Phần 12
Hôm nay nó phải đi… Chị với gái vẫn còn ngủ… Chắc còn mệt… Nó đặt nhẹ hai cánh tay đang ôm nó xuống. Lách nhẹ dậy nhìn hai thiên thần của nó ngủ… Ngủ thế này thì ai dám bảo là đanh đá… Chị và gái ngủ trông hiền lắm… Nó cố gắng để nhớ…
Mà lỡ giống trong phim hàn xẻng nó mất trí nhớ thì sao nhỉ? Nhảm nhí thật… Nó tự nhủ rồi cười trong khi đang mặc cái áo len và đi vào phòng vệ sinh… Mùa đông cái gì mà động vào nước cũng ngại… Uống ngụm nước lã đánh răng thôi mà buốt hết cả mồm… Chả nhẽ lại không đánh nữa…
Nhưng lương tâm không cho phép nó bẩn. Nó đi ra ngoài thật nhẹ nhàng lấy cái ấm điện rồi đổ nước vào cắm. Nó quay lại nhìn phía giường thì thấy cái chân trắng muốt của gái thò ra ngoài. Nó đi ra kéo chăn lại cho gái thì bất ngờ gái và chị kéo nó xuống… Ôm chặt chẳng nói gì…Nó hiểu cái điều cả ba đang nghĩ.. Nó cứ nhìn lên trần nhà thôi…
Nó nghe thấy tiếng sụt sịt
– Đừng khóc mà… Chồng đang có tâm trạng tốt… – Nó cười buồn
Chẳng có sự hồi âm của chị và gái
– Nín đi mà…
– …
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà…
– Nếu không thì sao? – là Chị.
Nó cũng chẳng biết là nên trả lời sao nữa. Nhưng nó biết một điều. Nếu mọi thứ không như mong muốn thì chị và gái vẫn sẽ sống.. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương… Vậy cũng tốt…
– Thời gian sẽ trả lời mà…
– ….
– Thôi dậy đi… Cắm nước rồi… Dậy đánh răng rửa mặt nhanh không bố sang giờ…
– Dạ…
– Vâng…
Cùng một nghĩa mà trả lời cũng phải khác nhau… Đang lấy máy gọi bố thì chị gọi với ra
– Chồng ơi… Ăn gì vợ đi mua?
– Thôi.. Chồng không ăn đâu..
– Chồng không ăn là đói đấy, chịu sao được? – Gái nói.
Ngày xưa thì mấy khi nó ăn sáng đâu mà, từ ngày quen hai con người này thì cái thói quen của nó cũng đổi luôn… Không ăn đói hoa mắt…
– Mua bánh mì vợ nhé… Bánh mì không thôi nhé
– Vâng… Mua sữa luôn nha – Gái hỏi
– Cũng được…
Cuối cùng nó cũng gọi được cho bố. Chắc hôm qua say chổng vó lên rồi. Do bay chiều nên thời gian cũng thoải mái…
– Chồng tắm không?
Chị đi ra khỏi phòng vệ sinh hỏi nó luôn… Tay vuốt đuôi gà ra đằng trước… Nó cực kì thích con gái làm cái hành động này… Nhìn đáng yêu kinh khủng…
– Chồng nhìn gì mà ghê thế? Hôm qua chưa đủ à?
Chị thấy mặt nó đờ ra thì hơi ngượng…
– À à không… À có… Tắm chứ…
Nó cuống nên trả lời bừa
– Hì hì… Yêu chồng quá…
Chị cắm nước xong thì nhảy ra chỗ nó… rồi gái cũng lại gần ngồi cùng.
Không gian lại im lặng… Nó đang cố nghĩ về những điều vui vẻ… Nó không muốn ai đó thấy nó yếu đuối nữa… Nó cần mạnh mẽ hơn
– Sữa thì có rồi.. Thế bánh mì đâu? – nó hỏi đểu
Chị với gái nghĩ một lúc mới hiểu thì quay lại cấu nó… Một câu nói ngu đấy… Đã bị cấu còn bị ăn chửi..
Nhưng nó vẫn vui… Ai cũng cười. Xong Chị với gái lại chạy ra đầu ngõ mua. Tiếng cái ấm điện reo báo sủi làm nó giật mình khỏi suy nghĩ… Nó chuẩn bị mấy bộ quần áo và chọn một bộ để tắm… Nó tắm xong cũng là lúc cả hai về… Nào bánh mì nào sữa.. Cả pate các kiểu… Chị bảo
– Chồng ăn nhiều vào không đói…
– Ừm.. Chồng biết rồi.
