Phần 18
Hoàng nhìn theo chiếc máy bay của hãng Air France chở Phượng cho tới khi nó chỉ còn lại là một chấm nhỏ bé xíu màu đen trên bầu trời Sài Gòn mùa thu xanh thẳm thì mới quay trở lại. Hắn không quên được việc khi hắn làm tình với Phượng trong phòng vệ sinh ở sân bay, lúc mặc lại quần áo thì Phượng vẫn không quên dặn dò hắn phải quan tâm đến Chi.
Khi chia tay, có lẽ Phượng đã dồn toàn bộ tình yêu dành cho Hoàng vào việc ấy, Phượng muốn cho người đàn ông của đời mình được hạnh phúc viên mãn bên người yêu. Người đàn bà trước giờ luôn bị coi là độc địa như rắn rết giờ Hoàng mới thấy là cao thượng biết chừng nào. Hắn quyết không thể nào dối lòng thêm nữa, làm như vậy không chỉ là hắn tiếp tục lừa dối chính mình mà còn là phụ lại với tấm lòng của Phượng dành cho hắn.
Cầm tập tài liệu Phượng để lại trên tay, Hoàng không hề ngập ngừng khi nhấc máy gọi cho Chi, nàng đang bị gã trai mà nàng nhiều lần chung đụng thân xác lừa dối đến mức trắng trợn và đê tiện. Số điện thoại đã rất lâu hắn không gọi nhưng hắn vẫn nhớ như in trong đầu. Giọng nói ngọt ngào của nàng vang lên ở đầu dây bên kia, hắn cất tiếng trước:
– A lô, Chi đó à. Tôi là Hoàng đây, tôi có việc rất quan trọng muốn gặp Chi một lúc, không biết Chi có được không?
Ngồi từ xa Hoàng cũng có thể nhận ra Chi, vẫn dáng đi mà Hoàng vẫn giữ trong đầu óc của hắn, những bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn tựa như một cô diễn viên múa đang trên sân khấu. Nàng vẫn không có chút gì thay đổi suốt thời gian qua, vẫn mái tóc dài óng ả xõa xuống bờ vai trắng ngần tròn lẳn gợi cảm, chiếc váy dài tới đầu gối ôm lấy những đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt đen huyền mở to như một thiên thần.
Thời gian trôi qua vùn vụt, đứng đối diện với Chi mà Hoàng có cảm giác tất cả mọi thứ đều như mới xảy ra ngày hôm qua. Hắn như cảm nhận được nguyên vẹn tất cả mọi cảm xúc mà Chi mang lại cho gã, cảm giác xấu hổ khi lần đầu hắn gặp gỡ nàng trong trạng thái không có một mảnh vải nào trên người, cảm giác hân hoan sung sướng lúc nàng và hắn ôm chầm lấy nhau khi công ty của nàng lần đầu thành công, cảm giác bồi hồi khi hắn nhận từ tay nàng gói đồ ăn tối lúc hắn và nàng phải làm việc tới tận đêm khuya. Tất cả những điều đó chợt sống lại trong hắn để cho hắn nhận ra mình yêu Chi, nhớ nàng và cần nàng mãnh liệt tới chừng nào.
Vẫn những gì ở nàng mà hắn từng tưởng tượng ra, chỉ trừ một thứ. Nàng không đến với Hoàng bằng một nụ cười như hắn vẫn mong đợi, thay vào đó là một khuôn mặt nghiêm nghị, nếu không nói là thờ ơ. Hoàng cười gượng gạo và ngập ngừng mời nàng ngồi xuống, hắn và nàng chào hỏi một vài câu hỏi thăm xã giao. Hoàng thực sự cảm thấy ngỡ ngàng và bất ngờ trước thái độ ấy của Chi, có lẽ hắn không đón chờ một sự lạnh nhạt đến vậy ở nàng.
Hắn đưa cho nàng quyển thực đơn, Chi chưa gọi mà hắn đã đoán được nàng sẽ gọi gì, hắn mỉm cười sung sướng vì mình còn nhớ được chính xác những món mà Chi yêu thích ngày xưa. Hắn cũng vui vì nàng gọi những món ấy, điều đó rất có ý nghĩa với hắn, có nghĩa là nàng vẫn như ngày xưa và chưa có gì thay đổi.
