Phần 17
Phượng nằm rạp xuống áp sát vào người Hoàng để cảm nhận một cách trọn vẹn nhất cảm giác ẩm ướt khoan khoái Hoàng đem lại cho nàng bên trong lồn, Phượng tự cắn vào môi mình đến bật máu trong lúc hành dâm để ngăn cản những tiếng kêu rên khoái cảm mà nàng không thể nào cưỡng lại được. Những giọt nước mắt khi nãy chưa kịp khô thì những dòng mới lại chảy lăn tăn trên gò má. Hoàng nhẹ nhàng đẩy Phượng ra khỏi bụng hắn, dương vật đã tuột khỏi cái lỗ thiên đường của Phượng từ nãy:
– Điều gì làm cho em buồn như thế, nói cho anh biết đi. Đừng cố giấu trong lòng em sẽ cảm thấy nặng nề lắm đó. Anh ở đây bên em là để chia sẻ vui buồn cùng em cơ mà. Nào nói cho anh nghe đi.
Phượng ngập ngừng, những dòng lệ trên má rõ ràng là đang chảy nhanh hơn. Dường như Phượng chỉ muốn ôm chặt lấy Hoàng, muốn nép vào bờ vai lực lưỡng của hắn mà khóc thật to nhưng cố kìm nén:
– Em sẽ nói với anh nhưng không phải ngay lúc này. Đừng bắt em đau khổ hơn nữa có được không anh. Em chỉ xin anh đêm nay đừng bắt em nói gì cả. Làm tình với em đi anh, em chỉ muốn được yêu anh trọn vẹn đêm nay thôi có được không anh.
Hoàng không nói gì thêm, giờ hắn hiểu đêm nay Phượng cần sự im lặng, cần cảm giác được yêu thương còn mãnh liệt hơn cảm giác nhục dục tầm thường hàng ngày. Hắn đạt bà ta ngửa ra giường một cách nhẹ nhàng và cẩn thận như thể trên tay hắn là một bông hoa mỏng manh và dễ vỡ. Thân thể trần truồng trắng ngần mà hắn đã quen thuộc tới mức thuộc lòng từng đường cong, từng vết thẹo giờ lại run lên bần bật trước những cử chỉ điêu luyện của hắn. Hoàng không hiểu gì thêm mà chỉ muốn làm hết sức để cho Phượng cảm thấy thỏa mãn.
Giữa hắn và người đàn bà đáng tuổi mẹ hắn này, tuyệt đối không có tình yêu, hay nói đúng hơn thì chỉ có tình cảm đơn phương mà hắn nhận từ người đàn bà ấy. Nhưng hắn vẫn có tình cảm dành cho Phượng, một thứ tình cảm thật đặc biệt mà hắn chợt nhận ra. Sau mỗi đêm hành lạc với Phượng Hoàng lại thấy mình gắn bó hơn với người đàn bà ấy, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại. Hoàng dần nhận ra Phượng cũng cô đơn và cũng cần có một gia đình đúng nghĩa của nó như biết bao người đàn bà khác, và hắn có trách nhiệm ở bên để an ủi Phượng.
Hắn không còn làm tình một cách miễn cưỡng mà thực sự đã hòa cùng nhịp đập trái tim với Phượng mỗi khi cả hai ân ái. Chính vài thế đêm nay hắn càng làm tình một cách nhẹ nhàng và dịu dàng hơn với Phượng bởi hắn linh cảm thấy trái tim người đàn bà trần truồng đang nằm bên dưới thân thể hắn đang phải chịu một sự tổn thương và tan vỡ to lớn không gì bù đắp.
Hắn hôn nhẹ lên mi mắt long lanh của Phượng trong khi bên dưới xuất tinh vào lồn lần thứ hai, hắn không thể cưỡng lại một tiếng thở dài khoan khoái trong lúc nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Phượng. Phượng cố kìm nhưng không thể chống lại sự hạnh phúc tột cùng của một người đàn bà được yêu, nàng đầu hàng.
