Phần 7: Cảm xúc đầu tiên
“THEY’RE HERE…”
Không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên bên tai. Thùy Trang và Minh Tùng giật bắn bật dậy ngạc nhiên thấy xung quanh toàn bóng tối. Chợt một ánh đèn pin vừa lóe qua hai người, rồi thật nhanh chuyển sang nơi khác.
– Oh, sorry… – Một giọng nói tiếng Anh trầm ấm vang lên.
– Á…
Thùy Trang còn ngồi trên người Minh Tùng kêu thét lên, cuống quýt lao xuống. Nàng co ro nép người sau lưng anh che đậy cơ thể của mình.
– I just leave the light here. Please dress up. We have to leave as soon as possible… The tide rises quickly… will flood the cave in minutes…
Người đàn ông kia nói một câu thật nhanh rồi đặt cây đèn pin trên mỏm đá chiếu thẳng vào vách động, đi ra ngoài. Minh Tùng và Thùy Trang đều vốn tiếng Anh rất tốt. Hai người nhìn nhau sợ hãi, rồi cuống quýt mặc quần áo vào… Thuỷ triều lên sẽ ngập kín hang động, đó sẽ là một tai nạn như thế nào chứ?! Minh Tùng không quên thu lại cái điện thoại đã nóng rang gần cạn pin của mình.
Đến lúc anh nắm tay dắt Thùy Trang ra thì tới cửa hang động thì người đàn ông kia vẫn đứng đó. Cả người anh ta sũng nước… Điều làm cả ba người đều ngạc nhiên là họ biết mặt nhau. Người thanh niên ngoại quốc đó lại chính là người đã nhặt giúp Thùy Trang mảnh quần bơi ngoài bãi biển hôm qua. Anh ta không quá hai mươi lăm tuổi, cao hơn Minh Tùng một ít, tóc vàng, mắt xanh. Thùy Trang gặp anh ta cả hai lần đều ở trạng thái xấu hổ, mặt nàng lúc này đỏ ửng nép sau lưng anh…
– Chúng ta lại gặp nhau… Ha ha… – Người thanh niên nói tiếng Anh bằng giọng mũi chuẩn Mỹ.
– Đúng vậy. – Minh Tùng cười ngượng trả lời bằng tiếng Anh.
Đến lúc này Minh Tùng mới nhận ra cửa động khá lớn đã tràn ngập nước, không còn thấy lối ra. Thuỷ triều dâng lên thật nhanh, chỉ vài phút nữa sẽ như lời anh ta nói. Cả cái hang này sẽ ngập trong nước. Đó cũng là lý do cả người anh ta sũng nước. Lặn dưới nước mà vào đó là cách duy nhất.
– Đi thôi. Anh biết bơi chứ?! – Anh ta hỏi Minh Tùng.
– Tôi bơi tốt. Nhưng vợ tôi, cô ấy không biết bơi…
Dù Thùy Trang nói nàng bơi hơi kém, nhưng anh cũng chưa thấy nàng bơi bao giờ. Tốt nhất nên phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
– Đây là sợi dây nối với người ở bên ngoài. – Anh ta cầm sợi dây thừng ướt sũng từ dưới mặt nước đưa lên trước mắt hai người nói. – Hai người chỉ cần nín hơi khoảng ba mươi giây và nắm chặt lấy nó tôi sẽ kéo hai người ra…
Minh Tùng hít sâu một hơi gật đầu, ánh mắt lại lo lắng nhìn qua Thùy Trang. Dưới ánh đèn pin gương mặt Thùy Trang lúc này hơi tái đi… Bàn tay nàng nắm chặt tay anh đã rịn ướt mồ hôi sợ hãi.
– Tôi đi trước… Khoảng một phút sau, khi hai người sẵn sàng thì giật giật sợi dây. Chúng tôi bên ngoài sẽ kéo hai người ra.
– Ok… Cảm ơn rất nhiều.
Người thanh niên gật đầu với Minh Tùng và Thùy Trang, liền hít một hơi trầm mình xuống nước. Ánh sáng duy nhất bây giờ trong hang động là chiếc đèn pin của người thanh niên kia để lại. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn nhau, cả hai đều im lặng.
– Em cứ nín thở bám chặt vào anh… được chứ?!
Thùy Trang mím môi gật đầu nhưng nét mặt nàng đã trắng bệch vẻ sợ hãi không che giấu trong đôi mắt. Minh Tùng bắt đầu tự trách mình thật chểnh mảng, làm sao có thể ngủ thiếp đi trong một hang động như thế này chứ. Nhưng cuộc đời không có thuốc hối hận… Anh phải thật bình tĩnh để giữ an toàn cho Thùy Trang.
Ba mươi giây trôi qua, mặt nước lại dâng lên một đoạn thấy rõ bằng mắt thường. Minh Tùng cởi hai đôi giày của mình và Thùy Trang cột quanh lưng bụng anh. Anh cài cái đèn pin vào dây nịt, nắm chặt tay Thùy Trang, tay còn lại lần mò theo sợi dây thừng hai người từng bước đi xuống trũng nước. Đến mực nước ngang ngực, Minh Tùng nhìn sang Thùy Trang hai người cố hít thật sâu nhồi nhét thật nhiều không khí vào phổi. Khi đã sẵn sàng, Minh Tùng nắm sợi dây giật giật… Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, đầu dây bên kia rất nhẹ, như không nối vào nơi nào hết.
