Phần 13
Một tuần sau, Ngọc Cúc vẫn nhận được hoa, nhưng là lẵng hoa nhỏ hơn vào thứ sáu. Lần này Ngọc Cúc không gọi lại xác nhận xem là của ai. Ngọc Cúc đoán rằng của tên tâm thần bữa trước. Nhưng thật ra là Khánh Long âm thầm mua tặng nàng. Tâm trạng của Ngọc Cúc lại trở nên hỗn độn, nàng vui vì được quan tâm, nhưng lại không vui vì mình nhận hoa của một người đàn ông lạ mặt, mà có thể là gã thần kinh nào đó. Một tuần nữa lại trôi qua, trước giờ nghĩ trưa Ngọc Cúc nhận được tin nhắn “lat nua di uong nuoc voi anh nha, anh co mon qua muon tang em”.
Ngọc Cúc nhận ra tin nhắn này của mặc dù cô không lưu số và đã xóa tin nhắn của hắn trên điện thoại. Ngọc Cúc nghe quà thì cũng tò mò, nàng cũng bắt đầu có cảm giác tò mò trước những lẵng hoa, những niềm vui nhỏ khi các cô bạn trêu đùa, nhìn ganh tị. Nó làm Ngọc Cúc sống lại cái cảm giác thời sinh viên mới ra trường, khi mới quen Khánh Long. Nàng tự hỏi ngừơi hâm mộ điên khùng này là ai? Mình nên từ chối hắn thế nào? Có chồng mà vẫn được trai theo thì buồn cười thật.
Giữa tuần sau, điện thoại Ngọc Cúc nhận được tin nhắn lạ vào buổi sáng. Khi chạy xe trên đường Ngọc Cúc cũng không để ý là tin nhắn gì của ai, điện thoại kêu tít tít thì cô lôi ra bấm xoá thông báo rồi cất vào túi lại. Đến cơ quan thì Ngọc Cúc bận túi bụi vì công việc. Đầu ngày giữa tuần mà công việc giảng dạy đã khiến cô mất khá nhiều sức. Bỗng có người quen xuất hiện trong sân trường, hàng xóm của Ngọc Cúc: Anh Tiêu Phong trưởng phòng cảnh sát kinh tế TP, nhà cách nhà cô khoảng chục căn. Thật ra, Phong cũng không ai xa lạ, mà chính là chồng của Ngọc Vân, đồng nghiệp của nàng. Phong nhìn nàng mỉm cười, anh ghé để đưa đồ cho Ngọc Vân, sẵn tiện ngồi chơi. Theo hướng nhìn thì Phong đang nhìn thẳng vào Ngọc Cúc. Nàng lịch sự khẽ chào. Phong năm nay 33 tuổi, không trẻ cũng chẳng già. Hắn hớt tóc ngắn, mái tõ xoăn tít như người vùng núi, gương mặt cũng dễ nhìn, có điều, râu ria thì lúc nào cũng lởm chởm, thân hình cao và hơi ốm, chắc tại ngồi văn phòng nhiều. Ngọc Cúc chú ý đặc biệt là hình như hắn rất ư là lông lá. Mỗi lần mặc áo ngắn tay là nhìn thấy cánh tay hắn tua tủa. Ngọc Cúc cảm thấy buồn cuời, chẳng như Khánh Long, người nhẵn nhụi, mỗi lần ôm thích lắm, không hiểu sao chị Vân chịu nổi. Theo bản tính tò mò của phụ nữ, Ngọc Cúc lâu lâu vẫn quay qua nhìn. Phong vẫn đứng đó nhìn cô. Mỗi lần đưa mắt là Ngọc Cúc lại gặp ánh nhìn của Phong. “Nhìn ông này có tướng tá cũng đạo mạo, sao lại có ánh nhìn dâm dê quá đáng”. Ngọc Cúc bỏ lơ Phong, dù sao anh cũng là người có gia đình, Cúc nghĩ anh nên tự trọng.
Khi mọi việc tương đối giãn ra, Ngọc Cúc đi vào toilet giảng viên mở điện thoại ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ, nãy giờ loay hoay cô cũng quên để ý điện thoại. Ngọc Cúc bật mail ra xem thì hoang mang, lo lắng cực độ. Sao ai đó lại có đoạn clip quay lại cảnh Ba Phát sàm sở cô, nhưng ác thay, trong clip cô lại có hành động hưởng ứng cho dù lúc đó cô chỉ hưởng giả vờ để tìm cách thoát thân, nhưng ai hiểu cho Ngọc Cúc trong hoàn cảnh đó. Vừa xem xong cô lại có tin nhắn mới “chieu nay 2h, dem 50 trieu den phong 205, khach san Phuong Vu tren duong abc de chuoc lai doan phim, bao cong an la ngay mai co phim tung len mang”. Một lúc thì cô hoàn hồn, lại có điện thoại gọi đến.
