Phần 44
Trời mưa lớn, gió lạnh ùa từng cơn, trên sân thượng, Ba Phát vẫn quyết không tha con mồi này, hắn quyết làm cho nàng quên đi cái thằng đàn ông đầu tiên đi và nhớ hắn mãi mãi.
– Đừng chú, đừng làm nữa, tôi không muốn. Làm ơn…
– Không được, em không muốn nhưng anh muốn, lại đây đừng chạy.
Một cơn sấm vang rền làm Tuyết Lan giật bắn mình, đúng lúc đó cô nhận ra mình bị lọt vào một vòng ôm từ phía sau, không cần nhìn nàng cũng biết rõ đôi tay cứng như thép đó là của ai, cơn sóng sợ hãi khủng khiếp lan nhanh suốt cơ thể làm cô tê dại, phản ứng tự nhiên của người đàn bà trước đã biến thành sức mạnh bắt cô thét lớn vẫy vùng hoảng loạn, hai chân cô chòi đạp vào đất còn hai tay bấu cứng vào hai cổ tay đàn ông cào cấu nhưng lần này là chạy trốn.
Mưa tạt vào người tối tăm mặt mũi, hai chân nàng quýnh quàng vấp vào nhau làm cô ngã sõng soài khi vừa gắng gượng chạy. Khi Tuyết Lan ngã sấp mặt thì cô đã bị nhấc bỗng lên trên một bờ vai cuồn cuộn, cô đấm thùm thụp vào tấm lưng chắc nịch của Ba Phát một cách tuyệt vọng, nàng nhận ra sân thượng lạnh ngắt và người nàng bị quật ngửa ra một cách đau điếng, nàng chõi dậy nhưng đã bị một cơ thể vĩ đại nặng chình chịch đè nghiến xuống.
Nàng kiệt sức vì đau và đuối lả nên nàng không kháng cự nữa, đôi tay yếu ớt của cô không thể đẩy người đàn ông trước mặt ra nổi, nàng thở dài vì mệt mỏi, rốt cục cũng chính nàng là người đã đồng lõa tham gia cuộc chơi này. Sự trần truồng của cả hai làm cùn nhụt ý chí nàng, đôi đùi bị banh rộng trống trãi tênh hênh không sao kẹp lại đẩy sự mệt mỏi lên tận đỉnh.
Sự trống trải mau chóng bị lấp đầy và cơn đau như bị một cây sắt nóng bỏng đâm toạt bộ sinh dục và một lần nữa hất tung nàng lên trong tiếng gào khản lạc, nhức nhối, day dứt, rát bỏng, đau rứt thịt bao trùm xúc giác của nàng, một người con gái mới lớn sao có thể đáp ứng tình dục một cách tham lam như thế được.
Nàng muốn ngất đi mà không được, đầu óc tối sầm mụ mẫm. Dù là một con gái chín muồi về sinh lý nhưng đã giao hợp quá lâu khiến không còn đủ nước nhờn Tuyết Lan. Bị ép giao hợp ngoài ý muốn bằng bạo lực, âm đạo nàng khô ran mà dương vật Ba Phát lại có kích cỡ khá lớn nên cô không chịu nỗi, cả người cô tan rã ra mê mệt.
Mưa vẫn dai dẳng trên không gian và trên xác thịt Tuyết Lan, giữa cơn mê man cô không còn thấy đau đớn nhức nhối, một thứ khoái cảm bắt đầu cuốn theo sự giao cấu của hai vùng sinh dục, dần dà chiếm trọn cơ thể nàng. Cái thể xác bấy lâu chất chứa đầy khao khát của Tuyết Lan giờ đã bị xác thịt đàn ông phá toang khơi mở, khi lý trí không còn thống trị thì bản năng sống lại mạnh mẽ, từng phút giây một sự sung sướng khoái lạc vùi sâu cô vào mụ mẫm…
Về phần Ba Phát, hắn như điên dại với cái thể xác non nớt này, trong lòng hắn đã nghĩ đến cảnh hắn là người đầu tiên được nếm cái âm đạo trinh nguyên này, nhưng giờ thì phát hiện ra đã có người hớt tay trên của hắn. Hắn như một con thú dữ quyết không tha cho con mồi này. Cái dương vật vừa bơm tinh trùng đầy vào người Tuyết Lan đã cứng lên nhanh chóng. Không phải tự nhiên mà hắn mang tên Ba Phát. Hắn cứ nhắm vào cái âm đạo kia mà đâm và thụt tới bến.
