Phần 13
Nhưng ngược lại với lo lắng của cả hai người. Khi cả hai ra đến ngoài cửa thì đã không còn Hoa Thiên Thiên đứng ở đó rồi. Hình như nàng nọ cũng chẳng muốn giáp mặt hai người vào lúc này.
Lã Mai quay sang nói vài lời cùng cậu nhỏ rồi giục cậu quay vào nhà. Bản thân nàng thì vội vàng chạy trở về nơi ở của nàng.
Qủa nhiên, trong căn phòng của Lã Mai, Hoa Thiên Thiên đã có mặt ở đó rồi.
Lã Mai không đợi Hoa Thiên Thiên hỏi tới liền tự mình nói toẹt ra mọi chuyện. Tất nhiên, chuyện hai người lúc gặp gỡ nhau và đụ nhau như thế nào nàng cũng tình thật mà kể ra như vậy.
Hoa Thiên Thiên không ngờ mọi chuyện lại xảy ra tày đình mà nàng không biết tí gì. Nàng thật tình không hiểu vì sao Lã Mai lại bất chấp tất cả mà trao thân cho cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ kia.
Lã Mai thở dài rồi cúi đầu nói:
– Tỷ tỷ ngạc nhiên lắm ư ?
Hoa Thiên Thiên gật đầu nói nhỏ:
– Ta không ngờ muội lại có thể dại dột làm vậy ? Làm sao muội lại bỏ bê tất cả mà làm liều đến thế bao giờ. Muội có nghĩ đến tướng công của muội không ?
Lã Mai đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên bật khóc rồi nói:
– Tỷ làm sao biết được ! Tướng công của muội đã bỏ muội mà gá nghĩa cùng kẻ khác rồi. Hai người bọn họ chẳng bao giờ có thể về lại nơi này. Muội biết làm sao đây …
Hoa Thiên Thiên kinh ngạc sững sờ. Nàng thật không dám tin điều Lã Mai vừa nói lại là sự thật. Có ai ngờ được một vị tiểu phụ xinh đẹp và vui vẻ như vậy lại dấu ở trong người một nỗi buồn đau lớn đến thế.
Lã Mai gạt nước mắt nói:
– Ngày thường muội cố vui cười để dấu diếm mọi người. Nhưng nổi buồn này càng dấu lại càng dầy. Làm sao mà muội chịu cho nổi. Hơn nữa, tỷ có biết không. Con người ta ai ai cũng là da là thịt. Cái thèm muốn được đụ cho sướng lồn có phải dễ dàng bỏ qua sao. Muội đã dồn nén dục tình nhiều quá rồi. Đã đến lúc muội phải sống để hưởng thụ con cặc mới được.
Hoa Thiên Thiên không tưởng nàng nọ lại nói như vậy. Nàng không ngờ cái nỗi niềm riêng chỉ có mình nàng cố tình chôn chặt lại cũng hiển thị trên người Lã Mai. Có khác chăng là Lã Mai dám làm để đạt được ước nguyện, còn nàng thì chỉ dám bấu bíu vào cái “đạo đức” và cái “sĩ diện hão” để mà che dấu đi cái thèm muốn rất thật của mình.
Lã Mai thấy Hoa Thiên Thiên ngồi im thì khẽ hỏi:
– Thiên tỷ ! Tỷ không giận tiểu muội chứ. Chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và muội vừa rồi tỷ hãy xí xóa đi nhé !
Hoa Thiên Thiên thấy nàng ta nói vậy thì chỉ còn nước cười gượng gạo rồi thở dài nói:
– Thôi vậy ! Chuyện này tỷ cũng chẳng muốn làm to chuyện. Nhưng muội ngày mai hãy trở về nhà đi. Tỷ không dám để muội ở đây thêm một ngày nào nữa.
Lã Mai biết việc nàng làm vừa rồi là vết nhơ rất lớn cho thanh danh mình. Nay nàng thấy Hoa Thiên Thiên chỉ đuổi nàng đi mà không truy cứu chuyện kia cũng đã là điều đáng mừng rồi. Làm sao nàng lại dám kháng lại ý kiến của Hoa Thiên Thiên nữa.
