lên nói thẳng:
“Hai người không nợ tôi một điều gì. Đây là nhà tù và không có gì được làm miễn phí cả. Tôi làm cho bạn và bạn làm cho tôi”
Nụ cười vui vẻ xuất hiện trở lại và bà ta nói tiếp:
“Cậu làm cho tôi nhiều hơn là mình tưởng”
Bà Tisha đi tới ôm chúng tôi.
“Giờ thì đi thôi, cậu bé. Cô gái này được tự do, hãy mang cô ta ra khỏi đây”
Bà ta cười với chúng tôi lần nữa và nói:
“Giờ thì hãy chăm sóc nhau, nghe rõ chưa? ”
Rồi quay đầu đi khỏi, tiếng kèn kêu ầm ĩ khi cánh cổng mở ra và rồi lại nuốt chửng bà ta. Bà ta không bao giờ nhìn lại.
Mẹ quay sang tôi và bất ngờ nhận thức hết tầm mức những gì vừa xảy ra. Mẹ nhìn quanh, nhận ra lần đầu tiên trong 20 năm, mẹ đã ở bên ngoài những bức tường của nhà tù… rằng mẹ đã được tự do. Mẹ bắt đầu rùng mình như thể đang bị lạnh và bám vào tôi như thể không gian mở rộng đang đóng lại. Mẹ nhìn tôi với cả tình yêu và sự sợ hãi, nói thì thầm:
“Đưa mẹ ra khỏi cái nơi chết tiệt này, con trai! ”
Chúng tôi leo lên xe – một chiếc sedan nhỏ không mới lắm. Tôi chỉ cho mẹ cách thắt dây an toàn, sau đó tôi ngồi vào trong xe lái đi khỏi nhà tù. Không ai nhìn lại nơi đó. Mẹ nhìn cảnh vật Mississippi, những khác biệt rõ rệt ở nơi mẹ sống trong hai thập kỷ qua. Những cánh đồng mới được thu hoạch, lều, kênh mương thủy lợi, trẻ con da trắng và đen chơi đùa ở những bãi gải cứng – mẹ nhìn trầm ngâm.
Sau vài phút im lặng, mẹ đưa tay ra nắm lấy tay tôi, bóp chặt nó. Khi tôi nhìn sang mẹ, thấy mẹ đang khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Mẹ, mẹ ổn chứ? ” Tôi hỏi.
Mẹ gật đầu và rồi lại lắc đầu.
“Mẹ không thực sự tin rằng điều này đang xảy ra” Mẹ nói ngập ngừng.
“Mẹ cứ nghĩ mẹ sẽ thức dậy và nó sẽ giết mẹ khi biết rằng mẹ đang nằm mơ”
Tôi đưa tay mẹ lên môi và hôn nhẹ.
“Đây không phải là giấc mơ, mẹ à. Giờ thì mẹ đã ở đây với con… bây giờ và mãi mãi. Chúng ta có thể đi bất cứ nơi đâu và làm bất cứ cái gì mình muốn! ”
Mặt mẹ sáng lên với tình yêu khi mẹ kéo tay tôi lên môi mẹ rồi hôn nó liên tục.
“Mẹ chỉ muốn ở với con, con trai, suốt cuộc đời còn lại của mẹ”
Chúng tôi lái xe về, không nói chuyện, những bàn tay vẫn nối với nhau, đôi khi cho nhau một cái nhìn đó là quá đủ để truyền đạt tình yêu của chúng tôi dành cho nhau. Chúng tôi đi qua một thị trấn nhỏ với một tiệm bán thức ăn nhanh. Tôi tới đó mua thức ăn và đồ uống. Mười dặm tiếp theo, chúng tôi tới một công viên Nội Chiến nhỏ, đầy cây cối và một hàng khẩu pháo nhỏ. Chúng tôi chạy xe vào và tôi lấy ra một tấm chăn từ thân cây và chúng tôi mang theo thực phẩm đi vô đám cây nơi tôi trải chăn dưới một cây sồi cao.
Cuối tháng Mười ở Mississippi, mọi thứ vẫn còn khá xanh và đó là một ngày dễ chịu – cái nóng mùa hè đã qua lâu rồi. Chúng tôi ăn trưa chủ yếu là trong im lặng, đôi lúc ngừng lại để trao nhau những nụ hôn béo ngậy ngớ ngẩn. Khi ăn xong, chúng tôi đi bộ qua những hàng cây. Mẹ trông rạng rỡ trong ánh nắng sớm chiều, thật khiêu dâm khi ánh sáng mặt trời làm cho chiếc váy có vẻ như trong suốt – làm cho nó thậm chí còn rõ ràng hơn rằng mẹ không mặc áo lót và có thể không có quần lót. Chúng tôi vẫn không nói gì nhiều ngoài mấy câu “con yêu mẹ” hay “mẹ yêu con” và những lời âu yếm khác.