Một lý do quan trọng khác làm hắn điên máu vì một sự thật đơn giản, Tuyết Lan là con của lão Mai người đã ép hắn phản bội Ngọc Cúc, làm nàng biến mất khỏi cuộc đời hắn trước khi hận hắn đến tận xương tủy. Một mặt khác, lão Mai cũng là người cưu mang hắn khỏi cuộc sống lưu bạt.
Từ khi bé hắn đã xem lão như một người cha thứ hai, người cứu hắn khỏi cảnh đầu đường xó chợ, dạy hắn nhiều mưu mẹo và xem hắn như một tay sai đắc lực. Khoảng 5 năm về trước, lão và hắn rút khỏi giang hồ để lập nên nhóm tống tiền các phụ nữ có địa vị, tuy không hiểu lắm về kế hoạch của lão nhưng công việc làm đĩ đực của hắn cũng không quá tệ.
Không còn cảnh đâm chém nhau để tranh giành miếng cơm manh áo từng ngày. Lão Mai vì tuổi đã lớn nên lui về làm bảo vệ chung cư, cũng chính là căn chung cư của hai vợ chồng Ngân Sương và Lê Cường. Ban ngày lão như một tên bảo vệ già vô hại nhưng ban đêm là một con cáo già ẩn mình.
Cũng chính lão, Ba Phát và Lê Vũ dựng nên màn kịch để đưa Ngân Sương vào tròng vì nàng là vợ của Lê Cường, người đang điều tra vụ án của tổ chức này, bọn hắn đã định khống chế Lê Cường thông qua Ngân Sương. Một màn kịch hoàn hảo đến nỗi Ngân Sương không thể nào nghĩ ra vì sao mình là con mồi đang trên thớt.
Sau vụ cháy căn biệt thự ở Vũng Tàu, Ba Phát may mắn thoát ra được, nhưng hắn nghĩ mãi tại sao lão Mai muốn ra tay với Ngọc Cúc, hắn tức giận quay về dãy nhà trọ mà hắn và lão đang ở thì mọi thứ đã được phi tang một cách sạch sẽ, công an đã bao vây khu hắn ở. Hắn dựa vào một số quan hệ mà trốn chui trốn nhủi một thời gian, sau đó hắn biết được lão Mai quay trở về nhà ở Đà Lạt, hắn liền nghĩ ngay đến kế hoạch trả thù gia đình của lão.
Trước tiên hắn ngủ với bà Linh để quay, bí mật quay lại clip và sau là cô gái độc nhất Tuyết Lan. Kế hoạch trơn tru nhưng sự xuất hiện của Lê Cường thì hắn không lường trước được. Ba Phát như muốn xả hết những căm thù vào trong người Tuyết Lan. Lần thứ hai của hắn có vẻ chậm hơn lúc đầu vì cảm giác không còn mãnh liệt nhưng với độ dai sức của mình thì Ba Phát dư sức kéo dài những cú nhấp liên tu bất tận, mặc đang làm tình ngoài trời đang có mưa giông, mặc cho Tuyết Lan kêu gào van xin, hắn vẫn bất chấp.
Hắn cảm thấy hả hê và những cú phọt lần hai cũng nhiều như lần trước. Ba Phát thờ hổn hển, hắn móc điện thoại ra chụp nhanh cảnh Tuyết Lan đang lõa lồ giữa cơn mưa, trông nàng thật thảm hại sau cơn làm tình điên loạn của Ba Phát.