– Đã xảy ra chuyện gì?! – Thùy Trang thấy nét mặt bất thường của Minh Tùng, liền hỏi.
– Hình như họ đã làm rơi đầu dây nối…
Minh Tùng lúc này thu dây về, hơn hai mươi mét dây thừng ướt sũng quấn quanh cánh tay anh. Trước ánh mắt lo lắng của hai người, đầu dây bên kia đã tìm thấy xơ xác như cọ xát vào đá ngầm mà đứt đoạn. Minh Tùng nhíu mày, anh rút cây đèn pin đưa cho Thùy Trang, nói:
– Em ở đây… anh ra tới ngoài sẽ giật dây báo hiệu cho em…
– Không… Không… anh không được đi… nguy hiểm lắm… – Thùy Trang gần như ngay lập tức ôm chặt cứng cánh tay anh.
– Anh bơi rất giỏi đó… sẽ không sao đâu…
– Không mà… Anh không được đi… Không được bỏ em… – Thùy Trang nghẹn ngào như sắp khóc, níu chặt anh không buông.
Phản ứng quyết liệt của Thùy Trang làm Minh Tùng ngạc nhiên. Anh siết chặt tay nàng trấn an, lại không biết phải làm sao. Ngay lúc hai người còn vùng vằng khó xử thì một bóng đen lù lù từ dưới nước trồi lên thật nhanh…
– Á… – Thùy Trang giật thót mình hét lên thất thanh.
Minh Tùng cũng giật mình nhìn sang. Người vừa xuất hiện chính là thanh niên ngoại quốc khi nãy, anh ta thở ồ ồ mệt mỏi, trên trán có một khối u máu chảy ròng ròng.
– Anh ta bị thương…
Minh Tùng vội lao đến, dìu người thanh niên kia lên thềm đá. Anh ta nằm vật ra thở dốc, tay ôm trán đau đớn, hổn hển nói:
– Sóng ngoài kia quá lớn… Thuyền nhỏ không neo lại được… dây nối cũng cọ vào đá mà đứt. Lúc bơi ngược vào đây tôi bị sóng xô vào đá…
– Thật xin lỗi… Tất cả là lỗi của chúng tôi. – Thùy Trang áy náy nói với anh ta.
Minh Tùng nhìn qua nàng. Đây là lần đầu tiên anh nghe nàng nói tiếng Anh. Giọng rất chuẩn lại nhẹ nhàng thánh thót rất đáng yêu.
– Không có gì… Đây cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Lẽ ra chúng tôi nên thông báo trước cho du khách tình hình nước triều buổi chiều sẽ lên rất nhanh…
– Tôi là David, còn anh là…
Minh Tùng đưa tay kéo người thanh niên ngồi dậy, cũng tự giới thiệu. David là cái tên anh dùng khi tiếp khách nước ngoài ở công ty.
– Tôi là Michael, có thể gọi tôi là Mike. – Anh ta ngồi dậy, xoa xoa trán mỉm cười nói.
– Anh làm việc cho tour du lịch thuyền buồm sao? – Thùy Trang hơi tò mò hỏi.
– À, không hẳn như vậy. Cha tôi là chủ của Resort Seven Seas mà hai người ở. Tour du lịch cũng do Resort tự tổ chức.
Minh Tùng, Thùy Trang đều gật đầu đã hiểu. Hai người lại nhìn nhau, nhìn về phía mực nước đang tiếp tục dâng lên đã đến mắt cá chân.
– Bây giờ chúng ta phải làm sao ra ngoài?! – Minh Tùng hỏi.
– Không ra được… Rất nguy hiểm. Sóng rất lớn. Xung quanh toàn là đá… – Mike nhăn nhó nói. – Tối nay chúng ta phải ở lại đây thôi… Sáng sớm mai sẽ có người đến đón…
– Ở đây sao?! – Thùy Trang che miệng sửng sốt.
– Nhưng không phải anh nói cái hang này sẽ ngập hết nước sao?! Chúng ta có nên tìm đường leo lên đó?
Minh Tùng hỏi, anh chỉ tay về phía lỗ hổng đen ngòm trên vách đá.
– Ở bên ngoài cả đêm sẽ rất lạnh đấy. Ở trong đây ít ra sẽ đỡ gió hơn.
Mike đứng lên nói. Anh ta nhìn quanh rồi chỉ tay vào vách động có đóng lớp rêu xanh nói tiếp:
– Mực nước triều đêm nay sẽ lên không quá khỏi vạch rêu đó… Chúng ta phải đi lên phía trên kia…
Minh Tùng chợt hiểu ra. Lớp rêu xanh đóng thành một đường ranh giới ngang trên vách đá là đường ranh giới của mực nước triều. Lớp rêu không thể sinh trưởng dưới mực nước biển.
– Hai người không thể mặc quần áo ướt cả đêm được. Sẽ cảm lạnh đấy… Trên thuyền nhỏ chỉ có những thứ này… Không có quần áo, thật xin lỗi…
Nghe Mike nói, lúc này Minh Tùng và Thùy Trang mới nhìn thấy sau lưng anh ta còn một cái balo chống nước loại nhỏ. Mike tháo xuống, lấy bên trong ra ba tấm vải xám xếp ngay ngắn đặt xuống chỗ khô ráo.