Chi không thể tin nổi vào những gì Hoàng nói, nàng không thể nào tin nổi việc mình bị qua mặt trắng trợn đến vậy. Quả thực là thời gian qua nàng cũng hơi thấy ngờ ngợ vì những kế hoạch kinh doanh của công ty nàng luôn bị thất bại vì chậm chân hơn các đối thủ cạnh tranh khác, một số hợp đồng nhận thầu của công ty tưởng đã cầm chắc trong tay vậy mà cũng để tuột mất.
Nhưng những gì mà Hoàng đang nói khiến nàng không thể nào có thể chấp nhận được, nàng đã rất tin tưởng Dũng – trợ lý mới của nàng, tin tưởng hắn giống như nàng đã từng tin tưởng Hoàng ngày xưa. Một người phụ nữ khi đã đặt trọn niềm tin vào một người đàn ông thì không bao giờ nghi ngờ anh ta, nàng cũng vậy, nếu không muốn nói là nàng còn làm với Dũng những việc còn ghê gớm hơn khi xưa với Hoàng nhiều.
Nàng chưa từng bao giờ lên giường, chưa bao giờ cởi truồng trước mặt Hoàng nhưng nàng đã làm những việc ấy với Dũng, thậm chí làm với anh ta cái chuyện xấu xa ấy rất nhiều, rất nhiều lần, nhiều đến mức ngay bản thân nàng cũng chẳng thể nào nhớ nổi mình đã làm tình với Dũng bao nhiêu lần, đã ngủ lại nhà anh ta bao nhiêu đêm, đã bao nhiêu lần bị anh ta đánh thức vì anh ta đòi hỏi chuyện ấy vào lúc sáng sớm khi nàng còn ngái ngủ.
Chi bàng hoàng bởi những gì Hoàng nói với nàng sao quá phũ phàng, không, nàng không thể tin những gì anh ta nói. Người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng – nàng tuyệt đối không yêu anh ta, nàng căm ghét anh ta vì anh ta đã bỏ nàng mà đi trong chính lúc nàng cần tới anh ta nhất. Giờ anh ta lại quay trở lại để nói xấu người đàn ông đang ngày đêm chăm sóc lo lắng từng li từng tí cho nàng. Nàng không muốn tin vào anh ta, nhưng không hiểu sao bản năng của nàng lại khuyên Chi những gì anh ta nói với nàng hoàn toàn là sự thật.
Mặt đất dưới đôi chân của Chi như mềm nhũn ra bởi sức nặng tinh thần mà nàng đang phải chịu đựng. Đáng lý ra nàng phải vui mới đúng, đã quá lâu rồi nàng chờ đợi cái ngày hôm nay, cái ngày mà Hoàng tìm trở về với nàng. Hoàng vẫn thế, vẫn phong trần, vẫn bụi bặm như ngày xưa, có điều trong mắt gã Chi đã không thể đọc được vẻ bất cần bướng bỉnh nữa mà thay vào đó là một sự nghiêm nghị đến kỳ lạ. Nàng ghét hắn, Hoàng chẳng mang lại cho nàng bất kỳ điều gì tốt đẹp cả, đúng vào lúc nàng đang tràn trề nhựa sống, nàng đang được yêu và… sắp yêu một người đàn ông khác thì hắn lại tìm về với nàng.
Chi quá mâu thuẫn, đến mức nàng cầm tập tài liệu Hoàng đưa trên tay đọc một lúc lâu trước khi hất tung cả đống giấy tờ vào mặt gã, người đàn ông mà nàng yêu nhất trên cõi đời này, còn hơn cả người chồng quá cố, Chi vùng chạy ra ngoài, nàng như đui mù trước xung quanh nơi rất nhiều những người khách khác đang đổ dồn nhìn về phía nàng và Hoàng.
Hắn ngồi chết lặng, thực ra thì Hoàng đã lường trước được điều này và phản ứng bộp chộp đó của Chi. Nàng qua tổn thương và trái tim yếu mềm không thể chịu nổi một cú sốc như vậy. Hắn lầm lũi thu nhặt đống giấy tờ mà Chi vứt lăn lóc trên sàn và trên bàn ăn, hắn hiểu nàng cần thời gian để chấp nhận sự thực mà nàng vừa được biết. Hoàng linh cảm thấy giữa nàng và gã trợ lý mới có gì đó không bình thường, có lẽ mối quan hệ giữa hai người bọn họ theo như lời của Phượng là đã vượt quá mọi giới hạn. Hắn không ghen, mà cũng chẳng có quyền gì để ghen nhưng sao hắn vẫn thấy cay đắng, cho cả hắn và Chi.
