Phần 31
Từ giã Ngọc Cúc, Ngân Sương đã về tới Đức Trọng, một nơi cách không xa Đà Lạt là mấy. Lê Cường quê ở đây, anh là con trai một của một gia đình tương đối khá giả. Mẹ anh mất đã lâu còn cha anh qua Mỹ định cư hơn chục năm trước với gia đình. Khi Lê Cường và Ngân Sương cưới nhau thì mới gặp họ hàng duy nhất một lần đó.
Từ lúc lên Đà Lạt sinh sống, tháng nào Ngân Sương cũng về căn biệt thự gần sân bay Liên Khương để dọn dẹp và nghỉ ngơi. Tuy đã được giao cho vợ chồng người chú ruột Lê Cường chăm nom nhưng căn biệt thự lớn như vậy thì quả thật rất trống vắng. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lê Cường, Ngân Sương cũng định nấu mâm cơm để cúng, dù sao nàng cũng là dâu con được cưới hỏi đàng hoàng.
Nàng rảo bước trên con đường vắng và đẹp nao lòng, hai hàng cây phủ bóng với hoa rơi lác đác. Hai bên đường mai anh đào đã bắt đầu nở rộ mỗi dịp mùa xuân. Mỗi năm vào mùa này hoa thường nở rộp trời và dân tình thường kháo nhau đây là mùa Đà Lạt đẹp nhất. Ngân Sương như lạc vào tiên cảnh khi đi bộ về phía căn biệt thự. Nắng vàng, sắc hoa và cả bầu không khí trong veo làm nàng cảm thấy yêu nơi này hơn bao giờ hết. Mặc một bộ quần áo bó sát với áo thun trắng và quần jean, cơ thể nàng là một thân hình vệ nữ rực rỡ căng mọng như Đà Lạt trong độ xuân thì. Mải mê ngắm hoa ven đường chợt Ngân Sương bị đứng hình khi nhận ra bóng hình quen thuộc.
Cửa biệt thự mở to như chờ cô đến và đứng trước cửa chính là Lê Cường. Anh vẫn đẹp trai và quyến rũ đến khó chối từ. Tuy nhiên, Lê Cường giờ lại mang cái vẻ hấp dẫn của một người đàn ông từng trải. Rất mạnh mẽ và sành sỏi hơn hẳn với hình ảnh trẻ trung khi hai vợ chồng mới cưới. Với một gương mặt góc cạnh điển trai, hai hàng râu quai nón và một bờ vai chắc nịch, Ngân Sương đã bị cuốn vào cái vẻ lịch lãm, phòng trần của Lê Cường từ lúc anh theo đuổi cô hồi còn học đại học. Ngân Sương đã từng yêu Lê Cường. Yêu bằng cả tình yêu của một cô gái đang độ trưởng thành, bằng sự từng trải vừa phải và bằng cả chút ngây ngô sót lại thời son trẻ. Anh thấy nàng từ xa thì nở một nụ cười khó hiểu:
– Em mới về? !
– Uhm, anh về lâu chưa?
– Trước em 5 – 10 phút mà thôi.
Lê Cường khẽ châm một điếu thuốc.
– Anh vừa nhận được điện là hôm nay ba mình… ơ ba anh… bay về nước giờ này chắc xuống sân bay rồi…
– Sao anh không nói sớm để e chuẩn bị cơm nước đầy đủ?
– Anh cũng có biết đâu – Lê Cường cười nhạt.
– Dạo này em sống sao? Có tốt không?
– Em ở đây cũng tốt. Còn anh?
– Từ khi em đi, anh đã không nghĩ là mình đang sống rồi… – Lê Cường dụi điếu thuốc và khẽ chau mày.
– Anh vẫn làm chỗ cũ hả?
– Không, anh… tự nguyện ra khỏi ngành rồi. Giờ anh mở một công ty dịch vụ vệ sĩ.
– Chúc mừng anh, việc làm ăn tốt không? – Ngân Sương đánh trống lảng.