Năm phút sau, những bộ quần áo ướt được phơi tạm trên một mỏm đá. Cả ba người dồn ép vào nhau lên một mặt đá gần cuối hang động, cũng là nơi cao nhất. Mỗi người trùm kín cơ thể trong tấm chăn mỏng. Mike phát cho mỗi người một miếng bánh ngũ cốc xem như lương thực chống đói cho đêm nay. Cả ba người cũng chỉ có một bình nước mà Mike mang vào.
Minh Tùng ngồi giữa ba người, anh khoác lớp chăn của mình qua lưng Thùy Trang, để nàng co rút trong lòng mình. Nguồn sáng duy nhất trong hang động lúc này là cái đèn pin của Mike đặt trên mặt đất. Dù anh ta mang theo cả bật lửa nhưng trong hang động không có cây lá khô để đốt.
– Tôi có chút mệt… Tôi ngủ trước nhé…
Mike nhìn Minh Tùng và Thùy Trang mỉm cười, nhưng gương mặt không giấu được nét mệt mỏi. Không đợi hai người trả lời. Mike quay vào sát góc, nằm xuống, phủ tấm chăn qua đầu. Minh Tùng và Thùy Trang nhìn anh ta rồi nhìn nhau, cùng mỉm cười.
– Anh xin lỗi… – Minh Tùng nói nhỏ bên tai Thùy Trang, nàng liền đưa tay che miệng anh.
– Không phải lỗi anh… Do em đòi ngủ thôi…
– Ha ha… Quả thật… anh ngủ rất ngon đó… – Minh Tùng bật cười, hôn lên trán nàng một cái.
– Hi hi… Em cũng vậy… Không ngờ đến lúc dậy vẫn còn nằm… trên người anh… – Thùy Trang nói nhỏ lí nhí, gương mặt thoát nóng rang như sợ Mike bên cạnh có thể hiểu được tiếng Việt.
– Từ nay trở đi mình cứ ngủ như chiều nay đi… – Minh Tùng hôn lên trán Thùy Trang thì thầm vào tai nàng.
– Phì… có ngày anh bị em đè cho chết ngạt…
– Ha ha… Cho em tăng 30 ký nữa vẫn không đè chết được anh đâu…
– Em mà mập như vậy có khi anh còn không cho em cưỡi lên người anh đó… Hi hi…
Lúc này, Minh Tùng cầm lấy cái đèn pin nhét vào một kẽ đá để tia sáng chiếu thẳng lên trần hang trên đầu. Anh đưa tay lên môi ra hiệu cho Thùy Trang giữ im lặng… Trước ánh mắt xấu hổ của nàng, anh cởi tấm chăn mỏng của mình ra trải xuống nền đá thô ráp. Sau đó tự mình nằm xuống, giữ một khoảng cách hơn gang tay với lưng Mike. Thùy Trang mặt ửng đỏ, nàng mở tấm chăn ra phủ lên người anh thật nhanh, rồi nằm xuống gối lên cánh tay anh. Trong hang động lạnh lẽo, hai cơ thể trần truồng ấm áp dán chặt vào nhau cảm giác thật tuyệt vời không lời nào tả xiết.
– Anh lại như vậy rồi… – Thùy Trang rít khẽ trong tai Minh Tùng.
– Vợ anh đẹp như vậy… Bảo nó không biểu tình thì làm khó nó rồi…
– Hừ… đáng ghét…
Thùy Trang áp gương mặt ửng đỏ lên ngực Minh Tùng. Bàn tay nàng dưới lớp chăn lại nhẹ nhàng vuốt ve dương vật dựng đứng cứng như sắt đá của anh. Từ đêm động phòng đến hôm nay chỉ bốn ngày trôi qua nhưng thật khó để nhớ hai người đã làm tình với nhau bao nhiêu lần. Minh Tùng và Thùy Trang cứ như hai cục nam châm trái chiều, vừa gần lại là dính chặt vào nhau không rời ra được.
– Ah… đã quá vợ ơi…
– Suỵt… cắn chết anh bây giờ… – Thùy Trang mặt đỏ gay gắt rít khẽ.
Minh Tùng ngậm chặt miệng, hai mắt nhắm chặt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời do tay Thùy Trang mang lại. Bàn tay nàng thật mềm mại, những ngón tay như không xương lại nhịp nhàng điêu luyện đến bất ngờ. Nàng vuốt ve quanh đầu nấm của anh, không nắm chặt như hời hợt lại làm anh sướng râm ran. Nàng lại để bàn tay trượt xuống thân dương vật sục sục lên xuống làm khúc thịt của anh phình to như muốn nổ tung.
– Có ai khen em giỏi… chuyện này không?! – Minh Tùng hơi thở nặng nề hỏi.
– Anh muốn có người khen em thật sao? – Thùy Trang mặt đỏ ửng thì thầm bên tai anh.
– Ừ… Thật sự em rất giỏi đó…
– Anh không ghen nếu em làm như vậy với người đàn ông khác?! – Thùy Trang tay vẫn vuốt ve dương vật anh, nhướng người lên hôn lên môi anh hỏi.