Chi bảo người tài xế lái xe taxi chở nàng về thẳng công ty, giờ này vẫn đàn là giờ làm việc, nàng muốn hỏi Dũng cho ra lẽ mọi chuyện. Nàng không muốn những gì Hoàng vừa nói với nàng là sự thật chút nào nhưng những chứng từ khi nãy nàng vừa xem là không thể phủ nhận. Chẳng lẽ nàng lại lầm lẫn một lần nữa hay sao, mọi thứ giữa nàng và Dũng xảy ra quá nhanh, nàng coi anh ta như một người thay thế Hoàng trọn trái tim mình.
Chính vì thế mà thực sự nàng chưa hiểu rõ anh ta, tính cách của anh ta nhiều lúc nàng cũng chưa biết rõ. Đến giờ nghe những gì Hoàng vừa nói Chi mới thấy giật mình. Nàng tự trách mình sao quá nông nổi bồng bột vội vã trao gửi tất cả những gì nàng có cho một người đàn ông mà những gì nàng biết về anh ta gần như mới chỉ là bắt đầu. Chi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình đang nghĩ gì trong đầu, một mặt nàng dĩ nhiên mong muốn những gì Hoàng nói không là thật, nhưng nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, liệu nàng và Hoàng còn có thể quay trở lại với nhau được nữa không, liệu… liệu người ấy có còn chấp nhận nàng không khi mà nàng đã ngu dại khiến cho thân thể của mình nhơ nhớp với một gã đốn mạt đê tiện.
Nàng gặp Dũng ở phòng làm việc riêng, như mọi khi nàng chờ cho hắn vào phòng làm việc của nàng rồi khóa cửa lại. Dũng đứng đó cười giả lả, có lẽ hắn tưởng nàng vì muốn cùng hắn làm tình nên mới gọi riêng hắn vào phòng như vậy:
– Sao thế cưng, nứng quá cũng cố chịu đựng đi. Nhỡ có người nào biết được thì sao, rồi đêm nay về nhà anh anh đền cho cả đêm, thích kiểu gì anh cũng chiều được hông.
Chi không trả lời, nàng nhìn chăm chú vào gương mặt của gã như để tìm kiếm một điều gì đó mà trước giờ nàng không nhận ra, có lẽ là một sự giả dối nào đó ở Dũng. Có vẻ như gã vẫn chưa nhận thấy điều gì mà vẫn tiếp tục ba hoa:
– Nhưng nếu em bứt rứt quá không chịu nổi thì làm luôn ở đây cũng được thôi, mới lạ có khi lại càng thích thú. Chỉ cần em cởi cái quần si líp ra thôi, không cởi quần áo ra cũng được, em thòi cái lỗ ấy ra thì kiểu gì anh cũng có cách đút được vào. Sao muốn không, muốn thì bà giám đốc tụt quần ra đi chứ, chờ đến đêm thì cũng lâu ra phết đấy. Kiểu này thì phải báo với Công đoàn thôi chứ giám đốc hành hạ bóc lột trợ lý mọi lúc mọi nơi như thế này thì chết…
Dũng đột ngột im bặt, không phải là hắn hết hứng để pha trò, càng không phải hắn không muốn đè ngửa Chi ra mà địt, hắn muốn làm cái việc ấy quá đi chứ. Nhưng có điều giờ hắn mới thấy là nãy giờ vào phòng chỉ có mình hắn độc thoại, Chi hoàn toàn câm lặng, nàng chỉ nhìn miệng hắn lúc hắn còn đang mải ba hoa. Dũng thấy lành lạnh dọc theo sống lưng, có cảm giác như thể hắn là một kẻ tội đồ đang đứng trước bồi thẩm đoàn luận tội, nụ cười của hắn bỗng méo xệch thảm hại.
– Có chuyện gì vậy Chi, sao em lại…
– Có phải anh đã bán đứng tôi không Dũng.
Chi ngắt lời hắn, quyết đoán, dứt khoát và đột ngột.
– Sao em lại nói thế, anh tuyệt đối không vầy, ai nói với em thế, em bảo đối chất với anh.