Thế là sáng hôm sau. Lã Mai rời khỏi nhà Hoa Thiên Thiên. Nàng ra đi mà không thể nói được một lời với cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ. Chuyện này quả là một nỗi đau rất khó chịu đối với người tiểu phụ xinh đẹp nọ.
Còn về phần Hoa Thiên Thiên, nàng không ngờ câu chuyện của Lã Mai lại có thể tác động đến nàng lớn như vậy. Hoa Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy thương cho phận mình và cảm cho cảnh ngộ của Lã Mai.
Một chuyện nữa khiến nàng rất lấy làm khó ngủ là cái hình tượng con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ cứ ẩn hiện trong tâm trí nàng. Hoa Thiên Thiên không sao dứt ra được trong đầu hình ảnh con cặc thật bự của cậu nhỏ đang dựng đứng lên khiêu khích trước mặt nàng. Cái lồn của nàng cứ bức rức cực kỳ khó chịu mỗi khi nghĩ đến con cặc nọ.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong 5 ngày liền. Đột nhiên đến sáng ngày thứ sáu, Hoa Bà Bà đột ngột xuất hiện.
Hoa Thiên Thiên ra cửa đón mẹ vào mà trong lòng cảm thấy bất an. Nàng biết mẹ mình tính tình cổ quái và rất rành rẽ chuyện nam nữ. Nếu nàng không biết cách che dấu cẩn thận thì thế nào cũng bị bà nhận ra chuyện nàng đang thèm con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ.
Thế nhưng Hoa Thiên Thiên đã thực sự lầm. Ngay khi Hoa Bà Bà nhìn thấy mặt con gái bà ta đã phát hiện ra có chuyện rồi.
Là một nữ nhân từng trải. Hoa Bà Bà chẳng cần suy nghĩ lâu cũng nhận ra con gái bà dạo này thể trạng bất an, ăn ngủ không đều.
Hoa Bà Bà làm bộ hỏi chuyện. Rồi trong khi nói cùng con gái, Hoa bà bà đột ngột nhắc đến Ngọc Tiêu Kỳ.
Chẳng ngờ, Hoa Thiên Thiên có tật giật mình. Nàng dù đã cố gắng lắm nhưng giọng nói cũng mất hẳn đi vẻ tự nhiên và hai má bất chợt hồng lên.
Hoa bà bà vốn dĩ có ý khi gửi Ngọc Tiêu Kỳ đến đây. Thế nên Hoa bà bà phát giác ra ngay tình cảnh đặc biệt vừa rồi của Hoa Thiên Thiên.
Là người từng trải, Hoa bà bà cũng chẳng vội vàng lên tiếng hỏi thăm bí ẩn của con gái. Đối với Hoa Thiên Thiên, cần phải để nó tâm phục, khẩu phục thì nó mới chịu nghe theo lời bà.
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Hoa bà bà. Sau khi nghe xong chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ và Lã Mai từ miệng của cậu nhỏ. Hoa bà bà đã nhận ra cái “bất ổn” kia của con gái là gì rồi.
Một hôm, trong lúc Hoa Thiên Thiên đang còn say ngủ, Hoa bà bà đã gọi người trói chặt tay và chân con gái bà vào giường.
Người hỗ trợ đắc lực cho Hoa bà bà, không ngờ lại chính là cô ả Lã Mai kia.
Bọn tỳ nữ trong nhà Hoa Thiên Thiên bị Hoa bà bà cho nghỉ về nhà cả nên không ai ngờ nổi chuyện này.
Còn Lã Mai vì muốn đụ nhau cùng Ngọc Tiêu Kỳ nên đã về phen cùng với Hoa bà bà.
Hai người sau khi trói chặt tay chân Hoa Thiên Thiên bấy giờ mới trở tay dùng kéo cắt nát y phục nàng nọ ra.
Hoa Thiên Thiên vừa kinh hãi vừa lo sợ kêu réo liên hồi.
Hoa bà bà cười cười nhìn cô con gái đã lõa thể ra đó nói:
– Con cưng ! Con cứ nằm yên nơi đây. Để nãi nãi giúp đỡ cho con được sung sướng.
Hoa Thiên Thiên không hiểu gì cả ngơ ngác ra mà nhìn. Bất đồ, nàng nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ được kéo ra. Trước con mắt kinh ngạc của Hoa Thiên Thiên, Ngọc Tiêu Kỳ xuất hiện với toàn thân trần trụi lõa lồ.
