Phần 50
Ba Phát vội vã đỡ lấy thân hình Ngọc Cúc, nàng vẫn cười một cách ghê rợn, bên kia lão Mai đã gục xuống với con dao của Hai Hổ vẫn đang cắm từ cổ họng từ sau ra trước. Ba Phát đã lợi dụng lúc Hai Hổ và lão Mai không chú ý, giấu nhẹm con dao văng vào góc phòng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ cho hắn cắt dây trói và chờ thời cơ ra tay một chiêu tât sát.
Hắn nhanh chóng cởi trói cho Ngân Sương và Lê Cường. Cả ba người nhìn Ngọc Cúc một cách thương xót, Ngân Sương không cầm được nước mắt khi thấy người em gái đã chung sống với mình bao lâu nay đang nửa tỉnh nửa dại, nàng nhanh chóng mặc lại cho Ngọc Cúc một chiếc áo mới trên cơ thể trần truồng đã bầm tím vì những màn bạo dâm và tra tấn.
Lê Cường khẽ mở cửa và liếc nhìn. Bên dưới Hai Hổ, Khánh Long và bọn đàn em đã ra ngoài đến khu vực nhà hàng đánh chén sau khi thỏa thuê thú tính, mặt khác để còn có sức mà hành hạ Ngân Sương cả đêm. Bên ngoài trời đã tối đen như mực. Cả khu vực này được Khánh Long thuê nên chỉ có căn biệt thự Rose này là còn sáng đèn.
Cả nhóm bọn họ nhanh chóng mặc lại quần áo, cầm máu mang theo ít đồ đạc. Trong lúc hỗn loạn Ngân Sương vẫn bình tĩnh lôi từ trong tủ đồ hai cái ba lô nhỏ có đầy đủ đồ cấp cứu, nàng nghe lời dặn của ông Hùng nên luôn phòng bị sẵn trong tủ đồ. Ngân Sương đeo một cái còn cái kia đưa cho Lê Cường đeo.
Ba Phát bồng Ngọc Cúc trên tay và mắt hắn cũng bắt đầu rưng rưng, hậu quả hôm nay cũng có một phần tội lỗi của hắn. Bốn người nhẹ nhàng trốn thoát ra lối cửa sau, thông ra bờ hồ. Họ chạy như điên vì mạng sống cũng như Ngọc Cúc đang cần được chăm sóc, ai cũng cầu mong Ngọc Cúc sẽ bình tĩnh trở lại sau cơn ác mộng này.
Trên tay Ba Phát, Ngọc Cúc đã bất tỉnh tự lúc này, bọn họ nhanh chóng chạy ra khỏi khu resort nơi có bác Minh đang chờ sẵn trên xe. Từ lúc Lê Cường dặn bác chờ nơi đây, bác không dám bỏ vị trí, ngay cả cái xe cũng nói dối resort là đem đi sửa chữa. Lúc đói bác chỉ dám lấy bánh trong xe ra mà ăn tạm.
Bác Minh nhìn Ngọc Cúc không khỏi bàng hoàng cái bánh ngọt đang gặm dở trên tay bác rơi bịch xuống đất, cái cơ thể xinh đẹp và khuôn mặt thiên thần ấy giờ đây rũ rượi và xơ xác đến đáng thương. Không ai nói ai cả nhóm 5 người ngồi lên xe phóng thẳng về Sài Gòn nhanh nhất có thể. Chiếc xe phóng đi trong đêm, hai tên canh gác đã được điều động để đối phó với cuộc đột nhập của Ba Phát nên cổng ra rộng mở.
Trên xe, Lê Cường kể cho bác Minh nghe sự tình. Chuyện đã xảy ra với Ngọc Cúc không khỏi khiến bác rùng mình sợ hãi. Cái cách Khánh Long chồng cũ Ngọc Cúc đối xử với nàng đúng là mất hết nhân tính. Xe đi xuống đèo chưa được bao lâu, chỉ còn 30 phút thì đến trạm dừng Tâm Châu thì một tiếng súng thật lớn xé tan màn đêm u tịch.
Tất cả đang mệt mỏi cũng đều giật mình. Phía sau nhóm người của Khánh Long đang đuổi đến. Một màn truy đuổi nhanh đến nỗi mọi người đều sợ hãi sự khát máu của Khánh Long. Ngân Sương nhìn lại thì thấy vai của bác Minh đã tóe máu. Viên đạn đã có thể ghim vào bất kỳ ai. Là do bọn Khánh Hoàng bắn bừa hay do là đã nhắm kỹ?