– Cũng tạm… Giờ anh Hùng là khách hàng của bên anh – Lê Cường nhìn thẳng vào mắt Ngân Sương làm nàng thấy ngại.
– Hôm nay anh lên đây trước một ngày vì anh Hùng yêu cầu bên anh bảo vệ một nhân chứng từ vụ của em, tên cô ấy là Ngọc Cúc. Em đang sống với cô ấy phải không?
– Uhm phải. Ngọc Cúc dễ thương lắm. Hai đứa em thân nhau như chị em ruột. Anh xem chừng Ngọc Cúc dùm em kỹ chút.
– Uhm, em yên tâm, giờ cô ấy là nhân chứng quan trọng, cần được bảo vệ riêng. Vụ án của tụi em vẫn chưa kết thúc đâu… Anh Hùng cũng đang hơi lo nên muốn anh lên sắp xếp mọi việc đâu đó cho tốt.
Ngân Sương nhìn anh vẻ khó hiểu, Lê Cường nói rằng mọi việc chưa kết thúc, nàng không nhầm chữ nào chứ.
– Thôi bỏ đi, em về Đà Lạt anh Hùng sẽ nói kỹ hơn. Anh lên sớm một hôm cho kịp ngày giỗ. Và chủ yếu là… để gặp em hỏi một chuyện mà anh vẫn còn thắc mắc… Lúc đó em ra đi vội vã quá…
– Anh nói đi…
– Uhm… Việc em… ly hôn với anh là ý của em hay do bị ép buộc? – Anh nhanh chóng đổi chủ đề.
– Chắc anh Hùng đã nói tất cả mọi chuyện với anh rồi?
– Cũng khá nhiều… Nhưng anh muốn chính miệng em nói ra – Lê Cường bỗng nghiêm túc đến lạ làm Ngân Sương cảm thấy căng thẳng.
– Vậy chắc anh cũng biết là trong thời gian anh đi vắng em đã ăn nằm với biết bao người đàn ông rồi?
– Anh không quan tâm. Chuyện đã qua thì không anh không xét đến.
– Ngay cả việc lên giường anh Hùng, sếp cũ của anh? – Ngân Sương tinh quái liếc mắt nhìn.
– Em… anh không quan tâm cả chuyện đó – Lê Cường đỏ mặt.
– Đừng trốn tránh nữa. Trả lời anh đi.
– Là… ý của em.
– Tại sao? Anh đã làm gì có lỗi mà em không thể tha thứ?
– Không, lỗi là do em – Ngân Sương bỗng đến gần anh hơn, nàng đặt gói đồ mua xuống đất và thình lình cho tay vào túi Lê Cường, rút gói thuốc và làm một điếu ngon lành trước sự ngạc nhiên của anh. Từ lúc nào đó khi căng thẳng nàng luôn rít một điếu. Cách cư xử của nàng làm Lê Cường bất ngờ, anh có cảm giác người vợ Ngân Sương rụt rè ngày xưa của anh giờ đây đã là một người khác.
– Em là người phụ nữ không xứng là vợ anh. Chuyện ban đầu là do bị ép buộc nhưng sau đó là do em bị cám dỗ. Là do số phận anh à. Sau tất cả em cảm thấy mình không nên quay lại nữa.
– Bị cám dỗ? Bởi thứ gì? Anh không cho em đủ sao?
– Hoàn toàn không. Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, có thể là mãi mãi về sau…
– Vậy em còn cần gì nữa?
– Tình dục – Ngân Sương đáp một cách thẳng thắn, mắt nàng nhìn xa xăm.
– Anh không thỏa mãn được em? – Lê Cường nhìn nàng trăn trối.
– Cũng không anh à. Bên anh, em đã rất hạnh phúc. Phụ nữ là một giống loài phức tạp, có những khát khao thầm kín và nhiều khi chính bản thân em cũng không hiểu nổi.