7h thì bố sang. Nhìn cái mặt vẫn ngái ngủ mà đến tội. Chả biết ai đưa ai đi đây? Nhưng cũng đừng trách bố nó vô tâm. Bố nó muốn quên đấy… Nó hiểu mà… Bố có bao giờ để nó thấy bố khóc lóc đâu… Chưa một lần…
Cất hành lý xong thì gái và chị gọi taxi chờ cả 4 ra bến xe. Ra đến bến thì cả 4 lại lên xe tiếp… Nó hỏi một câu hỏi hết sức ngu
– Ơ… Không về à?
– Đuổi chứ gì?
Sau câu nói đấy thì cả ba người thi nhau miệt thị nó… Đừng nghĩ nó ngu… Nó hồi hộp lắm nên nó cố làm trò thôi… Có lẽ đây là lần nó nói chuyện lâu nhất trong suốt những ngày ở đây…
Đi xe hơn 4 tiếng thì đến sân bay… Chị với gái gục vào vai nó ngủ… Đã say xe mà vẫn cố đi… Thương quá Nó chẳng nỡ gọi dù vai mỏi nhừ. Mãi đến nơi thì nó mới đánh thức hai người dậy. Nhìn mặt nhợt nhạt quá…
– Uống sữa đi này… – nó đưa cho cả hai
– Cảm ơn chồng…
– Chồng là nhất…
– Vâng… vâng… Uống đi rồi tí về cẩn thận…
Chuyến bay của nó là lúc 2h chiều. Gái và chị thì cũng đỡ hơn… Lại bô lô ba la trên trời dưới biển… Bố lại được dịp cười… Nhưng đâu đó nỗi buồn vẫn ở trong mắt bố… Nó thì vẫn im lặng lắng nghe và cười…
Tiếng của nhân viên hướng dẫn vang lên đều đều. Cuối cùng cũng tới giờ bay. Đối với nó thì cảm giác thật lạ lùng. Nhưng nó chỉ mong sao mọi thứ trôi qua nhanh hơn. Để nó không phải thấy chị hay gái khóc…
Chị nhìn nó buồn buồn
– Vợ đợi chồng…
– Vợ cũng thế…
Gái và chị khóc. Nó ôm chặt cả hai. Nó phải mạnh mẽ hơn nữa….
– Yên tâm đi… Mà không chúc gì à?
– …
– …
– Chồng sẽ không sao đâu mà…
Nó dỗ dành cả hai… Việc duy nhất hiện tại nó có thể làm được…
– Chúc chồng bình an..
– Chồng thượng lộ bình an nhé…
Chị với gái lau vội nước mắt nhìn nó cố gắng nặn ra nụ cười
– Ừm… Chồng đi nhé…
Một chuyến bay. Một câu chuyện. Một nỗ lực hay một sự tuyệt vọng???
…
Đặt chân đến sân bay singapore… Nó và bố được một người đàn ông việt đón. Anh ta tự giới thiệu tên là Hoàng nhưng cứ gọi là lee. Đẹp trai cao to và quan trọng anh ta biết nói cả hai thứ tiếng…
Ấn tượng đầu tiên của nó là sạch. Không phải là nó không yêu nước mà chê đâu nhưng so với singapore thì việt nam y như một làng quê chưa phát triển. Cứ đào bới rồi lại lấp mà có đâu ra đâu đâu. Mà thôi kệ, đấy là việc của mấy ông lãnh đạo, nó chả quan tâm… Thứ hai là văn hóa xếp hàng.. Họ đi đâu hay làm gì cũng vậy. Đến trước đứng trước. Đến sau đứng sau. Cứ như vậy thôi. Có những người vội vàng thì họ bỏ lại lần sau. Có vẻ là tiếc nhưng xếp hàng vẫn là nguyên tắc…
Anh chàng đứa nó và bố đi thẳng đến bệnh viện. Một bệnh viện lớn. Bố nó cũng bắt đầu làm thủ tục vì đã đặt sẵn lịch nên mọi việc diễn ra khá suôn sẻ. Nó lại kiểm tra tổng thể một lần nữa… Tối đó bố và nó nghỉ ở nhà anh kia. Chiều nay nó thấy bố đăm chiêu suy nghĩ khi chuẩn bị kí vào tờ giấy gì đó… Chắc ai cũng hiểu trừ nó lúc ấy không hiểu…
Cuối cùng thì cũng đến ngày lên bàn mổ.. Nó được thay cái bộ đồ thoải mái nhưng vô cùng ái… Nó hồi hộp chờ đợi…