Lê Cường bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong cuộc đời chinh chiến của mình, anh chưa bao giờ nghĩ một kẻ nào có thể nhắm bắn từ xa trúng người trên xe một cách chính xác như vậy. Rốt cục là ai đã làm, Hai Hổ hay đàn em của hắn có khả năng của một sát thủ như vậy? Do bị thương khả năng lái xe của bác Minh giảm dần, tốc độ chậm dần lại, Lê Cường nhồi người qua định lái thay thì chiếc xe sau lưng đã vọt lên ngang tầm xe của họ.
“Rầm” một cú húc như trời giáng bên hông xe, tên Hai Hổ đang lái xe một cách điên loạn, mặt Khánh Hoàng cũng đỏ ngầu hung dữ, mà cũng đúng chỉ đi làm vài ve khi quay lại thì tên tay sai tâm phúc của Khánh Hoàng là lão Mai đã tử ẹo làm hắn càng điên tiết. Khánh Long lộ mặt là một tên nguy hiểm, bằng sự thông minh của mình hắn phán đoán ngay là cả nhóm chỉ có đánh xe về Sài Gòn vì vào Đà Lạt chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Hắn tức tốc cùng bọn đàn em Hai Hổ đánh xe truy đuổi theo. Chiếc xe chở Ngọc Cúc và Ngân Sương mất lái, lảo đảo vài cái. “Rầm” cú húc lần sau còn mạnh hơn lần trước, Ngân Sương ngồi trong xe hốt hoảng, nàng chỉ kịp nhìn qua bên xe kia thì thấy nụ cười như quỷ ám của Khánh Hoàng. Chiếc xe của họ hoàn toàn mất lái và lao xuống đèo. Tử thần đang chờ đợi…
Ngân Sương tỉnh dậy đầu tiên, bên cạnh nàng Ngọc Cúc và những người khác vẫn còn đang bất tỉnh. Chiếc lao xuống đèo trong đêm nhưng may mắn thay là rơi ngang chứ không chúc đầu xuống, một bên xe đã bị bóp méo hoàn toàn, chung quanh là màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Một ý chí sống còn hiện lên.
Nàng nhanh chóng đánh thức cả ba người đàn ông trong xe dậy. Lê Cường có cài dây an toàn nhưng cú va chạm mạnh đã làm anh bị đập đầu vào kính, máu bắt đầu tuôn ra. Bác Minh trên vai đã đẫm máu còn tay trái và chân trái đã gãy hoàn toàn. Ba Phát là nặng nhất vì hắn ngồi phía ngoài lúc xe bị rơi xuống đèo, chân trái đã gãy làm mấy khúc. May mắn nhất là Ngọc Cúc vẫn lành lặn nằm giữa Ba Phát và Ngân Sương.
– Chúng ta phải nhanh chóng chạy đi. Không ai còn sức kháng cự. Khánh Hoàng sẽ giết tất cả… – Ngân Sương hổn hển khi thoát được ra ngoài.
– Chúng ta cùng đi… – Lê Cường cất lời sau khi định thần lại.
– Không, chia ra… chia ra… Khánh Hoàng có bắt được thì cũng không hết – Ba Phát lết khỏi chiếc xe móp méo, sau những trận đòn nhừ tử giờ là vụ tai nạn, hắn cũng không còn sức lực nào.
– Chia ra, mày tưởng tao tin mày sao? Chính mày… cũng là do mày… – Lê Cường giơ tay định thôi cho Ba Phát một cú thật mạnh nhưng anh nhận ra rằng mình cũng chẳng còn chút sức lực nào ở thời điểm này.
– Thôi đi, lúc sống chết thế này mà các anh còn vậy hả… Ngọc Cúc còn chưa biết sao đây nè? Đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa – Ngân Sương xô Lê Cường ra, anh nhận thấy mình đã hành động thật ngu ngốc đúng như lời nàng nói.
– Em sẽ đi với bác Minh, bác bị nặng nhất. Hai người đi với Ngọc Cúc. Đi nhanh… mau.
– Ngân Sương… không được… anh không bỏ em một mình.
– Em bị nhẹ nhất, em tự lo cho mình được, em mạnh mẽ hơn anh tưởng. Giờ như đúng như anh Phát nói, chia nhau ra thì còn có thể sống. Cố gắng chạy về Sài Gòn tìm ông Hùng để cứu viện. Nếu một trong hai nhóm không thoát được thì phải tìm được nhóm kia – Ngân Sương trong tình huống này bỗng quyết đoán đến lạ, có lẽ cuộc sống trốn chậy đã trui rèn nàng thành một người đàn bà cứng cỏi so với khi mới cưới Lê Cường.