– Alo, Ngọc Cúc hả? Anh Ba đây, Ba Phát đây.
– Alo tôi nghe đây, có gì không anh Ba?
– Không, chỉ là anh nhớ em thôi…
Không hiểu sao Ngọc Cúc bắt đầu khóc khẽ.
– Có chuyện gì vậy em? Ba Phát lo lắng.
– Không. Không có gì. Chỉ là anh gọi không đúng lúc. Tôi… Phải đi đây.
– Khoan em… Ngọc Cúc… Anh… Tút… Tút.
Ngọc Cúc tắt máy và bắt đầu khóc. Tiền với nàng không thành vấn đề nhưng cái nàng lo sợ còn hơn thế nữa. Phẩm giá, danh dự, trinh tiết của nàng đang bị đe dọa nghiêm trọng. Nàng muốn thoát khỏi cái cảnh này càng sớm càng tốt. Nàng ghét bị đe doạ. Khó khăn lắm Ngọc Cúc mới lau hết nước mắt. Trông nàng thật thảm hại khi bước ra từ toilet.
Trưa hôm đó Ngọc Cúc không về nhà, cô ăn cùng với bạn rồi rút tiền trong tài khoản của mình ra 50 triệu. Ngọc Cúc đi xe đến KS trước để quan sát xem có thấy gì lạ không, nếu có cô sẽ báo công an ụp đến bắt hắn, trong lúc hắn chưa kịp chuẩn bị thì cái clip đó cũng chưa bị phát tán. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng thật bất ngờ, Ngọc Cúc thấy chiếc xe mới tấp vào KS nhìn rất quen, người đàn ông trên xe cũng vậy, khi hắn cởi nón bảo hiểm ra thì cô nhận ra ngay mái tóc xoăn tít đó. Tiêu Phong đi một mình, vẻ mặt hơi lấm lét. Bên đây quán nước cô toan thấy Phong thì vừa may, cô tính nhờ Phong tóm tên biến thái muốn tống tiền cô. Ngọc Cúc định chạy qua bên kia đường, kêu tên nhưng bỗng dưng cô khựng lại. Khoan đã, Phong vào đây làm gì? Chẳng lẽ hắn ngoại tình. Cúc nghĩ hắn nhìn cũng đạo mạo, là người có địa vị và tiền bạc trong xã hội. Nhưng ngẫm lại chính nàng cũng là người có hành động mờ ám.
Ý nghĩ đó làm Ngọc Cúc bỏ đi ý định nhờ CA can thiệp vụ này nữa, Ngọc Cúc thà bỏ 50 triệu cho xong việc. Tốt nhất là nên tránh mặt. Chợt tin nhắn lạ rung lên “ Tôi đã đến. Phòng 205”. Định thần lại, cô thấy Phong tới quầy tiếp tân nói gì đó rồi lên lầu. Hít một hơi dài, Ngọc Cúc tính tiền nước rồi dắt xe qua KS. Cúc bước lên cầu thang mà trong suy nghĩ hồi hộp, không biết hắn có trả lại clip cho mình không, hay hắn có đòi thêm tiền không. Gõ cửa phòng 123. “Vào đi em”, – giọng nói qua điện thoại cất lên. Cửa không khoá, Ngọc Cúc khẽ bước vào. Nàng chết trân, mắt mở to kinh hãi.
…
Người ngồi trong phòng 205 khiến nàng bàng hoàng. Đó chính là Tiêu Phong.
– Gì mà nhìn anh trối chết như thấy quỷ vậy? – Phong nhếch mép.
– Vào đi em, ai thấy thì phiền đó cưng.
Ngọc Cúc sợ hãi bước vào phòng, căn phòng không đẹp lắm nhưng cũng trang trí, dọn dẹp sạch sẽ.
– Lại đây nào – Phong vỗ nhẹ vào tấm nệm.
Phong cùng ngồi trên giường với Ngọc Cúc, có lẽ việc bị tống tiền và muốn lấy lại đoạn phim đã làm Ngọc Cúc không giữ đuợc bình tĩnh nữa. Và quan trọng nhất, kẻ tống tiền lại chính là chồng của đồng nghiệp. Người rất thân và là hàng xóm của nàng. Ngọc Cúc đâu biết rằng giờ đây nàng đang ở chung phòng khách sạn với người đàn ông rất thèm muốn nàng. Lúc này giả vờ nhìn xung quanh cho đỡ hoảng sợ. Mặt khác nàng để ý xem có ai đó theo dõi nàng từ cửa sổ không. Không thấy ai xung quanh, lúc này tầm 2h nên cũng vắng, cửa sổ chỉ nhìn thấy nóc nhà của mấy nhà xung quanh. Ngọc Cúc cũng sợ ai đó theo dõi hoặc nhìn thấy, nàng ra phía cửa sổ kéo rèm lại, thật ra Ngọc Cúc lo hơi xa, tấm kính của KS là loại trong thấy ra mà ngoài vào không thấy. Phong để Cúc thoải mái lại vài phút rồi lên tiếng.