– Anh làm sao phải ghen chứ?! Người em yêu là anh. Anh ở thế bất bại rồi. – Minh Tùng cười toe toét, đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn.
Thấy ánh mắt Minh Tùng thật sự vui vẻ thoải mái, Thùy Trang cắn môi cả gương mặt đỏ rực lên. Nàng thật không hiểu anh đã gieo rắc vào đầu nàng thứ hạt giống gì. Nó đã bắt đầu nảy mầm rồi vươn cao lên nhanh chóng. Giờ đây những lời gợi ý của Minh Tùng đều làm nàng suy nghĩ và tưởng tượng. Chỉ nghĩ đến mình đang vuốt ve dương vật một người đàn ông khác là cả người nàng đều nóng lên rạo rực. Thùy Trang ghé sát vào môi anh thì thầm:
– Em muốn hôn nó… Mà anh không được làm ồn đâu…
Minh Tùng háo hức gật đầu lia lịa. Thùy Trang gương mặt ửng đỏ lườm anh một cái sắc lẻm. Nàng giở tấm chăn lên nhẹ nhàng chui đầu xuống hạ thể anh. Minh Tùng cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng bao phủ lên nơi đó làm dương vật anh dựng đứng. Rồi một vật ươn ướt liếm dọc thân dương vật làm anh rùng mình. Một cảm giác ấm áp ẩm ướt bao phủ quanh đầu nấm… Chậm rãi nuốt sâu xuống. Minh Tùng sướng đến cả người cứng đờ. Anh cảm nhận được hành động vụng trộm lén lút này không những anh mà Thùy Trang cũng bị kích thích. Nàng nuốt dương vật anh vào thật sâu lại cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Nếu không phải nơi này còn một gã đàn ông lạ, nếu không phải bên dưới kia tràn ngập nước biển, Minh Tùng đã đè ngửa nàng ra mà chinh phạt nàng đến kêu cha gọi mẹ.
– Ư…
Dưới lớp chăn mỏng Thùy Trang bật rên khẽ. Âm thanh của nàng lại tắt nghẽn vì miệng đã tràn đầy bởi khúc thịt nóng hổi của Minh Tùng. Bàn tay anh đang âm thầm vuốt ve bầu vú căng tròn của nàng. Những ngón tay anh kẹp lấy đầu núm nho nhỏ se se nó liên tục. Hơi thở Thùy Trang nặng nề, mái đầu nổi cộm đội lớp chăn lên xuống càng nhanh hơn. Minh Tùng không thể nhịn nổi nữa, cả người anh căng cứng… Dương vật anh trong miệng Thùy Trang phun trào mãnh liệt. Minh Tùng thở hắt ra khoan khoái, kéo Thùy Trang mặt đỏ ửng lên, đặt nàng nằm xuống bên mình. Dưới lớp chăn mỏng, nàng có chút ngọ nguậy lại bị anh ôm cứng, hai tay anh còn mân mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Cảm giác tuyệt vời không bút mực nào tả hết.
– Ưm… anh làm em nuốt hết rồi… anh đáng ghét… đáng ghét… – Thùy Trang vung tay đấm lụp bụp vào ngực Minh Tùng…
– Ha ha… không sao… ngày mai anh nuốt lại của em… có được không?!
– Suỵt…
Minh Tùng quên khuấy đi còn một người đang ngủ bên cạnh, bật cười vang. Thùy Trang liền bịt miệng anh lại… Nàng hơi tò mò ngẩng đầu qua bờ vai Minh Tùng nhìn sang phía Mike. Chợt nàng vươn tay về hướng anh ta…
– Em làm gì?! – Minh Tùng kêu khẽ ngăn lại.
– Em thấy… anh ta hình như đang run rẩy… – Thùy Trang nói khẽ.
Minh Tùng sững người, quay sang bên cạnh. Mike phủ tấm chăn lên cả đầu chỉ lộ ra một góc tóc vàng hoe. Anh cũng thấy tấm chăn của anh ta hơi rung động…
– Mike… – Minh Tùng gọi khẽ.
– Michael… – Thùy Trang nép mình sau lưng anh cũng lên tiếng gọi.
Mike hoàn toàn im lặng không trả lời, cũng không có dấu hiệu nào tỉnh lại. Cơ thể vẫn run rẩy nhẹ nhẹ. Minh Tùng nhíu mày, anh đưa tay chạm vào vai anh ta lay lay, gọi lớn:
– Mike… Anh có sao không?!
Minh Tùng rụt tay về, ngồi bật dậy. Bàn tay anh truyền đến cảm giác lạnh lẽo bất thường. Cơ thể Mike đang rất lạnh… Anh chồm đến kéo Mike nằm ngửa ra. Gương mặt anh ta đã tái nhợt, mắt nhắm nghiền, cả cơ thể run rẩy nhè nhẹ liên tục.
– Hình như anh ta bị cảm rồi?! – Minh Tùng kéo chăn đắp kín người Mike.
– Em nghĩ không phải cảm lạnh… mà là vết thương trên trán anh ta bắt đầu nhiễm trùng. – Thùy Trang quấn chăn quanh người lồm cồm bò sang, đặt tay lên trán Mike xem xét.