– Đây… đây… cái này. Nếu cần gì gọi cho con tôi. Cô Ngọc Cúc nhờ tất cả vào cậu – bác Minh sẽ dúi vào túi áo Lê Cường tờ giấy có ghi số điện thoại của con ông.
Ngân Sương nhìn Ngọc Cúc trìu mến, nàng cảm thấy xót thương, khẽ hôn lên trán người con gái cô xem như chị em ruột đang miên man trên xe, Ngân Sương nhanh chóng dìu bác Minh băng thẳng vào rừng sâu với balo hành lý. Còn lại hai người đàn ông Lê Cường nhất quyết không để Ba Phát chạm vào người Ngọc Cúc, bế nàng trên đôi tay máu me, Lê Cường chạy theo hướng ngược lại với Ngân Sương bỏ mặc Ba Phát lê lết bằng một chân chạy theo sau với balo mà Ngân Sương đã đưa cho hắn…
Bóng đêm vẫn tĩnh mịch, đám người Khánh Hoàng đã bò xuống nơi tai nạn, chiếc xe không một bóng người, Khánh Hoàng tức giận chỉa thẳng lên trời bắn vài phát súng, tiếng súng làm các động vật trong khu rừng chạy tán loạn, Ngân Sương, bác Minh, Ba Phát, Lê Cường đang bồng trên tay Ngọc Cúc lo sợ chạy thục mạng nhanh hơn. Khánh Hoàng lần theo dấu vết, với bộ óc thông minh của mình, hắn quyết định chỉ đuổi theo một nhóm mà thôi…
Mặt trời bắt đầu chiếu rọi những ánh nắng đầu tiên như bao ngày như có ba con người tội nghiệp đang chạy đua vất vả vì mạng sống. Ba Phát, Lê Cường và Ngọc Cúc chạy cả đêm thì đứng trước một thác nước lớn, muốn qua được chắc chỉ có đi bằng đường vòng. Cả đêm không ngủ lại bế Ngọc Cúc chạy thục mạng làm Lê Cường không còn chút sức lực nào, để Ngọc Cúc nằm dựa vào gốc cây, anh vục mặt xuống dòng nước mát lạnh hớp chút nước.
Khi anh ngẩng mặt lên thì Ba Phát đã ngồi cạnh bên Ngọc Cúc tự lúc nào, hắn vuốt ve khuôn mặt tái mét của nàng. Tinh dịch của Hai Hổ và đàn em, máu của lão Mai vẫn bết lại trên tóc và khuôn mặt thiên thần của Ngọc Cúc. Hắn hôn người đẹp và thì thầm vào tai nàng gì đó, chợt Lê Cường thấy hai dòng lệ chảy dài từ mắt Ba Phát.
Trước tình cảnh này anh vừa thương vừa giận. Chợt mối hận trong lòng Lê Cường trỗi dậy, hắn lao đến ôm cả người Ba Phát vật ra bãi cỏ gần đó. Cung tay đấm cho hắn một phát thật mạnh, Lê Cường thấy Ba Phát đã nằm gục hẳn, hắn đã không còn khí chất phong trần lẫm liệt của một tay giang hồ, thằng đàn ông trước mặt Lê Cường như một con chó thảm hại đáng thương.
– Sao mày làm vậy? Hả? Nói tao nghe!
– Tao… hặc… không có quyền lựa chọn. Một đứa được lụm về nuôi như tao không có lựa chọn.
– Rồi mày phá nát hạnh phúc của tao?
– Hạnh phúc của mày? ! Cũng giống hạnh phúc của những người đã từng bị tao phá hoại có khác gì?
– Thằng khốn. Bụp – một cú đấm mạnh vào bụng làm miệng Ba Phát trào ra một tia máu.
– Đánh đi… đánh chết tao đi… tao có chết thì cái hạnh phúc của mày cũng không bao giờ có lại được.
– Đồ chó – Lê Cường quăng nằm vật ra đất. Anh lê bước về phía Ngọc Cúc.
– Mày nghĩ Khánh Hoàng sẽ theo bên nào?
– Tao không biết.
– Tao làm cho đám này cũng lâu, giờ mới biết Khánh Long là đại ca. Tao có mắt như mù, nó là một con quỷ thông minh cực kỳ, nó sẽ đuổi theo ba người chúng ta.