Hoa Thiên Thiên càng kinh ngạc hơn khi đi đằng sau Ngọc Tiêu Kỳ là cô nàng Lã Mai cũng trần truồng lõa thể.
Hai người kéo nhau về phía giường ngủ mà Hoa Thiên Thiên đang nằm.
Hoa Thiên Thiên ngạc nhiên quá đỗi nên tròn mắt há miệng ra mà nhìn.
Không ngờ ngay lúc ấy, Lã Mai đi đến nơi liền nhanh tay nhét ngay khăn mùi xoa của nàng vào thẳng miệng Hoa Thiên Thiên.
Hoa Thiên Thiên bị bất ngờ chẳng kịp làm gì, nên chỉ còn cách giẫy giụa và ú ớ ở trong miệng một cách tức tối.
Phần Ngọc Tiêu Kỳ thì không biết nàng nọ là ai. Cậu chỉ nghe Hoa bà bà và Lã Mai nói có một nữ nhân rất tuyệt đang ở trên giường cần đến sự giúp sức của cậu để khỏi bệnh.
Theo hai người thì nữ nhân nọ bị chứng cuồng dâm, chỉ cần cậu đụ thật nhiều vào lồn nàng thì mới có cơ cho nàng khỏi bệnh.
Ngọc Tiêu Kỳ không hiểu ra sao nhưng có người nhờ mình mà bản thân cậu được đụ cũng sướng cặc mình mà chẳng thiệt thòi gì nên cậu nhận lời ngay.
Chính vì mấy lý do đó mà Ngọc Tiêu Kỳ có mặt ở nơi này trong một cơ thể lõa lồ.
Hoa Thiên Thiên ú ớ muốn kêu mà không được, trong khi đó toàn thân nàng bắt đầu bị cậu nhỏ ôm chặt lấy và tấn công vào.
Đầu tiên là hai bầu vú trắng nõn được bàn tay và miệng cậu nhỏ chăm sóc.
Kế đến là những vùng da thịt trên người từ phía trước ngực cho đến tận gót chân cũng bị cậu nhỏ hôn hít liếm láp say mê.
Thế rồi, Hoa Thiên Thiên chợt cảm thấy rùng rợn chân tay khi bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ tiếp tục khám phá tòa thiên nhiên âm phong động của nàng.
Bàn tay cậu nhỏ, vừa vuốt vừa khe khẽ nắn bóp hai bên mép lồn đầy thịt làm cho thân hình Hoa Thiên Thiên run động từng hồi.
Nàng nữa muốn thét lên để ngay cản nửa muốn rú lên vì sướng khoái.
Âm vật Hoa Thiên Thiên cứ mỗi lúc một phình ra với dòng suối tiên từ từ chảy xuống đùi non cho thấy bản thân nàng nọ đã nứng lên quá đỗi rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ ban đầu giẫy giụa dữ dội nhưng càng về sau lại cứ dịu dần rồi nằm im thinh thích mà run động thôi thì cũng đủ hiểu nàng nọ đã nứng lên rồi.
Lã Mai nhìn thấy cảnh Ngọc Tiêu Kỳ mân mê thân hình trần trụi của Hoa Thiên Thiên mà nứng lồn không chịu được. Nàng vừa chọc tay vào lồn vừa khe khẽ nhắc cậu nhỏ sao không địt cho nhanh cái lồn kia đi.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nước dâm đã trào ra lênh láng nơi chỗ kín của nữ nhân nọ thì hiểu rằng Lã Mai nói đúng. Cậu bây giờ không địt lồn nàng này thì còn đợi đến bao giờ.
Thế rồi, cậu từ từ áp người lên thân hình trần truồng của Hoa Thiên Thiên trong khi tay cậu hướng dẫn con cặc đi vào đúng chỗ cái khe lồn.
Hoa Thiên Thiên hai tay, hai chân bị trói, miệng bị nhét giẻ không cách gì chống cự hay phản đối được.
Nàng thấy cái lồn mình cứ mỗi lúc lại được nong ra trong khi cái khối nóng ấm và cương cứng kia cứ từng chút từng chút đi sâu thêm vào trong người nàng.