Hoàng xuất tinh xong thì thấy vui hơn một chút khi nghe được tiếng rên rỉ ấy, dù sao đó cũng là lần đầu Phượng thốt ra một lời, dù là vô nghĩa. Nhưng Phượng vừa rên rỉ xong thì đã lăn ra bên cạnh hắn, nước mắt chảy ngày một nhiều và cho đến lúc mọi đau đớn không thể kìm lại được, nó như một cơn lũ cuốn phăng bờ đê cuối cùng và cuộn chảy dữ dội. Phượng trần truồng, áp thân thể vẫn còn đượm mùi ái ân, mùi tinh dịch nồng nàn của Hoàng vào người hắn rồi oà khóc nức nở như một đứa trẻ:
– Em sắp phải xa anh rồi Hoàng ơi…
Hoàng không còn tin vào tai mình, vào lời nói của Phượng mà hắn vừa nghe thấy. Tiếng khóc nức nở của Phượng bỗng chốc làm cho trái tim Hoàng bỗng như vỡ tan vì một niềm thương cảm mà ngay bản thân hắn không thể nào lý giải nổi. Hắn lắp bắp như bản năng, câu nói ấy hắn thốt ra không phải vì tình yêu mà vì một tình cảm nào đó mà hắn cũng không thể đặt tên cho tình cảm ấy.
– Không, em sẽ không xa anh, anh sẽ không để em xa anh.
Hoàng siết chặt lấy Phượng để chứng minh cho lời hắn vừa nói mặc cho trong lòng hắn Phượng vẫn thút thít không ngừng.
– Em phải xa anh rồi. Em không muốn đâu Hoàng ơi, em không muốn xa anh một giây một phút nhưng em sắp phải xa anh mãi mãi rồi.
… Bạn đang đọc truyện Bà giám đốc đa tình tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-ngoai-tinh-ba-giam-doc-da-tinh.html
Hoàng nghe những tiếng khóc của Phượng kề bên tai mình mà vẫn không thể tin đó là sự thực. Điều đó đến một cách quá đỗi đột ngột và ngay bản thân Hoàng cũng chưa thể hiểu rõ được bất kỳ lý do nào dẫn đến điều đó. Thời gian qua Hoàng ở bên Phượng hoàn toàn không phải vì tình yêu mà là vì một sự giao kèo tồn tại giữa hai người, có thể gọi đó là một sự đổi chác cũng không sai. Nhưng điều đó không có nghĩa là giữa hai con người cách biệt rất xa về tính cách tuổi tác và địa vị này lại không thể nảy sinh một tình cảm chân thành.
Bấy lâu nay lúc nào Hoàng cũng tự nhủ với bản thân mình rằng hắn đến bên Phượng đơn thuần chỉ vì Chi – người hắn dành trọn tình yêu cháy bỏng. Thế nhưng thực ra chẳng biết tự lúc nào hắn đã tìm thấy ở bản thân mình sự cảm thông và chia sẻ, một thứ tình cảm rất chân thành và trong sáng hoàn toàn trái ngược hẳn với những gì dâm ô đồi bại mà hắn và Phượng vẫn thường làm cùng nhau. Đến giờ phút này khi nghe Phượng nói sắp phải chia tay, Hoàng mới dám thật lòng bày tỏ cùng Phượng những tình cảm của hắn, không phải là tình yêu hay tình bạn mà có lẽ là tình cảm giữa hai con người cùng cảnh cô đơn quạnh quẽ tìm tới nhau một cách bản năng tự nhiên.
Phượng vẫn vùi đầu vào ngực hắn khóc rưng rức, mặc cho những dòng tinh khí của Hoàng vẫn chảy ra rót rét phía bên dưới cửa mình. Cả Phượng và hắn, không ai còn có tâm trạng để lau rửa những thứ nước bầy hầy phía bên dưới, kết quả của một cuộc làm tình đau đớn và đẫm nước mắt chia ly. Hoàng lấy tay xoa xoa những đám nước trên bụng và dưới háng của Phượng để cho nàng khỏi cảm thấy dính bết bẩn thỉu nhưng cũng chỉ qua loa vì mọi tâm trí của hắn đang đặt vào những giọt nước mắt lăn tăn trên khuôn mặt mà giờ với Hoàng bỗng trở nên hết sức thân thương.
Hắn bỗng thấy lúng túng khi lắng nghe những lời nói nức nở nhiều lúc ngắt quãng không thành tiếng của Phượng, hắn nghe mà vẫn chưa thể tin được rằng hắn sắp phải rời xa người phụ nữ này. Hoàng siết chặt hơn Phượng vào lòng để cho hai thân thể trần truồng áp sát vào nhau hơn nữa…
Đứa con gái riêng của Phượng hiện đang sống tại Pháp bị phát hiện mắc một căn bệnh lạ về não, Phượng nhận được tin đã vội tức tốc liên hệ sang bên đó. Ngay sau khi phát hiện thì người ta đã tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, tính mạng không còn bị đe dọa song có lẽ cô gái sẽ bị mù suốt đời vì một số dây thần kinh đã bị tổn thương. Phượng có hai đứa con riêng, đứa con gái mắc bệnh là đứa út, năm nay mới có mười chín tuổi. Chẳng còn cách nào khác Phượng đã quyết định bán lại toàn bộ công ty rồi chuyển sang sống tại Pháp để chăm sóc cho đứa con.