– Em đang ngạc nhiên lắm hả. Anh chính là người đã gọi cho em. Và anh cũng là người đang giữ đoạn phim đó. Đêm ấy anh đi chạy bộ thì vô tình nhặt được.
– Ừ… Sao anh lại làm vậy? Anh biết mình là ai không? Anh là chồng của chị Ngọc Vân, đồng nghiệp và bạn rất thân của em đó.
– Thì sao nào? – Phong lại nhếch mép cười đểu.
– Thằng đàn ông nào nhìn em mà không thèm muốn. Em có biết rằng em đẹp lắm không? Phong nhoài người toan đặt nụ hôn lên má Ngọc Cúc.
“Chát” – cái tát mạnh làm hắn xay xẩm.
– Đồ khốn nạn – Giọng Ngọc Cúc run run.
– Anh còn là con người không? Là chồng là cha của hai đứa con rồi đó. Tôi sẽ báo cảnh sát.
– Ka ka ka. Cảnh sát? ! Là anh đây Ngọc Cúc à. Em muốn báo thì báo ngay tại đây đi.
– Tôi… Tôi… – Ngọc Cúc nghẹn lời.
Hôm nay, chỉ cần em bước ra khỏi đây là bộ phim erotic của em với gã nào đó sẽ lên mạng tức khắc. Em xem đây. Phong móc điện thoại ra, trên facebook giả mà hắn tạo đã có sẵn bản nháp đoạn video đã tải sẵn.
– Anh nhấn nút nhé.
– Đừng… Tôi xin anh – Mắt Ngọc Cúc đã bắt đầu hoe đỏ.
– Anh muốn gì tôi cũng làm… Hức… Hức… Tiền đây, lấy nhanh đi rồi cho tôi về.
– Tiền? ! Em nghĩ anh cần tiền. Haha. Anh có thể cho em gấp muời lần vậy. Tiền chỉ là cái cớ.
– Vậy anh muốn gì?
– Anh muốn em – Phong nắm lấy tay Ngọc Cúc, nhẹ nhàng. Nàng giật mình rút tay lại.
– Anh muốn… em làm cho anh giống như đã làm cho thằng may mắn đó. Và… cho anh làm chồng em hôm nay…
– Anh… thật đồi bại – Ngọc Cúc không nhìn vao mắt hắn.
– Vợ chồng anh ly thân đã hơn năm nay rồi. Chuyện này không ai biết. Đã lâu rồi anh cần hơi ấm một người phụ nữ.
– Anh biết việc này là sai trái nhưng Ngọc Cúc à! Không hiểu sao hình bóng em, anh vẫn không quên được mỗi lần ghé chơi nhà. Tối nào anh cũng không ngủ được và phải… tự thủ dâm.
– Anh biết giờ đây em khinh anh lắm. Nhưng giúp anh đi anh chỉ là một thằng đàn ông khát tình thôi, chỉ một lần thôi. Anh hứa. Chỉ có anh và em biết. Tháng sau anh xin về Hà Nội rồi. Anh đi với đứa con nhỏ, vợ chồng anh sẽ ly di, anh sẽ không quay lại đâu. Cho anh một lần thôi em rồi anh sẽ xoá hết. Anh thề!
Phong nhìn Ngọc Cúc. Ánh mắt vừa tha thiết vừa dữ dội. Ngọc Cúc không biết nói sao, nàng cảm thấy vừa thương vừa giận.
– Anh thề sao? Mới phút trước anh còn đe dọa tôi.
– Anh thề trên tính mạng đứa con nhỏ. Em tin chưa?
– Anh hứa là không được sỗ sàng. Tôi tin anh lần này thôi. Sau hôm nay, tôi không muốn thấy mặt anh nữa – Ngọc Cúc thở dài, dù sao thì nàng cũng đã lỡ với Ba Phát. Thôi thì đành nhắm mắt cho xong lần này.
– Anh đi tắm đi – Ngọc Cúc não nề.
– Chờ anh nhé – Phong nhanh chóng bước vào phòng tắm. Hắn có vẻ rất vui, hiển hiện rõ trên khuôn mặt.