Lúc này trên trán Mike có một khối lớn sưng tấy lên tím bầm, phía trên có một vết rách nhỏ đã khô máu.
– Lấy đèn pin cho em…
Minh Tùng vội lấy đèn pin soi vào vết thương trên trán Mike. Thùy Trang cúi sát xuống, cẩn thận dùng hai móng tay của mình gắp lấy thứ gì đó lộ ra khỏi miệng vết, rút ra. Dưới ánh đèn, Minh Tùng nhận ra đó là một mảnh vỏ sò nhỏ… Có lẽ khi Mike va đầu vào đá ngầm đã đập vỡ nó, bị nó ghim vào trán. Minh Tùng nhìn Thùy Trang lại nhìn Mike. Anh không có kiến thức y học, để xác định một mảnh vỏ sò nhỏ như vậy lại có thể làm một thanh niên cao lớn khỏe mạnh nhiễm trùng nhanh như vậy.
– Đây không phải là nhiễm trùng thông thường… Sốt nhiễm trùng thường là sốt nóng. Nhưng anh ta lại là hiện tượng hạ thân nhiệt… – Thùy Trang nét mặt nghiêm trọng nói. – Em nghĩ khả năng rất cao là triệu chứng nhiễm trùng máu…
– Nhưng làm sao em biết những chuyện này?! – Minh Tùng tò mò hỏi.
– Bố em nói…
– Bố em là…
– Ông là bác sĩ quân y… Ông kể em nghe rất nhiều thứ từ thời chiến tranh Campuchia…
Minh Tùng muốn tự vả mình một cái. Dĩ nhiên anh đã biết chuyện này. Nhưng không hiểu sao lại cứ lúng túng rồi quên khuấy đi. Cũng may Thùy Trang đang chú tâm quan sát vết thương trên trán Mike cũng không để ý.
– Mảnh sò kia rất độc. Anh ném đi chỗ nào không lại dẫm vào…
Nghe Thùy Trang nói, Minh Tùng thoáng rùng mình. Anh cẩn thận cầm mảnh sò nhỏ trong lòng bàn tay. Nhét nó vào một khe đá nhỏ sau lưng mình.
– Anh lấy ít nước biển cho em đi… giặt qua một cái áo ướt, rồi đem vào…
Minh Tùng liền bước xuống khỏi tảng đá. Anh lấy một cái áo ướt, cũng không quản là của ai vì xung quanh rất tối. Anh cúi xuống nhúng vào nước biển, vắt khô, lại nhúng xuống. Sau đó mới trở lại đưa cho Thùy Trang. Thùy Trang cẩn thận nhỏ nước biển có muối vào vết thương trên trán Mike. Lông mày anh ta hơi nhíu lại, vẫn không tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng lau qua khắp trán anh ta…
– Bây giờ phải làm sao?! – Minh Tùng thấy Thùy Trang ngồi thừ người bên cạnh Mike, bèn hỏi.
Thùy Trang cũng nhìn anh, gương mặt nàng hơi ửng đỏ như nghĩ đến chuyện gì khó xử nói:
– Nếu chúng ta tiếp tục để thân nhiệt Mike hạ thấp, đến sáng anh ta sẽ chết.
– Vậy chúng ta nhường hết chăn cho anh ta… – Minh Tùng buộc miệng nói lại tự cảm thấy mình ngớ ngẩn.
– Không được. Chăn không thể tự sinh nhiệt. Chỉ có thể dùng một cơ thể khỏe mạnh giữ ấm cho anh ta… – Thùy Trang nhìn Minh Tùng khóe miệng mỉm cười.
– Anh… làm sao anh có thể chứ?!
Minh Tùng nhăn nhó, chỉ nghĩ đến chuyện trần truồng ôm một gã đàn ông ngủ đến sáng là anh nổi hết da gà. Thùy Trang nhìn anh, mỉm cười mà hai gò má đã đỏ ửng lên:
– Vậy… chỉ có thể là em thôi… Dĩ nhiên với điều kiện anh không được ghen…
– Em…
Minh Tùng nhìn sang Mike nằm thiêm thiếp ngay trước mắt. Nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của anh ta khi tìm thấy anh và Thùy Trang trong hang động. Lẽ ra anh ta phải cáu giận hai vị khách ham chơi còn ngủ quên này… Nhưng Mike rất vui vẻ. Thậm chí lúc đứt dây thừng không còn cách đưa hai người ra ngoài, anh ta còn không ngại nguy hiểm bơi ngược vào trong để cùng mắc kẹt ở đây. Minh Tùng siết chặt hai nắm tay, ánh mắt thoải mái không chút vướng mắc nhìn Thùy Trang nói:
– Được… Anh sẽ không ghen đâu. Anh biết nặng nhẹ mà…
Thùy Trang như đã biết câu trả lời của Minh Tùng. Nàng mỉm cười đưa tay vuốt lên gò má của anh. Thùy Trang nhích lại gần Mike, tay muốn giở tấm chăn của anh ta lên. Nàng chợt quay lại nói:
– Anh tắt đèn đi…
– Tại sao? – Minh Tùng ngạc nhiên hỏi.
– Em không muốn anh nhìn em… không mặc gì nằm trên người một người đàn ông khác.