– Khi em gặp anh thì chỉ là một cô sinh viên, mình cưới nhau lúc em chưa chín chắn. Có lẽ em vẫn còn ham chơi, có lẽ em vẫn khao khát khám phá thế giới nhiều hơn, ngay cả đàn ông và cả tình dục. Một ngày nào đó, có lẽ em sẽ hối hận về quyết định của mình. Nhưng em đã đi quá xa rồi và không muốn quay đầu lại. Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới, và em mong anh hãy quên hết đi – Ngân Sương vẫn không nhìn vào mắt anh, có lẽ trong thâm tâm nàng vẫn dành cho Lê Cường một vị trí nhất định.
Lê Cường trầm ngâm một ít phút, anh đã thôi nhìn nàng cả hai đều nhìn về hai hướng. Hai con người trước đây từng là vợ chồng ân ái mà giờ đây bỗng xa cách lạ.
– Em nói đúng. Đáng lý ra anh nên hiểu là em vẫn còn trẻ, còn muốn bay nhảy. Có lẽ chúng ta kết hôn vì nghĩ truyền thống là trai lớn gả vợ gái lớn lấy chồng. Hôn nhân phức tạp hơn anh tưởng…
– Anh rất tốt Lê Cường à. Nhưng anh nên hiểu là hai chúng ta đã đi hai hướng khác nhau rồi. Anh muốn một gia đình ổn định. Còn em, em… cũng không biết mình đang muốn gì nữa…
Ngân Sương toan bỏ vào trong nhà thì Lê Cường đã ôm chầm lấy nàng. Bờ vai anh cũng như xưa vẫn đủ rộng để bao trọn cơ thể Ngân Sương.
– Anh sẽ chờ em mà. Em hiểu rằng anh vẫn yêu em nhiều đúng không? Em muốn tình dục, hay tiền, hay thời gian, anh sẽ cho em tất cả…
– Anh… đừng vậy. Với em bây giờ tình dục chỉ là chuyện nhỏ. Em có thể lên giường với người đàn ông nào em muốn. Đừng làm em khó… ưm… ưm… xử…
Ngân Sương nói chưa hết lời thì Lê Cường đã trám miệng nàng bằng một nụ hôn nồng cháy. Mùi thuốc lá khét lịm làm nàng hơi khó chịu. Nhưng Ngân Sương vẫn hôn đáp trả lại. Nụ hôn vẫn ngọt ngào và đam mê như lần đầu nàng trao thân cho anh. Lê Cường nghĩ rằng Ngân Sương sẽ đẩy anh nhưng anh đã lầm, nàng đang hôn lại anh một cách thuần thục và điệu nghệ. Đôi môi và cái lưỡi nàng vẫn điêu luyện như ngày nào, nhưng anh lại có cảm giác rất lạ mà không thể giải thích nổi.
– E hèm… – Một giọng trầm ấm vang lên là cả hai giật nảy người.
– Ba… ba mới về… – Cả hai đồng loạt thốt lên vì ngạc nhiên.
– Uhm, có gì thì vào nhà, ở đây còn hàng xóm láng giềng nữa đó hai đứa.
Ngân Sương không thốt lên lời vì không nghĩ ông Dũng, ba chồng mình đã về đến đây nhanh vậy. Đứng ngoài cửa ông Dũng ngạc nhiên chẳng kém trước kém trước mắt ông là thằng con trai độc nhất và đứa con dâu đang nấu cháo lưỡi trước của nhà mình. Vợ ông mất cũng đã lâu, một mình ông gà trống nuôi con cả chục năm, nhìn cảnh này vừa ngạc nhiên nhưng ông vẫn không giấu được phần nào rạo rực.
– Con xin lỗi bà, ba vào nhà đi – Ngân Sương vội đi trước vào nhà trước.