Nó chẳng biết là nó đã ngủ bao lâu nữa… Mọi kí ức của nó cứ trôi qua dần. Từ lúc nó bắt đầu cất tiếng khóc chào đời đến lúc biết bò và đến cả sau này nữa… Nó không biết sao nó ở đây nhưng nó cũng chẳng nghĩ nhiều đến điều đó… Có tiếng cười khúc khích. Nó nhận ra là của em. Mối tình đầu của nó. Tiếng cười ai mà nghe cũng thấy thoải mái… Nó lại nghe thấy tiếng khóc. Là của chị. Nó thấy chị cứ đứng nhìn về phía nó rồi khóc nhưng nó càng chạy thì chị càng xa. Đến lúc khuất bóng nó mới dừng lại. Nó thấy gái ở sau lưng nó… Gái nhìn nó… Đầy oán trách… Rồi Gái cũng khóc… Nó lại đuổi theo… Giống như chị… Không gian xung quanh nó tối đen như thể ai đó vừa tắt điện đi vậy. Tối quá… Nó đi theo quán tính… À… Có ánh sáng… Nó đi theo… Có một cánh cửa… Nó mở ra là cả một cánh đồng hoa hướng dương cao vút… Xa xa nó thấy bóng người quay lưng với nó… Là một cô gái… Nó không biết là ai… Nhưng quen thuộc… Nó lại gần thì cô gái đó kéo tay nó đi.. Vẫn không quay mặt lại… Đi xa lắm. Cánh đồng hướng dương có gió… Những cánh hoa bay phất phơ rồi quần vào mái tóc của cô gái đó… Rồi lại bay đi tiếp theo cơn gió để lại một hai cánh hoa còn vướng lại… Nó cũng từng được nghe về cái ước mơ được sống trên cánh đồng hướng dương từ một ai đó… Nhưng nhất thời nó chẳng nhớ nữa… Nó cứ đi theo thôi…
Đâu đó là tiếng mẹ nó ru nó ngủ những đêm hè oi ả…
” Con cò mày đi ăn đêm… Đậu phải cành mềm… Lộn cổ xuống ao…”
Mọi thứ đan xen vào nhau… Bỗng có tiếng cười… Là em.. Giờ nó mới nhớ là em từng nói với nó cái ước mơ đó…
– Phương??
– ….. Không nói gì vẫn cười
– Là cậu phải không phương??
– Cậu vẫn ngố như vậy nhỉ?
Cô gái quay lai nhìn nó. Nó thấy cái vẻ nhợt nhạt của em…
– Đi chơi với tớ một lúc đi… Thời gian sắp hết rồi…
Em chẳng để nó suy nghĩ. Kéo nó đi. Nó như trở lại cái ngày thơ bé vậy. Trò chơi đuổi bắt đến khi cả hai đứa mệt nhừ…
– Sao cậu chạy khỏe thế? – nó hỏi
– Hihi. – Vẫn là tiếng cười đó
Nó chẳng quan tâm đến câu trả lời. Nó chỉ hỏi thôi. Nó cầm tay em. Hơi lạnh… Em vẫn nằm nhìn nó cười…
– Cậu phải đi về đi…
– Hả?
– Tạm biệt nhé. Tớ vui lắm…
Cái không gian biến mất dần và nó cũng chẳng biết gì nữa…. Nó buồn ngủ… Và nó cần phải ngủ…
Có ai nói nó hư cấu thì cũng sẽ dễ hiểu… Nếu đã qua khoảng thời gian chết đi sống lại sẽ có ấn tượng về 7 phút cuối cùng. Đó là khoảng thời gian mà bạn sẽ thấy được tất cả những sự việc đã trải qua… Tuổi thơ, Buồn đau, vui vẻ, hạnh phúc, tất cả….
Và nếu ai đó hỏi nó về cuộc chiến với căn bệnh u não của nó ra sao. Nó sẽ chỉ cười. Hạnh phúc lắm…
Nó tỉnh lại trong một căn phòng rộng… Đầu nó quay quay… Mắt nó ríu lại… Những hình ảnh mờ mờ… Có tiếng nói… Có tiếng cười… Nó cảm thấy ai đó có đôi bàn tay thô ráp đang nắm tay nó… Là bố.. Đôi bàn tay ấy… Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn… Nó thấy bố đang khóc… Lần đầu tiên nó thấy… Nhưng nó hiểu những giọt nước mắt hạnh phúc này… Bố nhìn nó cười… Lâu rồi mới được thấy bố nó như thế… Lâu lắm rồi
…
– Một tuần cơ à bố?
– Ờ… Làm tao lo gần chết… Bác sĩ bảo mày có nguy cơ liệt hoặc người thực vật… Tao tưởng mày còn không qua nổi cơ… Thế mà… Phúc ông bà và các cụ còn cao lắm… Hà hà…
Nó và bố nói chuyện sau khi nó kiểm tra tổng thể xong. Và đang ngồi trong tiệm cắt tóc…
– Thế còn số tiền vay?
