Phần 37
Sáng nay trên đường đến trường, qua ngã tư, nàng tự dưng nhớ đến vụ quẹt xe hôm bữa. Nàng chợt nhớ ra là đã cảm mến anh chàng đẹp trai có ánh mắt buồn dìu dịu, quái, mà tấm card visit anh ta đưa không biết nàng để ở đâu kia chứ? Vừa đi, nàng vừa nhớ lại cặp mắt như hút hồn của anh ta. Đúng rồi! Cặp mắt anh ta có vẻ nhìn khiêu dâm thế nào ấy, vừa gợi tình, vừa buồn sâu thẳm. Với nàng chú Ba Phát như một thu hút kỳ lạ về dục tính, nhưng từ trong trái tim nàng lại thổn thức khi nghĩ về ánh mắt ấy, nó đủ mạnh để quét sạch hình ảnh gợi tình của Ba Phát.
Đi học về, dọn lại sách vở nàng tìm thấy tấm card của anh chàng kia, sau lưng là địa chỉ nơi anh đang ở “Khu resort Terra Cotta” mà nàng đã để lẫn vào cặp hôm nọ và quên khuấy mất cùng. Tuyết Lan cảm thấy buồn cười, trùng hợp thật mấy bữa trước Ba Phát cũng hỏi nàng về khu biệt thự này, chẳng phải là kỳ lạ lắm sao. Cơm nước xong, nằm nghỉ trưa, mắt nàng nhìn lên vách tường thấy cặp thạch sùng đang đuổi nhau. Con sau đã ngậm được đuôi con trước, con trước quay đầu lại cắn, chúng lại nhả ra, lại đuổi nhau. Chừng một hồi thấm mệt, chúng dừng lại âu yếm tỏ tình. Khi làm tình, hai con cong đuôi đấu đít lại với nhau ra chiều đê mê sung sướng.
Nhìn hai con thạch sùng say sưa làm tình, lòng nàng lại nổi dậy cơn ham muốn, nàng thọc ngón tay vô âm đạo, nước nhờn trào ra. Nàng nứng lắm rồi! Biết làm sao giải toả được dục vọng đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng! ? Bỗng hai con thạch sùng rơi cái bạch xuống nền nhà, làm nàng giật mình, thì ra do say sưa hoan lạc chúng bám vào vách không chặt nên bị rơi xuống. Nàng vùng ngồi dậy, trong đầu nàng thoáng một suy nghĩ.
Nàng đi vào nhà tắm, nàng mặc bộ đồ lót màu trắng hàng thêu ren rất gợi cảm mặc ngoài một cái váy dài mới màu hồng nhạt, xõa mái tóc ngang vai trông thật kiều diễm. Nàng xịt một ít nước hoa và bẹn, vào mu, vào nách, xong đâu đấy nàng lấy tấm card anh đưa cho vào túi xách dắt xe đạp ra và quyết định đến chỗ anh chàng.
Trời giữa trưa nắng chói chang, đường vắng người qua lại. Người nàng nóng ran rạo rực một ham muốn. Theo địa chỉ ghi trên đó, nàng đến trước cổng resort, nhờ bác Minh tài xế mà nàng tìm được căn biệt thự Violet, đối diện căn Rose bên cạnh bờ hồ, một cánh cửa gỗ đóng im lìm, phía cổng có giàn hoa tử đằng um tùm rủ bóng. Nàng nghỉ một lát dưới dàn hoa cho ráo mồ hôi, xong nàng rụt rè đưa tay lên bấm nút chuông. Đợi một lúc, có tiếng mở cửa trong nhà, nàng nhìn vào thấy Lê Cường đang ở trần chỉ mặc duy nhất một cái quần đùi ra mở cửa…
– Dạ chào anh, vài bữa trước em có đụng trúng anh trên đường – nàng lý nhí chào.
– Ờ nhớ rồi, cái cô bé bữa kêu dùm tôi chiếc taxi đây mà – giọng Lê Cường lè nhè, tay vẫn đang cầm chai rượu mạnh trên tay, mặt đỏ hoe vì rượu. Xét cho cùng thì cơ thê Lê Cường vẫn đẹp như một người mẫu đang tuổi trai tráng còn hình ảnh Ba Phát là một người đàn ông trung niên sức dài vai rộng và nở nang hơn.
– Em chỉ tới hỏi thăm xem anh có sao không?
– Ờ tôi chưa chết. Mà chết luôn đi có phải đỡ khổ không. Kaka – anh tu liền một hơi dài. Tuyết Lan nhìn anh một cách ái ngại, vẫn cái gương mặt đẹp trai và dáng vẻ phong trần ấy. Nhưng lần gặp thứ hai này anh vẫn nhìn thảm hại như lần đầu.
– Sao… ơ… anh Cường uống nhiều quá vậy? Ơ… anh… – Tuyết Lan thấy Lê Cường chúi về phía trước thì đưa tay ra đỡ lấy vai anh. Cơ thể anh chắc nịch gọn gàng làm Tuyết Lan cảm thấy lạ lẫm, có lẽ là lần đầu nàng được chạm vào cơ thể đàn ông với một khoảng cách gần đến thế. Ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt buồn của anh, nhìn mắt anh đỏ hoe như sắp khóc.
