Phần 42
Trời mưa nặng hạt hơn, cơn mưa như đến bất chợt. Và thời điểm này thì được gọi là mưa trái mùa. Cái không khí Đà Lạt bình thường vốn dĩ đã buồn, mỗi khi mưa lại càng buồn thêm. Gió lạnh từ ngoài ùa vào làm Tuyết Lan thức giấc. Người đàn ông bên cạnh nàng đã biến mất tự lúc nào, xung quanh chỉ có mình nàng, một mình, không khí yên lạnh đến đáng sợ.
Nàng kéo chăn trùm kín người, Tuyết Lan nghĩ anh chỉ đâu đó chút thôi rồi sẽ quay lại ôm ấp nàng như đêm qua. Cô gái trẻ đang nuôi một niềm hy vọng, rằng sau đêm qua, khi tỉnh táo lại anh sẽ nhìn nàng bằng một cách nhìn khác, không còn lạnh nhạt và xua đuổi nàng như lần đầu gặp.
Chí ít thì nàng đã trao cho anh có quý báu nhất của thời con gái, ồ không Tuyết Lan không nghĩ rằng mình sẽ ràng buộc anh với cái trách nhiệm đó, nhưng hy vọng của nàng về một mối quan hệ mới có thể sẽ được hình thành. Cái ý nghì nhen nhóm trong rất mãnh liệt trong đầu làm Tuyết Lan sướng rơn người, nàng muốn là một phần của anh.
Trong tâm trí nàng, chú Ba Phát chỉ là hình ảnh nhục dục đơn thuần, nhưng với Lê Cường có lẽ nàng yêu anh thật rồi, tình yêu đầu đời trinh nguyên của một cô gái xuân xanh. Tuyết Lan im lặng chờ đợi, nửa tiếng, rồi một tiếng vẫn chưa có động tĩnh gì. Ngoài trời mưa lất phất nhẹ nhưng cũng đủ làm âm u một buổi sáng Đà Lạt.
Nàng nhìn kỹ lại góc bàn, một tờ giấy trắng, Tuyết Lan bật dậy với tay lấy lên đọc. Không hiểu rằng Lê Cường vì đã quá sợ hãi hay chữ nghĩa có hạn, chỉ ghi lại cho Tuyết Lan vài câu gọn lỏn: “Anh xin lỗi, xin em tha tội cho anh. Anh chỉ yêu vợ là Ngân Sương… ”
Tuyết Lan chết lặng, hy vọng trong nàng sụp đổ, bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu thắc mắc bật lên trong đầu. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ đêm qua tất cả chỉ là giả dối. Thời gian trôi qua chầm chậm, Tuyết Lan mặc quần áo và hớt hải chạy qua bên phía căn biệt thự Rose của Ngọc Cúc.
Nàng đi xung quanh tìm kiếm và tới gõ của căn biệt thự của Ngọc Cúc, nàng bấm một hồi chuông, rồi hồi chuông dài, không có động tĩnh, nàng tìm ai đó, ai đó cũng được trả lời cho nàng những câu hỏi này, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Không khí xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Trên bầu trời mây đen vần vũ. Tuyết Lan định bỏ cuộc Chợt thì cửa chợt mở toang:
– Cô bé kiếm ai? – Đứng trước nàng là một tên bặm trợn tóc dài nhuộm vàng và búi phía sau thành đuôi ngựa, hắn đang ở trần chỉ mặc độc một cái quần jean cũ nát và rách loang lổ.
– Dạ anh… chỗ này của chị Ngọc Cúc phải không?
– Đúng rồi – hắn rút một điếu thuốc ra và chăm lửa phì phèo như không có ai trước mặt.
– Em xin lỗi, chị có ở đây không? Em có chuyện cần gặp ạ!
– Ngọc Cúc đi ra ngoài rồi. Thôi nha bữa nào gặp – hắn nói đoạn khép mạnh cửa, nhưng bị Tuyết Lan chặn lại.
– Ơ… dạ… anh gì ơi? Anh là gì của chị Cúc vậy.
– Chồng, hỏi nhiều quá, muốn gì nữa đây.
– Dạ khi nào chị về, anh nói chị liên lạc em theo số này, em có chuyện gấp lắm.
– Được rồi, không tiễn.