Hoa Thiên Thiên sướng vô tả. Nàng không ngờ có ngày cái lồn nàng lại được thưởng thức một con cặc to bự như vậy.
Mấy đêm trước nàng đã mất ăn, mất ngủ vì chuyện thèm muốn này rồi, bây giờ đây lại được hưởng thụ thì còn nói gì được nữa.
Thế rồi, Hoa Thiên Thiên chỉ còn nước nằm run rẩy trong sướng khoái trước những phát địt như nện chày của Ngọc Tiêu Kỳ xuống cái lồn nàng.
Hoa Thiên Thiên được đụ sướng quá cứ rùn rùn người mà xuất khí ra ào ào. Nàng dồn nén dục tình lâu quá nên khi phát tiết thì thật là kinh khủng.
Con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ bị cái lồn của Hoa Thiên Thiên liên tục bóp vuốt và nhào nặn khiến cậu cũng sướng tê tái.
Hai người đụ nhau không biết mệt mỏi là gì.
Thế rồi ngày hôm đó, Ngọc Tiêu Kỳ chỉ có ăn ngủ và đụ nhau cùng với Hoa Thiên Thiên mà thôi.
Hoa Thiên Thiên thì do bị trói và bịt miệng nên chỉ còn nước nằm ra đó mà chờ con cặc của cậu nhỏ đụ vào lồn mình.
Chuyện cụp lạc đó kéo dài đến sáng hôm sau. Hoa Thiên Thiên thì cơ thể mệt mỏi rủ rượi nằm yên ra đấy trong khi Ngọc Tiêu Kỳ đã được Lã Mai đưa trở về phòng rồi.
Hoa Thiên Thiên được tha nhưng phải ba hôm sau nàng mới đi đứng lại được bình thường. Nhưng bây giờ nàng đã bị xoáy sâu vào dòng suối tình dục rồi làm sao dứt ra được nữa.
Câu chuyện tình dục sau đó giữa 1 nam và hai nữ là Lã Mai và Hoa Thiên Thiên khỏi cần phải kể nữa cũng có thể hiểu được là sướng như thế nào.
Về phần Hoa bà bà thì đã hài lòng ra đi, trở về Vạn Hoa Lầu của bà.
Còn Ngọc Tiêu Kỳ ở lại hàng ngày được ăn, được đụ thì chẳng cần phải nói nữa.
Có điều, chuyện về sau lại chẳng hề đơn giản đến vậy. Đám bạn của Hoa Thiên Thiên là các vị phu nhân rốt cuộc cũng phát giác ra chuyện lạ. Bọn này ban đầu cũng chỉ nghi ngờ nhưng sau khi dò hỏi tiểu phụ Lã Mai thì nàng nọ đã lộ ra hết chuyện.
Thế là các vị phu nhân nhao nhao tìm đến nhà Hoa Thiên Thiên để chứng thực mọi chuyện.
Không may cho Hoa Thiên Thiên người mở cửa cho các vị phu nhân vào trong nhà nàng lại chính là cô ả Lã Mai.
Vì vậy mà trong lúc Hoa Thiên Thiên cùng Ngọc Tiêu Kỳ đụ nhau đến đoạn cao trào thì các vị phu nhân ai ai cũng đều có mặt.
Bọn này đều sững sờ và phấn khích khi chứng kiến hai kẻ lõa lồ đang đụ nhau đến mức tơi bời.
Và rồi, đầu tiên là Lã Mai lột bỏ y phục trên người đi đến đụ với Ngọc Tiêu Kỳ.
Các phụ nhân còn lại không ai bảo ai cứ thế lần lượt lột truồng ra để mà được đụ cho đã.
Vậy là ngay trong ngày hôm đó, Ngọc Tiêu Kỳ phải tiếp một lúc mấy chục nữ nhân đang trong trạng thái khích dục thì cậu chịu làm sao cho nổi.
Con cặc của cậu vào ra hết cái lồn này đến cái lồn khác làm cho nó rát hết cả ra.
Thế mà vẫn còn không ít các mệnh phụ phu nhân vẫn còn chưa được hưởng khoái lạc nên khó chịu vô cùng.
Hoa Thiên Thiên thấy tình cảnh như vậy đành phải lên tiếng để các bà cho cậu nhỏ được nghỉ. Nàng tuyên bố Ngọc Tiêu Kỳ là của chung nên không việc gì phải vội vàng cả. Ai ai rồi cũng sẽ được đụ cho sướng lồn thôi.