– Không sao… Bố mày khắc lo hết.
Nhìn mặt bố nó tự tin lắm. Nó cũng cười… Mọi thứ ổn rồi…
Tối nó và bố trở lại căn nhà của của anh lee. Tối đó cả bố và anh lee ngồi nói chuyện đến sáng. Nó thì ngủ thôi. Nó vẫn buồn ngủ… Nghe thoang thoảng là những câu chuyện đời thường của cả hai. Cũng có cả mấy mối tình đầu… Cô này xinh… Cô kia ngon..
Đúng là đàn bà ngồi với nhau thì ra cái chợ… Còn đàn ông ngồi với nhau là ra cái… Album gái…
Sáng hôm sau thì nó và bố lại cùng anh lee làm thủ tục về nước… Không có gì khó khăn cả. Nó được anh lee dẫn đi ăn bak kaw thì phải. Cũng như thịt nướng vậy… nhưng được tẩm ướp gia vị rất nên rất ngon… được làm từ thịt lợn, gà và cả bò nữa… Ai từng sang singapore mà đã thử thì sẽ biết. Một đặc sản tuyệt vời…
…
Về đến sân bay nội bài nó cố gắng hít thở thật sâu cái không khí quê hương… Cái thời tiết lạnh đặc trưng của miền bắc dù có đi đâu nó cũng chẳng bao giờ quên được… Đôi khi nó đi xa nó cũng thấy thèm thèm được thử lại cái cảm giác buốt buốt ấy… Nhưng giờ nó mới nhớ là nó vẫn còn hai con sư tử cần phải thuần hóa… Có thể là sẽ bị xổng một con và bị con còn lại cắn chết.. Nhưng thôi… Âu cũng là cái số… Nó bật cười làm bố nó cứ nghĩ nó bị điên…
Các bạn đọc đang nghĩ là hai con sư tử cái kia sẽ nghe lời nó và happy ending… thì các bạn khờ quá…
Phụ nữ là một loại động vật có vú vô cùng ích kỉ và đừng bao giờ hy vọng họ có khái niệm chia sẻ. Nếu có thì loại đó đang được ghi vào sách đỏ rồi…
Nhớ đấy…
Chị và gái cũng không phải ngoại lệ… Dễ hiểu thôi… Chẳng ai muốn người mình yêu vui vẻ với người khác trước mặt mình…
Miên man đủ rồi… Tiếp tục nhé… Nó về xóm trọ… Bà chủ trọ cứ nhìn nó như thấy ma… Mãi đến khi bố nó đi vào thì mới tin. Bà cứ ra bóp tay bóp chân nó
– Có thế chứ… Có thế chứ…
Nó cười. Đến bản thân nó còn chẳng tin nữa mà. Xóm trọ ai cũng ra xem nó. Ông Hiệp với ông Quân thì cứ lẩm bẩm
– Mày sống dai thế…
Chả nhẽ nó lại cho mấy ông đen mắt
Nó gọi cho ông K. Ông với bà Vân phi với tốc độ bàn thờ sang thì cũng nhìn nó. Ông K đi vào trong… nhìn nó… Trợn mắt… Giật cái mũ lưỡi chai ra thì cả xóm được trận cười lớn. Làm nó muốn đào hố chui cho đỡ nhục… Nó cắt đầu cua mà =.=!
Nhưng thôi tha chết cho mấy ông một hôm.
Chị với gái thì nó muốn một chút bất ngờ. Gái thì dễ nhưng chị thì hơi khó…
Tính đi tính lại thì nó cũng quyết định.
Trước tiên là nó cùng bố sang nhà gái. Bố mẹ gái có ở nhà. Sang đến nơi gái mở cổng nhìn nó… Chẳng nói gì ôm nó luôn ngoài cổng… Gái khóc sụt sịt mà thương quá. Ông bố vợ và mẹ vợ ra thì cũng nhìn rồi cười tươi…
– Ổn rồi mà… – nó nói nhỏ
Gái vẫn ôm nó mà chưa muốn bỏ tay.. Nó vỗ vỗ vào lưng gái dỗ
– Bỏ ra người ta đang nhìn kìa
– Kệ người ta… Vợ thích…
Thế thì chịu…
– Chúng mày diễn xong chưa? Vào nhà để tao với bố chồng mày nói chuyện…
– Bố cứ vào nói chuyện đi… Kệ con
– Ơ cái con này… Thấy người yêu là quên luôn cả bố mẹ à.