Người ta thường nói kẻ nói dối dù giỏi đến mấy cũng không thể che giấu được qua ánh mắt vì thế tất cả những kẻ nói dối luôn tìm cách không để người khác nhìn được vào đôi mắt của mình. Chi nhìn thấy rõ nét bàng hoàng trong con mắt của Dũng, đến bây giờ nàng mới nhận ra cặp mắt của gã ti hí, điều mà lâu nay nàng lại sơ suất không để ý, hắn là một kẻ nói dối:
– Tôi có bằng chứng, anh không cần thiết phải nói dối tôi nữa. Tôi chờ đợi ở anh một lời giải thích như một người đàn ông chân chính. Tại sao tôi đối xử với anh như vậy, tôi trao cho anh tất cả, tin tưởng anh đến mức ngay đến thân thể tôi tôi cũng không tiếc anh, vậy mà anh lại phản bội lại lòng tin của tôi như vậy chứ.
– Không, chắc là có ai đó ghen ghét nên đặt điều vậy thôi chứ anh tuyệt đối không phải là người như thế. Anh yêu em, em biết rồi mà. Sao em lại có thể nghi ngờ anh như vậy.
– Anh có cần tôi nói ra vài cái tên hay không. Ví dụ như ông Thịnh phòng Kế hoạch công ty Bắc Hải hay ông Du ở công ty 168. Hay là cô hòa ở Đồng Nai… Bấy nhiêu đã đủ với anh chưa?
Chi mỉm cười, nàng đã thấy mặt mũi của Dũng chuyển hoàn toàn sang màu trắng nhợt, không còn một giọt máu. Những cái tên Chi vừa nói ra với Dũng đủ cho thấy là nàng đã biết tất cả. Thực ra Chi mới chỉ nghe loáng thoáng qua Hoàng và xem số chứng từ. Chi không biết gì nhiều hơn những cái tên. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã là quá đủ để nàng bóc trần bộ mặt giả dối của gã đàn ông mà đã bao đêm nàng gối đầu vào ngực hắn ngủ thiếp đi trong trạng thái lõa lồ.
– Thôi được, cô đã biết đến thế thì tôi cũng chẳng có gì để nói nữa cả. Đúng là tôi làm đấy, tôi là thằng hai mang đấy, cô muốn làm gì tôi bây giờ đây. Chẳng lẽ cô lại nỡ đuổi việc tôi hay sao, thế thì khi có nhu cầu cô sẽ tìm ai mà đòi hỏi đây. Ở cái công ty này ngoài tôi ra chẳng có thằng đàn ông nào có thể kham nổi cô lúc ở trên giường đâu.
– Tôi chờ đơn xin thôi việc của anh, ngay ngày mai. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh làm ơn cút ngay cho tôi nhờ. Đừng có quên viết đơn xin nghỉ việc, tôi sẽ để cho anh ra đi trong danh dự và im lặng.
Gã đàn ông nhếch mép, gã nhìn nàng với một cái nhìn gần như là khinh bỉ nàng, trước nay chưa bao giờ Chi bị một gã đàn ông nhìn với cái kiểu như thế.
– Đơn xin việc tôi đã đề phòng viết sẵn rồi, lúc nào tôi cũng mang theo người, mời bà giám đốc xem và phê duyệt giùm cho.
Hắn nói và đưa cho nàng một chiếc phong bì màu vàng nhạt lấy ra từ chiếc cặp, phong bì khá to và dầy. Chi bóc ra xem và không còn tin vào mắt mình, nàng tuột tay đánh rơi cả xấp hình dày cộm xuống mặt bàn. Tất cả đều là hình khiêu dâm, người đàn bà trong ảnh hoàn toàn không có một mảnh vải trên người, da thịt trắng nõn, những bộ phận thầm kín, vú và lồn đều phơi bày nguyên vẹn trên hình, và đau đớn là người đàn bà ấy chính là nàng.
Có lẽ hắn đã chụp trộm nàng trong lúc nàng ngủ, thường thì sau khi làm tình thỏa mãn xong là Chi ngủ rất say. Chính lúc đó thì gã đàn ông đê tiện ấy đã lôi máy ảnh ra để ghi lại những cảnh tượng dâm ô ấy. Chi chỉ dám liếc qua trong vài giây đồng hồ song nàng cũng thấy là những bức ảnh chụp nàng khoả thân tởm lợm đến mức không thể nào tởm hơn được nữa.