Ngọc Tiêu Kỳ ở lại nơi này trở thành một công cụ cho các nữ nhân hưởng lạc. Bọn họ ngày nào cũng tụ tập ở nhà của Hoa Thiên Thiên để ăn chơi và được đụ cho đã.
Cuộc sống của Ngọc Tiêu Kỳ kể từ lúc đó là “khoái lạc” trong cái “khổ”. Cậu thường xuyên phải tiếp không ít các bà nên mệt mỏi rã rời.
Tuy mỗi ngày Hoa Thiên Thiên đều cho cậu ăn toàn đồ bổ và uống rượu sâm nhưng sức một người thì cự sao cho lại mấy chục người. Mà bọn nữ nhân này ai nấy đều “xa chồng” đã lâu nên nứng lồn kinh khủng. Họ hành hạ cậu nhỏ đến là khổ sở với cái lồn của họ.
May cho cậu nhỏ là cuộc hành dâm tập thể chỉ kéo dài được hai tuần. Đến tuần thứ ba thì có một nhân vật bất ngờ tìm đến. Người này xuất hiện ngay cả Ngọc Tiêu Kỳ cũng không thể ngờ. Đó chính là nàng Tiêu Huệ Lan.
Tiêu Huệ Lan sau khi tìm được phương dược bí truyền có thể chữa được bệnh mù cho Ngọc Tiêu Kỳ thì vội vàng quay trở lại Hạ gia trang.
Nàng không ngờ mới cách đó không lâu mà thế sự đã đổi dời nhanh đến vậy. Ngọc Tiêu Kỳ thì bị đuổi đi chẳng biết lưu lạc nơi đâu, còn Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy thì bị nhốt ở nơi biệt phòng.
Tiểu Thúy Loan thì còn thê thảm hơn. Nàng ta sau khi bị đánh và bỏ đói vài ngày thì bây giờ phải làm công việc của bọn tỳ nữ thấp kém. Nàng ta suốt ngày tất bật và bị đói, bị đòn nên mặt mày, y phục sộc sệch nhìn rất thương tâm.
Tiêu Huệ Lan thấy nàng nọ bị đầy ải như vậy không khỏi chạch lòng liền cứu nàng ra hẳn bên ngoài.
Hai người tìm một căn nhà nhỏ thuê tạm rồi bắt đầu dò hỏi tung tích Ngọc Tiêu Kỳ.
Hai người tìm mãi gần như đã tuyệt vọng thì bất ngờ Tiểu Thúy Loan nhận ra Lý Thiếu Hà trong lúc nàng nọ đi chợ cùng với nữ tỳ.
Tiểu Thúy Loan liền chặn nàng nọ lại để hỏi chuyện về Ngọc Tiêu Kỳ. Thế nhưng Lý Thiếu Hà căm giận Tiểu Thúy Loan không biết sao cho hết thì làm sao nàng ta lại nói ra tung tích của cậu nhỏ mù kia.
Tiểu Thúy Loan không làm gì được liền nhờ vào tay của Tiêu Huệ Lan để khám phá bí mật.
Nàng thần trộm lập tức thể hiện bản lãnh. Ngay trong đêm đó, nàng ta đã đột nhập thẳng vào nơi ở của Lý Thiếu Hà với con dao sáng loáng.
Lý Thiếu Hà khiếp đảm vội vàng kể rõ mọi chuyện ra.
Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan hết sức mừng rỡ vội vàng thúc ngựa đi tìm Ngọc Tiêu Kỳ.
Tiêu Huệ Lan để Tiểu Thúy Loan ở ngoài giữ ngựa. Còn nàng thì bí mật đột nhập vào nơi ở của Hoa Thiên Thiên ngay giữa ban ngày.
Nàng đến nơi chứng kiến cảnh Ngọc Tiêu Kỳ bị mấy chục nữ nhân trần truồng quấn lấy thì nổi giận lôi đình quát ầm lên.
Bọn mệnh phụ phu nhân ai nấy đều thất kinh khi thấy một người bận y phục đen, mặt mày bịt kín, trong tay lại đang lăm lăm một con dao sáng loáng. Cả bọn không ai bảo ai đều la ó, hốt hoảng lùi lại.