– Cô không cần biết – bỗng anh trở nên cáu gắt với nàng, nói đoạn bỏ đi vào trong.
– Oẹ… ọc… ọc – Lê Cường quay mặt đi thì chịu không thấu chàng ói ngay bài cỏ xanh ri bên cạnh. Tuyết Lan cảm thấy hơi gớm với cái cảnh tưởng đó, nàng quay mặt đi, mùi rượu và mùi ói thốc làm nàng cảm thấy giật mình, rượu quả thật rất mạnh.
– Cô ngồi nghỉ mệt khi nào mát thì về, không cần chào hỏi – dáng đi lảo đảo chứng tỏ anh đã say lắm, Lê Cường quăng chai rượu lên bàn rồi lững thững thẳng lên lầu.
Toan định bỏ đi nhưng không hiểu sao lại nấn ná, Tuyết Lan chú ý dáng vẻ của Lê Cường thì chợt nàng nhìn thấy giữa háng chàng cái đó đang ngỏng đầu lên. Nó lúc lắc sau mỗi bước đi nghiêng ngả của anh. Chuyện trai gái, hình ảnh Ba Phát và cái đêm hôm ấy chợt hiện về rõ rệt. Với một người con gái mới lớn thì đàn ông say rượu và nứng lên thì nàng mới ần đầu nhìn thấy.
Huống chi, Lê Cường lại là một gã đẹp mã với dương vật mà dù ước lượng qua lớp vải quần, nàng đoán cũng không thua Ba Phát là bao. Tuyết Lan bấm bụng đi theo tò mò. Nàng vào phòng khách, trong phòng bày biện đơn giản nhưng rất nghệ thuật, giữa phòng là bộ ghế sa – lon nệm mút, góc phòng có cây đèn chân cao chao rộng hình nón có hoa văn được trang trí rất đẹp.
Trên tường treo vài bức tranh nghệ thuật theo trường phái ấn tượng. Tất cả những điều đó chứng tỏ sự sang trọng nơi đây. Lê Cường đang làm gì đó lục đục trên lầu, nghĩ bụng chắc vẫn đang tiếp tục ói vì nàng nghe tiếng anh trong toilet. Nàng đi vào phòng khách và ngồi xuống bộ ghế salon. Ngồi một mình trong phòng khách mát mẻ mà nàng vẫn còn cảm giác nóng ran cả người, phần vì trời nắng đã đành, phần vì trong cô vẫn còn dội lên một sự hối thúc thèm khát cháy bỏng. Liếc mắt lên chiếc gương treo tường, nàng thấy mặt cô đỏ lựng, hai tai nóng bừng, lửa tình như muốn rực cháy trong người.
Thấy trên bàn có một chiếc laptop còn sáng màn hình. Tò mò Tuyết Lan ghé mắt nhìn vào, cô nàng đỏ mặt khi nhìn những trang phim đen mà Lê Cường còn chưa kịp tắt. Toàn là cảnh trai gái đang làm tình, đủ mọi tư thế. Phim đang chiếu đoạn một âm hộ phụ nữ banh rộng ra đỏ loét, lông mu mọc lởm chởm, người đàn bà này đang bú mớm cái dương vật đàn ông, nó to dài như một cái dùi cui đỏ hỏn như chú Ba Phát đêm hôm ấy.
Rồi người đàn ông đâm dương vật như một cây gậy thịt đâm vào âm đạo. Mải mê xem nàng quên mất mình đang ở đâu, ngẩng đầu lên nàng thấy một người phụ nữ xinh đẹp và sang trọng xuất hiện cách nàng chừng vài mét. Luống cuống, Tuyết Lan gập nhanh chiếc laptop của Lê Cường lại:
– Em là… – Ngọc Cúc cất tiếng hỏi.
– Dạ, em là Tuyết Lan. Em chỉ ngồi chơi thôi chứ không có…
– Ừ, lúc nãy chị nghe bác Minh nói anh Cường có bạn kiếm. Nhưng em làm chị ngạc nhiên ghê. Vì anh Cường có một người bạn trẻ đẹp đến vậy đến thăm đó.
– Dạ không chị… Chuyện là như vầy…
Tuyết Lan thuật lại chuyện hôm đó và vì sao nàng đến đây, chủ yếu để hỏi thăm Lê Cường xem có bình an về đến nơi không. Ngọc Cúc xuống bếp đem lên hai ly nước cam vắt để mời Tuyết Lan:
– Chị hiểu rồi. Em uống nước đi cho mát, đi tham quan vòng quanh chút rồi về. Cảnh ở đây đẹp lắm. Có cần chị dẫn đi không nè?
– Dạ thôi cám ơn chị. Em dân Đà Lạt mà. Hihi.
– Ôi, chị quên mất, dạo này làm hướng dẫn viên riết quen luôn – Ngọc Cúc nhoẻn miệng cười, nụ cười nàng lấp lánh khiến Tuyết Lan cũng thầm ghen tỵ.