Bố gái nói thế thì gái mới bỏ ra. Nhưng nhìn vẫn còn tiếc lắm. Nó cười tươi nhìn gái. Gái giờ mới ngượng kéo nó vào nhà đi thẳng lên phòng… Bố vợ lại được cớ trêu
– Đừng làm gì con gái bố nhé…
– Bố bảo con bố ấy…
Nó nhăn mặt làm cả nhà cười. Nó nói sự thật thôi mà…
Lên đến phòng thì gái kéo nó ra hôn luôn.. Vẫn là nụ hôn nồng nàn ấy. Nó cuốn theo nhanh chóng… Khi hai cái lưỡi chạm vào nhau thì cái tay nó lại không nghe lời nó. Cứ đi chơi lung tung. Bỗng cái mũ nó tuột ra… Gái dừng lại nhìn nó bụm miệng cười…
– Rồi mà… Biết xấu rồi… Không tán được ai nữa rồi…
– Chồng dám?
– Xấu thì sao yêu được Hotgirl?
– Ai bảo là không yêu được?
– Chồng bảo…
Gái nhìn nó một lúc… Cúi xuống hôn tiếp… Nụ hôn chậm…
– Chồng có như thế nào thì vợ vẫn yêu mà… Hihi
Chả để nó kịp trả lời thì gái hôn nó tiếp. Nó cũng đã cố kiềm chế rồi. Nhưng cứ thế này thì làm sao nó chịu được… Cái áo gái được cởi ra nhanh chóng… Nó lại hôn vào ngực gái… Gái ưỡn lên đón nhận… Rồi lại kéo nó lên hôn tiếp…
– Vợ nhớ chồng lắm…
– Chồng cũng vậy…
– Của chồng hết đấy… Yêu vợ đi…
Nó hơi chững lại… Nó phải kiềm chế… Đang ở nhà gái mà… Hít một hơi thật sâu… Gái nhìn nó ngơ ngác…
– Chồng vẫn hơi mệt vợ ạ
– Chết… Vợ quên… Chồng nằm đây vợ mát xa cho nhé? – Gái cười tươi nhìn nó
– Được hả? – Nó ngạc nhiên
– Vâng… – Nhìn Gái vui mà nó cũng vui
Thế là gái ngồi cạnh nó mát xa… Dễ chịu thật… Đôi tay gái như có ma lực vậy… Một lúc sau nó kéo gái nằm xuống cùng… Kéo lại gần hơn… Hôn nhẹ gái…
– Yêu vợ…
Gái lại nhìn nó cười
– Dạ.
– Vợ mặc áo vào đi…- Nó nhăn mặt
– Á chết… Chồng nhắm mắt lại.. – Gái hốt hoảng che mắt nó
– Nhìn hết rồi còn gì?
– Không cãi.. Che mắt không là ăn tát này..
– Ơ…
– Che NHANH….
– Vầng Vầng…
Con gái nó lạ lùng vậy đấy… Lúc sau mẹ gái gọi gái xuống nấu cơm… Nó nghĩ thầm… May không manh động…
…
Nó xuống nhà thì ông bố vợ lại trêu. Hình như trêu nó luôn là thú vui của ông ấy vậy…
– Nhanh thế con?
– Làm gì đâu mà nhanh ạ?
– Mày cãi làm gì? Bố vợ mày còn nhanh nữa…
Bố nó nói to làm mẹ gái với gái dưới bếp cũng phải cười. Bố gái như bị bắt thóp. Nhăn nhó nhìn bố nó
– Ông thử chưa mà biết?
Nói xong câu đấy thì mới phát hiện ra hố nên bố gái im hơn… Chắc ai cũng hiểu cả…
Bữa cơm chiều diễn ra nhanh chóng. Cả nhà nói chuyện rôm rả. Bố nó kể lại mọi thứ… Từ lúc nó bắt đầu hôn mê… Chết lâm sàng rồi lại sống… Nó nhìn bố cười… Điều đơn giản trong cuộc sống mà mấy ai có được đâu… Con cái hạnh phúc Luôn là điều an ủi lớn nhất của bố mẹ… Gái thì chăm nó tận răng… Gắp thức ăn lia lịa làm nó không ăn kịp… Để lúc bố gái tỉa thì gái mới thôi… Nhưng vẫn chống chế
– Kệ vợ chồng con…
Thế đấy. Hạnh phúc lắm… Nhưng ngại lắm…. Mẹ gái hỏi han nó tận tình… Nó mới biết mẹ gái cũng tâm linh lắm… Nó thì kể qua qua. Giấu cái cánh đồng hoa hướng dương đó lại… Có thể đó là cái sai của nó sau này… Mẹ gái thì ậm ừ như biết nó dấu vậy… Nó lại tiếp tục ăn… Đang ăn thì bố gái tiếp tục các chương trình ăn mừng ngày nó trở lại… Quyết định là tối ăn lẩu xong đi hát… Sau bữa ăn thì nó với bố về phòng… Gái nhìn nó buồn buồn… Hình như biết nó định làm gì…