Minh Tùng dù không cam tâm nhưng anh vẫn phải đưa tay bấm nút trên đèn pin. Trong bóng tối anh cảm nhận được một luồng gió mát thổi qua mặt, mang theo một mùi hương quen thuộc. Anh biết Thùy Trang vừa nằm lên cơ thể của Mike, rồi dùng chăn che phủ lên cơ thể mình.
Minh Tùng cũng nằm xuống bên cạnh. Lúc này bên cạnh anh trống trải không chút hơi ấm. Chỉ nghĩ đến ngay kế bên mình là cảnh tượng Thùy Trang toàn thân trần truồng nằm trên cơ thể một thanh niên ngoại quốc là tim anh đập thật nhanh.
Minh Tùng đi du học ở lứa tuổi tò mò khám phá. Không những anh mà vài người bạn thân bên Úc cùng lứa tuổi đều tiếp thụ văn hóa tình dục phương Tây một cách háo hức khám phá. Minh Tùng từng nhiều năm sống chung nhà với hai người bạn rất thân, Minh Trọng và Nhật Vi. Nhật Vi rất xinh đẹp lại thoải mái cởi mở trong quan niệm tình dục. Giữa Minh Tùng và Minh Trọng, nàng cũng không công khai yêu người nào. Suốt hai năm ở chung, Nhật Vi ngủ với cả hai người thanh niên cùng nhà. Rất nhiều lần cả ba còn trên giường cùng nhau quần thảo làm tình xuyên đêm.
Cũng có thể vì như vậy… Minh Tùng rất thích Swing & Some, dường như chỉ có thể loại sex đó mới làm anh hứng thú. Sau khi về Việt Nam, mất liên lạc với hai người bạn thân còn bên Úc, anh từng có một đoạn thời gian rất buồn chán. Minh Tùng quen bạn gái mới, từng dẫn dụ vài người thử cảm giác mới lạ, cũng vài người đồng ý tham gia. Nhưng đi một vòng từ Swing hai cặp rồi đến Threesome, anh nhận ra một điều rằng nó không lý thú như anh từng cảm nhận. Cho đến lúc bắt đầu yêu Thuỳ Trang, Minh Tùng mới hiểu ra sự khiếm khuyết trong cảm xúc tình dục mình tìm kiếm là gì? Đó là tình yêu.
Mỗi lần anh xem video sex chứng kiến một người phụ nữ rên xiết sung sướng giữa vài người đàn ông, anh đều tưởng tượng rằng cô gái đó là vợ mình. Như Nhật Vi, Minh Tùng cũng từng có cảm tình sâu đậm với nàng. Mỗi khi nhìn nàng rên rỉ nhún nhảy trên thân Minh Trọng, anh đều day dứt ham muốn. Nó như là một trạng thái mơ hồ giữa chiếm hữu và chia sẻ. Minh Tùng thích quan sát người phụ nữ của mình rên rỉ đón nhận dương vật của người đàn ông khác. Nhưng không chỉ là quan sát, anh càng muốn mình phải được tham gia vào, góp phần cho sự sung sướng tột đỉnh của nàng.
Và khoảnh khắc này, cảm xúc xưa cũ từ quá khứ bắt đầu quay lại trong lòng Minh Tùng. Nghĩ đến trong bóng tối giơ bàn tay không thấy này, Thuỳ Trang toàn thân trần truồng đang nằm trên người Mike trong lòng anh sinh ra một cảm giác day dứt ham muốn. Ngày hôm nay thậm chí anh không nhớ mình đã làm tình với Thùy Trang bao nhiêu lần… Chỉ vài phút trước nàng còn giúp anh giải quyết bằng miệng. Vậy là lúc này dương vật anh lại dựng đứng lên ngạo nghễ hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc này anh chỉ muốn được cưỡi lên người Thuỳ Trang. Để cơ thể trần truồng của nàng kẹp cứng giữ thân thể hai người đàn ông. Dùng dương vật căng cứng bứt bối của mình thúc sâu vào âm hộ nàng…
Minh Tùng đang miên man suy nghĩ chợt một bàn tay mềm mại vươn tới đặt lên ngực anh kèm theo một giọng nói nhừa nhựa lười biếng của Thùy Trang:
– Ngủ đi… Anh ta ôm chán phèo… không bằng một góc ôm chồng em.