Nước mắt không thể nào ngừng chảy, đôi môi vốn đầy quyến rũ của Phượng giờ run rẩy và tái nhợt, Hoàng bỗng cảm thấy mình trước giờ vẫn chưa hiểu hết người đàn bà mà cả năm qua không ngày nào là mình không cùng làm tình, chung chăn sẻ gối. Hoàng không thể ngờ tình mẫu tử ở con người mà hắn luôn cho là vô cùng dâm đãng và vô cảm này lại mãnh liệt đến thế:
– Em không muốn xa anh nhưng không thể nào bỏ mặc đứa con mình rứt ruột đẻ ra trong hoàn cảnh như vậy được. Trước giờ con bé và anh trai luôn cho em là một người mẹ tồi, cũng đúng thôi vì em chưa bao giờ là người mẹ biết chia sẻ với chúng. Bây giờ là lúc hai đứa nó cần em nhất, em không thể…
Giọng nói đứt quãng vì những tiếng nấc đau đớn nghẹn ngào.
– Em không thể tưởng tượng con bé sẽ sống thế nào nếu cả quãng đời còn lại không được nhìn thấy ánh sáng nữa, nó mới chỉ có mười chín hai mươi, cuộc sống mới chỉ bắt đầu thôi mà.
Hoàng chỉ còn biết an ủi Phượng bằng những cái vuốt ve trìu mến như để xoa dịu đi những đau đớn trong lòng Phượng:
– Em làm vậy là đúng, anh tin cô bé sẽ hiểu được tình cảm của em. Nếu em muốn thì anh sẽ đi cùng em sang bên đó, có được không.
Đột nhiên hắn thấy những giọt lệ ngừng chảy trên khuôn mặt của Phượng, nàng quay lại phía hắn nở nụ cười hiền từ và thánh thiện, một nụ cười thực sự của một người đàn bà nhân hậu.
– Không được đâu, thời gian qua em biết là mình đã quá ích kỷ chỉ chăm chăm giữ anh ở bên. Em biết anh không yêu em nhưng em…
– Không anh yêu em, anh nói rồi mà, tuổi tác không quan trọng, anh lúc đầu thì… nhưng giờ anh mới nhận ra là anh yêu em, anh không muốn sống thiếu em Phượng à.
– Anh đừng ngắt lời cứ để em nói hết đã. Anh không thể yêu em được, anh không thể nào sống mãi bên cạnh một bà già như em, anh cần một cuộc sống khác với thế này. Em biết anh còn yêu Chi, anh làm tất cả những chuyện này đều vì cô ấy, em hiểu hết chứ. Em có thể chiếm đoạt trọn vẹn thể xác của anh nhưng trái tim của anh thì luôn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Hoàng không thể nói gì, sự im lặng của hắn cũng đồng nghĩa với việc Hoàng chẳng thể phủ nhận sự thật mà Phượng đang nói tới.
– Anh không thể đi cùng với em được, anh còn có việc phải làm ở đây.
Phượng ngập ngừng một chút, có lẽ trong thâm tâm nàng đang phải đấu tranh rất dữ dội xem liệu có nên nói cho Hoàng biết điều này hay không.
– Chi đang bị người ta đưa vào bẫy anh có biết không, thời gian gần đây công ty của cô ấy làm ăn ngày càng thua lỗ. Công ty của cô ấy đang có gián điệp bên trong, rất nhiều thông tin nội bộ đã bị nội giác tiết lộ ra ngoài nên mọi chiến lược đều bị các công ty khác nắm bắt hết từ trước rồi.
– Nội gián?
Hoàng há hốc miệng ngạc nhiên, đêm nay Phượng khiến cho gã đi từ bất ngờ này đến hoảng hốt khác.