– Chồng về nhé… Dọn dẹp đi xong tí sang phòng chồng…
– Vầng – Mặt xị ra
– Thôi mà… – Nó véo má gái nhẹ
– Vâng… Đừng có làm gì quá đáng là được
Gái nói xong là đi thẳng vào nhà… Giận rồi…
Nó về phòng xong bảo bố là đi gặp chị. Bố nó tỉnh bơ đáp
– Cả họ nhất mày…
Không ủng hộ thì thôi… Thêm dầu vào lửa… May không có gái ở đây…
Nó đi ra quán… Vẫn con đường quen thuộc… Hàng sấu vẫn hiên ngang trước dãy nhà cao tầng… Có gì đó gợi lại cho nó về hình ảnh của em… Sao lại là em nhỉ? Lẽ nào? Nghĩ đến thì nó cũng đứng trước cửa quán chị… Nó giật mình nhìn chị… Chị đang ngồi cạnh ai đó. Một thanh niên đẹp trai, quần áo lịch sự, bằng tuổi chị… Nhìn chị cười tươi khi anh chàng khua chân múa tay chuyện gì đó… Đẹp đôi thật… Nó cười buồn… Có lẽ…
Nó quay ra, tính đi về phòng… Nó biết xung quanh chị sẽ có nhiều người hơn nó… Nhưng cảm giác bất lực này thật sự là khó chịu… Nó ghen…
– Hiếu.
Là giọng chị… Nó quay lại nhìn chị cười
– Về lúc nào thế? Sao không gọi ra đón?- Chị hỏi nó
Anh chàng kia cũng đi ra theo… Nó thì vẫn cười tươi… Chị thấy thế thì giới thiệu luôn
– Đây là bạn mình Tên hiếu. Còn đây là Nam Bạn… Chị… – chị nói từ chị mà hơi ngại ngần.
Câu nói ấy làm mọi thứ như sụp xuống… Nhưng không sao… Nó cũng đã trải qua một lần rồi… Nó biết phải làm gì… Trẻ trâu thì chỉ làm mất giá của nó thôi… Nó vẫn cười…
– Chào anh. Em là bạn chị Vy
– À chào em!! Anh nghe Vy kể về em rồi… Bồi bàn ĐẸP TRAI nhỉ?
Anh chàng giơ tay ra và nhấn mạnh như thể nó là cái gai trong mắt vậy…
– À vâng… Em vừa có một chuyến đi xa nên qua đây hỏi thăm chị với xem công việc ra sao… Trai nghèo mà anh…
Nó bắt tay xong vờ như chẳng quan tâm
– Vậy… Hai người đang bận thì em xin phép nhé… Em về phòng đã… Phòng bừa bộn quá…
Nó nói xong quay đi không nhìn chị nữa…
Chị thì chẳng nói gì. Nó cảm giác chị vẫn nhìn nó… Im lặng… Vậy là hết rồi đấy… Nó cười nửa miệng… Nhưng giá mà…
Nó đi về phòng thôi mà thấy con đường như dài ra vậy. Nó chẳng bao giờ nghĩ là chị sẽ làm thế cả. Như một thói quen… Nhưng giờ thì thất vọng tràn chề… Nhưng suy cho cùng thì nó cũng không thể trách chị được… Nó đã tự tin quá chăng?
Về gần đến xóm trọ thì chị chặn đầu nó lại… Nó nhìn chị như không hiểu vấn đề…
– Vợ xin lỗi… – chị hơi cúi mặt xuống
– Không sao đâu… Ai cũng có lựa chọn mà… Tôi không thể trách Vy được – Nó cười
– Không phải thế… đây là bạn vợ, bố vợ và bố cậu ta quen nên vợ bị ép… Vợ không muốn thế nhưng vẫn phải giữ quan hệ… Vì bố…
– Vậy Vy muốn H làm gì?
Cái tính của nó là khó chịu điều gì đó là nó sẽ xoáy sâu vào vấn đề
– …. – không có câu trả lời
– H chưa bao giờ quan tâm đến những mối quan hệ của Vy và cũng chưa bao giờ muốn đi sâu vào đó… Nên… Ừm… Có lẽ tạm thời H chưa hiểu được… Thôi Vy về đi
– Chồng đứng lại đó… – chị nhìn nó và khóc
– …
Nó vẫn đi và chẳng nhìn lại… Nó trẻ trâu thế đấy.
Tối đó cả nhà và xóm trọ nó đi ăn và hát vui vẻ. Mỗi nó chỉ cười tươi lấy lệ… Gái hình như biết nên cứ tí là nghía sang nó hỏi thăm?