– Ha ha…
Minh Tùng bật cười, anh nắm lấy bàn tay nàng đưa lên miệng hôn. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nghe hơi thở đều đều của Minh Tùng, Thùy Trang mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không tưởng tượng được những thứ kỳ lạ đã xảy ra với mình hôm nay. Cũng trong hang động này buổi chiều nàng nằm trên người Minh Tùng ngủ một giấc và bây giờ nàng cũng tư thế đó ngủ mà trên cơ thể một người đàn ông khác. Nàng có thể cảm nhận cơ thể Mike đang ấm dần lên. Bộ ngực của anh ta căng phồng rắn chắc. Bụng anh ta phập phồng phủ một lớp lông tơ êm ái cọ xát vào hai bầu vú làm cơ thể nàng nóng rang. Giữa hai chân mở rộng của mình, nàng cảm nhận được dương vật to lớn của anh ta rũ nghiêng một bên chạm vào một bên mông của nàng. Cơ thể anh ta nóng lên dần, vật đó cũng căng phồng lên đung đưa. Thùy Trang nín thở trái tim như muốn ngừng đập cảm nhận dương vật Mike gác lên giữa khe mông của nàng. Nó chỉ nằm đó, nặng trĩu, không động đậy nhưng hơi nóng của nó đã làm âm hộ nàng ướt át. Hai mí mắng Thùy Trang nặng trĩu nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết trải qua bao lâu. Từ trong giấc ngủ sâu Minh Tùng chợt nghe được một âm thanh văng vẳng từ đâu đó…
– Ưm… Ôi…
Minh Tùng mơ màng tỉnh lại, tay anh sờ soạng bên cạnh mình không thấy Thùy Trang đâu. Anh nghe hơi thở nặng nề rên rỉ bên cạnh mình liền quay sang. Hai mắt Minh Tùng chợt mở lớn, trái tim anh như thắt lại ngột ngạt không thở nổi.
– Ưm… Ôi…
Trước mặt anh, Thùy Trang toàn thân trần truồng tuyệt đẹp đang rên xiết nhún nhảy trên người Mike. Mike ngẩng lên miệng thèm thuồng ngậm mút hai đầu nhũ hoa của Thùy Trang. Hai tay hắn vòng xuống bóp nghiến cặp mông tròn trịa của nàng, không ngừng dồn ép âm hộ nàng bằng cái dương vật to lớn dựng đứng.
– Thùy Trang… em…
Nghe giọng nói thều thào đắng chát của Minh Tùng, Thùy Trang sửng sốt quay sang nhìn anh… Nàng chợt mỉm cười với anh, nói:
– Anh thích em hư hỏng mà… Em hư hỏng cho anh xem… ưmmm…
Thùy Trang nói xong, lại cúi xuống đón lấy môi của Mike mà hôn rít lấy. Trong mắt Minh Tùng còn thấy cái lưỡi đỏ hồng của nàng trao qua miệng anh ta. Hai tay anh ta đặt lên hai bầu vú căng tròn của nàng vò nắn say mê. Hạ thể nàng tiếp tục nhún nhảy lên xuống để cái dương vật to lớn bên dưới không ngừng lấp kín âm hộ nàng.
– “Ưm… Ôi…”
Minh Tùng thất thần đến ngơ ngác, miệng anh lẩm bẩm thì thào:
– Đúng… Anh thích em hư hỏng… Nhưng…
“Nhưng…” Miệng Minh Tùng như có gì chặn đứng, uất nghẹn. Anh giãy giụa giằng xé trong cảm giác ngột ngạt khó chịu đó… Nóng, nóng đến anh không thở nổi.
– Ah…
Minh Tùng vung tay ngồi bật dậy. Anh mở choàng hai mắt, ánh sáng chói lòa làm anh nheo mắt. Minh Tùng nhận ra mình vẫn đang ở trong hang động đêm qua. Trời đã sáng, một tia nắng xuyên qua lỗ hổng trên trần hang chiếu thẳng lên người anh. Nước biển đã rút để lại một hang đá lồi lõm ẩm ướt.
Minh Tùng nhìn sang bên cạnh, trái tim có chút buông lỏng. Ra tất cả những thứ anh vừa thấy chỉ là một giấc mơ do chính đầu óc hư hỏng của anh dựng lên.
Lúc này trước mặt anh, Thùy Trang còn đang ngủ, Mike có lẽ còn chưa tỉnh. Hơi thở bình ổn, không còn run rẩy. Gương mặt tuyệt đẹp của Thùy Trang lúc này thật hiền hòa an lành như một nàng công chúa. Nàng không nằm trên người Mike như đêm qua, mà gối đầu lên cánh tay anh ta, mái tóc dài đen óng xõa tung che nửa tấm lưng trần. Trong lòng Minh Tùng chợt rục rịch xuất hiện một cảm giác tội lỗi đen tối. Anh nhẹ nhàng rút điện thoại nhét ở dưới hốc đá, mở máy lên… Anh đứng lên, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng trên hai người xuống. Hơi thở anh có chút tắc nghẽn…
Bên dưới lớp chăn, cơ thể trần truồng của Thùy Trang đẹp đến lóa mắt. Làn da nàng mịn màng, hai bầu vú đè ép dán chặt vào người Mike. Một chân nàng gác lên chân Mike, bàn tay đặt lên bụng hắn trên nhúm lông sinh dục rậm rạp xoăn tít. Những ngón tay nàng sát bên một cái dương vật to lớn cong ngoẹo một bên. Minh Tùng hít sâu một hơi, hai tay có chút run rẩy…
“Tạch… tạch… tạch…”
Anh giơ điện thoại lên chụp hình liên tục. Vừa nhìn lại chợt suýt nữa anh đánh rơi điện thoại. Trong tấm hình thứ ba, hai mắt Thùy Trang mở tròn, mặt đỏ ửng nhìn lên anh.
– Em… em tỉnh rồi… – Minh Tùng áy náy, buông điện thoại xuống.