Sau khi thoả mãn Ba Phát bế Tuyết Lan lên giường ngủ và đắp chăn cho nàng cẩn thận. Nàng không còn đủ sức mà gượng dậy sau những cuộc chơi từ tối qua đến giờ, giờ nàng như kẻ vô hồn, mệt nhoài đến kiệt sức, không sao làm chủ được mình. Người cứ như trên mây, tuy ê ẩm nhưng lại nhẹ nhàng như trút đi gánh nặng.
Từ lúc trở về từ chỗ Lê Cường, nàng cũng thấy bức bối và khó chịu vậy mà khi bị Ba Phát cưỡng hiếp, nàng lại nhẹ nhỏm đi dù rất nhục và tởm, ngoài trời bóng tối đã phủ lên u ám, nàng kéo chăn lên người vùi đầu vào gối, những giọt tinh dịch nhểu nhảo do ông chú Ba Phát thải vào bụng cô giờ són ra nhớp nháp giữa đùi non làm cô tởm lợm.
Tuyết Lan cảm thấy lòng mình thật mâu thuẫn và phức tạp. Nàng thích và yêu Lê Cường nhưng cảm thấy Ba Phát mang lại cũng mãnh liệt không kém, nàng đã khao khát Ba Phát nhưng giờ khi cái dòng tinh dịch kia đang rỉ ra kia lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Tuyết Lan ước gì nó là của Lê Cường thì nàng sẽ nâng niu và trân trọng biết mấy. Bản chất con người và nhất là phụ nữ luôn phức tạp và đôi khi giằng co giữa phần con và phần người.
Riêng Ba Phát hắn bỏ mặc Tuyết Lan say ngủ trong phòng. Hắn lùng sục khắp nơi, rồi sực nhớ đến đống quần áo nàng. Lục lạo một hồi, hắn cầm trên tay chứng minh thư của Tuyết Lan và mỉm cười một cách khó hiểu… Ba Phát nhanh chóng lẻn vào phòng bà Linh, dùng ngày sinh ghi chứng minh thư mà nhập vào mã số két sắt, đúng là không ai yêu con bằng mẹ, hắn đã đoán đúng. Bên trong két sắt có một số giấy tờ nhà đất, nhiều sổ tiết kiệm nhưng Ba Phát chỉ lấy đi một tờ giấy duy nhất được bọc nhựa, có nội dung bằng Tiếng Anh mà hắn không đọc được, tuy nhiên hắn biết đó là thứ gì và quan trọng với lão Mai như thế nào.
Hắn mỉm cười gấp tờ giấy làm bốn rồi nhét vào tận túi nhỏ trong quần đùi. Xong hắn ăn mặc đầy đủ, xuống nhà chậm rãi thưởng thức một tách cà phê, tiện tay bấm gửi một email có đính kèm clip sex của hắn và bà Linh, ngoài ra còn có hình tấm hình hắn vừa chụp Tuyết Lan. Người nhận là lão Mai, Ba Phát cười ha hả một cách khoái chí. Mười lăm phút sau, hắn nhận được một email trả lời chỉ có vỏn vẹn vài chữ “Thằng chó khốn nạn”.
Ba Phát nằm lăn ra ghế mà cười, chợt một email khác đến sau đó, trong email có hình ảnh một người phụ nữ tuyệt đẹp đang nằm khỏa thân, nàng đang bất tỉnh trên giường. Nụ cười trên môi Ba Phát tắm lịm, mắt hắn chuyển từ xanh sang đỏ ngầu, những tia máu như bắn thẳng vào màn hình điện thoại. “ĐM nó”. Hắn chửi thề rồi lên xe đi thẳng mà quên khóa cửa, hắn bỏ mặc Tuyết Lan một mình vì hắn đang có một mối quan tâm khác lớn hơn. Mưa bên ngoài vẫn còn rả rít lấm tấm nhưng Ba Phát mặc kệ…
Tuyết Lan ngủ một giấc sâu đến hôm sau, nàng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Nàng chợt nhớ là mẹ nàng vẫn chưa về. Cả ngày hôm đó và hôm sau cũng vậy. Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghĩ chuyện chẳng lành. Đến hôm thứ ba khi nàng chuẩn bị báo công an thì nàng thấy có một đám người tới nhà, dáng vẻ bặm trợn đáng sợ.
