Phần 16
Trong thoáng chốc thỏi gân giữa hai chân rục rịch muốn dựng cờ khởi nghĩa.
Hoàng sượng chín người lúng túng quay mặt chỗ khác.
Uyên cũng bối rối không kém lấy tay che ngực, khuôn mặt ửng hồng trông càng xinh đẹp lạ thường.
– Ăn xong chở em đi học nha!
– Lại nữa à?
– Xe hư rồi.
– Kiếm chuyện thì có? Tối hôm qua còn thấy em đi chợ kia mà?
– Đã nói nó hư thì anh biết vậy đi. Tóm lại là có chịu chở đi không?
– Thôi tôi sợ cô quá. Ừ thì chở.
– Thử nói không một tiếng đi, Uyên cho anh nhịn đói dài dài luôn đó.
Nàng cười tươi như một đóa hoa.
Đúng ra Hoàng sẽ thoái thác nhưng không hiểu sao anh cứ chiều chuộng cô em vợ có tính nết ương ngạnh.
Không phải Hoàng sợ bị bỏ đói mà dường như anh đã bắt đầu thinh thích mỗi khi chở Uyên đi đâu đó.
Anh không thể chối bỏ cảm giác mềm mại khi hai ngọn đồi “vô ý” chạm vào lưng.
Sáng nay sự vô ý đó lại càng rõ ràng hơn khi Uyên cứ thường xuyên áp vào lưng anh như cố tình khiêu chiến.
Trước đây Hoàng cố né tránh bao nhiêu thì bây giờ anh thản nhiên đón nhận bấy nhiêu.
Thay vì ngồi dịch tới trước thì Hoàng trân mình ngồi yên để mặc cho sự thể có ra sao thì ra.
Uyên rất tinh ý nhận thấy bước tiến triển trong cách cư xử anh dành cho nàng.
Anh ấy đã không còn giữ khoảng cách với nàng như trước nữa.
Uyên bậm môi đưa mắt nhìn chung quanh rồi bạo dạn ôm choàng lấy Hoàng tựa đầu lên vai anh.
Hoàng giật bắn người, run run gỡ tay Uyên nhưng lạ thay sức lực đã mất hết.
Nếu lúc này nhìn vào khuôn mặt nghệ sĩ chắc sẽ thấy sắc diện ấy đã trắng bệt vì hoảng hốt, hoặc cũng có thể vì một cảm giác khác lạ nào đó.
Đoạn đường đến trường vốn rất xa sao hôm nay bỗng dưng ngắn lại, mới đó đã tới trước cổng trường.
Uyên bước xuống xe nhìn Hoàng bằng đôi mắt long lanh đáng yêu vô cùng, khuôn mặt thơ ngây ửng hồng trong nỗi thẹn thùng lần đầu tiên len lén đến trong đời.
Hoàng khẽ đưa tay, run run vuốt lên gò má mịn màng, cảm giác quen thuộc chợt sống dậy hệt như lần đầu với Mỹ Oanh.
– Vào lớp đi, chiều anh đón!
Hai má đỏ ửng, Uyên mím môi gật đầu bỏ chạy vào sân trường. Mấy đứa bạn lại bắt gặp réo gọi inh ỏi.
– Uyên… làm gì mắc cỡ đến nỗi chạy mất dép luôn vậy? Coi chừng vấp chân té đó nha!
Tiếng cười nói nhí nhố của nhóm bạn cùng khóa nhỏ dần.
Sân trường đại học Sư phạm rộng thênh thang nhưng Hoàng vẫn nhận ra dáng thon thon dong dỏng của Mỹ Uyên giữa đám đông, nàng ngoái lại nhìn anh lần nữa, vẫy tay chào rồi đi vào lớp.
Tiết học đầu tiên cũng vừa bắt đầu, Uyên không chọn dãy bàn giữa như mọi khi mà lẫn vào cuối phòng, nơi chỉ có vài ba sinh viên trốn phía sau chơi game trên điện thoại.
Nàng mở sách lật đến trang đã đánh dấu.
Chẳng có lấy một chữ nào đập vào mắt, giờ đây Uyên chỉ còn thấy nét mặt phong trần của chàng họa sĩ in trên từng trang sách, mái tóc bồng bềnh khiến cho khuôn mặt ấy không thể nhầm lẫn với ai khác.
Uyên mỉm cười một mình, nàng viết hai cái tên “Trọng Hoàng – Mỹ Uyên” vào chỗ trống trên sách rồi lấy bút vẽ hình trái tim bao quanh.
Nàng say sưa ngắm nghía cái tên ấy mà không hay biết bên dưới đã rỉ rả ướt mèm cả phần đáy quần lót.
Uyên nhìn xa xăm ra khung cảnh ngoài cửa sổ thầm nhủ, ước gì mình không phải em gái của chị Oanh.
– Nhớ chàng đến khờ khạo luôn rồi kìa! – Cô bạn tên Thùy Linh trong đám trêu ghẹo khi nãy đến ngồi bên cạnh. Hóa ra đã tới giờ giải lao.
– Nói bậy không hà! – Uyên cố giấu đi khuôn mặt say tình nhưng chỉ càng thất bại trước cặp mắt sành đời của Linh.
– Thấy mấy lần rồi nha! Đưa đi, đón về. Không phải là người ấy thì ai mà rảnh hơi để làm chuyện đó hả bạn? Quay mặt nhìn cái coi, trời ơi đang nhớ người ta mà còn chối.
– Bạn không hiểu đâu!
– Anh chàng đó làm nghề gì vậy? Thấy có vẻ lớn hơn tụi mình.
– Ừ, hơn đến chín tuổi. Rất chững chạc. Anh ấy là họa sĩ.