Cánh cưa đóng sầm một tiếng thật mạnh, Tuyết Lan cảm thấy hụt hẵng ít nhất gặp Ngọc Cúc nàng sẽ thấy thoải mái hơn, đằng này… mà nàng cũng không ngờ Ngọc Cúc đẹp và thanh khiết đến vậy lại có một người chồng quá dữ tợn.
Tuyết Lan chờ đợi thêm một lúc ở khu biệt thự, cốt mong sao Lê Cường còn trở lại để nói câu chia tay, hay Ngọc Cúc về sớm để nàng hỏi han gì đó về anh. Nàng không cam tâm với bức thư anh để lại, không phải tiếc cái trinh trắng mà nàng giữ gìn. Cái nàng mong muốn hỏi là Lê Cường có chút tình cảm nào với cô đêm qua không. Chờ đợi là một thứ rất mệt mỏi, trời đã quá trưa mà vẫn không có được một chút nắng…
Tuyết Lan buồn bã trở về nhà sau một đêm ân ái mặn nồng. Nàng tự hỏi, sao anh vẫn chưa hiểu tình cảm mà nàng dành cho anh. Cái cảm xúc đơn sơ, chân chất không có bóng dáng của nhục dục. Có lẽ nàng yêu anh từ cái cảm xúc đó. Đôi mắt buồn và khuôn mặt điển trai ấy, nàng đã không tiếc cái trinh trắng của mình trao nó cho anh. Vậy mà, anh vẫn bỏ cô đi để tìm vợ mình là Ngân Sương. Có một cái gì đó nghẹn ngào và uất hận. Chẳng lẽ Tuyết Lan không đủ đẹp, chẳng lẽ nàng không giỏi làm tình. Biết bao câu hỏi trong đầu, Tuyết Lan đạp xe về nhà trong trạng thái ướt đẫm. Sau những phút giây chìm đắm trong thân xác, cái nàng nhận được là đây sao? Thực tại lúc nào cũng quá phũ.
Tuyết Lan cảm thấy mỗi bước đi của mình trở nên nặng trịch, bên trên làn áo nịt cọ trên đầu vú rân rân còn bên dưới thì chiếc quần lót làm bẹn cô rậm rực. Chuyện mới ngày hôm qua thôi nhưng Tuyết Lan cảm thấy cơ thể như đã bắt đầu thay đổi, cái thể xác căng tràn thèm muốn của cô bấy lâu giờ càng mẫn cảm khao khát hơn xưa.
Tuyết Lan không hẳn là một người con gái dâm đãng, nhưng người đàn bà nào lại không có chút dục vọng trong người, bản năng của phụ nữ là giao cấu và sinh nở, đó là một thiên chức trời cho, chính sự xấu hổ e thẹn và danh tiết đã kềm giữ thứ bản năng đó. Tuyết Lan trước đây từng nghĩ nếu tìm được người đàn ông yêu thương nàng thật lòng thì cũng chỉ một lòng một dạ yêu chồng thương con làm đủ phận sự của một người đàn bà tiết hạnh. Chuyện tình một đêm hôm qua hình như đã giải phóng bản năng tiềm ẩn trong cô làm cho nó càng mãnh liệt.
Bà Linh đã khóa trái cổng, có lẽ đã đi tìm nàng. Tối qua Tuyết Lan bỏ điện thoại đâu đó trong đêm cuồng nhiệt với Lê Cường mà giờ nàng cũng không nhớ nổi. Mở cửa vào nhà, khu homestay vắng lặng, những người thuê nhà đã đi chơi đâu đó hoặc trú mưa nên chưa kịp về. Bất giác Tuyết Lan gõ cửa phòng Ba Phát. Hắn vẫn nằm ngủ trong phòng, sau những đêm phục vụ cho bà Linh, hắn cũng khá mệt. Sáng nay bà Linh hớt hải báo với hắn là Tuyết Lan đã mất tích nên nhờ hắn giữ nhà dùm, còn tin tưởng giao luôn cả chùm chìa khóa. Một mình bà chạy đi tìm con. Ba Phát vẫn ở trần và ra mở cửa phòng:
– Trời đất, đi đâu cả đêm vậy cô nương. Mẹ con lo bán sống bán chết.