Tiêu Huệ Lan bước tới nắm tay Ngọc Tiêu Kỳ kéo cậu nhỏ đứng dậy.
Lúc này trên người Ngọc Tiêu Kỳ không một mảnh vải che thân. Hạ thể cậu dính đầy dịch chất do vừa đụ nhau.
Tiêu Huệ Lan nhìn thấy con cặc của cậu nhỏ còn đang cứng ngắt và đầy chất dịch chảy ra nhớp nhúa thì vừa buồn vừa tức.
Nàng nếu không nghĩ, vì cậu nhỏ đang bị mù lòa không thể tự mình quyết định chuyện đụ đéo kia thì nàng đã phất tay mà bỏ đi rồi.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy bọn nữ nhân la hoảng rồi bất ngờ có bàn tay mềm mại kéo cậu đứng lên thì hết sức ngạc nhiên.
Một điều cậu càng ngạc nhiên hơn nữa là mùi vị của nữ nhân này sao lại quá giống một người. Người này cậu nghĩ đã bỏ cậu đi lâu rồi thì làm sao có mặt ở nơi đây được.
Tiêu Huệ Lan thấy kéo tay Ngọc Tiêu Kỳ mà cậu chàng cứ ỳ ra thì tức giận hừ lên một tiếng miệng nói:
– Ngươi ….
Nàng định quát cậu nhỏ sao không chịu theo nàng, còn đứng lỳ ở đây làm gì ?
Không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ vừa nghe tiếng của Tiêu Huệ Lan thì bật lên mừng rỡ miệng kêu gọi:
– Tỷ tỷ … là tỷ thật sao …
Tiêu Huệ Lan thấy cậu nhỏ mừng rỡ ra mặt khi nhận ra nàng thì cũng thấy ấm lòng. Trong đời nàng ngoài sư phụ ra người đáng cho nàng quan tâm hơn cả chỉ còn có Ngọc Tiêu Kỳ thôi.
Ngọc Tiêu Kỳ và Tiêu Huệ Lan ra thẳng ngoài sân. Hai người tay trong tay chạy đến bên khúc tường thấp.
Tiêu Huệ Lan vượt tường ra ngoài rồi dẫn Ngọc Tiêu Kỳ ra theo.
Hai người quay trở lại nơi dấu ngựa ở cách đó không xa.
Ngọc Tiêu Kỳ thì hết sức mừng rỡ. Cậu nắm chặt tay Tiêu Huệ Lan mà trong dạ bồi hồi khó tả lên lời.
Tiêu Huệ Lan kéo cậu đi đâu thì Ngọc Tiêu Kỳ chạy theo đến đó. Thậm trí cậu cũng quên mất là bản thân đang trần truồng chẳng có chút y phục nào để che lấy con cặc vẫn còn đang cương cứng.
Tiểu Thúy Loan vừa nhìn thấy hai người thì mừng rỡ vội chạy lại đón.
Thế nhưng nàng thấy cậu nhỏ toàn thân lõa thể, con cặc cứng ngắt thì giật mình kêu lớn:
– Ơ ! Kỳ đệ làm sao thế kia ?
Tiêu Huệ Lan đã dừng lại, còn Ngọc Tiêu Kỳ thì thở hổn hễ vì chạy quá nhanh. Cậu chẳng kịp nói rõ chuyện mình thì Tiêu Huệ Lan đã đáp sẵng:
– Uh ! Kỳ đệ của muội đang đụ lồn người ta chứ còn sao nữa ! Muội chẳng nhìn thấy ư ?
Tiểu Thúy Loan kinh ngạc mà hỏi vậy, nhưng khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần nàng thì nàng đã nhìn thấy con cặc của Ngọc Tiêu Kỳ còn đang cứng ngắt với cái đầu khấu đỏ bầm dính đầy dịch chất.
Tiểu Thúy Loan ngớ người ra chẳng hiểu ra làm sao cả.
Ngọc Tiêu Kỳ thì nghe tiếng đã nhận ra nữ nhân nọ chính là Tiểu Thúy Loan tỷ tỷ rồi. Cu cậu cũng không khỏi ngạc nhiên vì cậu biết Tiểu Thúy Loan vốn là tỳ nữ của nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm. Bây giờ Tiểu Thúy Loan ở đây còn Hạ Mộng Cầm thì ở đâu ???