Có bức ảnh Dũng kéo toạc hai chân nàng ra rồi chụp cận cảnh cái lỗ lồn đỏ hỏn của nàng, Chi trông thấy cả tinh dịch trắng hếu của gã vẫn đang rỉ ra khỏi lồn nàng. Hắn cố tình vạch lồn nàng ra như vạch lồn một con lợn cái để mà chụp cái thầm kín của nàng. Lại có bức hắn dí cái của nợ của gã vào miệng nàng, trong lúc ngủ say không biết gì và chụp như thể nàng đang bú cho hắn.
Những bức hình tuy là nàng đang ngủ nhưng Dũng đã khéo léo dàn cảnh như thật, như thể nàng là một cô gái chuyên chụp hình khiêu dâm thứ thiệt. Ngoài chính Chi ra, có lẽ nàng nghĩ chẳng một ai tin là nàng bị chụp trộm trong lúc ngủ, những bức ảnh quá đỗi sống động với một cô người mẫu có thân thể tuyệt vời. Nàng xé toạc tất cả ảnh rồi quẳng những mẩu rách rời vào sọt rác ngay trước mặt Dũng:
– Anh còn nhiều lắm ở nhà đó, nếu em muốn anh sẽ phân phát giúp em cho cả thành phố này cùng được chiêm ngưỡng một thân thể tuyệt vời. À quên, anh còn quay được mấy cuốn băng ghi lại cảnh thần tiên của hai đứa mình đó, em có muốn xem luôn thể thì qua chỗ anh nha. Quay trộm nên không được nét như DVD có điều khuôn mặt của em lên hình rõ lắm, ăn ảnh lắm. Mà toàn cảnh em bú cho anh rồi đòi anh địt đủ kiểu mới hay chứ.
– Bỉ ổi… – nàng tát hắn một cái nảy đom đóm mắt.
– Đánh hay lắm, xứng đáng lắm.
Gã xoa xoa cái má còn hằn cả vết ngón tay của Chi, chợt giọng gã gằn lên ghê rợn:
– Cô không có quyền gì với tôi hết hiểu chưa. Giờ cô thuộc về tôi, chính tôi mới là người có quyền ra lệnh. Cô muốn đuổi tôi, được thôi, nể tình cô nhiều lần hầu hạ đem lại khoái lạc cho tôi, tôi lấy rẻ cô 5 tỷ cho mấy cái bức ảnh và băng hình. Được chứ em yêu – hắn vuốt má nàng trong lúc Chi run lên vì tức giận.
– Đừng có nghĩ ngợi gì, hay là cô muốn cả thành phố này được biết cô dâm dục đến mức nào. Tôi sẽ dán cả ảnh trần truồng của cô ở trường con cô đang học, lũ trẻ 6 – 7 tuổi cùng trường mà được xem cái cảnh cô banh lồn ra khoe khoang thì chắc là con trai cô tự hào lắm đó.
Hắn rít lên qua kẽ răng:
– Quên cái chuyện đuổi việc tôi đi, cuối giờ làm việc tôi sẽ đưa cô về nhà tôi, cô phải thức cả đêm nay cho tôi địt, đừng có chống lại. Tôi ra ngoài làm việc đây, nhớ cuối giờ chờ tôi đừng trốn. Đêm nay tôi sẽ cho cô biết yêu đương thực sự tuyệt thế nào. Tôi muốn cả tiền và cả thân xác cô hiểu chưa. Khi nào đủ tiền và địt cô đủ chán chê thì tôi sẽ để yên cho cô.
Hắn đóng sập cửa bước ra để lại Chi trong tâm trạng đau đớn và trống trải. Nàng đau đớn quá đỗi, đau đớn đến mức muốn khóc mà chẳng thể nào khóc nổi, Chi bấm máy gọi cho Hoàng, giờ chỉ có anh là người có thể cứu nàng thoát ra khỏi cảnh ê chề nhục nhã đến tột cùng này.
Chi nằm ngửa ra giường trong khi gã trần truồng đè lên bụng nàng đang thở hổn hển, hắn thở dài hồng hộc như một con chó đã được thỏa mãn. Gã dồn toàn bộ sức nặng đè lên người nàng, phía trên gã vẫn không ngừng đưa lưỡi liếm khắp mặt nàng, cái vật ẩm ướt ấy đặt lên mũi, lên mắt nàng trong lúc Chi chỉ còn cảm thấy một sự ghê tởm và căm ghét đến cùng cực.