Ba Phát mở cửa nhìn Tuyết Lan ngỡ ngàng vì sự xuất hiện đột ngột, nhưng điều làm hắn chú ý là con mưa trái mùa đã làm cho bộ đồ nàng mặc như khít vào người. Trước mắt hắn là một cô gái trẻ tóc ngang, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt hiền dịu, đôi môi hồng… và đặc biệt sau làn áo dính sát vì mưa ấy là cặp vú căng tròn nhô lên khiêu khích, nước da trắng mịn, đầy vẻ quyến rũ tươi mát.
Trông nàng còn đẹp hơn bà Linh mấy lần. Ba Phát đăm đăm ngó nàng từ đầu đến chân, lúc này Tuyết Lan mới nhớ cái áo ướt dán vào người đang phô bày gần như mồn một những đường cong mẩy mọng căng tràn nhựa sống của cơ thể cô, bản thân cô cũng khá xinh đẹp cộng với thân thể cân đối bốc lửa của gái mới lớn sao lại không thu hút gã đàn ông trước mặt kia chứ. Sau phút ngỡ ngàng, giọng Tuyết Lan run rên vì lạnh:
– Con… qua nhà con Hà. Trong tiệc có uống chút nên say quá ngủ lại đó. Mẹ con đâu rồi chú?
Tuyết Lan vừa sợ vừa thẹn nên vội kéo cánh tay vòng lại, che ngang ngực ngó lơ ra ngoài, sự im lặng thật nặng nề chỉ còn tiếng mưa rào rào càng lớn hạt trên mái chòi. Chợt một thứ linh tính chỉ phụ nữ mới có lan tràn đầu óc cô làm tim cô chợt đập mạnh. Hôm nay trông nhà giúp bà Linh nên Ba Phát chỉ ở trần và quần đùi cho thoải mái.
Từng bắp thịt hắn vồng cao lực lưỡng và gân guốc. Và hắn cũng không mặc quần lót, cái đầu dương vật dang dựng lều dưới đũng quần từ nãy rồi. Từ cái ngày hôm ấy, đây là lần đầu tiên nàng đứng gần Ba Phát như vậy. Rồi ánh mắt hắn nhìn nàng mơ màng, mỉm cười đúng cái kiểu cười đêm ấy. Chiếc áo váy dài ướt sũng dán vào người làm cô vừa lạnh vừa khó chịu:
– À chị Linh nhờ chú coi nhà giúp rồi đi tìm con. Bà ấy nói chú không rành đường nên ở nhà để đi một mình cho nhanh. Con có sao không? Sao không mặc áo mưa? Áo nhem rồi? Để chú…
– Thôi khỏi, con cảm ơn chú. Con vô nhà thay đồ được rồi. Chú gọi dùm mẹ con nói con về rồi nhé. Máy con hết pin rồi.
Nói đoạn Tuyết Lan chạy nhanh vào nhà. Ba Phát nhìn nàng thoáng mỉm cười, hắn định bốc máy lên gọi cho bà Linh nhưng hắn ném ngược lại vào trong góc phòng. Trong đầu hắn đã hiện lên một kế hoạch khác…
Tuyết Lan thay đồ và bước vào phòng thả người xuống tấm nện lạnh tanh. Trong đầu nàng vẫn không nghĩ về hai người đàn ông. Một là Lê Cường người lấy đi sự trinh trắng và cho nàng cảm xúc về tình dục lẫn tình yêu. Hai là người đàn ông mới nhìn nàng, chú ấy là người cho nàng cảm xúc mãnh liệt và tính dục, những cám xúc sơ khai ban đầu.
Nàng tự hỏi nếu không phải là Lê Cường mà chú Ba Phát mới là người lấy đi trinh trắng, liệu nàng có yêu người đàn ông hấp dẫn ngoài kia không? Nàng vẫn ở trong trạng thái trần truồng ngồi quấn mình trong chiếc chăn bông, chiếc cằm gác lên đầu gối, mái tóc rũ xuống bờ vai trên, mắt nhìn đầu đó nơi bức tường đối diện. Căn phòng tối dần trong cơn mưa ngày một lớn…
– Cháu ăn mì đi, ăn cho đỡ lạnh – Ba Phát xuất hiện trước cửa phòng, vẫn ở trần như lúc nãy nhưng trên tay cầm thêm một cái bàn nhỏ trên có hai tô mì đang nghi ngút khói.
– Dạ… cảm ơn chú… phiền chú quá – miệng nói thế nhưng bụng Tuyết Lan réo lên từng chập, sáng giờ nàng vẫn chưa ăn uống gì, về đến nhà thì đã giữa trưa.