Tiêu Huệ Lan thấy Tiểu Thúy Loan kinh ngạc há mồm, trợn mắt nhìn vào con cặc của cậu nhỏ còn đang cương cứng thì tức khí nói:
– Thật không thể tưởng được. Loan muội có biết không, ở trong kia có một lũ đàn bà trần truồng bu lấy Kỳ đệ mà địt. Thật tức chết đi được.
Tiểu Thúy Loan đã phần nào hiểu ra mọi chuyện. Nàng nghĩ lại cũng thấy tức mình thay cho tiểu thơ Hạ Mộng Cầm của nàng.
Trong lúc tiểu thơ của nàng và nàng chịu không biết bao nhiêu là khổ sở. Thì cái con cặc kia lại chui hết vào cái lồn này đến cái lồn khác thì bảo sao nàng không nổi nóng cho được.
Tiêu Huệ Lan nói xong tưởng chỉ cho hả giận. Không ngờ nàng nhìn lại thấy mặt mày Tiểu Thúy Loan tái xám lại vì giận thì không khỏi kinh hãi thầm. Qủa là con người ta yêu càng nhiều thì hận lại càng sâu.
May cho Ngọc Tiêu Kỳ là cậu nhỏ bị mù lòa. Bản thân cậu không thể tự mình làm được chuyện dâm dục kia. Nếu chẳng phải bọn nữ nhân tự nguyện hành sự thì làm sao cậu nhỏ lại có thể đụ được bọn họ.
Tiểu Thúy Loan mặc dù giận lắm nhưng cũng chưa đến nỗi hồ đồ. Nàng ngước nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ vẫn còn đang trần truồng đứng thở.
Tiêu Huệ Lan nheo mắt cười khẽ, đoạn nói:
– Chúng ta mau rời khỏi đây rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Bọn người trong kia biết đâu lại phái người theo truy đuổi thì phiền lắm.
Nàng nói xong không đợi Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan có ý kiến liền lấy ngựa phi nhanh trở về.
Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan bỏ nàng lại một mình cùng Ngọc Tiêu Kỳ thì hốt hoảng gọi với theo:
– Lan tỷ tỷ … đợi muội với …
Nàng nói rồi vội vàng chạy lại nhảy ngay lên ngựa.
Ngọc Tiêu Kỳ thấy tiếng ngựa hí, gõ móng đồm độp xuống đất thì sợ Tiểu Thúy Loan cũng bỏ cậu mà đi nốt nên hốt hoảng kêu lớn:
– Loan tỷ tỷ … Loan tỷ tỷ….
Tiểu Thúy Loan thấy cậu nhỏ mặt mày hớt hãi thì không nhịn được cười. Cô nàng vừa nãy tức tối vì việc Tiêu Huệ Lan bỏ đi để nàng phải ở lại gánh lấy cậu nhỏ. Nhưng bây giờ nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ như vậy thì cũng có phần thích thú.
Tiểu Thúy Loan tế ngựa lại bên cậu nhỏ rồi đưa tay nắm lấy tay cậu, hướng dẫn cho Ngọc Tiêu Kỳ nhảy lên ngựa ngồi phía sau nàng.
Hai người một một nam một nữ ngồi chung trên ngựa cứ vậy mà đi.
Ngọc Tiêu Kỳ lần đầu tiên biết cưỡi ngựa là như thế nào nên sợ hãi cứ ôm chặt lấy eo thon của người thiếu nữ.
Tiểu Thúy Loan biết Ngọc Tiêu Kỳ sợ hãi nên để ngựa chạy nước kiệu. Chẳng ngờ Ngọc Tiêu Kỳ ôm nàng chặt quá làm cho con cặc kia đang cứng ngắt cứ đâm vào sau lưng nàng.
Tiểu Thúy Loan thấy nhột nhạt hết cả người. Khuôn mặt nàng thoát cái trở nên đỏ bừng vì xấu hỗ lẫn phấn khích.
Hai người đi mãi rồi cũng về được đến nơi ở trọ của Tiêu Huệ Lan và Tiểu Thúy Loan. Lúc này trời cũng đã chiều, con đường đến nhà trọ vắng hẳn người qua lại.