Cả ba cùng bước vào căn biệt thự, nhưng vẫn còn cảm thấy ngại ngùng bất tiện. Lê Cường nhanh chóng giúp ông Dũng sắp xếp hành lý sau một chuyến đi dài. Cả ba người dọn dẹp nhà cửa chút đỉnh, đem cơm lên cúng giỗ rồi cùng nhau nấu ăn. Suốt cả buổi Ngân Sương không nói với Lê Cường câu nào, chỉ đáp lại lời ông Dũng khi ông hỏi han tình hình.
Ông thừa biết chuyện cả hai đứa đã ly hôn nhưng trước giờ tư tưởng ông vốn đã thoáng, lại định cư Mỹ lâu ngày, nên ông quan niệm đó là chuyện riêng của hai đứa. Lê Cường tuy không nói câu nào nhưng ánh mắt anh dành cho người vợ cũ vẫn nồng nàn lắm. Còn Ngân Sương cảm thấy khó xử, chỉ mong kết thúc xong chuyện rồi về với Ngọc Cúc tiếp tục sống một cuộc sống yên bình. Nàng biết với đức tính kiên trì của Lê Cường sẽ không bỏ cuộc. Nàng suy nghĩ một hồi rồi vạch lên trong đầu mình một kế hoạch đen tối…
Một bữa ăn uống vui vẻ diễn ra, mọi người đều cố tránh nhắc lại chuyện xưa. Ngân Sương vẫn nấu ăn quá ngon như ngày nào ở với Lê Cường, toàn những món Việt Nam mà ông Dũng yêu thích. Nàng chợt cất lời.
– Đợt này ba về bao lâu vậy?
– Ah khoảng 2 – 3 ngày thôi. Xưởng cơ khí bên đó đang thiếu người. Ba định Tết ta về chơi lần nữa.
– Công việc của con tốt không? Công ty bảo vệ lời lỗ sao rồi?
– Dạ cũng tạm ổn, bạn bè trong ngành giới thiệu cũng khá.
– Ừ làm vừa thôi. Nếu không làm nổi thì giao lại cho ai đó. Nhà mình cũng có điều kiện con à.
Lê Cường nói với vẻ mặt tự hào. Ngân Sương cũng không lạ gì, gia đình anh cũng thuộc loại khá giả nhất nhì khu này, ông Dũng thì hàng tháng đều gửi tiền về hỗ trợ cho anh. Với khả năng của Lê Cường thì việc điều hành một công ty không quá khó nhưng anh có lý do riêng khi làm công việc này.
– Cường à, hồ sơ của con sao rồi? Ah… lúc trước con có nói với ba về việc muốn qua bên đó ở luôn. Giờ tính sao con? – Ông Dũng nhìn Ngân Sương một cách ngại ngùng.
– Dạ, hồ sơ xong rồi, họ gọi phỏng vấn rồi, nhưng… con đang suy nghĩ về việc đó.
– Em nghĩ anh nên qua đó với ba. Ba ở một mình cũng buồn lắm – Ngân Sương chen ngang vào.
– Con suy nghĩ lại rồi, con chưa muốn đi ba à.
– Ừ tuỳ con, hồ sơ cứ để đó.
– Anh… anh sẽ không đi nếu không có em đâu Ngân Sương – Lê Cường khẳng định một cách chắc nịch.
– Vậy còn quà này thì sao ba? – Ngân Sương đánh trống lảng sang chuyện khác.
– À ba định tặng một số người hàng xóm quanh đây vì đã xem chừng nhà dùm. Nhưng lỡ mua nhiều quá, chắc mai mới đi nổi.
– Thôi ba cứ nghỉ ngơi đi, để anh Cường đem quà tặng mọi người trước, rồi mai ba định qua chơi thôi cho khỏe.
– Ừ vậy cũng được, cũng còn sớm lát Cường con chịu khó đem dùm ba nhé. Cũng hơn hai chục phần đó.
– Ờ… dạ – Lê Cường trả lời một cách miễn cưỡng, cốt là anh muốn ở bên Ngân Sương lâu hơn để dễ bề thuyết phục nàng cho anh một cơ hội vì anh biết mình còn yêu nàng nhiều hơn là nàng yêu anh, nếu nàng chấp thuận thì cả hai sẽ sang Mỹ định cư, bỏ hết quá khứ, quên đi tất cả mà sống, anh chấp nhận hết.