– Đúng vậy, anh chàng trợ lý mới của Chi chính là gián điệp tiết lộ thông tin tuyệt mật của công ty ra bên ngoài. Em cũng mới chỉ biết chuyện này hôm qua. Hôm qua em bán số cổ phần của em ở công ty thì tay giám đốc có quen biết với em mới buột miệng nói ra chuyện này. Hắn đã trả một khoản tiền rất lớn cho tay trợ lý của cô Chi để gã làm tay trong cho hắn. Anh phải báo cho cô ấy biết chuyện này, nếu không chẳng sớm thì muộn cũng bị khuynh gia bại sản đó.
– Nhưng giữa anh và cô ấy đâu có còn quan hệ gì đâu, anh chẳng thể đến gặp cô ấy mà tự dưng nói ra việc này được. Hơn nữa anh làm gì có bằng chứng về chuyện này.
– Hoàng, anh nghe em nói đây này. Em là một người phụ nữ và em hiểu Chi đang nghĩ gì, cô ấy yêu anh và anh cũng yêu cô ấy. Nếu không phải vì em ích kỷ thì có lẽ giờ này hai người đã hạnh phúc bên nhau rồi. Em rất hối hận nhưng mong anh hiểu cho em yêu anh đến nhường nào. Anh phải gạt bỏ những cái trò hờn dỗi trẻ con vậy đi. Đây là cơ hội để anh đến với người ta đấy. Còn chuyện bằng chứng thì em có giúp anh rồi, em để hết tài liệu trong chiếc cặp màu xanh dưới ngăn kéo bàn làm việc, mai anh qua công ty tìm sẽ thấy.
– Nhưng anh…
– Đừng nói gì nữa được không, ngày mai em sẽ phải bay chuyến bay sớm rồi, mình không còn nhiều thời gian bên nhau nữa đâu. Em muốn thức trọn đêm nay cùng với anh có được không? Anh có còn đủ sức để làm tình cùng với em thêm một lần nữa không.
Hoàng gật đầu im lặng, hắn thầm biết ơn người phụ nữ này đã lo toan cho hắn quá đỗi cẩn thận và đã dành cho hắn một thứ tình yêu tuyệt vời mà không phải dễ dàng tìm thấy trong cuộc sống ngày hôm nay. Hoàng hiểu rằng điều có ý nghĩa nhất trong phút giây chia tay này mà hắn có thể làm với Phượng là địt nàng một cách say mê và nhiệt thành hết mức có thể.
Lần này Phượng mới thực sự trở lại là nàng, say mê đi tìm thú vui hoan lạc, không ngại ngần hiến dâng cho Hoàng mọi kinh nghiệm hương đời của mình cũng như nhận lại những khoái cảm hắn mang lại cho mình. Phượng như muốn dành trọn cho Hoàng những gì tuyệt vời nhất mà ái ân có thể mang lại, những bộ phận sinh dục giờ đã không còn làm nhiệm vụ sinh sản duy trì nòi giống như mọi khi mà nó như trở thành công cụ để hai con người nói với nhau những lời chia tay. Hoàng không chỉ làm tình với Phượng thêm một lần nữa như nàng mong muốn mà hắn liên tục giao hoan với người đàn bà ấy cho đến khi trời sáng rõ.
Cả đêm hôm ấy hắn và Phượng làm tình với nhau suốt từ nửa đêm cho tới tận sáu giờ sáng mới chịu rời khỏi chiếc giường hạnh phúc vì Phượng sẽ bay chuyến bay lúc tám giờ. Cả hai tranh thủ vừa ăn sáng lại vừa làm tình với nhau thêm một lần nữa ngay ở tại bàn ăn, họ như muốn níu kéo những phút giây hạnh phúc còn lại, những phút giây mà chắc chắn với cả hai sẽ chẳng thể nào quay trở lại.
Phượng lại khóc trong lần làm tình ấy, không phải là những giọt nước mắt chia ly đau đớn như đêm qua mà là những giọt nước mắt hạnh phúc của một người đàn bà được yêu và được chia sẻ. Phượng đã không còn cảm thấy mình lẻ loi hay cô đơn nữa, những pha làm tình đụ đéo giờ với nàng không còn là để kiếm tìm những niềm hạnh phúc xác thịt tầm thường mà giờ nàng làm tình vì nàng cảm thấy mình yêu và được yêu.
Trước khi tắm rửa để đi ra sân bay Phượng còn không quên trêu đùa châm chọc Hoàng để cùng xua đi không khí chia phôi nặng nề xung quanh, Hoàng vui khi lại được nghe giọng nói thực ra rất nhí nhảnh của người đàn bà đã bốn mươi. Chưa bao giờ Hoàng nghĩ lúc chia tay hắn lại nặng tình cảm đến thế, trước đã có lúc hắn từng nghĩ thời điểm hắn thoát ra khỏi nanh vuốt của Phượng cũng tức là hắn thoát ra khỏi địa ngục, vậy mà…
Phượng nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười đưa tình say đắm quen thuộc.