Người đàn ông đeo khẩu trang giới thiệu với nàng tên Khánh Hoàng. Hắn báo cho nàng biết rằng cha nàng ông Mai và bà Linh sẽ không bao giờ về nữa. Họ đã chết và thủ phạm là Ba Phát, đang bị cảnh sát truy nã. Khánh Hoàng đưa cho Tuyết Lan một tờ giấy khám nghiệm pháp y của công an.
Tuyết Lan như rơi xuống một cách hố không đáy, cuộc đời nàng đã mất tất cả. Trong đầu chỉ còn hai chữ “trả thù” và trả thù mà thôi. Khánh Hoàng giúp Tuyết Lan làm hết tất cả các thủ tục ma chay, hắn lo liệu êm đẹp chỉ trong vòng một ngày là xong việc chôn cất. Suốt ngày hôm đó Tuyết Lan như kẻ mất hồn, nàng chỉ kịp nhìn mặt bà Linh lần cuối trước khi trả bà về với đất mẹ. Còn lão Mai cha nàng – người cha mà lâu rồi đã bỏ mẹ con nàng đi biệt xứ với Tuyết Lan chỉ là một hình bóng mờ nhạt.
Khánh Hoàng đưa cho nàng tất cả hồ sơ nhà đất và tiết kiệm mà Linh để lại cho nàng. Tuyết Lan nào có hay biết rằng hắn đã tranh thủ lúc nàng vật vờ đau khổ mà mở tung két sắt để tìm kiếm cái mà Ba Phát đã cướp mất trước đó, Khánh Hoàng tức giận khi bị phỗng tay trên. Những tài sản trong két sắt với hắn chỉ là thứ vô nghĩa, rốt cục Ba Phát đã trước hắn một bước, lại một lần nữa hắn bị Ba Phát dắt mũi, với hắn là một sự sỉ nhục to lớn. Định thần lại hắn nghĩ đến một kế hoạch khác…
Tuyết Lan lặng lẽ rao bán căn nhà, nghe theo lời Khánh Hoàng nàng tìm nhà của một người quen ở tạm. Trước khi đi, Khánh Hoàng hứa với nàng là sẽ tìm kiếm tung tích của Ba Phát và báo cho nàng biết, rồi hắn và đồng bọn cùng rút đi hết. Cuộc đời Tuyết Lan từ nay chỉ có hận hai người đàn ông là LÊ CƯỜNG VÀ BA PHÁT.
Nàng nghĩ mãi để tìm lý do tại sao hai con người đó lại đối xử với nàng như thế. Đàn ông rốt cục chỉ là một lũ phản bội và lợi dụng những người đàn bà nhẹ dạ. Càng nghĩ Tuyết Lan càng cảm thấy ân hận, chỉ vì một phút ham chơi của nàng, chỉ vì cái khao khát khám phá cảm giác nhục dục mà nàng đã vô tình gây ra cái chết của ba mẹ mình, giờ thì nàng hiểu bản chất của những gã đàn ông đến với mình.
Nhưng… cái tên hai người đàn bà kia, kẻ đã đánh cắp những người đàn ông của nàng mới là đáng căm hận nhất NGÂN SƯƠNG, NGỌC CÚC. Càng nghĩ Tuyết Lan càng bế tắc, sự trong trắng của nàng, cả cuộc đời nàng chẳng lẽ không bằng hai người đàn bà kia?
Và rốt cục đã xảy ra chuyện gì?