– Ba cứ ở Việt Nam lâu một tý để chơi lâu hơn, mai con dẫn ba đi mấy nơi thăm hỏi bà con cho ba khuây khỏa…
– Anh yên tâm đi ba cứ để em lo…
– Ba à giờ đi thì chắc tới tối mới về, tối nay cha con mình nhậu lai rai không?
– Ba hơi mệt với lại từ hồi sang đó tới giờ bỏ nhậu nhẹt rồi, lo làm không thôi. Con cứ nhậu ở nhà mấy người bà con đi cho vui.
– Vậy cũng được, ba nghỉ khoẻ đi… Lê Cường cười khá ngượng rồi khẽ liếc mắt nhìn Ngân Sương. Nàng vẫn lạnh lùng thu dọn bàn ăn như chẳng có chuyện gì.
Sau bữa cơm ngồi uống nước nói chuyện đến tầm 5h chiều thì Lê Cường xin phép đi. Anh đem đống quà cáp lên xe và nhìn nàng tiếc nuối trước khi rời khỏi. Ngân Sương không nhìn anh, từ lúc nào không biết nàng đã sống mạnh mẽ và lạnh lùng hơn trước, nàng đã quyết thì vẫn cứ thế mà làm.
– Ba ngồi chơi nhé. Con thay đồ cho nhẹ người rồi pha cho ba chút cà phê – Nói đoạn Ngân Sương bỏ lên tầng trên.
Ngân Sương đi nhanh về phía phòng, chẳng biết đi đứng thế nào nàng khẽ hẫng người một cái và lao về phía trước ngã nhào vào người ông Dũng, lúc này cơ thể Ngân Sương nằm đè lên người không Dũng, lồng ngực cả hai chạm nhau, bầu ngực căng tròn mềm mại ép lên cơ thể làm ông Dũng êm ái không tả không biết là vô ý hay cố ý mà tay ông đại khẽ đặt lên bờ mông tròn trịa của Ngân Sương từ bao giờ. Ông Dũng đỏ bừng mặt, cắn răng không hiểu sao trong suy nghĩ muốn nằm như vậy mãi, không muốn dậy nữa. Ngân Sương cố giằng người khỏi ông Dũng có chút thất thố.
– Con xin lỗi ba… – rồi nàng chạy ù lên phòng…
Ông Dũng ngắm nhìn cô con dâu cũ xinh đẹp mà lâu rồi ông không gặp, nhìn đứa con dâu đang mặc quần jean bó sát đang khít chặt bờ mông nở nang, hai bầu ngực căng tròn lộ phía sau chiếc áo thun trắng tinh. Nhìn bóng Ngân Sương chạy lên gác ông Dũng không khỏi ngước mắt nhìn theo…
Ông không khỏi nghĩ về cách đây mấy năm khi thằng Cường đưa Ngân Sương về giới thiệu với gia đình ông đã rất thích đứa con dâu này chính vì vậy ông gật đầu ngay khi Cường muốn cưới, sau khi đám cưới ông Dũng về lại Mỹ, bẵng mấy năm sau mới có dịp về nhìn đứa con dâu này, không những vẫn xinh đẹp như trước mà còn rất mặn mà hơn nhiều.
Điều này làm ông Dũng không khỏi động lọng. Ông Dũng cảm thấy có chút thất thố vì tuy đã không còn là con dâu nhưng dù gì ông cũng đã từng là ba chồng, không thể suy nghĩ lung tung được. Ông vội ra ghế salon ngả người ra xem thời sự. Trời vẫn còn nắng gắt nhưng cái gắt trong người ông nhiều khi còn hơn vậy. Chuyến bay dài không đủ khiến người đàn ông này cảm thấy mệt mỏi và còn có chút hưng phấn.