– Anh Cường… là sao của chị ạ?
– Uhm, theo thực tế bây giờ thì chị đang là khách hàng của ảnh. Anh Cường là giám đốc công ty bảo vệ được thuê bởi… Bộ C… ah người quen của chị. Mà tình hình bây giờ chị nghĩ ảnh không bảo vệ được ai đâu – Ngọc Cúc cười khổ, trên lầu Lê Cường vẫn tiếp tục ói ọe.
– Chị Ngọc Cúc ở Sài Gòn hả?
– Đúng rồi, sao em biết?
– Em đoán thôi vì em thấy con gái Sài Gòn ai cũng đẹp mà lại sang nữa, đẹp như chị vậy. À không, chị là đẹp nhất trong số đó.
– Hì hì, cô bé này khéo nói ghê. Không có đâu em, trên đó khối cô hoa hậu hơn chị nhiều.
Ngọc Cúc bụm miệng cười, cái kiểu cười của cô khiến Tuyết Lan cảm thấy bị xao động, nàng nghĩ chắc có khối đàn ông đã chết vì sự duyên dáng này, cũng may là Ngọc Cúc không phải người yêu của Lê Cường, nếu không nàng sẽ thất vọng lắm. Người phụ nữ ngồi trước mặt Tuyết Lan có một nét đẹp trong sáng và thanh khiết, đến nỗi nàng cũng phải thầm ghen tị. Bản thân Tuyết Lan cũng là hoa khôi của Đại học Đà Lạt nhưng với độ chín muồi và dịu dàng thế này, nàng tự thấy mình vẫn còn kém vài phần. Nếu so sánh thì Tuyết Lan chỉ như một đóa lan rừng mới chớm còn Ngọc Cúc thì đã là đóa mẫu đơn, dịu dàng rực rỡ đến độ át luôn cả nàng.
– Chắc anh Cường gặp chuyện gì buồn lắm hả chị? – Nàng lý nhí hỏi như sợ Lê Cường nghe thấy.
– Chị cũng không biết nữa, mấy bữa trước bạn của chị là anh Hùng có điện thoại cho chị nói về việc thuê một công ty bảo vệ cho chị. Từ lúc chị gặp Lê Cường thì ảnh cứ lầm lầm lì lì, và uống rượu một mình như vậy đó. Anh Hùng thì bận việc không liên lạc được mấy bữa nay nên chị sợ phiền không hỏi gì hết.
– Vậy chị nghĩ sao? Định để cho ảnh như thế luôn sao chị?
– Chị không biết nữa… chắc là do chị Ngân Sương.
– Chị Ngân Sương?
– Ah, vợ cũ anh Cường, chuyện dài dòng và phức tạp lắm.
– Anh Cường trông trẻ vậy mà đã có vợ rồi sao? Vợ anh chắc đẹp lắm hả chị?
– Dĩ nhiên rồi, đẹp hơn chị em mình luôn đó – Ngọc Cúc cười tươi vì bản thân nàng cũng thấy Ngân Sương rất đẹp. Nếu tự nhận mình là đóa mẫu đơn tuyệt sắc thì Ngân Sương lại là một đóa hồng đỏ thắm rực rỡ và đầy quyến rũ, Ngọc Cúc tự biết nàng không có sức quyến rũ chết người như Ngân Sương được. Về phần Tuyết Lan thì ngược lại, nàng cảm giác thất vọng bất chợt ùa đến. Lúc đầu thấy Ngọc Cúc nàng cứ ngỡ là người yêu đã cảm thấy có chút hụt hẫng vì Ngọc Cúc quá đẹp. Giờ nghe tin vợ cũ Lê Cường còn đẹp hơn vậy thì Tuyết Lan chợt cảm thấy chạnh lòng.
– Thôi em gái ngồi chơi nha. Chị phải đi giải quyết công việc rồi. Cám ơn em đã quan tâm và đến thăm nhé. Em dễ thương lắm – Ngọc Cúc nựng nhé má Tuyết Lan rồi bước vội ra xe.
Trước khi đi Ngọc Cúc không quên vẫy tay chào rồi đi ra chỗ xe bác Minh đang đợi sẵn. Hôm nay nàng lại phải ra đón một đoàn khách từ thành phố. Bác Minh nhìn Ngọc Cúc đi từ biệt thư ra thì lại có chút xốn xang. Việc hôm ấy có lẽ đến chết bác vẫn không quên được, nhưng bác hiểu chỉ là do ăn may vì thân phận của cả hai quá cách biệt.
Nàng như một đóa hoa đài cát và quý phái còn bác chỉ là một gã lao công già bình thường. Từ cái hôm ấy bác vẫn giữ thái độ lễ phép với nàng, cũng chính vì điều đó mà Ngọc Cúc càng thêm mến bác. Nàng dù gì cũng muốn đươc tôn trọng như một người phụ nữ chứ không phải món đồ chơi cho đàn ông. Nàng cho địa chỉ rồi cùng bác Minh đánh xe đến điểm hẹn. Một cuộc hẹn không đơn giản như nàng nghĩ và có lẽ bao giờ nghĩ đến…