Nàng không bị hãm hiếp, mà ngược lại, nàng chủ động làm tình với gã, có điều sự chủ động này của Chi là do sự ép buộc đến trắng trợn của gã. Đây không phải là lần đầu tiên nàng làm tình với Dũng, không phải lần đầu tiên nàng nằm trên chiếc giường này, trong căn phòng này để làm cái việc ấy giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Nàng chả lạ lẫm gì cái vật đang dần dần mềm đi trong lồn nàng, chả lạ lẫm gì với cái trò liếm láp trước và sau khi làm tình mà Dũng hay làm với nàng.
Hắn dĩ nhiên cũng đã quá quen với những đường cong tuyệt diệu trên thân thể nàng, những núi đồi thung lũng mà hắn đã không biết bao nhiêu lần được nàng cho phép thám hiểm đến tận cùng. Mọi thứ đêm nay vẫn xảy ra như mọi khi, Dũng vẫn làm tình với nàng theo những tư thế cũ, những động tác cũ, vẫn những thứ mà trước giờ không biết bao nhiêu lần hắn đã đem lại khoái lạc đến cùng cực cho nàng. Nhưng giờ đây thay cho sự hạnh phúc và thỏa mãn mọi khi sau khi làm chuyện ấy, giờ Chi tuyệt nhiên không thể tìm cho mình bất kỳ một sự thích thú hay đam mê nào cho dù là nhỏ nhất với những hành động điêu luyện mà gã đang làm với nàng.
Cơ thể của Chi đêm nay dường như cũng đồng tình ủng hộ những suy nghĩ nặng nề trong đầu nàng, cặp vú trắng nuột của nàng không cương cứng lúc Dũng mút mát hay vuốt ve chúng, đầu vú của nàng mọi khi chuyển thành màu đỏ sẫm mỗi khi làm tình thì nay chỉ hơi phơn phớt hồng cho chiếu lệ.
Ngay cả cái lỗ lồn giữa hai chân Chi, cái lồn mà đã không biết bao nhiêu lần phản bội nàng, ứa nước ra đồng tình khi những gã đàn ông đốn mạt hãm hiếp nàng thì đêm nay cũng trở nên hờ hững đến kỳ lạ. Có vẻ như cái lồn của nàng cũng hiểu được rằng bản thân Chi không hề muốn có buổi làm tình đêm nay một chút nào nên nó cũng phản đối gã gã đàn ông đang địt nàng bằng cách chẳng chịu tiết nước nhờn ra tóe loe để bôi trơn giúp gã.
Dũng lúc ban đầu mới xâm nhập vào bên trong lồn nàng phải cố hết sức mới banh được hai cái mép lồn bên ngoài của Chi mà đút cặc vào, gã không hiểu tại sao cửa thiên đường lại chẳng chịu mở toang ra đón chào gã giống mọi lần. Gã không hiểu mà cũng chả muốn và chả cần hiểu, bởi một lẽ quá đỗi đơn giản, những gì gã muốn thì gã đều đã và đang đạt được. Giây phút mà gã hoàn toàn lột truồng được Chi thì gã chỉ còn hấp tấp địt nàng chứ đâu còn tâm sức đâu mà chú ý đến thái độ của Chi ra sao.
Điều này khác hẳn với những lần đầu tiên khi Chi cho phép Dũng được địt mình, bao giờ gã cũng ân cần hỏi han xem nàng có muốn không, liệu hắn có làm cho nàng bị đau không, mỗi lúc hắn lại hỏi xem nàng có muốn đổi tư thế không, nàng thích địt tiếp tục theo cách nào. Lúc đó, Chi có cảm giác sung sướng bởi nàng đã thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của một người đàn ông từ quá lâu rồi, những cử chỉ ấy của gã đánh thức những gì yếu mềm nhất trong Chi sống lại. Chính cái cảm giác được bù đắp đã khiến Chi lầm tưởng về Dũng, về cái tình yêu chưa bao giờ có hắn dành cho nàng.
Cũng chẳng thể trách cứ Chi vì ngay bản thân nàng cũng đã từng tâm niệm, rồi đây, theo thời gian, theo những lần truy hoan thác loạn suốt ngày suốt đêm, nàng và hắn có thêm nhiều dịp kề cận bên nhau, địt nhau, làm việc cùng nhau thì ở nàng sẽ xuất hiện một tình yêu nào đó dành cho Dũng. Và đến ngày hôm nay thì Chi mới biết là nàng đã hoàn toàn sai lầm, nàng đã tự dối lừa bản thân một cách hoàn hảo và khéo léo không hề thua kém cái cách mà Dũng đã lừa dối nàng.