– Ngại gì, chú cũng chưa ăn, hai chú cháu mình ăn chung cho vui, được không?
– Dạ được, nhưng mà… cháu chưa có mặc đồ.
– À không sao, nãy mưa chú không đem đồ vô cho hai mẹ con được nên ướt hết rồi, cháu cứ quấn cái khăn tắm mà ăn luôn cho ấm. Chú không nhìn trộm đâu anh – Ba Phát nhìn nàng cười cười, lại cái kiểu cười kích dục đêm hôm ấy. Tuyết Lan ngại ngùng như cũng với tay lấy cái khăn từ tay Ba Phát mà quấn ngang ngực bằng một động tác nhanh gọn. Bên kia, Ba Phát đã dọn mì ra sát cạnh giường nàng và ngồi bệt xuống đất chờ đợi.
Tuyết Lan quấn xong cái khăn, từ từ ngồi xuống gần Ba Phát, không dám trực diện mà xéo về một bên của Ba Phát… tim nàng bỗng đập thình thịch vì khi ngồi xuống, đập ngay vào mắt nàng là vùng đũm quần Ba Phát giáp với bẹn hắn, cái đũm quần lệch vào giữa để lộ rất rõ cái bìu của dương vật Ba Phát chảy xệ xuống, nàng giả vờ ngó lơ cắm cúi ăn nhưng không hiểu sao Tuyết Lan đôi lúc lại khẽ nghiêng đầu và nhìn liếc mắt vào phía trong ấy. Lần theo cái bìu dái to đúng ấy là một phần gốc của dương vật Ba Phát trong quần lộ ra. Tuyết Lan thấy mặt nóng bừng, tay loay hoay lùa mì vào miệng mà không dám nhìn vào mặt người đàn ông đối diện.
Ba Phát giả vờ ăn ngon lành nhưng trước mặt hắn là một cô gái trẻ trung, xinh xắn. Còn thơm mùi con gái thoang thoảng, với cái khăn tắm quấn ngang, che đậy bầu ngực lấp ló đang ngồi cách hắn có một mét, làm hắn hứng tình, mắt hắn cứ nhìn xoáy vào hai vú căng tròn nằm ẩn sau lớp vải đó, thỉnh thoảng Ba Phát lại liếc mắt nhìn xuống giữa khe háng, nơi mà Ba Phát cho là mỏ vàng chưa bị khai phá của Tuyết Lan…
Người Ba Phát thấy xốn sang, lâu rồi hắn chưa phá trinh được gái nhà lành nào chỉ toàn là hoa đã có chủ. Tuy hắn vẫn nhớ Ngọc Cúc nhiều lắm, nhưng bản năng đàn ông thì sao kiềm hãm được, tự dưng cái dương vật trong quần hắn nó dựng lên quá nhanh, khiến hắn không làm chủ được… và khi dương vật hắn chống quần thẳng lên, hắn cảm nhận được cái ống quần bên phía Tuyết Lan ngồi, lệch hẳn ra, để lộ hết vùng bừu, một vùng lông và gốc của dương vật. Hắn khẽ liếc nhanh nhìn Tuyết Lan và nhận thấy nàng cũng liếc nhìn chỗ ấy của mình, Ba Phát thấy khoái chí… cố tình cho Tuyết Lan ngắm nó rõ hơn.