– Sao mày biết?
– Dấu chân… ặc… dấu chân. Nó sẽ theo nơi này có nhiều dấu chân nhất.
– Vậy thì mau chạy đi. Mày còn lảm nhảm gì nữa.
– Tao nghĩ có thể không kịp. Tao muốn… hặc… nói là… hặc… Mày giúp tao một chuyện được không?
– Tao không hứa với một con chó như mày đâu Ba Phát ạ…
– Chuyện này… mày sẽ làm… giúp tao cứu Ngọc Cúc, chăm sóc tốt cho cô ấy. Tao đội ơn mày – Ba Phát đã lồm cồm bò dậy và quỳ trước mặt Lê Cường.
– Mày… Ba Phát… lo chạy đi.
– Không kịp đâu, cái thác này tao biết, chúng ta sẽ chết trước khi tìm được cây cầu.
– Mày yêu Ngọc Cúc?
– Một con chó sinh ra và lớn lên đầu đường xó chợ như tao… Hừ… Được biết yêu một người như thế nào. Chết cũng vui rồi… Khặc – hắn phun ra một bụm máu.
– Lê Cường, tao xin lỗi mày. Qủa báo hôm nay là do tao tất cả.
Ba Phát ôm lấy thân hình Ngọc Cúc, hắn khóc như một đứa trẻ lâu ngày. Đột nhiên hắn lằm một chuyện mà Lê Cường cũng không ngờ đến. Hắn ôm Ngọc Cúc một cách chặt nhất có thể, cởi balo trên vai hắn đeo cho nàng và rồi… thả nàng xuống bờ sông, Ngọc Cúc cứ thế trôi nhanh về phía thác nước.
– Mày… mày điên hả?
– Tao xin lỗi Lê Cường. Tao xin lỗi – lấy hết sức bình sinh Ba Phát đẩy luôn Lê Cường về phía sông làm anh trượt chân té theo. Ngước nhìn lại Lê Cường thấy Ba Phát mỉm cười với anh, một nụ cười lạ lùng như kẻ sắp chết.
– Nói Ngọc Cúc sống tốt và hãy quên tao đi – Ba Phát quăng cái balo đeo trên người về phía anh, Lê Cường ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đùng ” một phát đạn lạnh lùng xuyên thẳng vào vai Ba Phát làm cả thân hình đồ sộ của hắn đổ ầm, ập mặt xuống bãi cỏ trước mặt. Lê Cường phóng mắt ra xa thì Khánh Long đã ngắm bắn nãy giờ, đàn em hắn đang từ xa chạy tới. Không kịp suy nghĩ Lê Cường bơi nhanh về phía Ngọc Cúc đang trôi lững lỡ, cũng nhờ có cái balo của Ba Phát đeo cho Ngọc Cúc mà nàng vẫn nổi trên mặt nước.
Lê Cường ôm chầm lấy Ngọc Cúc, cả hai chỉ cách miệng thác khoarngh 10m, anh ngoái nhìn lại. Một cảnh tượngm làm anh kinh ngạc, Ba Phát tưởng đã chết chồm dậy, đâm một nhát vào ngay tim của Hai Hổ từ sau lưng, có lẽ Hai Hổ đã bất cẩn nghĩ Ba Phát toi đời nên lơ là định đuổi theo vì hắn là tên đầu tiên trong cả đám truy đuổi nhanh nhất.
Ba Phát ôm lấy Hai Hổ lao luôn xuống sông, hai thân hình to lớn đổ ầm làm nước và máu bắn tung tóe. Lê Cường và Ngọc Cúc lao theo dòng thác, giờ anh đã hiểu vì sao Ba Phát hành động như vậy, bản năng sinh tồn của hắn quả thật hơn hẳn anh. Khánh Hoàng và đàn em đứng trên bờ bất lực, hắn chỉa súng bắn vào cái xác của Ba Phát chục phát cho hả cơn giận đến khi súng hết đạn mới thôi.
Đến lúc cuối đời, Ba Phát vẫn chơi hắn một cú khá đau đớn, hắn đã quá xem thường con chó này rồi. Cả đám Khánh Hoàng lại túa nhau tìm kiếm, nhưng bên dưới con thác là một dòng sông dài đăng đẳng, Ba Phát đã sáng suốt đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình…
Ngọc Cúc, Ngân Sương, Lê Cường và bác Minh đều lạc mất nhau, và bắt đầu một cuộc hành trình chưa có điểm dừng.