Nó cũng trả lời qua loa xong rồi quanh quẩn với những câu hỏi… Đêm về nó đưa bố về nhà gái. Gái bảo đưa nó về phòng… Trên đường đi gái cứ hỏi làm nó phát bực… Nó dừng xe lại bờ hồ… Đứng im lặng nhìn… Gái đi lại gần hỏi nhẹ…
– Chồng với chị Vy giận nhau à? Kể vợ nghe biết đâu lại nhẹ nhàng hơn…
Nó thấy gái nói nhẹ thì cũng xuôi xuôi… Và nó cũng chẳng có cái tính tức giận xong đổ thừa… Nó bắt đầu kể… Gái nghe xong thì gật gù
– Vợ nghĩ chị có lý do riêng thôi…
– Ừm… Mà về đi… Lạnh quá vợ ơi…
– Vâng.. – Gái cười tươi…
Nó lại thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn… Thay vì cứ cố chấp thì đơn giản nó nên chấp nhận… Chị hơn nó 4 tuổi cơ mà…
Về phòng mà hai đứa run cầm cập. Nó phi luôn vào phòng vệ sinh đánh răng… Gái cũng đi theo luôn…
– A óng ửa đi…. – nó nhồm nhoàm nói
– ồng a à óng…. – ”Chồng ra mà đóng” – Gái không kém…
Đánh răng xong thì nó ra đóng cửa… Quay vào thì gái đã thay quần áo lên giường đắp chăn rồi… Nó cũng nhanh chóng thay quần áo. Cởi trần lao lên giường chui vào… Gái ôm nó cười khúc khích…
– Chồng này
– Hả?
– Chồng thích con trai hay gái? Gái quay ra nhìn nó
– Con nào chả là con? – Nó thản nhiên
– Vợ thích con gái…
– Vì sao?
– Vì nó sẽ đẹp như vợ… Hihi… – Gái cười tươi nhìn nó
– Sao không phải đẹp như chồng?
– Chồng xấu…
– Nhớ đấy… Gái nó mà tán đổ thì đừng kêu.
Nó nói xong vênh mặt lên cười
– Dám đổ? – Gái trừng mắt nhìn nó
– …
Nó nhìn gái cười… Nhẹ nhàng ôm gái… Hôn nhẹ… Nó vừa dứt ra thì gái đè ra hôn tiếp… Nồng nàn hơn… Và chuyện đó lại bắt đầu… Nó đè lên gái và hôn lên tất cả cơ thể gái… Gái phát ra những tiếng ưmm ưmm ngắt đoạn mỗi khi nó hôn vào tai cổ và gáy… Mọi thứ cứ như một bộ phim không có hồi kết… Gái đẩy nó xuống, nằm đè lên nó, hôn vào môi nó, xuống dần ngực nó rồi lại lên, hôn vào tai nó… Xong ngồi dậy cởi phăng cái áo ngủ hai dây mỏng để lộ ra bộ ngực khủng sau cái áo con… Bộ ngực như muốn bật tung ra…
– Đẹp quá…
– Của chồng mà… Giữ cho chắc vào… – Gái cười khúc khích
Nó chẳng nói gì ngồi dậy để cho gái ngồi trên đùi. Kéo chăn đắp cho gái rồi cúi xuống hôn lên ngực gái tiếp… Gái ngửa cổ rên… Gái đẩy nó nằm xuống… Cởi quần nó ra và bắt đầu hôn lên cậu bé nó… Nó như muốn nổ tung ra vậy… Cái lưỡi gái như nó nói chẳng khác gì con rắn và một bông hoa hồng… Nó xoay người lại cởi chiếc quần lót gái ra… Nó hôn vào cô bé… Gái rên to hơn… Như không chịu được, gái bảo dừng lại. Kéo nó lên đẩy nó xuống giường… Ngồi trên nó… Và hành trình mới thực sự bắt đầu… Cảm giác đê mê nồng nàn… Nó và gái quấn vào nhau suốt đêm…
– Ưm…. Yêu chồng lắm – Gái thở mạnh rồi nằm xuống cạnh nó…
Như một thói quen… Nó hôn vào gáy gái… Ôm chặt từ đằng sau và từ từ chìm vào giấc ngủ…
…
Sáng hôm sau nó dậy thì chẳng thấy gái đâu. Mới có 8h thôi mà… Hôm nay là chủ nhật… Đang định gọi thì thấy gái vừa đi vừa hát về phòng… Nó lườm lườm… Làm nó lo…
– Đã bảo đi đâu cũng phải nói mà
– Híc… Vợ xin lỗi… Vợ thấy chồng ngủ ngon nên không gọi… Đi mua đồ ăn sáng.. – Nhìn gái tội tội là nó lại xuôi
– Chồng xin lỗi…
– Hihi. Không sao ạ… Nhưng mà…