– Wow… – Linh trố mắt – Họa sĩ chắc là vẽ tranh khỏa thân rồi. Ôi thật thích làm sao khi bạn cởi hết đồ cho người ta ngắm ngắm nghía nghía rồi nguệch ngoạc mấy đường cọ cho có lệ, rồi thì…
– Thì sao hả Linh? – Uyên hồn nhiên hỏi bạn.
– Thì sau đó đưa em tìm động hoa vàng, vào phòng đóng kín cửa. Thiếp nằm dưới, chàng nằm trên, cùng nhau pặc pặc…
– Đồ quỷ! – Uyên đỏ mặt đánh vào chân Linh mấy cái liền – Anh ấy là nghệ sĩ chân chính chứ không như Linh nói đâu.
Uyên thoáng nghĩ đến lời của nhỏ bạn, nó thật lanh trí đã đoán trúng phóc cái chuyện vẽ tranh khỏa thân. Chưa bao giờ hơn lúc này Uyên muốn được Hoàng vẽ cho mình, thậm chí muốn anh đừng là nghệ sĩ chân chính để có thể như cách mà Linh vừa nói. Nghĩ đến đó, khe suối giữa hai chân lại róc rách dòng nước trong nhơm nhớp.
– Anh ấy có vẽ cho mình nè – Uyên mở điện thoại đưa Linh xem bức họa hôm trước – Đừng có hiểu lầm nha, hôm đó mình mặc áo bình thường chứ không phải khoác tấm voan như trong hình đâu.
– Chàng của bạn đúng là kỳ tài. Chỉ mới tưởng tượng đã vẽ được cặp nhũ ngon thế này, nếu cởi hết ra vẽ từ thực tế chắc còn đã hơn nữa. Mình là con gái mà còn phát thèm nữa đó. Nào, bạn kéo áo xuống đi.
– Chi Linh? – Uyên ngơ ngác.
– Cho Linh bú một miếng coi – Thùy Linh che miệng cười rũ rượi.
– Quỷ vừa thôi nha! – Uyên ngượng chín người nhéo vào đùi khiến Linh la oái oái.
– Nhưng phải công nhận bức tranh đẹp tuyệt – Linh dừng lại như chợt nhớ ra điều gì – À… thật đúng lúc ông sếp của của bạn trai vừa khánh thành tòa nhà rất đồ sộ, ông ấy đang tìm mua một bức tranh thật độc để treo lên tường. Bạn ơi, nói chàng của bạn bán bức này cho ông ta đi, nếu đã thích thì giá nào ông ta cũng sẽ mua.
Uyên chợt nghĩ đến Hoàng, anh lao tâm khổ trí vẽ nên những kiệt tác không chỉ vì đam mê mà còn muốn bán tranh kiếm tiền đỡ đần cho vợ bớt nhọc nhằn. Nếu đúng như Linh nói thì tại sao không thuyết phục anh thử một lần?
– Nhưng mà… người trong tranh là Uyên, nếu phổ biến ra ngoài sợ là…
– Trời ơi bà thím. Nhìn thế này đố ai nhận ra người đẹp trong tranh là Mỹ Uyên đâu chứ. Không nói nhiều, bắn cái hình đó qua để mình đi tiếp thị cho – Linh mở điện thoại chờ sẵn – Bán được giá phải chia phần đó nha.
Uyên miễn cưỡng làm theo lời bạn chuyển hình chụp bức tranh qua máy Linh. Cô nàng hí hửng mở ra xem lần nữa và tiếp tục tặc lưỡi.
– Đẹp quá Uyên ơi. Mình nghĩ bạn có hình thể đẹp, chồng bạn… ơ lộn, bồ bạn lại là họa sĩ tài năng, hai người nên kết hợp làm ăn thì lo gì không làm giàu? – Linh nhìn vào đôi mắt mở to nói tiếp – Nhìn mặt là biết không hiểu rồi. Ý mình là bạn sẽ làm người mẫu khỏa thân để anh ta vẽ, nhất định hai người sẽ cho ra đời những tuyệt tác. Giá sẽ còn cao hơn cả bức này, chắc với bạn luôn.
– Liệu được không Linh?
– Được chứ sao không. Quan trọng bạn có dám cởi đồ hay không thôi.
Lần này thì con nhỏ lắm lời đã nói sai. Uyên rất sẵn sàng khỏa thân cho Hoàng vẽ, chỉ sợ lúc đó anh không dám cầm cọ lên mà thôi.
– Haiz… – Không hiểu sao Linh lại thở dài – Chàng của bạn coi bộ yêu bạn ghê, mình ghen với bạn đó nha!
– Bạn nghĩ là anh ấy yêu mình?
– Chứ còn gì nữa, vẽ xuất thần như thế này chỉ có say đắm dữ lắm mới làm được.
– Coi vậy chứ… mình ở trong hoàn cảnh khó xử lắm – Uyên yểu xìu.
– Mình không muốn làm người nhiều chuyện – Nhỏ Linh lại tiếp tục huyên thuyên – Ai cũng có hoàn cảnh riêng và nỗi khổ riêng nhưng cứ nhìn trường hợp của mình mà học theo. Đã xác định yêu thì tiến tới bất chấp mọi rào cản. Cuối cùng đã được một năm rồi, mẹ anh ấy từ ngăn cản chuyển sang ủng hộ rồi đó. Khuyên Uyên nhé, hãy lắng nghe trái tim mách bảo, hãy sống vì cuộc sống của chính mình. Giờ Linh chạy ra cổng gặp chàng của mình đây – Cô bạn vội vã rời đi nhưng ngoái lại nói một câu – Hôm nào dẫn chàng ấy ra mắt tụi này nha, không được từ chối đó.
– Biết rồi!