Thùy Trang không trả lời anh. Nàng ngồi dậy đưa tay thăm trán Mike, rồi đắp chăn lại lên người anh ta. Thùy Trang lặng lẽ quấn chăn quanh người, rồi đưa tay cột lại mái tóc mình. Minh Tùng chột dạ lo lắng, anh ngồi xuống bên cạnh Thùy Trang, ấp úng nói:
– Anh xin lỗi… Anh thật hư hỏng… Đừng giận anh được không?
Thùy Trang hai gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt vẫn không nhìn anh bên cạnh. Nàng cũng không biết mình xuống khỏi người Mike lúc nào. Nhưng khi vừa thức giấc nhận ra mình toàn thân lõa lồ ôm ấp một người đàn ông mới gặp hai lần, nhất là cảnh tượng đó lại bị Minh Tùng chụp hình… quả thật nàng rất bối rối không biết phải đối diện với anh thế nào. Nàng có thể giận anh, nhưng lòng lại không khơi lên được một cơn giận dữ. Anh chụp hình nàng còn ít sao? Sở thích của anh nàng không phải không biết… Nhưng điều làm Thuỳ Trang bối rối chính là cảm xúc của cá nhân nàng. Nàng lại nhận ra mình thích cảm giác tỉnh dậy trong vòng tay ôm của một người đàn ông, không nhất thiết là anh.
– Anh đưa điện thoại cho em… – Thùy Trang mím môi nói nhỏ.
Minh Tùng ngoan ngoãn đưa điện thoại cho nàng, lòng có chút thấp thỏm. Thùy Trang lướt qua những tấm hình đêm qua, khi đến ba tấm hình cuối cùng gương mặt nàng không kìm được đỏ rực lên. Nàng hai tay bưng kín mặt, vệt đỏ cũng lan đến tận sau gáy… Nhưng làm Minh Tùng ngạc nhiên là Thùy Trang không xóa đi tấm hình nào, cũng không làm gì hết, chỉ dúi cái điện thoại vào tay anh.
– Em… Em đừng giận anh. Em muốn xóa cứ xóa… Là lỗi của anh… – Minh Tùng nài nỉ.
– Em muốn anh trả lời em chân thật… – Thùy Trang chợt nhìn anh thật sâu, nói. – Cảm giác của anh thế nào khi nhìn em… em không mặc gì ngủ trong vòng tay một gã đàn ông khác…
– Anh… – Minh Tùng nhăn nhó gãi đầu.
– Anh thật sự là không biết diễn tả thế nào… – Minh Tùng khổ sở ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng nài nỉ.
Thùy Trang chợt đưa tay sờ vào khối u nổi cộm dưới lớp chăn Minh Tùng quấn quanh bụng. Anh giật thót mình nhưng vẫn không lùi lại. Minh Tùng thấy gương mặt Thùy Trang lúc này ửng đỏ, nàng cắn môi nhìn anh khẽ gật đầu.
– Em hiểu rồi…
– Thùy Trang… Em đừng như vậy… Anh thật ra…
Thùy Trang không trả lời anh, chỉ quay đi. Cởi bỏ tấm chăn trên người, nàng lấy quần áo còn ẩm ướt mặc vào. Nàng thật sự không giận anh, nhưng nàng không biết phải nói với anh thế nào. Hay nên nói, Thùy Trang chưa biết phải đối diện với chính mình thế nào?! “Anh biết không, thật ra em cũng thích…”
– Thùy Trang… em…
– Em… Em không giận anh đâu… – Thuỳ Trang hai gò má ửng đỏ nói.
– Thật sự?! – Minh Tùng ngơ ngác hỏi lại.
– Nhưng nếu anh để lạc những tấm hình đó ra ngoài… Hoặc để ai khác nhìn thấy… Lúc đó em sẽ giận anh thật sự… – Thùy Trang nói giọng vô cùng nghiêm túc.
– Được… anh sẽ đặt khóa folder ngay bây giờ… Cam đoan điện thoại có mất thì những tấm hình này vẫn không ai xem được… – Minh Tùng háo hức, lập tức mở điện thoại lên tạo folder ẩn.
Thùy Trang nhìn anh như tìm được trò chơi mới, mím môi nén cười. Khi nàng vừa mặc quần áo xong thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng tiến vào trong hang động.
“Mike… Mike…”
– Ah hai người đây rồi. Tối qua chắc không khó ngủ lắm chứ… ha ha…
Hai người đàn ông da ngăm đen gốc Philippines tiến vào vừa thấy Thùy Thùy Trang và Minh Tùng liền cười vang hỏi thăm bằng tiếng Anh.
– Chúng tôi không sao! Nhưng Mike bị thương khá nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ anh ta bị nhiễm trùng máu… Các anh phải đưa anh ta vào bệnh viện gấp…
Hai người đàn ông vội vàng tìm thêm người, đặt Mike lên cáng đưa ra khỏi hang. Anh ta được đưa lên một chiếc cano cao tốc… Chiếc cano lập tức gầm lên rẽ sóng lao vút đi.
Và đó là ký ức cuối cùng trong đầu Minh Tùng và Thùy Trang về đảo hòn đảo Boraca. Kỳ trăng mật ngọt ngào và sóng gió của hai người chấm dứt. Trở về cuộc sống hàng ngày của một đôi vợ chồng trẻ với rất nhiều kho tàng ham muốn tiềm ẩn cần khám phá.