– … Nó nhìn gái
– Trời lại sắp dở chứng chồng ạ… Hihi
– Vớ va vớ vẩn…
Nó nói xong là vớ mặc áo len đi vào phòng vệ sinh… Đi ra là đồ ăn đã sẵn sàng
– Lần sau gọi chồng dậy đi ăn cùng. Sáng sớm ra lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh đi ra ngoài… – Nó thấy gái mặc mỗi hai cái áo
– Vâng… Hì hì – Gái cười tít mắt
Ăn xong thì gái bảo về nhà có việc… Nó ậm ừ xong hỏi bài vở. Gái bảo yên tâm. Vợ kèm…
Từ hôm qua tới giờ nó chưa nói gì với chị. Nó cũng nhớ chị nhưng có lẽ là nó nên im lặng… Mọi chuyện đã vậy thì nó chỉ có thể ở cạnh gái thôi. Và lại Bố chị cũng chẳng ưa gì một thằng nghèo như nó…
Nó cũng nghỉ làm ở quán chị. Sáng thứ hai nó với bố lên trường để xem có thể học được tiếp không thì ai cũng nhìn nó như vật thể lạ ấy… Ông hiệu trưởng nhìn cười:
– Không sao là tốt rồi… Tí theo tôi bỏ bảo lưu là xong… Ngày kia có thể đi học tiếp…
Nó không biết sao ông hiệu trưởng lại tốt với nó đến thế. Nó đứng trên lan can nhìn sang lớp nó. Gái vẫn cắm cúi viết bài… Đâu đó là những tiếng cười của một lớp học…
Chiều nó lại về phòng, đợi gái sang chơi. Gái kể với nó nhiều lắm. Gái bảo ai cũng biết chuyện của chồng rồi. Chồng giờ nổi tiếng lắm..
– Vợ kể linh tinh phải không?
– Không. Hâm à? Thầy hiệu trưởng ấy…
…
Nó chơi nốt nay, hôm sau thì lại phải đi học.. Bố cũng về nhà rồi… Nó đến trường, ai cũng nhìn nó với ánh mắt thông cảm… Nó cũng chỉ cười trừ… Đôi khi là một lời hỏi thăm khi ai đó đi qua nó… Cả những cái vỗ vai nhè nhẹ…
Nhưng đúng là đã không có vấn đề gì thì yêu mấy người cũng được… Có vấn đề thì yêu một người chẳng xong… Sau cái màn chào đón nó thì lại là những tin đồn thất thiệt… Nào là nó nhà giàu giả vờ nghèo.. Nào là con của thầy hiệu trưởng… Đúng là xã hội… Và cũng chính vì vậy mà nó nhận được vô số thư tình. Không nhận thì là kiêu mà nhận thì gái giận… Mà cũng phải công nhận là văn của mấy đứa con gái trường nó kinh khủng thật… Viết có quy mô lắm…
Gái thì khỏi nói… Giận lên giận xuống…
Cấm nó nhận thư dưới mọi hình thức… Nó cười khổ… Giờ ra chơi… Đang loay hoay tìm cái bút ngẩng mặt thì thấy con Tomboy… Vẫy vẫy nó lên sân thượng… May mà gái vừa ra ngoài…
– Mày có sao không? – Quay sang nó
– Mày bị ngu à? Sao thì tao đứng đây à?
Nó chống tay vào lan can nói
– Nhà mày giàu lắm phải không?
Lại quay sang nó
– Mày bị điên à? Nhà nghèo nhất luôn…
– Mày chửi vừa thôi… Tao cũng là con gái đấy…
Quay sang nhìn chằm chằm vào nó… Giọng hơi tức
Ờ nhỉ… Con Tomboy cũng là con gái mà lâu nay nó cứ coi như đàn ông…
– Ờ… Tao xin lỗi…
– Đền bù đê… – con Tomboy được nước lấn tới
– Tao có gì đâu mà đền với chả bù?
– Có nhiều chứ.. – con Tomboy nheo mắt nhìn nó
– Gì? Nó ngạc nhiên
– Mày làm người yêu tao đi?
Câu nói của con Tomboy làm nó đứng hình mấy giây… Như nhận ra nó đang cuống con Tomboy tiếp lời luôn..
– Ha ha. Tao đùa đấy. Biết mày có người yêu rồi…
– Thôi.. Thế tao về lớp đây… Vợ tao ghen ghê lắm
– Ờ… – Con Tomboy nhìn nó vẫy vẫy
Nó còn nghe được con Tomboy lẩm bẩm gì đó mà chả rõ.. Thôi kệ.. Về không gái lại nghi ngờ mặc dù chả có gì…