Tuyết Lan ăn gần hết tô mì rồi, nhưng chẳng hiểu sao, Tuyết Lan chưa kết thúc bữa ăn… có lẽ vì Tuyết Lan đang bị quấn hút vào chỗ ấy của Ba Phát. Tuyết Lan thâý dương vật hắn năm chống quần lên rất cao, ngồi khẽ nghiêng mình một chút là Tuyết Lan nhìn thấy thêm cái thân của của dương vật Ba Phát, nó tương đối dài và to, chỉ có mỗi cái đầu của dương vật thì Tuyết Lan chưa nhìn thấy vì nó đang nằm ở trong quần, chống quần dựng lên cao ngất. Tim nàng đập thình thịch, mặt hoa đỏ ửng…
Ba Phát để ý rất kỹ thấy Tuyết Lan nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống dưới vùng háng của mình. Chỉ thoáng nhìn Tuyết Lan là hắn đã phát hiện ngay ra cái hưng phấn trong nàng. Hắn lại càng hứng tình hơn dương vật hắn thỉnh thoảng được hắn điều khiển cho nó giật giật, ngóc ngóc trong quần… Cảnh ấy đập vào mắt Tuyết Lan làm nàng khẽ quay mặt cười. Ba Phát cũng nhận ngay được điều đó, nhân lúc Tuyết Lan quay mặt giả vờ nhìn chỗ khác cười Ba Phát đưa tay rất nhanh, kéo lệch hẳn đũng quần mình sang hẳn một bên để gần như cho dương vật mình hở cả ra bên phía nàng… và tay, mắt hắn vẫn giả vờ mải miết chú tâm vào tô mì gói…
Khi Tuyết Lan quay mặt lại, lần nữa tim nàng như lổ tung khỏi lồng ngực, gần như toàn bộ cái dương vật cương cứng to đùng của Ba Phát đã lộ gần hết ra khỏi ống quần. Ba Phát thoáng thấy Tuyết Lan có vẻ ngượng, hắn khéo léo đứng dậy giả vờ bưng cái bàn xuống bếo. Hắn nên câu kéo con mồi một cách nghệ thuật là thế nào. Tuyết Lan cũng suýt nữa ù té chạy thật, nhưng rồi chuyện đó đã không xảy ra, khi Ba Phát dọn đồ xuống bếp, rất nhanh chóng hắn lấy cái bàn làm vật che chắn cho cái dương vật, và sau một hồi nó lại nằm im gọn trong quần, không còn để lộ ra nữa. Ba Phát quay lên phòng, đứng ở cửa, một tay chống vào thành cửa để lộ thân hình trung niên hấp dẫn, hắn nhìn Tuyết Lan cười:
– Chú đoán ra rồi, đêm qua cháu đi theo trai, có phải không?
– Trời, chú Ba Phát, má con nghe là giết chết – Tuyết Lan đã chui lại vào trong chăn sau khi no nê.
Ba Phát khẽ cau mày:
– Sao lại giết? Con gái lớn rồi. Cỡ cháu dưới quê người ta đẻ chục đứa.
– Không có đâu chú – Giọng Tuyết Lan buồn.
– Đừng giấu, nói chú nghe, đêm qua cháu đi với thằng nào? Sao về nhà lại buồn vậy?
Tuyết Lan khẽ cau mày, nhìn Ba Phát.
– Chú! Đừng hỏi chuyện riêng của cháu như vậy?
Ba Phát cười:
– Chú xin nỗi! Tại nghĩ cháu lớn rồi nên mấy chuyện đó thoải mái. Con người lớn rồi ai cũng có nhu cầu mà. Mà cháu đẹp như vầy không thằng nào hốt mới lạ. Hay là… hay là… thằng đó làm cháu không sướng hả? Ha… ha…
Tuyết Lan đỏ mặt tía tai, nghĩ đến đêm hôm qua với Lê Cường, quả thực nàng rất hạnh phúc.
– Mấy cái thằng trẻ ngày nay! Chả biết làm cái chuyện ấy tý nào cả! Đàn ông trai tráng mà cứ hùng hục không thì không được, còn cần phải khéo về chuyện ấy mới làm phụ nữ họ mê. Nếu mà là chú thì…
– Thì sao chú? – Giọng Tuyết Lan vẫn buồn buồn, nhưng mắt mở to ra nhìn Ba Phát, mà cái nàng không ngờ là cái ấy của hắn lại dựng lên nhanh đến thế.
– Ơ chú xin lỗi, đùa hơi quá rồi – Ba Phát quay lưng định bỏ đi. Tuyết Lan khẽ cười:
– Chắc chú Ba Phát chuyện ấy phải khéo lắm.
– Sao cháu biết… Ba Phát cười ma mãnh.
– Ờ thì… nhìn tướng chú… cháu nghĩ khoẻ.
– Dạ… dạ… phong độ… đẹp… thôi cháu ngủ đây – Tuyết Lan xấu hổ trùm chăn kín đầu.
– Nè Tuyết Lan, ngủ hả? Nãy giờ giỡn chú cháu mình giỡn chơi thôi, đừng méc má đó.
– Dạ ạ…
Ba Phát bỏ xuống nhà dưới, hắn cười thầm trong bụng, đúng là giỡn chơi thật. Nãy giờ là hắn giỡn, giờ chơi thì chỉ mới bắt đầu…