– Nào, thôi anh quay ra đây để em lau cho nào, có khi đây là lần cuối cùng em được làm việc này cho anh đấy.
Phượng làm một động tác quen thuộc, nàng lấy khăn lau hạ bộ của Hoàng rồi không quên nâng niu khúc thịt đã bao lần đưa nàng lên tới tận cùng đỉnh sung sướng. Phượng lau xong thì cũng không quên lau cửa mình nàng, Phượng quấn lấy chiếc khăn mặt vào hai đầu ngón tay rồi đút vào sâu bên trong lồn ngoáy mạnh để chỗ tinh khí còn sót lại chảy hết ra ngoài.
Phượng không phải là người cẩn thận trong chuyện lau rửa sau khi làm tình, thậm chí nhiều lúc nàng còn cứ để nguyên cả cái nước ấy của Hoàng be bét khắp người mà đi ngủ nhưng hôm nay nàng phải làm vệ sinh lỗ lồn thật sạch sẽ, trước mắt còn cả chuyến bay dài đằng đẵng hàng chục tiếng đồng hồ đang chờ đợi nàng.
Hoàng đưa Phượng ra sân bay, chuyến bay bị trễ giờ một tiếng vì thế khi đến sân bay Phượng không muốn làm thủ tục hộ chiếu và vào phòng chờ ngay. Phượng muốn tận dụng thời gian vài chục phút còn lai để ở bên Hoàng cho trọn vẹn. Hoàng cũng muốn điều đó, mới có sáng sớm hơn nữa lại vừa trải qua một đêm không ngủ nhưng hắn vẫn dặn người lái xe ở lại trông hành lý cong hắn thì kéo tuột Phượng vào nhà vệ sinh ở sân ga để địt nàng thêm một lần cuối cùng trước khi Phượng đi.
Vì là nhà vệ sinh dành cho nữ nên khi Hoàng kéo tay Phượng bước vào thì hắn hơi ngại. May là sáng sớm nên chưa có ai vào, hắn kéo Phượng vào trong một ô rồi khóa cửa lại. Cả hai chẳng buồn cởi quần hay áo mà vẫn nguyên y phục trên người chỉ cởi đồ lót ra mà đụ. Chưa bao giờ cả hai làm tình theo cái kiểu chụp giật như vầy nên vô cùng thích thú, có điều cả hai đều cố không đi đến tới hạn cực khoái vì muốn kéo dài những phút giây này ra mãi mãi.
Hoàng cũng không muốn xuất tinh mặc dù sớm muộn việc ấy cũng phải tới, những giọt tinh ấm nóng rót rồn rột vào lồn Phượng, trong lúc Hoàng phải lấy tay bịt miệng lại không cho Phượng rên rỉ hay la hét, bên cạnh đã có một số phụ nữ khác vào đi vệ sinh. Trước khi mở cửa đi ra, Hoàng cởi sợi chỉ trên tay rồi buộc vật thiêng may mắn ấy của gã vào cổ tay Phượng:
– Hy vọng sợi chỉ này sẽ đem lại cho em may mắn giống như cho anh, và để em mãi nhớ về anh…
– Vâng…
Phượng khóc thút thít trong lúc dúi vào tay Hoàng cái quần lót nàng vừa mặc giờ đã vo viên lại thành một đống nhỏ.
– Để anh mãi nhớ về em, Phượng giằng tay ra khỏi Hoàng rồi vùng chạy về phía phòng đợi.
Phượng không ngoái đầu lại, nàng sợ mình sẽ không thể kìm lòng lại được khi trông thấy Hoàng hướng mắt theo nàng cho tới khi hình bóng của Phượng dần mất hút giữa đám đông. Mọi tâm sự chất ngất có lẽ Phượng đã gửi gắm trong chiếc quần lót màu đen nàng để lại trong tay Hoàng, nó như một vật mà chỉ khi yêu thương lắm lắm, người đàn bà mới dám mặt dày mày dạn trao gửi cho người đàn ông ở lại. Nó như một sự nhắc nhở cho Hoàng về những đêm làm tình không ngủ bên Phượng, về việc người đàn bà ấy đã đem lại cho hắn bao nhiêu là sung sướng đế vương.